Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
LƯU TRỮ
CHỜ PHÂN LOẠI
[Tản văn] ĐÊM XUÂN ĐÀ LẠT
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="lengan96.py" data-source="post: 138397" data-attributes="member: 299253"><p><span style="font-family: 'arial'">Lê Thị Kim Ngân</span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Tuổi: 16</span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Nghề nghiệp: Học sinh</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"><span style="color: #006400"><strong>[Tản văn] ĐÊM XUÂN ĐÀ LẠT</strong></span></span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Năm ấy đón Tết tại Đà Lạt. Đông vừa qua chẳng bao lâu, tiết trời vẫn còn lành lạnh. Bạn gọi cho mình, bảo rằng một đêm Đà Lạt chìm trong biển hoa rực rỡ thế này mà ngồi nhà thì thật lãng phí! Thế là hai đứa phóng xe ra ngoài đi uống cà phê.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Quán nằm trên một ngọn đồi nhỏ và có cái tên nghe thật lạ: Nấm. Nghe đâu, người yêu cũ của anh chủ quán có biệt danh là Mưa. Nấm với mưa thường đi đôi với nhau. Hễ mưa dai dẳng vài hôm là sau đó lại thấy nấm mọc khắp các nẻo đường, ngõ ngách, từ nấm không tên cho đến nấm có tên đều hiện diện. Nhưng cô gái này khác, cô đã bỏ anh chủ quán mà đi khi tình cảm còn đương nồng nàn. Thế là anh ta thành lập “Nấm” như thể xây nên một bến đợi. Đợi “mưa” quay về! …Bạn say sưa kể cho mình nghe về “sự tích” của quán, có lẽ bạn tin điều ấy là có thực, nhưng mình lại nghĩ đó chỉ là những lời đồn thổi.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Nhìn xuống phía dưới đồi, cả thành phố lập lòe dưới ánh điện buổi đêm, chìm hẳn trong sương mù. Mình kể cho bạn nghe về tuổi thơ êm đềm trôi qua với biết bao mùa dã quỳ. Để rồi mùa Đông năm ấy, dã quỳ đã cướp đi của mình người thân yêu nhất. Với mình, dã quỳ vừa giận mà cũng rất đỗi thương yêu…</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Đêm, chia tay bạn, trở về với căn phòng khách sạn xa lạ và lạnh lẽo. Buồn kinh khủng. Nhớ đến bạn cũng đang một mình trên phố…Ừ! Một mình đâu có nghĩa là cô đơn, nhỉ?</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Đêm cuối cùng ở Đà Lạt, bạn đưa mình đi hết quán này đến cửa hàng nọ. Cuối cùng cả hai dừng lại ở quầy sinh tố ven đường. Vài cơn mưa phùn thấm nhẹ qua voan áo mỏng. Lạnh buốt! “Có ai từng nói với em rằng khi em cười trông em rất hiền không?”…Bỗng chốc thấy ấm áp đến mềm lòng khi nghe bạn hỏi vậy…Một cảm giác đã mất từ bao lâu…</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Ngày rời Đà Lạt, nắng lên dần và tiết trời trở nên ấm áp, mùa Xuân thêm phần trọn vẹn. Mình không thích những cuộc tiễn đưa cứng nhắc, gượng gạo như thủ tục, càng không muốn sự lưu luyến níu giữ chân mình. Thế nên đã bao lần một mình bay đi rồi cô đơn trở về một cách nhẹ nhõm. Nhưng lần này, mong lắm một ánh nhìn thân thương, một lời chia tay ngập ngừng…Để rồi tự hứa, sẽ sớm gặp lại nhau…</span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="lengan96.py, post: 138397, member: 299253"] [FONT=arial]Lê Thị Kim Ngân Tuổi: 16 Nghề nghiệp: Học sinh [COLOR=#006400][B][Tản văn] ĐÊM XUÂN ĐÀ LẠT[/B][/COLOR] Năm ấy đón Tết tại Đà Lạt. Đông vừa qua chẳng bao lâu, tiết trời vẫn còn lành lạnh. Bạn gọi cho mình, bảo rằng một đêm Đà Lạt chìm trong biển hoa rực rỡ thế này mà ngồi nhà thì thật lãng phí! Thế là hai đứa phóng xe ra ngoài đi uống cà phê. Quán nằm trên một ngọn đồi nhỏ và có cái tên nghe thật lạ: Nấm. Nghe đâu, người yêu cũ của anh chủ quán có biệt danh là Mưa. Nấm với mưa thường đi đôi với nhau. Hễ mưa dai dẳng vài hôm là sau đó lại thấy nấm mọc khắp các nẻo đường, ngõ ngách, từ nấm không tên cho đến nấm có tên đều hiện diện. Nhưng cô gái này khác, cô đã bỏ anh chủ quán mà đi khi tình cảm còn đương nồng nàn. Thế là anh ta thành lập “Nấm” như thể xây nên một bến đợi. Đợi “mưa” quay về! …Bạn say sưa kể cho mình nghe về “sự tích” của quán, có lẽ bạn tin điều ấy là có thực, nhưng mình lại nghĩ đó chỉ là những lời đồn thổi. Nhìn xuống phía dưới đồi, cả thành phố lập lòe dưới ánh điện buổi đêm, chìm hẳn trong sương mù. Mình kể cho bạn nghe về tuổi thơ êm đềm trôi qua với biết bao mùa dã quỳ. Để rồi mùa Đông năm ấy, dã quỳ đã cướp đi của mình người thân yêu nhất. Với mình, dã quỳ vừa giận mà cũng rất đỗi thương yêu… Đêm, chia tay bạn, trở về với căn phòng khách sạn xa lạ và lạnh lẽo. Buồn kinh khủng. Nhớ đến bạn cũng đang một mình trên phố…Ừ! Một mình đâu có nghĩa là cô đơn, nhỉ? Đêm cuối cùng ở Đà Lạt, bạn đưa mình đi hết quán này đến cửa hàng nọ. Cuối cùng cả hai dừng lại ở quầy sinh tố ven đường. Vài cơn mưa phùn thấm nhẹ qua voan áo mỏng. Lạnh buốt! “Có ai từng nói với em rằng khi em cười trông em rất hiền không?”…Bỗng chốc thấy ấm áp đến mềm lòng khi nghe bạn hỏi vậy…Một cảm giác đã mất từ bao lâu… Ngày rời Đà Lạt, nắng lên dần và tiết trời trở nên ấm áp, mùa Xuân thêm phần trọn vẹn. Mình không thích những cuộc tiễn đưa cứng nhắc, gượng gạo như thủ tục, càng không muốn sự lưu luyến níu giữ chân mình. Thế nên đã bao lần một mình bay đi rồi cô đơn trở về một cách nhẹ nhõm. Nhưng lần này, mong lắm một ánh nhìn thân thương, một lời chia tay ngập ngừng…Để rồi tự hứa, sẽ sớm gặp lại nhau…[/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
LƯU TRỮ
CHỜ PHÂN LOẠI
[Tản văn] ĐÊM XUÂN ĐÀ LẠT
Top