Tấm Lòng Của Mẹ

huyendieu

New member
Xu
0
Thanh với tay đóng cánh cửa sổ để tránh những hạt mưa đang hát nhẹ vào phòng. Những cơn mưa đầu mùa đang tí tách rơi ngoài song cửa tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng như từng khúc nhạc êm dịu ru hoàn người vào giấc mộng xa xưa.
- o -
Mùa hè 1977 ... Lần đầu tiên Thanh được Mẹ dẫn ra Bắc thăm nuôi cha đang học tập cải tạo. Trong giờ phút ngậm ngùi ấy, cả thời gian và không gian hoàn toàn lắng đọng như chỉ dành riêng cho tiếng nấc nhè nhẹ của Mẹ và Thanh vang lên giữa buổi trưa hè gay gắt ở trại tù miền Bắc xa xôi. Một lúc lâu & Thanh ngước lên nhn Bố và bất chợt bắt gặp đội mắt đỏ hoe của Người cuong đang long lanh những giọt lệ chm trong trong khóe mắt sâu hoắm. Quay sang Thanh, Bố hỏi :
- Ở nhà con có ngoan và giúp đỡ Mẹ việc nhà không?
Ép sát vào lòng Bố Thanh sợ sệt kheo đáp:
- Dạ thưa Bố, có ạ !
Bố gật gù vuốt tóc Thanh rồi lặng leo đặt tay vào túi áo lấy ra một chiếc vòng dèm dẹp làm bằng kim loại, chiếc vòng được mài duoa thô sơ, xung quanh có khắc ba chữ Phạm Phương Thanh. Vừa đeo vào tay cho Thanh Bố vừa nói:
- Mấy năm nay không được gặp con, Bố nhớ lắm, những lúc rảnh ... Bố ngồi làm chiếc vòng này và Bố tưởng rằng suốt cuộc đời còn lại của Bố ... Bố sợ không có dịp được đeo nó vào tay cho con.
Chiếc vòng tuy thô sơ nhưng con haoy giữ lấy như một vật kỷ niệm. Ngày nào Bố ra tù ... Bố sẽ mua cho con chiếc vòng khác, đẹp hơn chiếc này con nhé.
Thanh cám ơn Bố và ngây thơ thích thú ngắm nhn chiếc vòng trên tay, còn Mẹ th xoa đầu Thanh mỉm cười âu yếm. Những giây phút được gần Bố hôm ấy là những kỷ niệm khó quên trong Thanh, và lần thăm nuôi ấy cũng là lần cuối cùng ... Thanh mãi mãi không còn gặp lại người Cha thân yêu của mình nữa ... và nửa năm sau ... gia đình Thanh nhận được tin Bố đã mất trong trại cải tạo qua cơn bịnh sốt rét ngã nước.
- o -
Dòng thời gian như những vết xe lăn trải dài vô tận theo cơn sóng của đời, khi Bố mất ... Mẹ ngày ngày tần tảo buôn bán nuôi Thanh khôn lớn nên người. Vài năm sau ... gia đình Thanh được Chú Tuấn (em ruột của Bố) giúp đỡ để đi vượt biên ... Và cũng một chiều mưa không dứt như đêm nay ... chuyến tàu định mệnh đã mang người vượt biển đến bến bờ tự do. Chiếc vòng Bố tặng năm xưa ... nay cuong theo Thanh lưu lạc sang xứ người như một hành trang gói trọn kỷ niệm yêu thương của tình Phụ Tử ngắn ngủi trong cuộc đời cô bé mang tên ... Phạm Phương Thanh!
Thời gian như bóng câu qua cửa, mới thoáng đó mà đã mười bảy năm trôi qua kể từ khi Bố qua đời, Thanh sống trong vòng tay yêu thương của Mẹ, những khi trái nắng trở trời, Thanh đau ốm liên miên, Mẹ luôn luôn thức khuya dậy sớm để lo thuốc men cho Thanh chóng khỏi, nhiều khi nhìn thấy Mẹ cô đơn quạnh quẻ, Thanh ngây ngô hỏi Mẹ:
- Mẹ ơi, sao Mẹ không đi thêm bước nữa để có người bạn đời vui vầy lúc tuổi về chiều vậy Mẹ?
Mẹ đáp:
- Nuôi con từ tấm bé, niềm hạnh phúc của Mẹ bây giờ chỉ là mong cho con có một mái gia đình êm ấm hạnh phúc, một người chồng biết thương yêu chăm sóc cho con, và những đứa cháu kháu khỉnh để Mẹ ẵm bồng ... an ủi Mẹ lúc tuổi già.
Nói xong, Mẹ vừa bước gần đến bàn thờ chồng thắp vài nén nhang như một thói quen thường lệ của Người vào mỗi buổi sáng. Những lúc như vậy, Thanh âm thầm thấu hiểu được rằng ... trong lòng Mẹ, chỉ có Bố và Thanh là niềm vui duy nhất trong quãng đời còn lại của Người mà thôi.
- o -
Tiếng sấm sét ngoài trời làm Thanh trở về với hiện tại. Ngoài kia, mưa vẫn chưa ngừng rơi, hạt mưa mỗi lúc càng nặng hạt đập vô cánh cửa kiếng Thanh nghe lòng buồn man mác. Nhớ lại câu chuyện Mẹ kể chiều nay, Thanh cảm thấy thương Mẹ quá, càng nghĩ về Mẹ, Thanh càng cảm phục lòng từ bi độ lượng của Người.
Ðã gần ba mươi năm qua, sở dĩ Mẹ dấu kín trong lòng những điều về thân thế của Thanh vì sợ nàng không chịu nổi sự đả kích này. Thật ra ... sự ra đời của Thanh là kết quả của mối tình sai trái của chồng sau khi đao lập gia đình với bà. Người mẹ ruột của Thanh đã qua đời tại bệnh viện khi Thanh vừa mới lọt lòng. Lúc đó Bố rất hối hận ... ông xin bà hãy tha thứ và nhìn nhận Thanh như con ruột của mình. Có sự đau khổ tâm hồn nào hơn cho bằng sự đau khổ khi nuôi con của tình nhân chồng mình! Tuy buồn lòng về ông, nhưng Mẹ không nỡ nhãn tâm quay lưng bỏ lại đứa bé mồ côi còn đỏ hỏn đang nằm khóc oe oe trong tay Người , thế là Mẹ chấp nhận mang Thanh về nuôi và đặt tên cho đứa bé ấy là Phương Thanh, một cái tên rất gần gũi với người Mẹ ruột của Thanh là Thanh Phương.
Chợt tiếng ho của Mẹ từ phòng bên cạnh vẳng sang, Thanh ngồi dậy túm chiếc áo len khoác vội vào người rồi bước sang phòng bên kia thăm Mẹ, tuy không còn bé bỏng gì nữa, nhưng lúc nào Thanh cũng mong được nằm trong vòng tay âu yếm của Mẹ, thèm được Mẹ ru ngủ như thưở ấu thơ ngày nào. Thanh biết ... dù Mẹ không phải là người sanh thành ra Thanh, nhưng gần ba mươi năm qua, Mẹ hy sinh cả cuộc đời son trẻ của mình từ khi cha qua đời để tần tảo nuôi Thanh ăn học thành tài. Thanh chẳng bao giờ quên được hình ảnh hai Mẹ con ôm nhau trên chiếc tàu mong manh tưởng như sắp chìm sâu dưới lòng đại dương khi biển sóng lớn đánh nghiêng chiếc tàu vượt biên năm ấy. Thanh chẳng bao giờ quên được sự gian lao vất vả của Mẹ khi hai Mẹ con còn sống trong trại tị nạn và những ngày chân ướt chân ráo khi qua tới đất Mỹ này ... còn ... và còn rất nhiều ... Ôi ! Tấm lòng của Mẹ thật quá bao la hơn đại dương mênh mông. Thanh muốn nói Thanh thương Mẹ nhiều lắm ... và có leo không bút mực nào có thể diễn tả hết được lòng này của Thanh đến với Mẹ. Thanh xin cám ơn Thượng Ðế đã ban cho Thanh một người Mẹ vĩ đại. Tấm lòng từ bi bái ái của Mẹ con nguyện sẽ nhớ ơn Người suốt đời.
Kiều Hạnh
 

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top