Tâm tình tuôỉ mươì ba

Tuôỉ mươì ba

Người ta thường cho rặng tuổi mười sáu là "tuổi hoa", nhưng theo tôi mười sáu đã trưởng thành rồi, nên phải gọi là "tuổi quả" mới đúng. Mười ba tuổi mới chính là tuổi hoa mơ mộng thật sự.

Tuổi mười ba, lứa tuổi kỳ diệu biết bao, một bàn chân đã đặt vào ngưỡng cửa tuổi thanh xuân, còn bàn chân kia vẫn còn ngập ngừng chưa chịu bước ra khỏi giấc mộng của tuổi thơ, Tuổi mười ba của chúng tôi, mặc dù chưa thoát khỏi tính trẻ con, nhưng đã có hơi hướng của sự già dặn; thật khó để hiểu rõ tính tình và con người ở thời điểm này như thế nào nữa.

Khi mười ba tuổi, tôi có thể chạy ba vòng quanh sân vận động vì một câu nói đùa, mệt đến nỗi thở không ra hơi, nhưng miệng vẫn nói rằng mình còn dư sức. Khi mười ba tuổi, tôi có thể nhất thời hiếu thắng mà ôm đồm hết mọi nhiệm vụ. Tuổi mười ba của tôi có thể vì một câu thơ mà tranh cãi và cất giấu nó ở trong nhà, có thể vì chiến thắng của đội bóng mình yêu thích mà đập bàn, reo hò ầm ĩ... Tuổi mười ba của tôi có quá nhiều điều "có thể", làm sao đếm hết được.

Tuổi mời ba của môi thích đọc tiểu thuyết trinh thám, thích những tình tiết xúc động lòng người, thích xem những vở kịch truyền hình có tình tiết khiến người ta rơi nước mặt, thích nhân vật chính trong phim. Ở tuổi mười ba, tôi thích ngồi trước máy vi tính suốt cả buổi chiều, thích đào sâu nghiên cứu một vấn đề suốt hàng tiếng đồng hồ... Tôi, ở tuổi mười ba, có quá nhiều sở thích.

Tình cảm ở tuổi mười ba rất dạt dào. Một lần nọ trước tết Nguyên Đán, chúng tôi đã trang trí căn phòng học nhỏ bé thật đẹp đẽ, hoành tráng giống như thành lũy trong truyện thần thoại. Khi rời khỏi lớp học, chúng tôi mới phát hiện ra là đã gần tám giờ tối rồi, chỉ còn cách vội vã chạy về nhà dưới ánh sáng của bầu trời đầy sao. Đêm đó, trong lòng tôi chỉ nghĩ rằng căn phòng được trang trí đẹp đẽ như thế nhất định sẽ nhận được sự tán thưởng của mọi người. Nghĩ vậy nên tất cả những mệt nhọc đầu tan biến hết.

Nhưng tuổi mười ba không phải lúc nào cũng thận buồm xuôi gió. Một lần, sau khi thi xong, thành tích của tôi tưởng như thác nước thuận dòng xuôi xuống. Trước mặt bàn bè, tôi giả vò như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn thoải mái, nhưng trong lòng lại đầy nỗi buồn bực. Khi đã cõng những mệt nhọc và phiền muộn đó về đến nhà, tôi gục đầu trên sách, khóc một trận thỏa thích, trút cho bằng hết những tình cảm bị dồn nén của mình. Sau khi khóc xong, tôi tự nhiên thấy mình cần phải nỗ lực đạt đến sự tiến bộ, không thể để mọi chuyện diễn ra như thế này được. Từ đó, hàng ngày, tôi đều ra sực học tập, cắt xén thời gian, mỗi tuần bớt xem ít nhất mười trận bóng đá, giảm mười mấy tiếng nghe nhạc, mấy tiếng chơi game, mấy kỳ thi sau, thành tích của tôi từ từ tiến lên như cột thủy ngân trong nhiệt kế. Con thuyền nhỏ chở đầy khát vọng vây, lại trần đầy niềm tin, lướt nhanh về phía bến vờ hạnh phúc.

 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top