sj3uw4ytjh0n
New member
- Xu
- 0
Họ và Tên: Dương Kim Khánh
Tuổi: 13
Nghề nghiệp: học sinh
TẾT TRONG LÒNG TÔI!
"Tết Tết Tết Tết đến rồi!
Tết Tết Tết Tết Tết đến rồi!
Tết Tết Tết Tết đến rồi!
Tết đến trong tim mọi người..."
Bài hát này nói lên sự mong đợi mỏi mòn, mòn mỏi chờ Tết đến của dân tộc Việt Nam ta! Chúng ta cũng đã biết rằng: "Chị Xuân luôn làm cho cây cối, hoa quả đâm chồi nảy lộc. Làm cho trẻ thơ háo hức, ước mong sẽ có thật nhiều đồ mới và được nhận thật nhiều bao lì xì..."
Cái Tết ở Sông Cầu-quê tôi rất ấm cúng và vui vẻ. Ngoài ấm cúng và vui vẻ ra thì nó cũng không thiếu phần nhộn nhịp và ngộ nghĩnh. Nhộn nhịp ở chỗ chợ búa, luôn có những tiếng cười, tiếng ồn ào náo nhiệt và tôi có thể xem nó là một "Bản Tình Ca Mùa Xuân". Chợ bày bán rất nhiều mặt hàng, đủ màu sắc, đủ mùi vị khác nhau. Nhất là bánh kẹo, đập mất vào đó thì cái gì cũng muốn nếm thử, cũng muốn ngửi thử cho biết. Đi giữa dòng người, tôi chợt thấy những đứa trẻ ăn xin cũng đang kiếm thêm thu nhập để cái Tết được no đủ hơn. Tôi cũng muốn đóng góp cho bọn trẻ nghèo khó kia một ít "của cải" của mình. Ra khỏi quầy bánh. Tôi lại đứng lặng và nhìn theo từng đứa trẻ được mẹ dắt tay đi chợ Tết. Từng cặp đôi vợ chồng, bạn bè, đồng nghiệp...nước mắt tôi bỗng tuôn ra vì mình không được như thế! Tôi kìm lại nỗi xúc động, đưa cho rảo bước từ từ trên đường chợ và đưa tay ra như có cảm giác được mẹ hiền dắt đi.
Tết quê tôi cũng chẳng có gì ngoài món bánh chừng, bánh giầy và một hũ dưa chua thật ngon. Vào khoảng Hai Mươi Sáu-Hai Mươi Bảy Tết thì mọi người tụ tập lại gói bánh chưng, bánh giầy và bắt một nồi nước thật to để hấp bánh. Mọi người quây quần bên nồi bánh chưng, cho thêm củi và chuyện trò với nhau tới sáng. Mặc dù thức suốt đêm như thế nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ và cũng nhau đi làm công việc thường ngày của mình. Nhường chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tiếp tục hấp bánh. Chúng tôi lấy làm vui khi được chung tay xây dựng cái nồi bánh chưng ấy!
Thời gian chuẩn bị Tết đến của tôi là những câu chúc an lành, thịnh vượng cho gia đình, bạn bè và dòng học. Dòng họ của tôi, ai nấy cũng về lại quê hương Sông Cầu để đón cái Tết cổ truyền của dân tộc. Dù có bận đến mấy họ vẫn tranh thủ sắp xếp mà về lại với cái quê hương yêu dấu của mình. Làm cho tôi luôn cảm thấy ấm hơn vì gia đình được xum vầy và đoàn tụ.
Có người lại hỏi tôi:" Cháu có thích Tết không?" Tôi gượng cười và ấp úng thốt lên chữ "Có". Nhưng ai đâu có biết, tôi ghét cái Tết đến dường nào. Vì nó đã cướp đi mạng sống của người bạn mà tôi yêu thương nhất. Đó là cái nỗi đau trong tôi và cũng chính là lí do vì sao tôi căm thù cái Tết. Và giờ đây, tôi đã suy nghĩ lại. Căm thù "hắn" thì được cái gì, căm thù "hắn" thì người bạn của tôi cũng đâu thể về được với tôi . Vì thế, tôi cần xoa dịu tôi để cái Tết đến với tôi và người bạn của tôi đang ở nơi suối vàng một cách thoải mái, nhẹ nhàng và tươi đẹp. Tôi cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm hơn vì không còn bận biệu với nỗi đau của bản thân nữa. Nhưng vì sao tôi vẫn có cảm giác thiếu cái gì đó rất quan trọng? Đó là người mẹ của tôi.
Tại sao tôi lại cứng đầu như thế nhỉ? Bạn bè đến an ủi và rủ tôi đi chơi nhưng tôi lại từ chối và cứ mãi đợi chờ hình bóng một con người mà mỏi cả đôi mắt vẫn không thấy đâu! Tôi tức gận vì phải chờ lâu đến thế nhưng lại nguôi đi thật nhanh và buồn bã vì thất vọng. Đôi bờ vai tôi đang từ từ lạnh dần và đột ngột ấm lên khi người mẹ đã về với tôi. Mẹ đã xua đi bao nỗi buồn trong tôi, mẹ đã giúp tôi có được nụ cười thật sự trên môi, mẹ đã xóa đi mọi kí ức buồn...Tôi ôm chặt lấy mẹ và mếu máo:" Mẹ đừng bỏ con nữa nhé, mẹ đừng đi làm xa nữa, mẹ hãy cho con hưởng thụ cái Tết thật ấm áp trong vòng tay của mẹ nhé!"
Tôi vui lắm, vì đây là cái Tết đầu tiên mà có mẹ bên cạnh. Tôi đã biết vui, tôi đã biết ước về mùa xuân, về cái Tết. Tôi đã biết hòa mình vào thiên nhiên. Tôi đã cảm nhận được hoa lá vào mùa xuân như thế nào. Tôi đã hiểu được ý nghĩa của mùa xuân, nó rất quan trọng. Nó đem lại cho ta sự ấm áp, hạnh phúc và xum vầy cho gia đình. Tôi đã yêu cái Tết và cái Tết đã làm thay đổi con người tôi. Ngay bây giờ, tôi có thể nói như thế này:" Mùa xuân - cái Tết là một người bạn đẹp hơn tất cả và là niềm vui, niềm phấn khởi của thiên nhiên và toàn thể nhân loại."
Tuổi: 13
Nghề nghiệp: học sinh
TẾT TRONG LÒNG TÔI!
"Tết Tết Tết Tết đến rồi!
Tết Tết Tết Tết Tết đến rồi!
Tết Tết Tết Tết đến rồi!
Tết đến trong tim mọi người..."
Bài hát này nói lên sự mong đợi mỏi mòn, mòn mỏi chờ Tết đến của dân tộc Việt Nam ta! Chúng ta cũng đã biết rằng: "Chị Xuân luôn làm cho cây cối, hoa quả đâm chồi nảy lộc. Làm cho trẻ thơ háo hức, ước mong sẽ có thật nhiều đồ mới và được nhận thật nhiều bao lì xì..."
Cái Tết ở Sông Cầu-quê tôi rất ấm cúng và vui vẻ. Ngoài ấm cúng và vui vẻ ra thì nó cũng không thiếu phần nhộn nhịp và ngộ nghĩnh. Nhộn nhịp ở chỗ chợ búa, luôn có những tiếng cười, tiếng ồn ào náo nhiệt và tôi có thể xem nó là một "Bản Tình Ca Mùa Xuân". Chợ bày bán rất nhiều mặt hàng, đủ màu sắc, đủ mùi vị khác nhau. Nhất là bánh kẹo, đập mất vào đó thì cái gì cũng muốn nếm thử, cũng muốn ngửi thử cho biết. Đi giữa dòng người, tôi chợt thấy những đứa trẻ ăn xin cũng đang kiếm thêm thu nhập để cái Tết được no đủ hơn. Tôi cũng muốn đóng góp cho bọn trẻ nghèo khó kia một ít "của cải" của mình. Ra khỏi quầy bánh. Tôi lại đứng lặng và nhìn theo từng đứa trẻ được mẹ dắt tay đi chợ Tết. Từng cặp đôi vợ chồng, bạn bè, đồng nghiệp...nước mắt tôi bỗng tuôn ra vì mình không được như thế! Tôi kìm lại nỗi xúc động, đưa cho rảo bước từ từ trên đường chợ và đưa tay ra như có cảm giác được mẹ hiền dắt đi.
Tết quê tôi cũng chẳng có gì ngoài món bánh chừng, bánh giầy và một hũ dưa chua thật ngon. Vào khoảng Hai Mươi Sáu-Hai Mươi Bảy Tết thì mọi người tụ tập lại gói bánh chưng, bánh giầy và bắt một nồi nước thật to để hấp bánh. Mọi người quây quần bên nồi bánh chưng, cho thêm củi và chuyện trò với nhau tới sáng. Mặc dù thức suốt đêm như thế nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ và cũng nhau đi làm công việc thường ngày của mình. Nhường chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tiếp tục hấp bánh. Chúng tôi lấy làm vui khi được chung tay xây dựng cái nồi bánh chưng ấy!
Thời gian chuẩn bị Tết đến của tôi là những câu chúc an lành, thịnh vượng cho gia đình, bạn bè và dòng học. Dòng họ của tôi, ai nấy cũng về lại quê hương Sông Cầu để đón cái Tết cổ truyền của dân tộc. Dù có bận đến mấy họ vẫn tranh thủ sắp xếp mà về lại với cái quê hương yêu dấu của mình. Làm cho tôi luôn cảm thấy ấm hơn vì gia đình được xum vầy và đoàn tụ.
Có người lại hỏi tôi:" Cháu có thích Tết không?" Tôi gượng cười và ấp úng thốt lên chữ "Có". Nhưng ai đâu có biết, tôi ghét cái Tết đến dường nào. Vì nó đã cướp đi mạng sống của người bạn mà tôi yêu thương nhất. Đó là cái nỗi đau trong tôi và cũng chính là lí do vì sao tôi căm thù cái Tết. Và giờ đây, tôi đã suy nghĩ lại. Căm thù "hắn" thì được cái gì, căm thù "hắn" thì người bạn của tôi cũng đâu thể về được với tôi . Vì thế, tôi cần xoa dịu tôi để cái Tết đến với tôi và người bạn của tôi đang ở nơi suối vàng một cách thoải mái, nhẹ nhàng và tươi đẹp. Tôi cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm hơn vì không còn bận biệu với nỗi đau của bản thân nữa. Nhưng vì sao tôi vẫn có cảm giác thiếu cái gì đó rất quan trọng? Đó là người mẹ của tôi.
Tại sao tôi lại cứng đầu như thế nhỉ? Bạn bè đến an ủi và rủ tôi đi chơi nhưng tôi lại từ chối và cứ mãi đợi chờ hình bóng một con người mà mỏi cả đôi mắt vẫn không thấy đâu! Tôi tức gận vì phải chờ lâu đến thế nhưng lại nguôi đi thật nhanh và buồn bã vì thất vọng. Đôi bờ vai tôi đang từ từ lạnh dần và đột ngột ấm lên khi người mẹ đã về với tôi. Mẹ đã xua đi bao nỗi buồn trong tôi, mẹ đã giúp tôi có được nụ cười thật sự trên môi, mẹ đã xóa đi mọi kí ức buồn...Tôi ôm chặt lấy mẹ và mếu máo:" Mẹ đừng bỏ con nữa nhé, mẹ đừng đi làm xa nữa, mẹ hãy cho con hưởng thụ cái Tết thật ấm áp trong vòng tay của mẹ nhé!"
Tôi vui lắm, vì đây là cái Tết đầu tiên mà có mẹ bên cạnh. Tôi đã biết vui, tôi đã biết ước về mùa xuân, về cái Tết. Tôi đã biết hòa mình vào thiên nhiên. Tôi đã cảm nhận được hoa lá vào mùa xuân như thế nào. Tôi đã hiểu được ý nghĩa của mùa xuân, nó rất quan trọng. Nó đem lại cho ta sự ấm áp, hạnh phúc và xum vầy cho gia đình. Tôi đã yêu cái Tết và cái Tết đã làm thay đổi con người tôi. Ngay bây giờ, tôi có thể nói như thế này:" Mùa xuân - cái Tết là một người bạn đẹp hơn tất cả và là niềm vui, niềm phấn khởi của thiên nhiên và toàn thể nhân loại."
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: