Tạm biệt
Có ai biết dòng đời xuôi ngược
Một ngày rồi, ta từ biệt bạn ta
Chẳng còn những tối hay “ba hoa”
Và “ra đi” - thế thôi “tạm biệt”
Biết là nhớ, nỗi buồn sao da diết
Bạn vẫn ngồi, bên nét chẳng ta chơi
Dừng tại đây; “con số” đẹp rồi…!
Xa bạn nhé, thế là ta xa thật.
“Danh Bạ Văn” - Ta vẫn còn dang dở.
“Đấu trường Hoá” - chẳng còn một bạn chơi.
Bên “Box Toán” - Thiếu bóng một người.
Và còn nữa…, biết bao nhiêu hoài bão.
Xin cảm ơn bao bạn bè chỉ bảo.
Vẫn hay ngồi, tối tối nói chuyện xuông.
Ta còn đó, bóng hình ta, thân thuộc.
Dáng gầy gò, đứng đó đợi “… ngày mai”
Những đã khép sau một thời gian dài.
Còn đâu nữa .. người thương đã cũ...
Mất hẳn đi một con người “đáng ghét”
Vẫn hay đùa và chẳng đế ý đến ai.
Thiếu hẳn đi những tiếng thở dài.
Dấu hỏi chấm, đặt ra ai trả lời cho được ?
Chào tạm biệt có là “xa nhau mãi…”
Tiếng ái than, còn đó với thời gian.
Thôi, chào nhé, thế là xa nhau thật
Xin đừng buồn, đừng trách giận gì nhau
Lời chào, nói chẳng thành câu
“Sự ra đi”, đã trở thành nặng trĩu.
Tạm biệt nhé, cúi đầu chào tạm biệt.
Một thời ta gắn bó với nhau.
Có ai biết dòng đời xuôi ngược
Một ngày rồi, ta từ biệt bạn ta
Chẳng còn những tối hay “ba hoa”
Và “ra đi” - thế thôi “tạm biệt”
Biết là nhớ, nỗi buồn sao da diết
Bạn vẫn ngồi, bên nét chẳng ta chơi
Dừng tại đây; “con số” đẹp rồi…!
Xa bạn nhé, thế là ta xa thật.
“Danh Bạ Văn” - Ta vẫn còn dang dở.
“Đấu trường Hoá” - chẳng còn một bạn chơi.
Bên “Box Toán” - Thiếu bóng một người.
Và còn nữa…, biết bao nhiêu hoài bão.
Xin cảm ơn bao bạn bè chỉ bảo.
Vẫn hay ngồi, tối tối nói chuyện xuông.
Ta còn đó, bóng hình ta, thân thuộc.
Dáng gầy gò, đứng đó đợi “… ngày mai”
Những đã khép sau một thời gian dài.
Còn đâu nữa .. người thương đã cũ...
Mất hẳn đi một con người “đáng ghét”
Vẫn hay đùa và chẳng đế ý đến ai.
Thiếu hẳn đi những tiếng thở dài.
Dấu hỏi chấm, đặt ra ai trả lời cho được ?
Chào tạm biệt có là “xa nhau mãi…”
Tiếng ái than, còn đó với thời gian.
Thôi, chào nhé, thế là xa nhau thật
Xin đừng buồn, đừng trách giận gì nhau
Lời chào, nói chẳng thành câu
“Sự ra đi”, đã trở thành nặng trĩu.
Tạm biệt nhé, cúi đầu chào tạm biệt.
Một thời ta gắn bó với nhau.