Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
LƯU TRỮ
CHỜ PHÂN LOẠI
Tản văn : Hơi thở của đất
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="nhattri123" data-source="post: 138245" data-attributes="member: 26291"><p style="text-align: center"><span style="font-family: 'arial'"><span style="color: #006400"> <span style="font-size: 15px">HƠI THỞ CỦA ĐẤT </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Có những điều rất quen thuộc cứ lập đi lập lại với ta hằng ngày mà ta chẳng bao giờ chú ý, tỷ như sáng nay bạn tôi ở thành phố điện về bảo: <em>“Quê mình nghe nói bây giờ đổi mới lắm hả mày ?”</em> - Ừ! Tôi đáp trả mà bỗng dưng giật mình ngó ra ngoài khung cữa sổ, chợt nhận ra trong tầm mắt của mình có cái gì vương vướng. Cả màu trời, cả vầng mây và cánh đồng lúa xanh mà ngày xưa trải dài ngút mắt sao bỗng dưng hôm nay cứ rung rung trong khoảng không chật chội thế này? </span></p><p> <span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Tôi như một người mộng du lừng khừng bước ra cánh đồng như làm một cuộc hành hương trở về với đất. Tôi muốn nghe đất thở, muốn nghe lời đất thì thầm. Cánh đồng hiện hữu trước mắt tôi đây, gần gũi mến thương và cũng đầy xa lạ Tôi đang đi trên cánh đồng lúa đương thì con gái, bầu trời trong xanh xào xạc tiếng gió. Tôi nghe tiếng trở mình của đất bật lên trên những mầm xanh cây cỏ, tiếng côn trùng rỉ rả đùa vui Và tôi nghe tiếng bước chân của tôi ngày nào chạy ào ào chơi trò đuổi bắt cùng chúng bạn. Cánh đồng của tôi ơi, những đêm trăng vằng vặc, hoa dại trắng li ti bờ đi. Chiếc hôn đầu đời run rẫy thơm mùi hoa cỏ. Tôi nghe bước chân của mẹ khô nẻ vì gió mưa rám đen vì nắng, tôi nghe tiếng quang gánh kẽo kẹt cong cong như cầu vồng trên đôi vai gầy nhỏ bé, dáng người liêu xiêu sau phiên chợ muộn.Tôi nghe bước chân nặng nhọc của cha nhấp nhô trên những luống cày sau vụ gặt. Tôi nghe tiếng mưa rơi trên lưng người chị thấp thoáng chìm khuất giữa cánh đồng hun hút lạnh. Tôi nghe tiếng thở dài đau đáu của bà tôi nhìn về cánh đồng ước mơ có bát cơm tươi trong mùa gặt mới... Tôi đưa tay chạm lên thớ đất thịt nâu vàng mát lịm. Tôi nghe tiếng thì thầm của đất như vọng lại từ ngàn năm. Bão táp mưa sa… </span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span><p style="text-align: center">[ATTACH]11058[/ATTACH]</p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Vốn là hằng đẳng thức lập đi lập lại trên cánh đồng quê tôi. Năm nào cũng thế, hễ mỗi lần chúng qua đi là tất cả đều trở nên tan nát trơ trọi . Chỉ có đất vẫn nằm đấy, nó ghi hết những dấu tích của thiên tai, những giọt nước mắt, mồ hôi của người nông dân đổ xuống để rồi như tạ lỗi với trời với người. Đất cho họ những mùa vàng bội thu, những hoa thơm trái ngọt, cho họ cuộc sống yên bình. Cánh đồng của tôi ơi ! Đó là những ráng chiều đỏ bầm mất mát, trong nỗi dau vĩnh viễn chia xa một người thân, tôi nghe thấy tiếng vỗ về lộp bộp của đất. Từ tấm bé tôi cứ nghĩ tại sao khi chết người ta lại đổ một ít đất vào áo quan ? Mãi đến bây giờ tôi mới luận rằng - Khi bạn ra đi về thế giới bên kia thì một lần nữa đất mẹ lại cưu mang như lúc còn sống và hơn thế nữa đất mẹ còn tiễn bạn bằng cách rất thiêng liêng cao cả, nằm chung cùng bạn để sưởi ấm cho bạn khi bạn lạc lõng bơ vơ giữa chốn phiêu linh … </span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Tôi lang thang lật từng dấu chân, dẫm lên nỗi nhớ .Tôi hỏi cánh đồng vì sao mọi người cứ lần lượt bỏ đi … Có lẽ qua điện thoại bạn tôi không nhận ra được nụ cười buồn, không thấy được những tiếc nuối đang hiện hình trên đôi mắt của tôi. Đất quê tôi đang bị thu hẹp dần như đứa trẻ suy dinh dưỡng tội nghiệp và đáng thương đang ngày càng còi cọc, teo tóp… Âu đó cũng là nỗi buồn của thời hiện tại khi đất nước đang chuyển mình đi vào công nghiệp hóa hiện đại hóa. Bao giờ thì làng quê yêu dấu của tôi mới thoát nghèo và bao giờ thằng bạn của tôi quay trở lại làng quê mà làm việc? – Không hẵn tôi là người hoài cổ. Nhưng ít ra hôm nay tôi cũng học được từ đất một lời thì thầm <em>“ Làm sao các người có thể mua bán khung trời và hơi ấm của đất ? ”</em> Ừ nhỉ! Chúng ta là thành phần của đất và đất là thành phần của chúng ta. Đất là nguồn sống là linh hồn không chỉ riêng ở con người mà ở các loài sinh vật khác nữa . Trên mảnh đất này tất cả sinh vật đều là một gia đình . Sống làm chi nếu con người không nghe thấy tiếng kêu lẻ loi của con én hay tiếng trò chuyện tào lao của các con ếch trong cái ao ban đêm? Sống mà làm chi khi Không có chỗ nào để nghe tiếng lá cuộn mình trong mùa xuân, hay tiếng cọ sát của cánh những con dế mùa hè … </span></p><p><span style="font-family: 'arial'"> </span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Ôi đất trong tôi sao mà dễ thương đến thế! Tôi cũng chẳng rõ nữa chỉ có điều tôi dám khẳng định rằng đất luôn bên tôi như đời mẹ thắt chặt lấy tôi. Tôi hạnh phúc vì biết rằng lúc nào mẹ cũng quan tâm che chở cho tôi như mảnh đất kia đối với con người vậy . </span></p><p><span style="font-family: 'arial'"> </span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Đỗ Nhất Trí Trường THCS ĐỒNG KHỞI HÒA THỊNH TÂY HÒA PHÚ YÊN </span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Gmail: <a href="mailto:nhattri123@gmail.com">nhattri123@gmail.com</a></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="nhattri123, post: 138245, member: 26291"] [CENTER][FONT=arial][COLOR=#006400] [SIZE=4]HƠI THỞ CỦA ĐẤT [/SIZE][/COLOR][/FONT][/CENTER] [FONT=arial] Có những điều rất quen thuộc cứ lập đi lập lại với ta hằng ngày mà ta chẳng bao giờ chú ý, tỷ như sáng nay bạn tôi ở thành phố điện về bảo: [I]“Quê mình nghe nói bây giờ đổi mới lắm hả mày ?”[/I] - Ừ! Tôi đáp trả mà bỗng dưng giật mình ngó ra ngoài khung cữa sổ, chợt nhận ra trong tầm mắt của mình có cái gì vương vướng. Cả màu trời, cả vầng mây và cánh đồng lúa xanh mà ngày xưa trải dài ngút mắt sao bỗng dưng hôm nay cứ rung rung trong khoảng không chật chội thế này? Tôi như một người mộng du lừng khừng bước ra cánh đồng như làm một cuộc hành hương trở về với đất. Tôi muốn nghe đất thở, muốn nghe lời đất thì thầm. Cánh đồng hiện hữu trước mắt tôi đây, gần gũi mến thương và cũng đầy xa lạ Tôi đang đi trên cánh đồng lúa đương thì con gái, bầu trời trong xanh xào xạc tiếng gió. Tôi nghe tiếng trở mình của đất bật lên trên những mầm xanh cây cỏ, tiếng côn trùng rỉ rả đùa vui Và tôi nghe tiếng bước chân của tôi ngày nào chạy ào ào chơi trò đuổi bắt cùng chúng bạn. Cánh đồng của tôi ơi, những đêm trăng vằng vặc, hoa dại trắng li ti bờ đi. Chiếc hôn đầu đời run rẫy thơm mùi hoa cỏ. Tôi nghe bước chân của mẹ khô nẻ vì gió mưa rám đen vì nắng, tôi nghe tiếng quang gánh kẽo kẹt cong cong như cầu vồng trên đôi vai gầy nhỏ bé, dáng người liêu xiêu sau phiên chợ muộn.Tôi nghe bước chân nặng nhọc của cha nhấp nhô trên những luống cày sau vụ gặt. Tôi nghe tiếng mưa rơi trên lưng người chị thấp thoáng chìm khuất giữa cánh đồng hun hút lạnh. Tôi nghe tiếng thở dài đau đáu của bà tôi nhìn về cánh đồng ước mơ có bát cơm tươi trong mùa gặt mới... Tôi đưa tay chạm lên thớ đất thịt nâu vàng mát lịm. Tôi nghe tiếng thì thầm của đất như vọng lại từ ngàn năm. Bão táp mưa sa… [/FONT][CENTER][ATTACH=CONFIG]11058[/ATTACH][/CENTER] [FONT=arial] Vốn là hằng đẳng thức lập đi lập lại trên cánh đồng quê tôi. Năm nào cũng thế, hễ mỗi lần chúng qua đi là tất cả đều trở nên tan nát trơ trọi . Chỉ có đất vẫn nằm đấy, nó ghi hết những dấu tích của thiên tai, những giọt nước mắt, mồ hôi của người nông dân đổ xuống để rồi như tạ lỗi với trời với người. Đất cho họ những mùa vàng bội thu, những hoa thơm trái ngọt, cho họ cuộc sống yên bình. Cánh đồng của tôi ơi ! Đó là những ráng chiều đỏ bầm mất mát, trong nỗi dau vĩnh viễn chia xa một người thân, tôi nghe thấy tiếng vỗ về lộp bộp của đất. Từ tấm bé tôi cứ nghĩ tại sao khi chết người ta lại đổ một ít đất vào áo quan ? Mãi đến bây giờ tôi mới luận rằng - Khi bạn ra đi về thế giới bên kia thì một lần nữa đất mẹ lại cưu mang như lúc còn sống và hơn thế nữa đất mẹ còn tiễn bạn bằng cách rất thiêng liêng cao cả, nằm chung cùng bạn để sưởi ấm cho bạn khi bạn lạc lõng bơ vơ giữa chốn phiêu linh … Tôi lang thang lật từng dấu chân, dẫm lên nỗi nhớ .Tôi hỏi cánh đồng vì sao mọi người cứ lần lượt bỏ đi … Có lẽ qua điện thoại bạn tôi không nhận ra được nụ cười buồn, không thấy được những tiếc nuối đang hiện hình trên đôi mắt của tôi. Đất quê tôi đang bị thu hẹp dần như đứa trẻ suy dinh dưỡng tội nghiệp và đáng thương đang ngày càng còi cọc, teo tóp… Âu đó cũng là nỗi buồn của thời hiện tại khi đất nước đang chuyển mình đi vào công nghiệp hóa hiện đại hóa. Bao giờ thì làng quê yêu dấu của tôi mới thoát nghèo và bao giờ thằng bạn của tôi quay trở lại làng quê mà làm việc? – Không hẵn tôi là người hoài cổ. Nhưng ít ra hôm nay tôi cũng học được từ đất một lời thì thầm [I]“ Làm sao các người có thể mua bán khung trời và hơi ấm của đất ? ”[/I] Ừ nhỉ! Chúng ta là thành phần của đất và đất là thành phần của chúng ta. Đất là nguồn sống là linh hồn không chỉ riêng ở con người mà ở các loài sinh vật khác nữa . Trên mảnh đất này tất cả sinh vật đều là một gia đình . Sống làm chi nếu con người không nghe thấy tiếng kêu lẻ loi của con én hay tiếng trò chuyện tào lao của các con ếch trong cái ao ban đêm? Sống mà làm chi khi Không có chỗ nào để nghe tiếng lá cuộn mình trong mùa xuân, hay tiếng cọ sát của cánh những con dế mùa hè … Ôi đất trong tôi sao mà dễ thương đến thế! Tôi cũng chẳng rõ nữa chỉ có điều tôi dám khẳng định rằng đất luôn bên tôi như đời mẹ thắt chặt lấy tôi. Tôi hạnh phúc vì biết rằng lúc nào mẹ cũng quan tâm che chở cho tôi như mảnh đất kia đối với con người vậy . Đỗ Nhất Trí Trường THCS ĐỒNG KHỞI HÒA THỊNH TÂY HÒA PHÚ YÊN Gmail: [EMAIL="nhattri123@gmail.com"]nhattri123@gmail.com[/EMAIL][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
LƯU TRỮ
CHỜ PHÂN LOẠI
Tản văn : Hơi thở của đất
Top