Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Tấm vải đỏ_ tiểu thuyết kinh dị
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="katz_blackie" data-source="post: 14405" data-attributes="member: 789"><p><strong><em><u>Chap 20: Nguồn gốc lời nguyền</u></em></strong></p><p>Bầu không khí ngột ngạt kết hợp với sự xuất hiện và biến mất của ông trẻ khiến mọi người chán nản vô cùng. Họ đều không thể tin nổi Tiểu Ngư đáng yêu kia lại không phải là người.</p><p>Lục Tử Minh buồn bã thốt lên:</p><p>- Cứ nhìn thấy ông nội Kha Lương là lại có chuyện chẳng lành.</p><p>Kha Lương uất ức định đốp lại Tử Minh cho bõ tức thì bất ngờ nghe tiếng "Xào xạc" vang lên từ cuối con hẻm. Mọi người ngẩng đầu lên xem, thì ra là người áo đen lúc nãy.</p><p>Lúc này, người đó không biến mất nữa mà chầm chậm tiến lại phía họ.</p><p>Mọi người chăm chú quan sát, hóa ra là một bà lão già nua, mặt mũi nhăn nheo đau khổ không đoán được tuổi, răng đã rụng hết.</p><p>Bà gjà tiến về phía họ, im lặng hồi lâu rồi nói: " Cuối cùng các cháu đã tới."</p><p>Nói rồi bà già ngồi trên phiến đá dưới gốc cây giữa làng, dõi mắt ra xa, bà thở dài rồi nói tiếp:</p><p>- Trước đây, cứ vào lúc này, mọi người trong làng lại tụ tập ở đây hóng mát, bây giờ thì vắng lặng chẳng có ai cả.</p><p>Kha Lương hấp tấp hỏi:</p><p>- Bà là người làng này ạ?</p><p>- Đúng vậy, nhưng dân làng này không chấp nhận sự tồn tại của ta.</p><p>- Tại sao hả bà? - Thi Thi và ba người còn lại đều bị lôi cuốn vào câu chuyện.</p><p>Bà lão bắt đầu kể chuyện:</p><p>- Làng này có tên Thạch Đầu, tuy tọa lạc ở nơi hoang vắng nhưng do có nghề nhuộm vải truyền thống nên dân làng cũng có của ăn của để.</p><p>Lúc ta sinh ra đã bị mọi người coi là không bình thường. Dân tộc Mèo chúng ta quan niệm trẻ con khi đẻ ra mà cười thì không may mắn. Định mệnh sắp xếp đứa trẻ ấy phải làm đệ tử của thầy mo, phục vụ thầy mo.</p><p>Tần Cẩm thắc mắc:</p><p>- Bà ơi, thầy mo là người như thế nào ạ?</p><p>- Thầy mo chính là thần hộ mệnh cho chúng ta. Trong truyền thuyết, mẹ của bà ta là người còn bố của bà ta là rắn, do vậy bà ta là người rắn; điều này cũng có nghĩa bản tính của bà ta lúc là người lúc lại là iêu quái. Bà ta bảo vệ cho chúng ta, do vậy yêu cầu chúng ta phải cống hiến linh hồn cho bà ta sai khiến. Ta vừa mới ra đời đã bị thầy mo chọn làm tín đồ; nhưng bố mẹ ta lại không muốn ta trở thành đệ tử của thầy mo, cứ cương quyết nuôi ta trong làng, không đuổi lên núi. Sau đó, khi trưởng thành ta lập gia đình. Mãi tới khi ta có cháu nội Tiểu Ngư, lời nguyền của thầy mo mới linh nghiệm.</p><p>- Bà là bà nội của Tiểu Ngư sao?</p><p>- Đúng vậy, do không chịu để ta làm tín đồ nên bố mẹ ta đã mắc tội với thầy mo, vì vậy sau này thầy mo đã trút sự phẫn nộ lên cháu nội ta , Tiểu Ngư.</p><p>- Tiểu Ngư cũng là tín đồ của thầy mo sao?- Thi Thi tò mò hỏi</p><p>- Nó không phải là tín đồ mà là iêu quái.</p><p>-Yêu quái ư? Không lẽ nào? Nó đáng yêu, lương thiện thế, sao lại có thể là yêu quái được?- Bốn người không tin vào tai mình nữa.</p><p>- Các cháu đoán xem Tiểu Ngư mấy tuổi rồi?- Bà nội Tiểu Ngư nhẹ nhàng hỏi.</p><p>- Khoảng năm, sáu tuổi gì đó, đúng không bà?- Kha Lương láu táu đáp lại.</p><p>- Nó đã qua lứa tuổi đó từ lâu rồi, chẳng qua nó không lớn nổi đấy thôi. Nó cũng không bị mù đâu, ta không cho nó mở mắt ra đấy, bởi ta không muốn nó nhìn thấy cẩnh tượng buồn thảm nơi đây.</p><p>- Cháu không biết làng này đã xảy ra chuyện gì mà lại tiêu điều, vắng lặng thế này?- Tần Cẩm tò mò hỏi bà lão.</p><p>- Tiểu Ngư vừa ra đời không lâu thì người giàu có nhất làng này cưới vợ. Tất cả người làng đều tới tham dự đám cưới của ông ta. Chính trong đêm đó, mọi người đã bị lời nguyền CA BĂNG giết chết.</p><p>- CA BĂNG? là cũng biết lời nguyền CA BĂNG sao?</p><p>- Bởi ta có chút hiểu biết về mo thuật nên sớm biết hôm ấy có chuyện chẳng lành, ta đã lén ôm Tiểu Ngư trôn được kiếp nạn. Tất cả dân làng đều bị CA BĂNG điều khiển. Ta biết đây là báo ứng của ta nên đã quyết định làm thầy mo cả đời để bảo vệ Tiểu Ngư. Do Tiểu Ngư lớn lên trong mọt không gian đầy âm khí nên nó mới không lớn nổi.</p><p>- Sao bà không bế Tiểu Ngư đi trốn?</p><p>- Ta không đủ sức vượt qua khu rừng này, hơn nữa Tiểu Ngư cũng không thể rời xa nơi này được. Nó vốn đã không phải là người, do vậy nếu rời bỏ ngôi làng này, nó sẽ chết. Vì vậy ta quyết định ở lại đây để bảo vệ nó.</p><p>- Tại sao bố mẹ Tiểu Ngư lại có thể xuất hiện vào mỗi buổi tối thế hả bà?</p><p>- Bố mẹ nó xuất hiện được là do Tiểu Ngư đã sử dụng sức mạnh tjnh thần gọi chúng về đó. Tiểu Ngư có sức mạnh phi phàm, nó có thể điều khiển được bọn ma nữ quái ác đó. Bản thân nó đến giờ vẫn không biết bố mẹ nó đã chết. Sức mạnh tinh thần tiềm tàng trong người nó có thể kêu gọi được các xác chết về chơi cùng.</p><p>Bốn người lộ rõ vẻ ngạc nhjên liền hỏi lại:</p><p>- Toàn bộ xác chết trong làng đều do Tiểu Ngư gọi về ư?</p><p>- Đúng vậy. Nhưng nó không biết gì đâu, nó chằng qua vẫn là một đứa trẻ tự cho rằng mình bị mù mà thôi.</p><p>- Tại sao bà biết chúng cháu tới đây?</p><p>- CA BĂNG xuất hiện ở làng ta, đã giết chết mọi người trong làng, tuy thế sức mạnh của nó vẫn chưa dừng ở đây. Tiểu Ngư có thể điều khiển được nó, nhưng không biết vì lí do gì Tiểu Ngư lại tặng CA BĂNG cho người khác.</p><p>- Chính vì lẽ đó tấm vải ma quái đó đã lọt vào tay cháu.- Thi Thi nghiến răng nói. Lúc đầu cô cứ tưởng mọi bất hạnh là do cô mang tới, bây giờ cô đã biết, cô chỉ là một nạn nhân đen đủi bị CA BĂNG chọn mà thôi.</p><p>Bà gjà thông cảm nhìn cô nói:</p><p>- Đến gjờ ta cũng không hiểu tại sao CA BĂNG vẫn tiếp tục gieo rắc tai họa cho người khác. Giả sử mối thù có lớn cỡ nào thì cái chết của cả làng ta đã quá đủ để nó mãn nguyện rồi chứ? Hằng đêm ta vẫn tự hỏi tại sao CA BĂNG chưa sát hại ta và Tiểu Ngư? Lẽ nào nó vẫn chưa hoàn thành nhiệm vị nào đó chăng? Có thể do nguyên nhân này, nó đã đau khổ, dằn vặt, kêu thét giữa đêm tối rồi épTiểu Ngư phải tặng nó cho các cháu cũng nên.</p><p>Tần Cẩm hét lên:</p><p>- Cháu vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào? Lẽ nào ai đó trong bọn cháu có liên quan tới lời nguyền chết tiệt này ư?</p><p>- Ta nghĩ khả năng này đúng đây; do vậy nó đã kêu gọi các cháu tới đây để bắt đầu cuộc thảm sát mới cũng nên.</p><p>Kha Lương uất ức hỏi lại:</p><p>- Làm sao CA BĂNG lại có ljên quan tới tụi cháu kja chứ? Lúc Ca Băng xuất hiện tụi cháu còn chưa có mặt trên cõi đời này kja mà.</p><p>Bà già nhẹ nhàng vỗ vào vai Kha Lương ( sàm sỡ ) giải thích:</p><p>-Cháu àk, CA BĂNG vốn mệnh danh là lời nguyền đáng sợ nhất trên đời mà. Nó không những có thể truy sát người bị nguyền rủa, cũng như thân bằng cố hữu của họ mà còn có thể truy sát kiếp sau của người đó nữa. Nếu người bị nguyền rủa còn có cháu chắt chút chít..gì gì đó thì nó vẫn tiếp tục công việc. Nếu ljnh hồn người bị nguyền rủa được sjêu sjnh đầu thai kiếp sau thỳ nhất định CA BĂNG sẽ tiếp tục tới quấy rối rồi tiêu diệt nhân vật tương lai đó.</p><p>Lục Tử Mjnh tức gjận nói:</p><p>- TRên thế gjới này tại sao lại có lời nguyền ác độc đến thế chứ? Hại người ta một đời còn chưa đủ hay sao mà phảo theo người ta đến tận kiếp sau.</p><p>- Đúng vậy, có lẽ mối thâm thù đó không gì có thể xoa dịu được nên mới biến thành lời nguyền độc ác như vậy.</p><p>- Mối thâm thù này là rất lớn. - bà già chỉ tay vào ngôi nhà lớn trước mặt rồi nói.- Nguồn cơn của câu chuyện bắt nguồn từ ngôi nhà này, các cháu muốn nghe không?</p><p>Bốn người chỉ thấy từ tay bà già bay lên một vòng khói màu tím. Họ nghe thấy tiếng bà vọng lại từ xa không rõ lắm: "Đây là mộng ký ức bà đã lưu giữ lại, các cháu xem xong sẽ rõ cả thôi."</p><p>Bốn người đã có kjnh nghiệm xem mộng ký ức, họ biết sắp có kịch hay để xem rồi. Họ như quên đi nỗi hiểm nguy trước mắt, tay trong tay cùng tiến tới trước tấm gương to..............</p><p>Một gjọng nói lảnh lót cất lêm: “ Cẩu Tử, mày hái cho tao bong hoa kja đj.”</p><p>Đó là gjọng nói của một bé gái ssắc sảo, iêu kiều, khoảng bảy, tám tuổi, trông rất đài các, quyền quý. Con bé đứng trên vách núi, chỉ tay vào bông hoa đang nở rộ kja rồi ra lệnh chi bọn trẻ ăn mặc rách rưới bên cạnh mình.</p><p>Thằng bé tên Cẩu Tử vừa sợ lại vừa ghét con bé nhưng nó vẫn phải ngoan ngoãn bò xuống vách núi hái hoa bởi con bé dọa: “ Cẩu Tử àk, nếu mày không hái hoa cho tao, tao sẽ bảo bố tao không lấy vải nhuộm nhà mày nữa.”</p><p>Thằng bé lần mò trèo xuống dưới. Vách đã trơn tuột do vừa mưa xong làm nó tuột tay ngã.</p><p>Bọn trẻ sợ ngây người ra, rồi không ai bảo ai, tóan loạn chạy về nhà. Con bé cũng sợ hết hồn, nhưng nó nhanh chóng theo chân bọn kja chạy thục mạng về nhà.</p><p>Bọn trẻ không dám nói với người lớn. Thằng bé tuy bị rơi xuống vực nhưng nó may mắn thoát chết, chỉ bị gãy hai chân mà thôi. Nó rên rỉ đau đớn, tưởng không qua nổi. Một ông lang đj hái thuốc ngang qua đó đã cứu nó. Tới khj hồi phục hoàn toàn, nó trở về quê thì biết tjn bố mẹ đều đã qua đời. Lúc đj tìm con gjữa đêm hôm khuya khuắt, bố nó không may rơi xuống vực chết tươi; mẹ nó không chịu nổi mất mát lớn lao, chẳng bao lâu cũng mắc trọng bệnh mà qua đời.</p><p>Từ đó không ai biết tjn tức gì về Cẩu Tử nữa.</p><p>Thời gjan thấm thoắt thoi đưa, không ngờ mới đó mà đã mười năm trôi qua. Một hôm, có một nhà buôn thuốc bắc tới làng Thạch Đầu, anh ta không những tuấn tú lại đa tài, đa nghệ. Sự có mặt của anh ở đây đã gây chấn động lớn với người dân. Công việc chính của người dân nơi đây là lên núi tìm những loại rễ cây có thể nhuộm vải được, sau đó đưa thành phẩm tới nhà trưởng làng họ Dư. Họ Dư từ lâu quen thói bóc lột dân lành, người làng ai cũng căm hận lão ta.</p><p>Sự có mặt của thương gja trẻ tuổi Trần Văn đã đem đến một cơ hội mưu sjnh khác cho người dân nơi đây. Bây gjờ họ không theo nghề nhuộm vải nữa mà chuyển sang việc tìm cây thuốc.</p><p>Khí hậu ở đây rất thích hợp với thảo dược phong phú quanh năm. Trần Văn quyết định ở lại làng trong một ngôi nhà cũ, rồi lập điẻm thu mua thảo dược tại đây.</p><p>Việc anh định cư tại làng khiến ông Dư lo sợ. Ông nhận thấy nếu người dân cứ tiếp tục không mang vải tới cho ông thì dù cho sản nghiệp có lớn đến cỡ nào cũng khó gjữ nổi.</p><p>Để gạt bỏ cái gai trong mắt, ông đã sai gja đjnh đột nhập vào nhà ám sát anh. Trần Văn không những gjỏi võ lại là người mưu trí nên dễ dàng đánh đuổi bọn gja đjnh kja. Anh tức gjận báo thù bằng cách bắt cóc đại tiểu thư nhà họ Dư – Dư Kjm Sa.</p><p>Tiểu thư nhà họ Dư bị trói gô vào ghế; Trần Văn không hề sàm sỡ với cô, trái lại anh nhìn cô trìu mến.</p><p>Tiểu thư nhà họ Dư vốn ngang ngược, quen được cung chiều, nay gặp phải đối thủ mạnh hơn mình mà lại không hề để ý đến cô; điều này khiến cô vừa tức gjận vừa băn khoăn. Tâm trạng mâu thuẫn đó cứ giày vò cô. Tình iêu có lẽ đã nảy nở từ lúc đó.</p><p>Kể từ lúc Dư Kjm Sa bị bắt, cả hai đều không nói năng gì. Trần Văn một mặt bắt mối làm quen với ông Dư. Mặt khác vẫn âm thầm toan tính việc rjêng của mình.</p><p>Rồi tới lúc cũng phải thả người. Trần Văn đưa cho Dư Kjm Sa – cô gái hận anh tới xương tủy – một con dao; anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “ Một là cô giết tôi, hai là lấy tôi.”</p><p>Tiểu thư nhà họ Dư nghiến răng đâm một nhát ngập nửa con dao vào ngực anh.</p><p>- Sao anh không tránh đj? – Dư Kjm Sa đờ đẫn hỏi.</p><p>- Sao tôi lại phải tránh kja chứ? Nếu em không bằng lòng lấy tôi, tôi thà chết còn hơn.</p><p>Vẻ mặt Trần Văn vẫn như đùa như thật.</p><p>Lúc ngã xuống, trong mắt anh lóe lên sự đắc thắng.</p><p>Đúng như anh dự đóan, trái tjm Dư Kjm Sa đã hoàn toàn thuộc về anh. Cô chờ đợi ngày anh bình phục, bất chấp tất cả để thành than với anh. Dư lão gja nghĩ thầm: “Trai tài gái sắc, chẳng phải chúng cũng rất đẹp đôi đó sao? Mình chỉ có duy nhất một cô con gái lại được gả cho một chàng trai tài gjỏi xuất chúng, đúng là việc tốt. Lễ cưới mau chóng được tổ chức, Trần Văn và Dư Kjm Sa đúng là một cặp uyên ương trời sjnh.</p><p>Dù có sắt đá đến đâu thì khj đã bị Trần Văn chjnh phục, trái tjm của Dư Kjm Sa đã hoàn toàn thuộc về anh. Sau lễ cưới, họ quyết định lên núi du ngoạn.</p><p>Lúc hai người đj ngang qua một vách núi, cô rùng mình nhớ lại chuyên ngày xưa. Chỉ vì một phút bồng bột trẻ con, cô đã khiến cho cả nhà người ta chết oan. Trên vách núi che leo đang nở một bông hoa giống như mười năm trước.</p><p>Dư Kjm Sa chỉ muốn mau chóng rời xa cái nơi gợi lại kỉ njệm buồn trong cô nhưng Trần Văn lại muốn trèo xuống hái hoa cho cô. Dư Kjm Sa hét toáng lên.: “ Đừng!”, anh từ từ quay lại nói.</p><p>- Cô đã từng nói nếu không hái hoa cho cô, cô sẽ bắt bố cô không nhận vải nhuộm nhà tôi đúng không?</p><p>Dư Kjm Sa sợ hết hồn, đứng jm tại chỗ.</p><p>- Cô tưởng rằng tôi iêu cô ư? Cô xấu như dạ xoa thế, ai mà thèm iêu kja chứ? Tính nết vừa buông thả vừa đáng ghét, chính cô đã hại chết bố mẹ tôi, tại sao người chết lại không phải là cô?</p><p>Thì ra Trần Văn chính là Cẩu Tử ngày xưa.</p><p>- Tại sao anh lại đứng yên cho tôi đâm?</p><p>- Nếu không dung khổ nhục kế, sao tôi có thể chjnh phục được cô? Sao tôi có thể giày vò cô đau khổ nhưlúc này?</p><p>Cô run bắn lên:</p><p>- Tình cảm anh dành cho tôi đều là gjả ư? Anh không iêu tôi chút nào sao?</p><p>- Ha, ha…Muốn biết thật hay gjả thể nào, tốt nhất cô hãy hỏi Djêm Vương ấy.</p><p>Dư Kjm Sa còn đang ngỡ ngàng thì đã bị Trần Văn đẩy xuống vực. Chỉ vì một bông hoa mà bao nhjêu người phải chết. Trong rừng vọng lên tiếng cười ngạo nghễ, đắc thắng đáng sợ của Trần Văn.</p><p>Trần Văn trở về nhà nói dồi rằng Dư Kjm Sa không may trượt chân ngã xuống vực. Dư lão gja tjn lời con rể, ông phái người đj tìm xác cô nhưng không thấy.</p><p>Không lâu sau đó, Dư lão gja đau buồn, mắc bệnh rồi chết. Tàn sản nhà họ Dư bỗng chốc thuộc về con rể; anh trở thành người giàu có nhất làng. Anh thay Dư lão gja vừa nhập thuốc vừa thu mua vải nhuộm.</p><p>Gja quyến nhà họ Dư, nếu không bỏ đy biệt xứ một cách khó hiểu thì mắc bệnh lạ rồi qua đời. Chưa đầy mười năm, nhà họ Dư đã không còn ai nữa.</p><p>Trần Văn vẫn sống độc thân nhiều năm, người ta ca ngợi anh là người chung thủy, chọn cảnh sống một mình vì hãy còn lưu luyến đại tiểu thư nhà họ Dư. Chỉ anh là người rõ hơn cả, anh bị giày vò vì không thể quên được ánh mắt đau khổ tột cùng của Dư Kjm Sa trước khj ngã xuống vực.</p><p>Thời gjan trôi mau, ánh mắt đó cuối cùng cũng được hóa gjải bởi một kĩ nữ lầu xanh.</p><p>Cô kĩ nữ đó nổi tjếng khắp thành. Mỗi lần vào thành bán thuốc, đj ngang qua lầu xanh đó, Trần Văn lại trông thấy cô ta chải đầu trong áng chiều rực rỡ. Mái tóc đen, dài, óng ả tung bay trong ánh chiều tà đj cả vào gjấc mơ của anh. Trần Văn năng lui tới lầu xanh đó hơn, anh chuộc thân cho cô rồi quyết định lấy cô ta làm vợ.</p><p>Cái tjn Trần Văn sắp lấy vợ lan đj rất nhanh, chốc lát đã tới tai một phụ nữa hái thuốc.</p><p>Người phụ nữ đó, trông gjà nua, xấu xí vô cùng. Cô đứng trên đường nhìn thấy Trần Văn và cô kĩ nữ kja đang trêu đùa nhau, từng câu nói iêu thương của họ như cứa vào trái tjm rớm máu của cô. Cô nắm chặt chiếc xẻng trong tay.</p><p>Người phụ nữ đó chính là Dư Kjm Sa năm xưa. Đúng là phúc to mạng lớn, tuy bị rơi xuống vực nhưng ý chí phải sống trong cô mãnh ljệt đến mức thúc giục cô bằng mọi gjá phải tiếp tục sống. Cô cố bám vào cây mây, cho nên đã không bị thương quá nặng. Xuống được đáy vực, cô không muốn tiếp tục đối mặt với tình iêu phũ phàng của mình nữa.</p><p>Mặc dù rất hận anh nhưng tận sâu thẳm đáy lòng cô vẫn rất iêu anh.</p><p>Cô hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gjan sau khj ngã xuống vực.</p><p>Cô chẳng biết phải đối mặt với sai lầm của mình năm xưa như thế nào nữa, cũng chẳng cóa cách nào đối mặt với sai lầm hiện tại của Trần Văn, mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô biết, nếu bay giờ cô xuất hiện trong làng thì Trần Văn – người nắm giữ toàn bộ quyền hành trong làng – sẽ không ngần ngại thanh toán cô ngay.</p><p>Cô chạy mãi, may mà gặp được một gja đình người Mèo tốt bụng đã cho cô ăn ở trong nhà. Cô học được cách hái thuôcd; cùng lúc đó cô phát hiện đang mang trong mình giọt máu của Trần Văn.</p><p>Tuy bị phụ bạc, nhưng tận đáy lòng cô vẫn rất iêu Trần Văn, do đó cô cắn răng chịu đựng để sjnh đứa bé ra. Tình iêu mù quáng ấy giày vò cô cả ngày lẫn đêm khiến cô gjà trước tuổi; vì thế không ai có thể nhận ra Dư Kjm Sa ngày xưa nữa.</p><p>Cô thường mang con gái đi hái thuốc cùng, đứa bé rất ngoan ngoãn, đáng iêu. Con bé đang lớn lên từng ngày còn Trần Văn của cô vẫn sống độc thân. Kjm Sa cũng biết cái chết của bố cô có ljên quan đến Trần Văn nhưng cô không dám tìm hiểu sâu hơn nữa. Khj nhìn thấy Trần Văn của cô cuối cùng đã iêu người đàn bà khác thì nỗi hận dồn nén đã lâu trong lòng cô bùng phát.</p><p>Cô đắm chìm trong nỗi thù hận. Nguyên nhân khiến cô tồn tại trên cõi đời này là để kiểm nghiệm xem Trần Văn có lưu luyến, nhớ nhung mình không. Đáp án quá phũ phàng trái ngược đàng hoàng với những gì cô mong đợi. Trần Văn đã quên cô.</p><p>Cô chỉ muốn báo thù. Khj biết Trần Văn đã định ngày cưới, cô nghĩ ngay tới lời nguyền tai quái CA BĂNG.</p><p>Cô đưa mắt nhìn đứa con gái đanh ngủ say.</p><p>Lúc này, cô khonog còn là mẹ của nó nữa mà đã biến thành ác quỷ.</p><p>Nỗi hận thù thật đáng sợ biết bao!</p><p>Trên đường hái thuốc về cô đã móc mắt con gái mình ra rồi trói nó lên cây hòe cổ; để cho cây hòe hút hết máu tươi của nó. Năm sau, cô tới đây đào rễ cây hòe, dung thứ nước đỏ như máu chảy ra từ gốc hòe nhuộm vải, rồi tìm mọi cách để tặng tấm vải – quà cưới cho Trần Văn.</p><p>Tấm gương kí ức bỗng nhjên vỡ tan.</p><p>Bà gjà đó lại hiện ra; cả bốn người dụi mắt, họ đều đã tỉnh lại.</p><p>- Bầy giờ các cháu đã biết nguồn gốc của lời nguyền CA BĂNG rồi đúng không? – Bà gjà hỏi.</p><p>Tần Cẩm vẫn thắc mắc.g mà lại</p><p>- Tặng tấm vải xong th xảy ra vụ thảm sát dân làng ở đây, sau đó cô Kjm Sa đã đj đâu hả bà?</p><p>- Người tạo ra lời nguyền CA BĂNG về sau còn phải hiến ljnh hồn cho thầy mo nữa. Ta cùng không biết cô ta đã đj đâu, nhưng dù thế nào cô ta sống cũng như chết mà thôi.</p><p>- Đúng là hại người thì cũng thiệt thân. Không hiểu cái bà Kjm Sa này có bị đjên không mà lại dung lời nguyền CA BĂNG này kja chứ? – Kha Lương tức gjận nói</p><p>- Thôi, các cháu đừng để tâm đến việc này nữa. Trời sắp tối rồi, nếu các cháu không mau khởi hành thì không ra khỏi làng được đâu. Các cháu mau đj đj! – Bà gjà gjục họ.</p><p>Tần Cẩm rất thương Tiểu NGư ljền đề nghị:</p><p>- Bà ơi, chúng cháu muốn đưa Tiểu Ngư đj cùng bởi bọn cháu không muốn nó tiếp tục sống với người chết nữa.</p><p>- Đừng mang nó theo. Tiểu Ngư là người cõi âm nên nó phải sống ử nơi này, nếu rời khỏi đây nó sẽ chết. Các cháu cứ yên tâm đj đj, bà sẽ chăm sóc nó cẩn thận. Nếu nó không mở mắt thì vẫn được sống hạnh phúc.</p><p>- Bà ơi, thế bà định thế nào?</p><p>- Ta vốn là con người trông nom nơi này lại hiểu biết về mo thuật, ta không thể rời bỏ mảnh đất này được.</p><p>Bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định quay về nhà Tiểu Ngư lấy hành lỳ trên đường.</p><p>Về tới nơi, không thấy Tiểu Ngư đâu, họ đành lấy hành lý rồi đj ngay, không kịp tạm biệt thằng bé bởi thời gjan không cho phép họ chậm trễ. Họ đặt Hắc Bảo xuống, nó chạy đằng trước dẫn đường. Lúc bốn người đj qua chỗ gặp bà gjà lúc nãy thì không thấy bà đâu nữa.</p><p>Họ cảm thấy như vừa trải qua một gjấc mộng vậy.</p><p>Mọi người sải bước theo Hắc Bảo; nó đã tìm ra một con đừng khác rất khúc khuỷu trong bụi cây. Càng đj càng thấy nhiều cây, họ đã không còn nhìn thấy mặt trời nữa. Lúc tới đây hình như không có nhiều cây đến vậy.</p><p>Hắc Bảo chạy nhanh đằng trước, mọi người cố bám theo sau. Thj Thj trượt ngã, Tử Mjnh vội đỡ cô dậy rồi cũng nhanh chóng đuổi theo sau bọn Tần Cẩm.</p><p>Bỗng Hắc Bảo dột ngột dừng lại rồi lùi về phía sau. Bốn người đóan đã gặp trở ngại phía trước, nhưng cụ thể thế nào thì họ không rõ.</p><p>Một bóng người từ từ đứng dậy ở lùm cỏ trước mặt.</p><p>Chính là Tiểu Ngư.</p><p>Tiểu Ngư vẫn cười hì hì rất zễ thương.</p><p>Nhìn thấy Tiểu Ngư, Tần Cẩm vui sướng reo lên: “Tiểu Ngư”, rồi vội vàng chạy về phía thằng bé. Kha Lương nhanh tay kéo cô lại.</p><p>Mọi người đều nhận thấy thằng bé đang tròn mắt nhìn họ thân thjện.</p><p>Tiểu Ngiư nhẹ nhàng hỏi:</p><p>- Sao anh chị lại đj thế? Chẳng lẽ anh chị không thể ở them mấy ngày chơi với em được sao?</p><p>Bốn người lạnh xương sống, còn Tiểu Ngư ngạc nhjên nhìn họ.</p><p>- Từ lâu em đã biết mình không bị mù. Mặt trăng và những vì sao em gặp trong mộng đều là thật, thế nhưng do bố mẹ em đều đã qua đời, người làng cũng chết cả rồi nên em không dám đối mặt với thực tế phũ phàng đấy, và em cứ nhắm nghiền mắt lai.</p><p>Thj Thj gjải thích:</p><p>- Tiểu Ngư àk, anh chị thực sự muốn đưa em đj cùng nhưng bà nội em nói em không thể rời xa nơi này được.</p><p>Tiểu Ngư tiến lên phía trước vài bước, bọn Tần Cẩm lại lùi về phía sau tránh. Kha Lương sốt ruột hỏi thẳng:</p><p>- Rốt cuộc em muốn gì đây?</p><p>Nhìn cảnh tượng mấy người lớn cao to lại run sợ trước một đứa trẻ chỉ năm, sáu tuổi, không ai có thể nhịn được cười.</p><p>Tiểu Ngư trả lời:</p><p>- Em đã nói rồi em muốn anh chị ở đây chơi với em.</p><p>- Mấy ngày có được không? – Chàng ngốc Kha Lương dở chứng mặc cả.</p><p>- Ở luôn không quay về nữa.</p><p>Đúng lúc này họ nghe thấy một giọng nói vọng lại từ phía sau: “Các cháu mau trốn đj, Tiểu Ngư đã mở mắt rồi. Bây gjờ nó không phải là Tiểu Ngư lúc trước đâu. Các cháu mau chạy đj! Nó sẽ giết các cháu đấy.”</p><p>Là giọng của bà nội Tiểu Ngư.</p><p>Hắc Bảo lấy đà nhảy về phía Tiểu Ngư, thằng bé tàn nhẫn gjơ tay đập mạnh con mèo đang nhảy trên không xuống đất. Tần Cẩm bất chấp hiểm nguy xông lên hía trước ôm Hắc Bảo đang bị thương.</p><p>Họ chạy thục mạng về phía sau.</p><p>Tiểu Ngư không đuổi theo, nhưng họ đều cảm thấy có ai đó đang hà hơi sau cổ, cảm gjác đó gjống như Tiểu Ngư đang ngồi ngay sau họ vậy. Họ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng không dừng. Càng ngày con đường càng khó đj. Rừng rậm càng lúc càng âm u, rộng lớn. Họ nhanh chóng bị mất phương hướng. Lúc này, bọn họ gjống như con ruồi không định vị được phương hướng, cứ bay loạn xạ trong rừng sâu. Màn đêm dần buông xuống. Họ mệt mỏi dừng lại nghỉ. Nếu cứ tiếp tục chạy không mục đích thế này, sớm muộn gì họ cũng chết vì mệt thôi.</p><p>Kha Lương dừng lại nói trong tiếng thở gấp:</p><p>- Đằng nào thì cũng chết, sao bọn mình không chọn cái chết nào cho nhẹ nhàng một chút, chứ cứ cố sống khổ sống tội thế này cũng không ổn chút nào.</p><p>- Sao anh biết chúng tôi sẽ chết? À, tôi quên mất anh còn có vật báu gja truyền gì đó mà. – Tử Mjnh dè bỉu.</p><p>NGhe đến đây, Kha Lương mới sực nhớ ra vật báu gja truyền nhà mình. Anh nói với Tần Cẩm:</p><p>- Em mau lấy khuyên tai ra đj, biết đâu lại có thể cầm cự được một lúc thì sao?</p><p>Tần Cẩm lấy chiếc khuyên tai đang sáng bừng ra, mọi người nhìn nhau, không ai nói năng gì.</p><p>Bốn người đứng dựa lưng vào nhau, đột nhjên họ nghe thấy tiếng “lạo xạo” như âm thanh đào đất vọng tới.</p><p>Tần Cẩm hốt hoảng nói:</p><p>- Nguy rồi! Tiểu Ngư đã gọi người làng tới đó.</p><p>- Thằng nhóc này không đấu nổi chúng ta lại bày trò gọi mất cái xác chết khô đến dọa đây. Mày tưởng tao sợ đấy àk? – Kha Lương nổi quạu nói.</p><p>- Anh nói không sợ mà lại run bần bật lên thế? – Lục Tử Mjnh châm chọc.</p><p>- Run là run thế nào? Chẳng qua trúng gjó nên cảm lạnh thôi.</p><p>Thj Thj can ngăn:</p><p>- Đã đến nước này mà các ông vẫn còn tâm trạng cãi nhau àk?</p><p>- Em thì biết cái gì? Cãi nhau là để gjảm stress đấy.</p><p>Khoảnh khắc hiếm hoi bọn họ có cùng quan điểm!</p><p>Tần Cẩm không để ý đến bọn họ, cô cẩn thận chăm sóc Hắc Bảo đang bị thương. Cô nghĩ thầm lần này là chết chắc rồi. Trước kja, mỗi khj bị dồn vào chân tường, Hắc Bảo thường xông ra giúp đỡ, bảo vệ cô; lần này Hắc Bảo bị thương rồi, còn có ai đến gjúp cô đây?</p><p>Từ trong rừng rậm bỗng xuất hiện một đám xác chết khô đang ồ ạt tiến về phía họ. Họ bình tĩnh đứng yên tại chỗ.</p><p>Kha Lương luyến tiếc nói:</p><p>-Nếu sơm biết đội hình của chúng đông đảo thế này thì bọn mình không nên phí sức chạy thục mạng tới đây.</p><p>Lục Tử Mjnh đồng ý với quan điểm của Kha Lương.</p><p>- Tôi thấy bọn xác chết khô này cũng chẳng đáng sợ lắm.</p><p>- Em đã trải qua quá nhiều chuyện rung rợn rồi, do đó chẳng chuyện gì có thể làm em sợ được nữa. – Thj Thj phụ họa theo.</p><p>Bọn họ tựa sát vào nhau nhìn lũ xác chết càng lúc càng tiến lại gần. Dường như xích hoàn và vòng ngọc vẫn còn phát huy tác dụng nên bọn chúng không dám tiến tới quá gần họ.</p><p>Họ bình tĩnh đón đợi sự sắp đặt của số phận.</p><p>- Mọi người nói xem chúng ta có bao nhjêu phần trăm có thể trốn thóat khỏi đây? – Kha Lương nghjêm túc hỏi.</p><p>Ba ngươig còn lại nhìn nhau cười; họ thấy cơ hội trốn thoát của họ bằng không.</p><p>Một gjọng nói đanh thép cất lên: “ Ta đảm bảo một trăm phần trăm các con có thể thoát khỏi nơi này.” ………….. </p><p>Họ ngạc nhjên vô cùng. Thực sự họ không nghĩ rằng thời đjểm này lại có người ngoài nói chuyện với họ.</p><p>Đâu đó vọng lại tiếng tụng kjnh, những xác chết kja vẻ rất đau kổ, từ từ ngã xuống đất. Tiếng tụng kjnh càng ngày càng to khjến cho các xác chết lùi lại phía sau, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng sâu.</p><p>Một bóng người đang nhảy lên nhảy xuống, một người nữa lại đang đứng trên cây rắc thứ bột gì đó xuống đất. Đến thời đjểm này, họ không biết có tổng cộng bao nhjêu người và những người đến cứu họ là ai nữa?</p><p>Mặt Kha Lương tái xanh. Lúc này, trông anh còn đáng sợ hoen lúc bị bầy ma bao vây.</p><p>Bóng người lạ kja nhảy bổ tới, tát vào hai má Kha Lương. Kha Lương bị đánh mà không nói năng gì.</p><p>Tần Cẩm nhận ra đó chính là người đàn bà đã đánh Kha Lương trên đường quốc lộ trước kja – mẹ anh; Lục Tử Mjnh cũng biết, chỉ có Thj Thj ngạc nhjên nhìn.</p><p>Tần Cẩm nói nhỏ: “Không có gì đâu, mẹ của Kha Lương đấy.”</p><p>Thj Thj vẫn không tjn nổi người đàn bà trẻ đẹp kja lại có con lớn đến thế.</p><p>- Sao bà ấy lại có thể gjữ được thân hình trẻ đẹp đến thế nhỉ? – Thj Thj hỏi nhỏ Tần Cẩm.</p><p>Không ngờ bà Nạp Lan Tĩnh cũng nghe thấy, bà đj về phía cô, hỏi:</p><p>- Cháu thật có con mắt tjnh đời! Cháu thấy ta gjữ dáng tốt đấy chứ?</p><p>Không ai ngờ sự việc lại chuyển biến nhanh như thế, đến Lục Tử Mjnh cũng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào?</p><p>Một bóng người nữa nhảy từ trên cây xuống. Ông ta béo phị, hói đầu, bụng phệ. Kha Lương trông càng đáng thương hơn, anh sợ xanh mặt.</p><p>Người đàn ông đó cũng tiến về phía Kha Lương rồi tát anh hai cái, Kha Lương uất ức nấp sau lưng Tần Cẩm. Hành động của ông ta không qua nổi mắt bà Nạp Lan Tĩnh đang bàn luận cùng Thj Thj về đồ mỹ phẩm. bà hùng hổ tiến đến tát ông rồi vặn hỏi:</p><p>- Ông lấy cớ gì đánh con trai tôi?</p><p>- Nó cũng là con trai tôi, tại sao bà được quyền đánh còn tôi thì không?</p><p>Hóa ra người đàn ông trung njên hói đầu kja là bố Kha Lương.</p><p>- Trừ tôi ra, không ai được phép đánh con trai tôi. – Bà ta quả thật rất hung dữ.</p><p>Người đàn ông có vẻ bị lép vế nhưng chẳng làm gì được, ông tức tối nhìn Kha Lương.</p><p>Được mẹ nâng đỡ, Kha Lương không sợ nữa, anh nói với bố mẹ:</p><p>- Bố mẹ àk, nơi này đông người, muốn đánh bố mẹ cũng nên về nhà mà đánh con chứ. Bố mẹ cũng nên gjữ thể djện cho con một chút.</p><p>Người đàn ông đã lấy lại phong độ trường ngày. Ông ngẩng đầu giới thjệu với mọi người.</p><p>- Xjn chào! Tôi là Kha Gja Khoan – bố Kha Lương. Tuy có hơi xấu trai một chutd nhưng tôi đúng là bố đẻ của Kha Lương; Kha Lương gjống ông nội mà.</p><p>Mọi người cố nhịn cười, họ cảm thấy nhà họ Kha này thật kỳ quặc.</p><p>Thj Thj chợt nhớ ra.</p><p>- Kha Gja Khoan – bậc kỳ tài kjnh doanh, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Phj Hồng của thành phố chúng ta đúng không? Trời ơi! Kha Lương àk, anh đúng là công tử nhà giàu đấy.</p><p>Nạp Lan Tĩnh hớn hở ra mặt, bà cứ vuốt ve bàn tay Thj Thj rồi tiếc rằng mình không thể khen cô một triệu lần:</p><p>- Cháu thật có con mắt tjnh đời đấy.</p><p>Kha Lương ngạc nhjên hỏi:</p><p>- Sao bố mẹ lại xuất hiện ở đây chứ?</p><p>Kha Gja Khoan cụt hứng trả lời:</p><p>- Mày tưởng bố mày thích đến đây lắm đấy àk? Nếu không nể tình ông nội mày thì tao đã mặc kệ cho mày chết ở nơi khỉ ho cò gáy này rồi.</p><p>- Ông nội? – Cả bốn người đồng thanh hỏi.</p><p>- Đúng thế, tối qua ông báo mộng cho tao biết mày đang gặp nguy hiểm. Ông còn chỉ đường cho tao đến đây để cứu chúng mày đấy. Hừm, Kha lương ơi là Kha Lương, tao đã cố gắng tạo điều kjện để mày học hành, không cho mày tìm hiểu về trò bắt ma bắt quỷ này rồi. Tại sao mày không chịu nghe lời tao? – Kha Gja Khoan tức gjận mắng con.</p><p>- Tại sao bố mẹ không cho con học làm phép chứ? – Kha Lương gjận dỗi hỏi</p><p>- Bố mẹ khong cho con học làm phép là vì cái chết của chị con.</p><p>- Con còn có chị gái sao?</p><p>Kha Gja Khoan nóng lòng muốn kể mọi việc cho Kha Lương nghe: “Dòng họ Kha chúng ta coi việc bắt ma là một nhjệm vị thjêng ljêng. Thực ra bắt ma không dễ, nếu làm không đến nơi đến chốn sẽ bị chúng báo thù. Bọn ma đã gjết chết bà nội con – một phụ nữ hiền lành, lương thjện ngay trước mắt ta. Ta đã cố gắng học gjết ma là vì lí do đó.”</p><p>Ông thở dài rồi nói tiếp: “Ông nội con nghỉ hưu, ta tiếp tục kế nghiệp, một lòng một dạ bắt ma. Để tránh lặp lại bj kịch như mẹ ta đã gặp phải, ta chọn vợ là một nhân tài trừ ma – mẹ con bây giờ. Chúng ta iêu nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ, cùng nhau bắt ma để trừ hại cho dân. Đó là những ngay tháng rất có ý nghĩa trong cuộc đời chúng ta.”</p><p>Nạp Lan Tĩnh bùi ngùi quyệt nước mắt trên mặt, trông bà lúc này rất đau khổ. Hồi ức về những ngày tháng đó vẫn jn sâu trong tâm trí bà.</p><p>“ Sau đó, chúng ta sjnh hạ chị gái con – Tiểu Như. Nó có thjên bẩm. Nếu không chết thì nó đã có thể trở thành anh tài gjết ma trong dòng họ ta. Không ngờ nó đã bị bọn ma hại chết. Lần đó, chúng ta gặp phải một đối thủ đáng gờm; thiếu chút nữa nó đã gjết chết cả nhà chúng ta. Chúng ta may mắn thoát chết do có sức đề kháng tốt, còn Tiểu Như lúc đó mới hai tuổi đầu đã bị con ma đó sát hại.”</p><p>Bầu không khí trở nên nặng nề.</p><p>“Mẹ con đau đớn chỉ muốn chết, ta cũng vậy. Nhưng chúng ta dồn căm thù vào việc báo thù ác ma. Chúng ta chỉ ngừng việc truy sát ma khj mẹ con có thai con. Chúng ta đã từng mất một đứa con gái, do vậy không thể tiếp tục mất thêm con trai nữa. Sau khj sjnh con ra, bố mẹ đã bỏ nghề này rồi theo đuổi nghề kjnh doanh. Thực sự ta đã rất sợ con lại dẫm lên vết xe đổ của bố mẹ nên tìm mọi cách để ngăn cản không cho con học phép thuật. Không hiểu có phải do di truyền hay không mà con lại rất hứng thú với việc này. Nếu sớm biết con thích công việc này, ta đã tiếp tục kế thừa tổ nghiệp; nếu làm thế có lẽ ta đã không phải chịu báo ứng, bị sư tổ lấy đj vẻ khôi ngô, tuấn tú.”</p><p>Kha Lương cảm động, sụt sùi nói với bố:</p><p>- Con xjn lỗi bố. Con đã luôn làm bố phải lo lắng.</p><p>Thực sự Kha Lương không ngờ rằng, ông bố béo phì, suốt ngày đấu khẩu với mẹ anh đã vì sự an nguy của anh mà hy sjnh bản thân, dũng cảm từ bỏ trách nhjệm lớn lao của dòng họ.</p><p>Nhưng Kha Lương vẫn không bỏ được tật lắm mồm cố hữu:</p><p>- Bố, bố đã từng đẹp trai àk?</p><p>Ông gõ nhẹ vào đầu Kha Lương rồi nghjêm túc nói:</p><p>- May mà tối qua ông nội bảo chúng ta tới cứu các con, nếu không hôm nay các con đã nguy rồi.</p><p>- Bố àk, chỉ có bố mẹ tới cứu bọn con àk? Lúc nãy bố rắc thứ bột gì đó?</p><p>- Đó là dẫn hồn hương, dùng để gọi người chết trở về nơi của họ. Tuy nhjên, hai chúng ta chỉ có thể đối phó được với lũ xác chết kja chứ không có cách nào đối phó được với âm đồng. Chỉ một người duy nhất có thể làm được việc đó, may mà chúng ta đã mời được bà ta cùng tới đây/</p><p>Từ con đường nhỏ trong rừng, xuất hiện hai bóng người - một bóng người đang ôm một đứa trẻ chầm chậm tiến tới chỗ họ. Lúc này, mọi người đã nhận ra đó là một njcô, bà khoảng năm mươi tuổi. Khuôn mặt bình thản, bà luôn mồm niệm kjnh. Tiếng niệm kjnh lúc nãy là của bà ta. Đi sau bà là bà nội Tiểu Ngư đang chắp tay trước ngực, dáng vẻ rất thành khẩn. Njcô đang bế Tiểu Ngư, lúc này nó đang thjêm thjếp ngủ.</p><p>Thj Thj nhìn thấy Tiểu Ngư, sốt sắng hỏi:</p><p>- Sư thái àk, Tiểu Ngư chết rồi ư?</p><p>- Nó không sao cả, nó chỉ bị ta ru ngủ mà thôi.</p><p>Trong bóng rối lờ mờ, Tần Cẩm nghe thấy gjọng nói này rất quen; chăm chú quan sát njcô đó, cô không tjn nỗi vào mắt mình nữa.</p><p>Tần Cẩm sợ hãi lùi về phía sau. Hắc Bảo rơi xuống đất, nó chạy tới chố njcô. Tần Cẩm dường như không chịu được chấn động này, cô ngã vật xuống đất</p><p> Nicô bình tĩnh nhìn Tần Cẩm rồi dịu dàng hỏi:</p><p>- Cẩm nhj, con vẫn khỏe đấy chứ?</p><p>- Không lẽ nào, không thể tjn được! – Tần Cẩm hét to.</p><p>Kha Lương ôm Tần Cẩm rồi nhẹ nhàng hỏi han:</p><p>- Sao thế em?</p><p>Nạp Lan Tĩnh nói nhỏ:</p><p>- Vị njcô này là mẹ của Tần Cẩm. Chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi.</p><p>Bốn người trẻ tuổi sững sờ; họ không biết phụ huynh của họ còn gjấu bao nhjêu bí mật nữa. Tất cả bọn họ đều cảm thấy mình như đã bị lừa vậy.</p><p>- Mẹ đã đj nước ngoài rồi kja mà, sau khj bố chết, chính mắt con đã nhìn thấy mẹ đã lên máy bay. – Tần Cẩm bức xúc hét to.</p><p>Vị njcô kja đưa mắt nhìn ra xa rồi nhẹ nhàng trả lời Tần Cẩm:</p><p>- Con àk, con vừa trở lại nơi chôn rau cắt rốn của mình đấy. Đây chính là nhà, là cội nguồn của con.</p><p>Nhà của Tần Cẩm ở trong làng này.</p><p>Njcô nói tiếp: “Từ kghj có mặt trên cõi đời này, ta đã là một khắc tjnh. Ta đã khắc chết bố mẹ mình. Thầy mo từng nói ta sẽ mang đen đủi tới cho người thân của ta, bởi ta sjnh ra đã phải chịu lời nguyền. Về sau, cả làng bị lời nguyền CA BĂNG nhưng ta và Tiểu Ngư may mắn thoát chết. Ta có may mắn được một bà lão lạ mặt – chính là người sau này con gọi là bà ngoại ấy – gjúp trốn ra ngoài. Ta đã gặp bố con; tuy dã tìm mọi cách né tránh không thừa nhận tình cảm thật trong tim nhưng có lẽ đó là kiếp nạn của ta, cũng là kiếp nạn của bố con nữa. Chúng ta đã không thoát được lưới tình, tự ý kết hôn, bất chấp sự phản đối của bà. Sau đó, chúng ta sjnh ra con.”</p><p>Vị njcô dường như rất xúc động, bà niệm vài câu kjnh lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục kể: “Bố con không tránh được kiếp nạn, phải chết thảm, người tiếp theo sẽ là con. Bà ngoại vì gjúp bảo toàn tính mạng cho con, đã bắt ta rời xa con. Ta không còn cách nào hơn đành phải xuất gja. Chỉ có làm như thế mới cứu được con bởi ta là khắc tjnh mà. Ta chỉ còn biết ở nơi xa xôi cầu chúc mọi điều tốt lành đến với con. Khj Gja Khoan nói với ta là con gặp nạn, ta liền đến ngay bởi ta có cách đối phó với âm đồng. Khj Tiểu Ngư còn bé, ta thường hay dỗ nó ngủ. Lúc nó tỉnh dậy thường xảy ra những chuyện kỳ quái, chỉ rjêng ta dỗ được nó ngủ. Sự việc xảy ra đã rất lâu rồi, vậy mà Tiểu Ngư chẳng lớn lên chút nào, nó vẫn như ngày xưa, chỉ cần nghe ta hát ru là lăn ra ngủ.”</p><p>- Âm đồng? – Kha Lương tò mò hỏi.</p><p>- Âmm đồng chính là đứa trẻ nơi âm gjới, nó không thuộc về thế gjới chúng ta. Nó có quyền lực tối cao có thể điều khjển người chết; tuy nhjên, nó khonog thể sống xa nơi này. Tiểu Ngư chính là sự báo thù của thầy mo, do bà Tiểu Ngư không chịu làm đồ đệ của thầy mo.</p><p>- Thầy mo thật chẳng dân chủ chút nào. – Kha Lương bất mãn nói.</p><p>Tần Cẩm dường như mới tỉnh sau cơn chấn động.</p><p>- Mẹ chưa đj nước ngoài? Cứ trốn tại am? Tu hành? Bao nhjêu năm rồi sao mẹ chưa từng đj thăm con lần nào?</p><p>- Mẹ không dám tới thăm con bởi mẹ sợ con sẽ bị ljên lụy vì mẹ.</p><p>- Thế sao bây gjờ mẹ lại tới?</p><p>- Bởi lúc này con đang bị lời nguyền CA BĂNG truy sát.</p><p>- Người bị CA BĂNG truy sát chính là con sao?</p><p>- Đúng vậy. Con là hậu duệ nhà họ Dư, là đối tượng truy sát của CA BĂNG.</p><p>Nghe tới đây, ai cũng ngạc nhjên.</p><p>- Cha ta – ông ngoại của con, là em trai ông Dư. Ta có mặt trên cõi đời này chưa lâu thì họ đều chết, tuy vậy, CA BĂNG quyết không bỏ qua ta bởi dù gì ta vẫn là hậu duệ nhà họ Du. May mà ta đã được bà lão lạ mặt kja cứu, sau đó sjnh hạ ra con. Vì ta sống một mình lại là người tu hành nên lời nguyền không hại được ta, con là người bình thường nên lời nguyền lại truy sát con. Ta nghĩ tấm vải đỏ đó đã được sắp xếp để tới tay con. Nếu lời nguyền muốn gjết người, nó sẽ tìm mọi cách để hoàn thành nhjệm vụ.</p><p>Tần Cẩm không nói năng gì. Mọi việc quá bất ngờ. Đầu tjên cô phải tjn bố mẹ Kha Lương là cao thủ bắt ma; kế đó là bà mẹ tưởng đã mất tích từ lâu đột nhjên xuất hiện trong hình dạng njcô; điều cuối cùng khó tjn nhất – cô là hậu duệ nhà họ Dư, sjnh ra trong một ngôi làng hẻo lánh, xa xôi.</p><p>Thj Thj nhẹ nhàng nắm lấy tay cô an ủi. Cô sợ Tần Cẩm bất tỉnh.</p><p>Tần Cẩm thẫn thờ nói:</p><p>- Người ác ma muốn gjết là mình. Tại sao nó gjết Lan Kỳ rồi ljên lụy tới cả Anh Kỳ kja chứ? Tại sao lại ljên lụy tới nhiều người như thế? Tại sao nó không nhằm vào mình rồi gjết chết mình đj cho xong chuyện đj?</p><p>- CA BĂNG sẽ khonog bỏ qua những người thân của bạn, nếu không nó đã không gjết hết mọi người trong làng.</p><p>Tần Cẩm căm thù con ác ma, cô gjân dữ hét lên:</p><p>- Mình phải gjết nó, mình phải gjết con đàn bà đó, nó là loại ma độc ác nhất trên đời này.</p><p>Đột nhjên Nạp Lan Tĩnh lên tiếng:</p><p>- Các con mau rời khỏi nơi này đj! Ta cảm thấy không nên ở lâu trong khu rừng đầy âm khí này.</p><p>Kha Gja khoan gật đầu đồng ý:</p><p>- Đúng vậy, tranh thủ chưa tới 12h đêm, chúng ta mau rời khỏi nơi đây đj.</p><p>Vị njcô đặt Tiểu Ngư xuống, bà chắp tay rồi hướng về phía bà nội Tiểu Ngư, nói:</p><p>- Bà tự bảo trọng nhé!</p><p>Bà nội Tiểu Ngư bế nó lên rồi dần biến mất trong rừng sâu.</p><p>Kha Gja Khoan đj trước dẫn đường; mọi người cất bước theo sau, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu rừng. Khu rừng này không rộng chút nào, vậy mà lúc trước không hiểu sao bọn họ cứ loanh quanh mãi vẫn không thoát ra ngoài được.</p><p>Vừa ra khỏi rừng, họ nhìn thấy chiếc xe địa hình của mình đậu bên đường. Nhìn thấy chiếc xe bóng nhoáng thời trang, nhóm trẻ cảm thấy được an ủi rất nhiều, bởi cuối cũng họ cũng đã nhìn thấy sản phẩm của thời hiện đại rồi. Mấy ngày lưu lạc tại ngôi làng ma quái đó đã khjến họ không biết mình đang sống ở thời đại nào nữa. Nhìn thấy chiếc xe hiện đại khiến họ xúc động vô cùng.</p><p>Vừa lên xe Kha Lương vừa nói với bố mẹ mình.</p><p>- Về nhà rồi bố mẹ mua cho con chiếc xe thế này nhé! Con thấy loại xe này hay đấy!</p><p>Mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Lục Tử Mjnh lại được gjao nhjệm vụ lái xe. Xe vừa khởi động xong liền phóng như bay. Tuy mọi người đều rõ họ vẫn chưa phá bỏ được lời nguyền CA BĂNG, nhưng không ai thất vọng, chán nản bởi họ vẫn còn sống là may mắn lắm rồi.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="katz_blackie, post: 14405, member: 789"] [B][I][U]Chap 20: Nguồn gốc lời nguyền[/U][/I][/B] Bầu không khí ngột ngạt kết hợp với sự xuất hiện và biến mất của ông trẻ khiến mọi người chán nản vô cùng. Họ đều không thể tin nổi Tiểu Ngư đáng yêu kia lại không phải là người. Lục Tử Minh buồn bã thốt lên: - Cứ nhìn thấy ông nội Kha Lương là lại có chuyện chẳng lành. Kha Lương uất ức định đốp lại Tử Minh cho bõ tức thì bất ngờ nghe tiếng "Xào xạc" vang lên từ cuối con hẻm. Mọi người ngẩng đầu lên xem, thì ra là người áo đen lúc nãy. Lúc này, người đó không biến mất nữa mà chầm chậm tiến lại phía họ. Mọi người chăm chú quan sát, hóa ra là một bà lão già nua, mặt mũi nhăn nheo đau khổ không đoán được tuổi, răng đã rụng hết. Bà gjà tiến về phía họ, im lặng hồi lâu rồi nói: " Cuối cùng các cháu đã tới." Nói rồi bà già ngồi trên phiến đá dưới gốc cây giữa làng, dõi mắt ra xa, bà thở dài rồi nói tiếp: - Trước đây, cứ vào lúc này, mọi người trong làng lại tụ tập ở đây hóng mát, bây giờ thì vắng lặng chẳng có ai cả. Kha Lương hấp tấp hỏi: - Bà là người làng này ạ? - Đúng vậy, nhưng dân làng này không chấp nhận sự tồn tại của ta. - Tại sao hả bà? - Thi Thi và ba người còn lại đều bị lôi cuốn vào câu chuyện. Bà lão bắt đầu kể chuyện: - Làng này có tên Thạch Đầu, tuy tọa lạc ở nơi hoang vắng nhưng do có nghề nhuộm vải truyền thống nên dân làng cũng có của ăn của để. Lúc ta sinh ra đã bị mọi người coi là không bình thường. Dân tộc Mèo chúng ta quan niệm trẻ con khi đẻ ra mà cười thì không may mắn. Định mệnh sắp xếp đứa trẻ ấy phải làm đệ tử của thầy mo, phục vụ thầy mo. Tần Cẩm thắc mắc: - Bà ơi, thầy mo là người như thế nào ạ? - Thầy mo chính là thần hộ mệnh cho chúng ta. Trong truyền thuyết, mẹ của bà ta là người còn bố của bà ta là rắn, do vậy bà ta là người rắn; điều này cũng có nghĩa bản tính của bà ta lúc là người lúc lại là iêu quái. Bà ta bảo vệ cho chúng ta, do vậy yêu cầu chúng ta phải cống hiến linh hồn cho bà ta sai khiến. Ta vừa mới ra đời đã bị thầy mo chọn làm tín đồ; nhưng bố mẹ ta lại không muốn ta trở thành đệ tử của thầy mo, cứ cương quyết nuôi ta trong làng, không đuổi lên núi. Sau đó, khi trưởng thành ta lập gia đình. Mãi tới khi ta có cháu nội Tiểu Ngư, lời nguyền của thầy mo mới linh nghiệm. - Bà là bà nội của Tiểu Ngư sao? - Đúng vậy, do không chịu để ta làm tín đồ nên bố mẹ ta đã mắc tội với thầy mo, vì vậy sau này thầy mo đã trút sự phẫn nộ lên cháu nội ta , Tiểu Ngư. - Tiểu Ngư cũng là tín đồ của thầy mo sao?- Thi Thi tò mò hỏi - Nó không phải là tín đồ mà là iêu quái. -Yêu quái ư? Không lẽ nào? Nó đáng yêu, lương thiện thế, sao lại có thể là yêu quái được?- Bốn người không tin vào tai mình nữa. - Các cháu đoán xem Tiểu Ngư mấy tuổi rồi?- Bà nội Tiểu Ngư nhẹ nhàng hỏi. - Khoảng năm, sáu tuổi gì đó, đúng không bà?- Kha Lương láu táu đáp lại. - Nó đã qua lứa tuổi đó từ lâu rồi, chẳng qua nó không lớn nổi đấy thôi. Nó cũng không bị mù đâu, ta không cho nó mở mắt ra đấy, bởi ta không muốn nó nhìn thấy cẩnh tượng buồn thảm nơi đây. - Cháu không biết làng này đã xảy ra chuyện gì mà lại tiêu điều, vắng lặng thế này?- Tần Cẩm tò mò hỏi bà lão. - Tiểu Ngư vừa ra đời không lâu thì người giàu có nhất làng này cưới vợ. Tất cả người làng đều tới tham dự đám cưới của ông ta. Chính trong đêm đó, mọi người đã bị lời nguyền CA BĂNG giết chết. - CA BĂNG? là cũng biết lời nguyền CA BĂNG sao? - Bởi ta có chút hiểu biết về mo thuật nên sớm biết hôm ấy có chuyện chẳng lành, ta đã lén ôm Tiểu Ngư trôn được kiếp nạn. Tất cả dân làng đều bị CA BĂNG điều khiển. Ta biết đây là báo ứng của ta nên đã quyết định làm thầy mo cả đời để bảo vệ Tiểu Ngư. Do Tiểu Ngư lớn lên trong mọt không gian đầy âm khí nên nó mới không lớn nổi. - Sao bà không bế Tiểu Ngư đi trốn? - Ta không đủ sức vượt qua khu rừng này, hơn nữa Tiểu Ngư cũng không thể rời xa nơi này được. Nó vốn đã không phải là người, do vậy nếu rời bỏ ngôi làng này, nó sẽ chết. Vì vậy ta quyết định ở lại đây để bảo vệ nó. - Tại sao bố mẹ Tiểu Ngư lại có thể xuất hiện vào mỗi buổi tối thế hả bà? - Bố mẹ nó xuất hiện được là do Tiểu Ngư đã sử dụng sức mạnh tjnh thần gọi chúng về đó. Tiểu Ngư có sức mạnh phi phàm, nó có thể điều khiển được bọn ma nữ quái ác đó. Bản thân nó đến giờ vẫn không biết bố mẹ nó đã chết. Sức mạnh tinh thần tiềm tàng trong người nó có thể kêu gọi được các xác chết về chơi cùng. Bốn người lộ rõ vẻ ngạc nhjên liền hỏi lại: - Toàn bộ xác chết trong làng đều do Tiểu Ngư gọi về ư? - Đúng vậy. Nhưng nó không biết gì đâu, nó chằng qua vẫn là một đứa trẻ tự cho rằng mình bị mù mà thôi. - Tại sao bà biết chúng cháu tới đây? - CA BĂNG xuất hiện ở làng ta, đã giết chết mọi người trong làng, tuy thế sức mạnh của nó vẫn chưa dừng ở đây. Tiểu Ngư có thể điều khiển được nó, nhưng không biết vì lí do gì Tiểu Ngư lại tặng CA BĂNG cho người khác. - Chính vì lẽ đó tấm vải ma quái đó đã lọt vào tay cháu.- Thi Thi nghiến răng nói. Lúc đầu cô cứ tưởng mọi bất hạnh là do cô mang tới, bây giờ cô đã biết, cô chỉ là một nạn nhân đen đủi bị CA BĂNG chọn mà thôi. Bà gjà thông cảm nhìn cô nói: - Đến gjờ ta cũng không hiểu tại sao CA BĂNG vẫn tiếp tục gieo rắc tai họa cho người khác. Giả sử mối thù có lớn cỡ nào thì cái chết của cả làng ta đã quá đủ để nó mãn nguyện rồi chứ? Hằng đêm ta vẫn tự hỏi tại sao CA BĂNG chưa sát hại ta và Tiểu Ngư? Lẽ nào nó vẫn chưa hoàn thành nhiệm vị nào đó chăng? Có thể do nguyên nhân này, nó đã đau khổ, dằn vặt, kêu thét giữa đêm tối rồi épTiểu Ngư phải tặng nó cho các cháu cũng nên. Tần Cẩm hét lên: - Cháu vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào? Lẽ nào ai đó trong bọn cháu có liên quan tới lời nguyền chết tiệt này ư? - Ta nghĩ khả năng này đúng đây; do vậy nó đã kêu gọi các cháu tới đây để bắt đầu cuộc thảm sát mới cũng nên. Kha Lương uất ức hỏi lại: - Làm sao CA BĂNG lại có ljên quan tới tụi cháu kja chứ? Lúc Ca Băng xuất hiện tụi cháu còn chưa có mặt trên cõi đời này kja mà. Bà già nhẹ nhàng vỗ vào vai Kha Lương ( sàm sỡ ) giải thích: -Cháu àk, CA BĂNG vốn mệnh danh là lời nguyền đáng sợ nhất trên đời mà. Nó không những có thể truy sát người bị nguyền rủa, cũng như thân bằng cố hữu của họ mà còn có thể truy sát kiếp sau của người đó nữa. Nếu người bị nguyền rủa còn có cháu chắt chút chít..gì gì đó thì nó vẫn tiếp tục công việc. Nếu ljnh hồn người bị nguyền rủa được sjêu sjnh đầu thai kiếp sau thỳ nhất định CA BĂNG sẽ tiếp tục tới quấy rối rồi tiêu diệt nhân vật tương lai đó. Lục Tử Mjnh tức gjận nói: - TRên thế gjới này tại sao lại có lời nguyền ác độc đến thế chứ? Hại người ta một đời còn chưa đủ hay sao mà phảo theo người ta đến tận kiếp sau. - Đúng vậy, có lẽ mối thâm thù đó không gì có thể xoa dịu được nên mới biến thành lời nguyền độc ác như vậy. - Mối thâm thù này là rất lớn. - bà già chỉ tay vào ngôi nhà lớn trước mặt rồi nói.- Nguồn cơn của câu chuyện bắt nguồn từ ngôi nhà này, các cháu muốn nghe không? Bốn người chỉ thấy từ tay bà già bay lên một vòng khói màu tím. Họ nghe thấy tiếng bà vọng lại từ xa không rõ lắm: "Đây là mộng ký ức bà đã lưu giữ lại, các cháu xem xong sẽ rõ cả thôi." Bốn người đã có kjnh nghiệm xem mộng ký ức, họ biết sắp có kịch hay để xem rồi. Họ như quên đi nỗi hiểm nguy trước mắt, tay trong tay cùng tiến tới trước tấm gương to.............. Một gjọng nói lảnh lót cất lêm: “ Cẩu Tử, mày hái cho tao bong hoa kja đj.” Đó là gjọng nói của một bé gái ssắc sảo, iêu kiều, khoảng bảy, tám tuổi, trông rất đài các, quyền quý. Con bé đứng trên vách núi, chỉ tay vào bông hoa đang nở rộ kja rồi ra lệnh chi bọn trẻ ăn mặc rách rưới bên cạnh mình. Thằng bé tên Cẩu Tử vừa sợ lại vừa ghét con bé nhưng nó vẫn phải ngoan ngoãn bò xuống vách núi hái hoa bởi con bé dọa: “ Cẩu Tử àk, nếu mày không hái hoa cho tao, tao sẽ bảo bố tao không lấy vải nhuộm nhà mày nữa.” Thằng bé lần mò trèo xuống dưới. Vách đã trơn tuột do vừa mưa xong làm nó tuột tay ngã. Bọn trẻ sợ ngây người ra, rồi không ai bảo ai, tóan loạn chạy về nhà. Con bé cũng sợ hết hồn, nhưng nó nhanh chóng theo chân bọn kja chạy thục mạng về nhà. Bọn trẻ không dám nói với người lớn. Thằng bé tuy bị rơi xuống vực nhưng nó may mắn thoát chết, chỉ bị gãy hai chân mà thôi. Nó rên rỉ đau đớn, tưởng không qua nổi. Một ông lang đj hái thuốc ngang qua đó đã cứu nó. Tới khj hồi phục hoàn toàn, nó trở về quê thì biết tjn bố mẹ đều đã qua đời. Lúc đj tìm con gjữa đêm hôm khuya khuắt, bố nó không may rơi xuống vực chết tươi; mẹ nó không chịu nổi mất mát lớn lao, chẳng bao lâu cũng mắc trọng bệnh mà qua đời. Từ đó không ai biết tjn tức gì về Cẩu Tử nữa. Thời gjan thấm thoắt thoi đưa, không ngờ mới đó mà đã mười năm trôi qua. Một hôm, có một nhà buôn thuốc bắc tới làng Thạch Đầu, anh ta không những tuấn tú lại đa tài, đa nghệ. Sự có mặt của anh ở đây đã gây chấn động lớn với người dân. Công việc chính của người dân nơi đây là lên núi tìm những loại rễ cây có thể nhuộm vải được, sau đó đưa thành phẩm tới nhà trưởng làng họ Dư. Họ Dư từ lâu quen thói bóc lột dân lành, người làng ai cũng căm hận lão ta. Sự có mặt của thương gja trẻ tuổi Trần Văn đã đem đến một cơ hội mưu sjnh khác cho người dân nơi đây. Bây gjờ họ không theo nghề nhuộm vải nữa mà chuyển sang việc tìm cây thuốc. Khí hậu ở đây rất thích hợp với thảo dược phong phú quanh năm. Trần Văn quyết định ở lại làng trong một ngôi nhà cũ, rồi lập điẻm thu mua thảo dược tại đây. Việc anh định cư tại làng khiến ông Dư lo sợ. Ông nhận thấy nếu người dân cứ tiếp tục không mang vải tới cho ông thì dù cho sản nghiệp có lớn đến cỡ nào cũng khó gjữ nổi. Để gạt bỏ cái gai trong mắt, ông đã sai gja đjnh đột nhập vào nhà ám sát anh. Trần Văn không những gjỏi võ lại là người mưu trí nên dễ dàng đánh đuổi bọn gja đjnh kja. Anh tức gjận báo thù bằng cách bắt cóc đại tiểu thư nhà họ Dư – Dư Kjm Sa. Tiểu thư nhà họ Dư bị trói gô vào ghế; Trần Văn không hề sàm sỡ với cô, trái lại anh nhìn cô trìu mến. Tiểu thư nhà họ Dư vốn ngang ngược, quen được cung chiều, nay gặp phải đối thủ mạnh hơn mình mà lại không hề để ý đến cô; điều này khiến cô vừa tức gjận vừa băn khoăn. Tâm trạng mâu thuẫn đó cứ giày vò cô. Tình iêu có lẽ đã nảy nở từ lúc đó. Kể từ lúc Dư Kjm Sa bị bắt, cả hai đều không nói năng gì. Trần Văn một mặt bắt mối làm quen với ông Dư. Mặt khác vẫn âm thầm toan tính việc rjêng của mình. Rồi tới lúc cũng phải thả người. Trần Văn đưa cho Dư Kjm Sa – cô gái hận anh tới xương tủy – một con dao; anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “ Một là cô giết tôi, hai là lấy tôi.” Tiểu thư nhà họ Dư nghiến răng đâm một nhát ngập nửa con dao vào ngực anh. - Sao anh không tránh đj? – Dư Kjm Sa đờ đẫn hỏi. - Sao tôi lại phải tránh kja chứ? Nếu em không bằng lòng lấy tôi, tôi thà chết còn hơn. Vẻ mặt Trần Văn vẫn như đùa như thật. Lúc ngã xuống, trong mắt anh lóe lên sự đắc thắng. Đúng như anh dự đóan, trái tjm Dư Kjm Sa đã hoàn toàn thuộc về anh. Cô chờ đợi ngày anh bình phục, bất chấp tất cả để thành than với anh. Dư lão gja nghĩ thầm: “Trai tài gái sắc, chẳng phải chúng cũng rất đẹp đôi đó sao? Mình chỉ có duy nhất một cô con gái lại được gả cho một chàng trai tài gjỏi xuất chúng, đúng là việc tốt. Lễ cưới mau chóng được tổ chức, Trần Văn và Dư Kjm Sa đúng là một cặp uyên ương trời sjnh. Dù có sắt đá đến đâu thì khj đã bị Trần Văn chjnh phục, trái tjm của Dư Kjm Sa đã hoàn toàn thuộc về anh. Sau lễ cưới, họ quyết định lên núi du ngoạn. Lúc hai người đj ngang qua một vách núi, cô rùng mình nhớ lại chuyên ngày xưa. Chỉ vì một phút bồng bột trẻ con, cô đã khiến cho cả nhà người ta chết oan. Trên vách núi che leo đang nở một bông hoa giống như mười năm trước. Dư Kjm Sa chỉ muốn mau chóng rời xa cái nơi gợi lại kỉ njệm buồn trong cô nhưng Trần Văn lại muốn trèo xuống hái hoa cho cô. Dư Kjm Sa hét toáng lên.: “ Đừng!”, anh từ từ quay lại nói. - Cô đã từng nói nếu không hái hoa cho cô, cô sẽ bắt bố cô không nhận vải nhuộm nhà tôi đúng không? Dư Kjm Sa sợ hết hồn, đứng jm tại chỗ. - Cô tưởng rằng tôi iêu cô ư? Cô xấu như dạ xoa thế, ai mà thèm iêu kja chứ? Tính nết vừa buông thả vừa đáng ghét, chính cô đã hại chết bố mẹ tôi, tại sao người chết lại không phải là cô? Thì ra Trần Văn chính là Cẩu Tử ngày xưa. - Tại sao anh lại đứng yên cho tôi đâm? - Nếu không dung khổ nhục kế, sao tôi có thể chjnh phục được cô? Sao tôi có thể giày vò cô đau khổ nhưlúc này? Cô run bắn lên: - Tình cảm anh dành cho tôi đều là gjả ư? Anh không iêu tôi chút nào sao? - Ha, ha…Muốn biết thật hay gjả thể nào, tốt nhất cô hãy hỏi Djêm Vương ấy. Dư Kjm Sa còn đang ngỡ ngàng thì đã bị Trần Văn đẩy xuống vực. Chỉ vì một bông hoa mà bao nhjêu người phải chết. Trong rừng vọng lên tiếng cười ngạo nghễ, đắc thắng đáng sợ của Trần Văn. Trần Văn trở về nhà nói dồi rằng Dư Kjm Sa không may trượt chân ngã xuống vực. Dư lão gja tjn lời con rể, ông phái người đj tìm xác cô nhưng không thấy. Không lâu sau đó, Dư lão gja đau buồn, mắc bệnh rồi chết. Tàn sản nhà họ Dư bỗng chốc thuộc về con rể; anh trở thành người giàu có nhất làng. Anh thay Dư lão gja vừa nhập thuốc vừa thu mua vải nhuộm. Gja quyến nhà họ Dư, nếu không bỏ đy biệt xứ một cách khó hiểu thì mắc bệnh lạ rồi qua đời. Chưa đầy mười năm, nhà họ Dư đã không còn ai nữa. Trần Văn vẫn sống độc thân nhiều năm, người ta ca ngợi anh là người chung thủy, chọn cảnh sống một mình vì hãy còn lưu luyến đại tiểu thư nhà họ Dư. Chỉ anh là người rõ hơn cả, anh bị giày vò vì không thể quên được ánh mắt đau khổ tột cùng của Dư Kjm Sa trước khj ngã xuống vực. Thời gjan trôi mau, ánh mắt đó cuối cùng cũng được hóa gjải bởi một kĩ nữ lầu xanh. Cô kĩ nữ đó nổi tjếng khắp thành. Mỗi lần vào thành bán thuốc, đj ngang qua lầu xanh đó, Trần Văn lại trông thấy cô ta chải đầu trong áng chiều rực rỡ. Mái tóc đen, dài, óng ả tung bay trong ánh chiều tà đj cả vào gjấc mơ của anh. Trần Văn năng lui tới lầu xanh đó hơn, anh chuộc thân cho cô rồi quyết định lấy cô ta làm vợ. Cái tjn Trần Văn sắp lấy vợ lan đj rất nhanh, chốc lát đã tới tai một phụ nữa hái thuốc. Người phụ nữ đó, trông gjà nua, xấu xí vô cùng. Cô đứng trên đường nhìn thấy Trần Văn và cô kĩ nữ kja đang trêu đùa nhau, từng câu nói iêu thương của họ như cứa vào trái tjm rớm máu của cô. Cô nắm chặt chiếc xẻng trong tay. Người phụ nữ đó chính là Dư Kjm Sa năm xưa. Đúng là phúc to mạng lớn, tuy bị rơi xuống vực nhưng ý chí phải sống trong cô mãnh ljệt đến mức thúc giục cô bằng mọi gjá phải tiếp tục sống. Cô cố bám vào cây mây, cho nên đã không bị thương quá nặng. Xuống được đáy vực, cô không muốn tiếp tục đối mặt với tình iêu phũ phàng của mình nữa. Mặc dù rất hận anh nhưng tận sâu thẳm đáy lòng cô vẫn rất iêu anh. Cô hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gjan sau khj ngã xuống vực. Cô chẳng biết phải đối mặt với sai lầm của mình năm xưa như thế nào nữa, cũng chẳng cóa cách nào đối mặt với sai lầm hiện tại của Trần Văn, mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô biết, nếu bay giờ cô xuất hiện trong làng thì Trần Văn – người nắm giữ toàn bộ quyền hành trong làng – sẽ không ngần ngại thanh toán cô ngay. Cô chạy mãi, may mà gặp được một gja đình người Mèo tốt bụng đã cho cô ăn ở trong nhà. Cô học được cách hái thuôcd; cùng lúc đó cô phát hiện đang mang trong mình giọt máu của Trần Văn. Tuy bị phụ bạc, nhưng tận đáy lòng cô vẫn rất iêu Trần Văn, do đó cô cắn răng chịu đựng để sjnh đứa bé ra. Tình iêu mù quáng ấy giày vò cô cả ngày lẫn đêm khiến cô gjà trước tuổi; vì thế không ai có thể nhận ra Dư Kjm Sa ngày xưa nữa. Cô thường mang con gái đi hái thuốc cùng, đứa bé rất ngoan ngoãn, đáng iêu. Con bé đang lớn lên từng ngày còn Trần Văn của cô vẫn sống độc thân. Kjm Sa cũng biết cái chết của bố cô có ljên quan đến Trần Văn nhưng cô không dám tìm hiểu sâu hơn nữa. Khj nhìn thấy Trần Văn của cô cuối cùng đã iêu người đàn bà khác thì nỗi hận dồn nén đã lâu trong lòng cô bùng phát. Cô đắm chìm trong nỗi thù hận. Nguyên nhân khiến cô tồn tại trên cõi đời này là để kiểm nghiệm xem Trần Văn có lưu luyến, nhớ nhung mình không. Đáp án quá phũ phàng trái ngược đàng hoàng với những gì cô mong đợi. Trần Văn đã quên cô. Cô chỉ muốn báo thù. Khj biết Trần Văn đã định ngày cưới, cô nghĩ ngay tới lời nguyền tai quái CA BĂNG. Cô đưa mắt nhìn đứa con gái đanh ngủ say. Lúc này, cô khonog còn là mẹ của nó nữa mà đã biến thành ác quỷ. Nỗi hận thù thật đáng sợ biết bao! Trên đường hái thuốc về cô đã móc mắt con gái mình ra rồi trói nó lên cây hòe cổ; để cho cây hòe hút hết máu tươi của nó. Năm sau, cô tới đây đào rễ cây hòe, dung thứ nước đỏ như máu chảy ra từ gốc hòe nhuộm vải, rồi tìm mọi cách để tặng tấm vải – quà cưới cho Trần Văn. Tấm gương kí ức bỗng nhjên vỡ tan. Bà gjà đó lại hiện ra; cả bốn người dụi mắt, họ đều đã tỉnh lại. - Bầy giờ các cháu đã biết nguồn gốc của lời nguyền CA BĂNG rồi đúng không? – Bà gjà hỏi. Tần Cẩm vẫn thắc mắc.g mà lại - Tặng tấm vải xong th xảy ra vụ thảm sát dân làng ở đây, sau đó cô Kjm Sa đã đj đâu hả bà? - Người tạo ra lời nguyền CA BĂNG về sau còn phải hiến ljnh hồn cho thầy mo nữa. Ta cùng không biết cô ta đã đj đâu, nhưng dù thế nào cô ta sống cũng như chết mà thôi. - Đúng là hại người thì cũng thiệt thân. Không hiểu cái bà Kjm Sa này có bị đjên không mà lại dung lời nguyền CA BĂNG này kja chứ? – Kha Lương tức gjận nói - Thôi, các cháu đừng để tâm đến việc này nữa. Trời sắp tối rồi, nếu các cháu không mau khởi hành thì không ra khỏi làng được đâu. Các cháu mau đj đj! – Bà gjà gjục họ. Tần Cẩm rất thương Tiểu NGư ljền đề nghị: - Bà ơi, chúng cháu muốn đưa Tiểu Ngư đj cùng bởi bọn cháu không muốn nó tiếp tục sống với người chết nữa. - Đừng mang nó theo. Tiểu Ngư là người cõi âm nên nó phải sống ử nơi này, nếu rời khỏi đây nó sẽ chết. Các cháu cứ yên tâm đj đj, bà sẽ chăm sóc nó cẩn thận. Nếu nó không mở mắt thì vẫn được sống hạnh phúc. - Bà ơi, thế bà định thế nào? - Ta vốn là con người trông nom nơi này lại hiểu biết về mo thuật, ta không thể rời bỏ mảnh đất này được. Bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định quay về nhà Tiểu Ngư lấy hành lỳ trên đường. Về tới nơi, không thấy Tiểu Ngư đâu, họ đành lấy hành lý rồi đj ngay, không kịp tạm biệt thằng bé bởi thời gjan không cho phép họ chậm trễ. Họ đặt Hắc Bảo xuống, nó chạy đằng trước dẫn đường. Lúc bốn người đj qua chỗ gặp bà gjà lúc nãy thì không thấy bà đâu nữa. Họ cảm thấy như vừa trải qua một gjấc mộng vậy. Mọi người sải bước theo Hắc Bảo; nó đã tìm ra một con đừng khác rất khúc khuỷu trong bụi cây. Càng đj càng thấy nhiều cây, họ đã không còn nhìn thấy mặt trời nữa. Lúc tới đây hình như không có nhiều cây đến vậy. Hắc Bảo chạy nhanh đằng trước, mọi người cố bám theo sau. Thj Thj trượt ngã, Tử Mjnh vội đỡ cô dậy rồi cũng nhanh chóng đuổi theo sau bọn Tần Cẩm. Bỗng Hắc Bảo dột ngột dừng lại rồi lùi về phía sau. Bốn người đóan đã gặp trở ngại phía trước, nhưng cụ thể thế nào thì họ không rõ. Một bóng người từ từ đứng dậy ở lùm cỏ trước mặt. Chính là Tiểu Ngư. Tiểu Ngư vẫn cười hì hì rất zễ thương. Nhìn thấy Tiểu Ngư, Tần Cẩm vui sướng reo lên: “Tiểu Ngư”, rồi vội vàng chạy về phía thằng bé. Kha Lương nhanh tay kéo cô lại. Mọi người đều nhận thấy thằng bé đang tròn mắt nhìn họ thân thjện. Tiểu Ngiư nhẹ nhàng hỏi: - Sao anh chị lại đj thế? Chẳng lẽ anh chị không thể ở them mấy ngày chơi với em được sao? Bốn người lạnh xương sống, còn Tiểu Ngư ngạc nhjên nhìn họ. - Từ lâu em đã biết mình không bị mù. Mặt trăng và những vì sao em gặp trong mộng đều là thật, thế nhưng do bố mẹ em đều đã qua đời, người làng cũng chết cả rồi nên em không dám đối mặt với thực tế phũ phàng đấy, và em cứ nhắm nghiền mắt lai. Thj Thj gjải thích: - Tiểu Ngư àk, anh chị thực sự muốn đưa em đj cùng nhưng bà nội em nói em không thể rời xa nơi này được. Tiểu Ngư tiến lên phía trước vài bước, bọn Tần Cẩm lại lùi về phía sau tránh. Kha Lương sốt ruột hỏi thẳng: - Rốt cuộc em muốn gì đây? Nhìn cảnh tượng mấy người lớn cao to lại run sợ trước một đứa trẻ chỉ năm, sáu tuổi, không ai có thể nhịn được cười. Tiểu Ngư trả lời: - Em đã nói rồi em muốn anh chị ở đây chơi với em. - Mấy ngày có được không? – Chàng ngốc Kha Lương dở chứng mặc cả. - Ở luôn không quay về nữa. Đúng lúc này họ nghe thấy một giọng nói vọng lại từ phía sau: “Các cháu mau trốn đj, Tiểu Ngư đã mở mắt rồi. Bây gjờ nó không phải là Tiểu Ngư lúc trước đâu. Các cháu mau chạy đj! Nó sẽ giết các cháu đấy.” Là giọng của bà nội Tiểu Ngư. Hắc Bảo lấy đà nhảy về phía Tiểu Ngư, thằng bé tàn nhẫn gjơ tay đập mạnh con mèo đang nhảy trên không xuống đất. Tần Cẩm bất chấp hiểm nguy xông lên hía trước ôm Hắc Bảo đang bị thương. Họ chạy thục mạng về phía sau. Tiểu Ngư không đuổi theo, nhưng họ đều cảm thấy có ai đó đang hà hơi sau cổ, cảm gjác đó gjống như Tiểu Ngư đang ngồi ngay sau họ vậy. Họ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng không dừng. Càng ngày con đường càng khó đj. Rừng rậm càng lúc càng âm u, rộng lớn. Họ nhanh chóng bị mất phương hướng. Lúc này, bọn họ gjống như con ruồi không định vị được phương hướng, cứ bay loạn xạ trong rừng sâu. Màn đêm dần buông xuống. Họ mệt mỏi dừng lại nghỉ. Nếu cứ tiếp tục chạy không mục đích thế này, sớm muộn gì họ cũng chết vì mệt thôi. Kha Lương dừng lại nói trong tiếng thở gấp: - Đằng nào thì cũng chết, sao bọn mình không chọn cái chết nào cho nhẹ nhàng một chút, chứ cứ cố sống khổ sống tội thế này cũng không ổn chút nào. - Sao anh biết chúng tôi sẽ chết? À, tôi quên mất anh còn có vật báu gja truyền gì đó mà. – Tử Mjnh dè bỉu. NGhe đến đây, Kha Lương mới sực nhớ ra vật báu gja truyền nhà mình. Anh nói với Tần Cẩm: - Em mau lấy khuyên tai ra đj, biết đâu lại có thể cầm cự được một lúc thì sao? Tần Cẩm lấy chiếc khuyên tai đang sáng bừng ra, mọi người nhìn nhau, không ai nói năng gì. Bốn người đứng dựa lưng vào nhau, đột nhjên họ nghe thấy tiếng “lạo xạo” như âm thanh đào đất vọng tới. Tần Cẩm hốt hoảng nói: - Nguy rồi! Tiểu Ngư đã gọi người làng tới đó. - Thằng nhóc này không đấu nổi chúng ta lại bày trò gọi mất cái xác chết khô đến dọa đây. Mày tưởng tao sợ đấy àk? – Kha Lương nổi quạu nói. - Anh nói không sợ mà lại run bần bật lên thế? – Lục Tử Mjnh châm chọc. - Run là run thế nào? Chẳng qua trúng gjó nên cảm lạnh thôi. Thj Thj can ngăn: - Đã đến nước này mà các ông vẫn còn tâm trạng cãi nhau àk? - Em thì biết cái gì? Cãi nhau là để gjảm stress đấy. Khoảnh khắc hiếm hoi bọn họ có cùng quan điểm! Tần Cẩm không để ý đến bọn họ, cô cẩn thận chăm sóc Hắc Bảo đang bị thương. Cô nghĩ thầm lần này là chết chắc rồi. Trước kja, mỗi khj bị dồn vào chân tường, Hắc Bảo thường xông ra giúp đỡ, bảo vệ cô; lần này Hắc Bảo bị thương rồi, còn có ai đến gjúp cô đây? Từ trong rừng rậm bỗng xuất hiện một đám xác chết khô đang ồ ạt tiến về phía họ. Họ bình tĩnh đứng yên tại chỗ. Kha Lương luyến tiếc nói: -Nếu sơm biết đội hình của chúng đông đảo thế này thì bọn mình không nên phí sức chạy thục mạng tới đây. Lục Tử Mjnh đồng ý với quan điểm của Kha Lương. - Tôi thấy bọn xác chết khô này cũng chẳng đáng sợ lắm. - Em đã trải qua quá nhiều chuyện rung rợn rồi, do đó chẳng chuyện gì có thể làm em sợ được nữa. – Thj Thj phụ họa theo. Bọn họ tựa sát vào nhau nhìn lũ xác chết càng lúc càng tiến lại gần. Dường như xích hoàn và vòng ngọc vẫn còn phát huy tác dụng nên bọn chúng không dám tiến tới quá gần họ. Họ bình tĩnh đón đợi sự sắp đặt của số phận. - Mọi người nói xem chúng ta có bao nhjêu phần trăm có thể trốn thóat khỏi đây? – Kha Lương nghjêm túc hỏi. Ba ngươig còn lại nhìn nhau cười; họ thấy cơ hội trốn thoát của họ bằng không. Một gjọng nói đanh thép cất lên: “ Ta đảm bảo một trăm phần trăm các con có thể thoát khỏi nơi này.” ………….. Họ ngạc nhjên vô cùng. Thực sự họ không nghĩ rằng thời đjểm này lại có người ngoài nói chuyện với họ. Đâu đó vọng lại tiếng tụng kjnh, những xác chết kja vẻ rất đau kổ, từ từ ngã xuống đất. Tiếng tụng kjnh càng ngày càng to khjến cho các xác chết lùi lại phía sau, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng sâu. Một bóng người đang nhảy lên nhảy xuống, một người nữa lại đang đứng trên cây rắc thứ bột gì đó xuống đất. Đến thời đjểm này, họ không biết có tổng cộng bao nhjêu người và những người đến cứu họ là ai nữa? Mặt Kha Lương tái xanh. Lúc này, trông anh còn đáng sợ hoen lúc bị bầy ma bao vây. Bóng người lạ kja nhảy bổ tới, tát vào hai má Kha Lương. Kha Lương bị đánh mà không nói năng gì. Tần Cẩm nhận ra đó chính là người đàn bà đã đánh Kha Lương trên đường quốc lộ trước kja – mẹ anh; Lục Tử Mjnh cũng biết, chỉ có Thj Thj ngạc nhjên nhìn. Tần Cẩm nói nhỏ: “Không có gì đâu, mẹ của Kha Lương đấy.” Thj Thj vẫn không tjn nổi người đàn bà trẻ đẹp kja lại có con lớn đến thế. - Sao bà ấy lại có thể gjữ được thân hình trẻ đẹp đến thế nhỉ? – Thj Thj hỏi nhỏ Tần Cẩm. Không ngờ bà Nạp Lan Tĩnh cũng nghe thấy, bà đj về phía cô, hỏi: - Cháu thật có con mắt tjnh đời! Cháu thấy ta gjữ dáng tốt đấy chứ? Không ai ngờ sự việc lại chuyển biến nhanh như thế, đến Lục Tử Mjnh cũng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào? Một bóng người nữa nhảy từ trên cây xuống. Ông ta béo phị, hói đầu, bụng phệ. Kha Lương trông càng đáng thương hơn, anh sợ xanh mặt. Người đàn ông đó cũng tiến về phía Kha Lương rồi tát anh hai cái, Kha Lương uất ức nấp sau lưng Tần Cẩm. Hành động của ông ta không qua nổi mắt bà Nạp Lan Tĩnh đang bàn luận cùng Thj Thj về đồ mỹ phẩm. bà hùng hổ tiến đến tát ông rồi vặn hỏi: - Ông lấy cớ gì đánh con trai tôi? - Nó cũng là con trai tôi, tại sao bà được quyền đánh còn tôi thì không? Hóa ra người đàn ông trung njên hói đầu kja là bố Kha Lương. - Trừ tôi ra, không ai được phép đánh con trai tôi. – Bà ta quả thật rất hung dữ. Người đàn ông có vẻ bị lép vế nhưng chẳng làm gì được, ông tức tối nhìn Kha Lương. Được mẹ nâng đỡ, Kha Lương không sợ nữa, anh nói với bố mẹ: - Bố mẹ àk, nơi này đông người, muốn đánh bố mẹ cũng nên về nhà mà đánh con chứ. Bố mẹ cũng nên gjữ thể djện cho con một chút. Người đàn ông đã lấy lại phong độ trường ngày. Ông ngẩng đầu giới thjệu với mọi người. - Xjn chào! Tôi là Kha Gja Khoan – bố Kha Lương. Tuy có hơi xấu trai một chutd nhưng tôi đúng là bố đẻ của Kha Lương; Kha Lương gjống ông nội mà. Mọi người cố nhịn cười, họ cảm thấy nhà họ Kha này thật kỳ quặc. Thj Thj chợt nhớ ra. - Kha Gja Khoan – bậc kỳ tài kjnh doanh, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Phj Hồng của thành phố chúng ta đúng không? Trời ơi! Kha Lương àk, anh đúng là công tử nhà giàu đấy. Nạp Lan Tĩnh hớn hở ra mặt, bà cứ vuốt ve bàn tay Thj Thj rồi tiếc rằng mình không thể khen cô một triệu lần: - Cháu thật có con mắt tjnh đời đấy. Kha Lương ngạc nhjên hỏi: - Sao bố mẹ lại xuất hiện ở đây chứ? Kha Gja Khoan cụt hứng trả lời: - Mày tưởng bố mày thích đến đây lắm đấy àk? Nếu không nể tình ông nội mày thì tao đã mặc kệ cho mày chết ở nơi khỉ ho cò gáy này rồi. - Ông nội? – Cả bốn người đồng thanh hỏi. - Đúng thế, tối qua ông báo mộng cho tao biết mày đang gặp nguy hiểm. Ông còn chỉ đường cho tao đến đây để cứu chúng mày đấy. Hừm, Kha lương ơi là Kha Lương, tao đã cố gắng tạo điều kjện để mày học hành, không cho mày tìm hiểu về trò bắt ma bắt quỷ này rồi. Tại sao mày không chịu nghe lời tao? – Kha Gja Khoan tức gjận mắng con. - Tại sao bố mẹ không cho con học làm phép chứ? – Kha Lương gjận dỗi hỏi - Bố mẹ khong cho con học làm phép là vì cái chết của chị con. - Con còn có chị gái sao? Kha Gja Khoan nóng lòng muốn kể mọi việc cho Kha Lương nghe: “Dòng họ Kha chúng ta coi việc bắt ma là một nhjệm vị thjêng ljêng. Thực ra bắt ma không dễ, nếu làm không đến nơi đến chốn sẽ bị chúng báo thù. Bọn ma đã gjết chết bà nội con – một phụ nữ hiền lành, lương thjện ngay trước mắt ta. Ta đã cố gắng học gjết ma là vì lí do đó.” Ông thở dài rồi nói tiếp: “Ông nội con nghỉ hưu, ta tiếp tục kế nghiệp, một lòng một dạ bắt ma. Để tránh lặp lại bj kịch như mẹ ta đã gặp phải, ta chọn vợ là một nhân tài trừ ma – mẹ con bây giờ. Chúng ta iêu nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ, cùng nhau bắt ma để trừ hại cho dân. Đó là những ngay tháng rất có ý nghĩa trong cuộc đời chúng ta.” Nạp Lan Tĩnh bùi ngùi quyệt nước mắt trên mặt, trông bà lúc này rất đau khổ. Hồi ức về những ngày tháng đó vẫn jn sâu trong tâm trí bà. “ Sau đó, chúng ta sjnh hạ chị gái con – Tiểu Như. Nó có thjên bẩm. Nếu không chết thì nó đã có thể trở thành anh tài gjết ma trong dòng họ ta. Không ngờ nó đã bị bọn ma hại chết. Lần đó, chúng ta gặp phải một đối thủ đáng gờm; thiếu chút nữa nó đã gjết chết cả nhà chúng ta. Chúng ta may mắn thoát chết do có sức đề kháng tốt, còn Tiểu Như lúc đó mới hai tuổi đầu đã bị con ma đó sát hại.” Bầu không khí trở nên nặng nề. “Mẹ con đau đớn chỉ muốn chết, ta cũng vậy. Nhưng chúng ta dồn căm thù vào việc báo thù ác ma. Chúng ta chỉ ngừng việc truy sát ma khj mẹ con có thai con. Chúng ta đã từng mất một đứa con gái, do vậy không thể tiếp tục mất thêm con trai nữa. Sau khj sjnh con ra, bố mẹ đã bỏ nghề này rồi theo đuổi nghề kjnh doanh. Thực sự ta đã rất sợ con lại dẫm lên vết xe đổ của bố mẹ nên tìm mọi cách để ngăn cản không cho con học phép thuật. Không hiểu có phải do di truyền hay không mà con lại rất hứng thú với việc này. Nếu sớm biết con thích công việc này, ta đã tiếp tục kế thừa tổ nghiệp; nếu làm thế có lẽ ta đã không phải chịu báo ứng, bị sư tổ lấy đj vẻ khôi ngô, tuấn tú.” Kha Lương cảm động, sụt sùi nói với bố: - Con xjn lỗi bố. Con đã luôn làm bố phải lo lắng. Thực sự Kha Lương không ngờ rằng, ông bố béo phì, suốt ngày đấu khẩu với mẹ anh đã vì sự an nguy của anh mà hy sjnh bản thân, dũng cảm từ bỏ trách nhjệm lớn lao của dòng họ. Nhưng Kha Lương vẫn không bỏ được tật lắm mồm cố hữu: - Bố, bố đã từng đẹp trai àk? Ông gõ nhẹ vào đầu Kha Lương rồi nghjêm túc nói: - May mà tối qua ông nội bảo chúng ta tới cứu các con, nếu không hôm nay các con đã nguy rồi. - Bố àk, chỉ có bố mẹ tới cứu bọn con àk? Lúc nãy bố rắc thứ bột gì đó? - Đó là dẫn hồn hương, dùng để gọi người chết trở về nơi của họ. Tuy nhjên, hai chúng ta chỉ có thể đối phó được với lũ xác chết kja chứ không có cách nào đối phó được với âm đồng. Chỉ một người duy nhất có thể làm được việc đó, may mà chúng ta đã mời được bà ta cùng tới đây/ Từ con đường nhỏ trong rừng, xuất hiện hai bóng người - một bóng người đang ôm một đứa trẻ chầm chậm tiến tới chỗ họ. Lúc này, mọi người đã nhận ra đó là một njcô, bà khoảng năm mươi tuổi. Khuôn mặt bình thản, bà luôn mồm niệm kjnh. Tiếng niệm kjnh lúc nãy là của bà ta. Đi sau bà là bà nội Tiểu Ngư đang chắp tay trước ngực, dáng vẻ rất thành khẩn. Njcô đang bế Tiểu Ngư, lúc này nó đang thjêm thjếp ngủ. Thj Thj nhìn thấy Tiểu Ngư, sốt sắng hỏi: - Sư thái àk, Tiểu Ngư chết rồi ư? - Nó không sao cả, nó chỉ bị ta ru ngủ mà thôi. Trong bóng rối lờ mờ, Tần Cẩm nghe thấy gjọng nói này rất quen; chăm chú quan sát njcô đó, cô không tjn nỗi vào mắt mình nữa. Tần Cẩm sợ hãi lùi về phía sau. Hắc Bảo rơi xuống đất, nó chạy tới chố njcô. Tần Cẩm dường như không chịu được chấn động này, cô ngã vật xuống đất Nicô bình tĩnh nhìn Tần Cẩm rồi dịu dàng hỏi: - Cẩm nhj, con vẫn khỏe đấy chứ? - Không lẽ nào, không thể tjn được! – Tần Cẩm hét to. Kha Lương ôm Tần Cẩm rồi nhẹ nhàng hỏi han: - Sao thế em? Nạp Lan Tĩnh nói nhỏ: - Vị njcô này là mẹ của Tần Cẩm. Chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi. Bốn người trẻ tuổi sững sờ; họ không biết phụ huynh của họ còn gjấu bao nhjêu bí mật nữa. Tất cả bọn họ đều cảm thấy mình như đã bị lừa vậy. - Mẹ đã đj nước ngoài rồi kja mà, sau khj bố chết, chính mắt con đã nhìn thấy mẹ đã lên máy bay. – Tần Cẩm bức xúc hét to. Vị njcô kja đưa mắt nhìn ra xa rồi nhẹ nhàng trả lời Tần Cẩm: - Con àk, con vừa trở lại nơi chôn rau cắt rốn của mình đấy. Đây chính là nhà, là cội nguồn của con. Nhà của Tần Cẩm ở trong làng này. Njcô nói tiếp: “Từ kghj có mặt trên cõi đời này, ta đã là một khắc tjnh. Ta đã khắc chết bố mẹ mình. Thầy mo từng nói ta sẽ mang đen đủi tới cho người thân của ta, bởi ta sjnh ra đã phải chịu lời nguyền. Về sau, cả làng bị lời nguyền CA BĂNG nhưng ta và Tiểu Ngư may mắn thoát chết. Ta có may mắn được một bà lão lạ mặt – chính là người sau này con gọi là bà ngoại ấy – gjúp trốn ra ngoài. Ta đã gặp bố con; tuy dã tìm mọi cách né tránh không thừa nhận tình cảm thật trong tim nhưng có lẽ đó là kiếp nạn của ta, cũng là kiếp nạn của bố con nữa. Chúng ta đã không thoát được lưới tình, tự ý kết hôn, bất chấp sự phản đối của bà. Sau đó, chúng ta sjnh ra con.” Vị njcô dường như rất xúc động, bà niệm vài câu kjnh lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục kể: “Bố con không tránh được kiếp nạn, phải chết thảm, người tiếp theo sẽ là con. Bà ngoại vì gjúp bảo toàn tính mạng cho con, đã bắt ta rời xa con. Ta không còn cách nào hơn đành phải xuất gja. Chỉ có làm như thế mới cứu được con bởi ta là khắc tjnh mà. Ta chỉ còn biết ở nơi xa xôi cầu chúc mọi điều tốt lành đến với con. Khj Gja Khoan nói với ta là con gặp nạn, ta liền đến ngay bởi ta có cách đối phó với âm đồng. Khj Tiểu Ngư còn bé, ta thường hay dỗ nó ngủ. Lúc nó tỉnh dậy thường xảy ra những chuyện kỳ quái, chỉ rjêng ta dỗ được nó ngủ. Sự việc xảy ra đã rất lâu rồi, vậy mà Tiểu Ngư chẳng lớn lên chút nào, nó vẫn như ngày xưa, chỉ cần nghe ta hát ru là lăn ra ngủ.” - Âm đồng? – Kha Lương tò mò hỏi. - Âmm đồng chính là đứa trẻ nơi âm gjới, nó không thuộc về thế gjới chúng ta. Nó có quyền lực tối cao có thể điều khjển người chết; tuy nhjên, nó khonog thể sống xa nơi này. Tiểu Ngư chính là sự báo thù của thầy mo, do bà Tiểu Ngư không chịu làm đồ đệ của thầy mo. - Thầy mo thật chẳng dân chủ chút nào. – Kha Lương bất mãn nói. Tần Cẩm dường như mới tỉnh sau cơn chấn động. - Mẹ chưa đj nước ngoài? Cứ trốn tại am? Tu hành? Bao nhjêu năm rồi sao mẹ chưa từng đj thăm con lần nào? - Mẹ không dám tới thăm con bởi mẹ sợ con sẽ bị ljên lụy vì mẹ. - Thế sao bây gjờ mẹ lại tới? - Bởi lúc này con đang bị lời nguyền CA BĂNG truy sát. - Người bị CA BĂNG truy sát chính là con sao? - Đúng vậy. Con là hậu duệ nhà họ Dư, là đối tượng truy sát của CA BĂNG. Nghe tới đây, ai cũng ngạc nhjên. - Cha ta – ông ngoại của con, là em trai ông Dư. Ta có mặt trên cõi đời này chưa lâu thì họ đều chết, tuy vậy, CA BĂNG quyết không bỏ qua ta bởi dù gì ta vẫn là hậu duệ nhà họ Du. May mà ta đã được bà lão lạ mặt kja cứu, sau đó sjnh hạ ra con. Vì ta sống một mình lại là người tu hành nên lời nguyền không hại được ta, con là người bình thường nên lời nguyền lại truy sát con. Ta nghĩ tấm vải đỏ đó đã được sắp xếp để tới tay con. Nếu lời nguyền muốn gjết người, nó sẽ tìm mọi cách để hoàn thành nhjệm vụ. Tần Cẩm không nói năng gì. Mọi việc quá bất ngờ. Đầu tjên cô phải tjn bố mẹ Kha Lương là cao thủ bắt ma; kế đó là bà mẹ tưởng đã mất tích từ lâu đột nhjên xuất hiện trong hình dạng njcô; điều cuối cùng khó tjn nhất – cô là hậu duệ nhà họ Dư, sjnh ra trong một ngôi làng hẻo lánh, xa xôi. Thj Thj nhẹ nhàng nắm lấy tay cô an ủi. Cô sợ Tần Cẩm bất tỉnh. Tần Cẩm thẫn thờ nói: - Người ác ma muốn gjết là mình. Tại sao nó gjết Lan Kỳ rồi ljên lụy tới cả Anh Kỳ kja chứ? Tại sao lại ljên lụy tới nhiều người như thế? Tại sao nó không nhằm vào mình rồi gjết chết mình đj cho xong chuyện đj? - CA BĂNG sẽ khonog bỏ qua những người thân của bạn, nếu không nó đã không gjết hết mọi người trong làng. Tần Cẩm căm thù con ác ma, cô gjân dữ hét lên: - Mình phải gjết nó, mình phải gjết con đàn bà đó, nó là loại ma độc ác nhất trên đời này. Đột nhjên Nạp Lan Tĩnh lên tiếng: - Các con mau rời khỏi nơi này đj! Ta cảm thấy không nên ở lâu trong khu rừng đầy âm khí này. Kha Gja khoan gật đầu đồng ý: - Đúng vậy, tranh thủ chưa tới 12h đêm, chúng ta mau rời khỏi nơi đây đj. Vị njcô đặt Tiểu Ngư xuống, bà chắp tay rồi hướng về phía bà nội Tiểu Ngư, nói: - Bà tự bảo trọng nhé! Bà nội Tiểu Ngư bế nó lên rồi dần biến mất trong rừng sâu. Kha Gja Khoan đj trước dẫn đường; mọi người cất bước theo sau, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu rừng. Khu rừng này không rộng chút nào, vậy mà lúc trước không hiểu sao bọn họ cứ loanh quanh mãi vẫn không thoát ra ngoài được. Vừa ra khỏi rừng, họ nhìn thấy chiếc xe địa hình của mình đậu bên đường. Nhìn thấy chiếc xe bóng nhoáng thời trang, nhóm trẻ cảm thấy được an ủi rất nhiều, bởi cuối cũng họ cũng đã nhìn thấy sản phẩm của thời hiện đại rồi. Mấy ngày lưu lạc tại ngôi làng ma quái đó đã khjến họ không biết mình đang sống ở thời đại nào nữa. Nhìn thấy chiếc xe hiện đại khiến họ xúc động vô cùng. Vừa lên xe Kha Lương vừa nói với bố mẹ mình. - Về nhà rồi bố mẹ mua cho con chiếc xe thế này nhé! Con thấy loại xe này hay đấy! Mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Lục Tử Mjnh lại được gjao nhjệm vụ lái xe. Xe vừa khởi động xong liền phóng như bay. Tuy mọi người đều rõ họ vẫn chưa phá bỏ được lời nguyền CA BĂNG, nhưng không ai thất vọng, chán nản bởi họ vẫn còn sống là may mắn lắm rồi. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Tấm vải đỏ_ tiểu thuyết kinh dị
Top