Có lẽ trong số các nghệ sĩ lớn trên thế giới, nhà soạn kịch đại tài của nước Anh Bernard Shaw (1856-1950) là người cung cấp cho bạn đọc đương đại nhiều giai thoại nhất.
Một lần Bernard Shaw sang thăm Mỹ. Trong nhiều cửa hàng mà nhà văn có dịp đặt chân tới, ông thấy có bán các thứ bánh sôcôla mang hình những đứa trẻ sơ sinh trần như nhộng. Bernard Shaw bèn ra hiệu cho cô bán hàng rằng ông muốn lấy tất cả những chiếc bánh có hình con trai. Cô bán hàng thấy vậy rất đỗi ngạc nhiên bèn hỏi:
- Tại sao ông lại chỉ thích mua riêng loại ấy vậy?
Bernard Shaw hóm hỉnh trả lời:
- Vì chúng có nhiều... sôcôla hơn.
Cũng trong chuyến đi thăm nước Mỹ lần ấy, trên một chuyến đi du ngoạn bằng tàu thủy, Bernard Shaw ngồi cạnh một người đàn bà to béo. Thấy ông quá gầy, bà ta làm ra vẻ động lòng thốt lên:
- Trời ơi, sao ông gầy thế? Tôi mong ông đừng gầy thế kẻo mọi người thấy ông lại nghĩ rằng nước Anh đang đói.
Nhà văn hóm hỉnh trả "đũa":
- Cám ơn bà. Nhưng tôi lại mong rằng bà đừng quá béo như thế, kẻo người ta lại nghĩ chính nước Mỹ là người gây lên các nạn đói ấy.
Một hãng si đánh giày ở Mỹ định lấy tên Bernard Shaw đặt tên cho một loại si mới. Chủ hãng đến gặp nhà văn để xin phép:
- Đấy là cách chúng tôi quảng cáo cho ngài - Chủ hãng cố gắng thuyết phục - Hàng triệu người đánh giày bằng loại si Shaw sẽ nhớ đến ngài.
- Hay lắm - Bernard Shaw đáp - Nhưng này, làm sao các ông quảng cáo được cho tôi trong hàng triệu người không đi giày.
Một lần khác, tại quê hương, Bernard Shaw mời một người bạn thuở thiếu thời đi xem nhà hát trình diễn một vở kịch mới của mình. Hai ông già ì ạch bước lên gác, lần tìm tới chỗ hàng ghế dành cho họ.
Ông bạn nọ quay sang nói với nhà văn:
- Thế mới biết, loáng một cái chúng ta đã thành già nua cả rồi.
- Có gì đâu - Bernard Shaw tìm cách an ủi bạn - Già nua chính là cách để... sống lâu bạn ạ.
Năm 1925, Bernard Shaw được giải thưởng Nobel về văn học. Và ông chính là nhà văn có những lời phát biểu (xoay quanh giải thưởng ấy) hài hước hơn cả.
Với số tiền hậu hĩnh của giải thưởng, ông nhận xét:
- Đó là một cái phao vứt cho một người đã vào bờ và đang ở trong tình trạng an toàn.
Về lý do được giải, ông nói dí dỏm:
- Đó là biểu hiện của sự biết ơn về cái cảm giác nhẹ nhõm mà thế giới cảm thấy vào cái năm tôi không cho in một cuốn sách nào.
Trước khả năng luôn luôn ứng đối một cách hài hước trong mọi tình huống như thế, có lần một ký giả đã đặt câu hỏi với ông:
- Thưa ngài Bernard Shaw, làm sao ngài luôn nghĩ ra được những câu nói dí dỏm như thế?
- Đơn giản thôi- Bernard Shaw trả lời- Tôi thường nghĩ ra một câu hỏi rất đần độn và liền nhận được câu trả lời ngược lại.
Theo Quốc Thái - CAO
Một lần Bernard Shaw sang thăm Mỹ. Trong nhiều cửa hàng mà nhà văn có dịp đặt chân tới, ông thấy có bán các thứ bánh sôcôla mang hình những đứa trẻ sơ sinh trần như nhộng. Bernard Shaw bèn ra hiệu cho cô bán hàng rằng ông muốn lấy tất cả những chiếc bánh có hình con trai. Cô bán hàng thấy vậy rất đỗi ngạc nhiên bèn hỏi:
- Tại sao ông lại chỉ thích mua riêng loại ấy vậy?
Bernard Shaw hóm hỉnh trả lời:
- Vì chúng có nhiều... sôcôla hơn.
Cũng trong chuyến đi thăm nước Mỹ lần ấy, trên một chuyến đi du ngoạn bằng tàu thủy, Bernard Shaw ngồi cạnh một người đàn bà to béo. Thấy ông quá gầy, bà ta làm ra vẻ động lòng thốt lên:
- Trời ơi, sao ông gầy thế? Tôi mong ông đừng gầy thế kẻo mọi người thấy ông lại nghĩ rằng nước Anh đang đói.
Nhà văn hóm hỉnh trả "đũa":
- Cám ơn bà. Nhưng tôi lại mong rằng bà đừng quá béo như thế, kẻo người ta lại nghĩ chính nước Mỹ là người gây lên các nạn đói ấy.
Một hãng si đánh giày ở Mỹ định lấy tên Bernard Shaw đặt tên cho một loại si mới. Chủ hãng đến gặp nhà văn để xin phép:
- Đấy là cách chúng tôi quảng cáo cho ngài - Chủ hãng cố gắng thuyết phục - Hàng triệu người đánh giày bằng loại si Shaw sẽ nhớ đến ngài.
- Hay lắm - Bernard Shaw đáp - Nhưng này, làm sao các ông quảng cáo được cho tôi trong hàng triệu người không đi giày.
Một lần khác, tại quê hương, Bernard Shaw mời một người bạn thuở thiếu thời đi xem nhà hát trình diễn một vở kịch mới của mình. Hai ông già ì ạch bước lên gác, lần tìm tới chỗ hàng ghế dành cho họ.
Ông bạn nọ quay sang nói với nhà văn:
- Thế mới biết, loáng một cái chúng ta đã thành già nua cả rồi.
- Có gì đâu - Bernard Shaw tìm cách an ủi bạn - Già nua chính là cách để... sống lâu bạn ạ.
Năm 1925, Bernard Shaw được giải thưởng Nobel về văn học. Và ông chính là nhà văn có những lời phát biểu (xoay quanh giải thưởng ấy) hài hước hơn cả.
Với số tiền hậu hĩnh của giải thưởng, ông nhận xét:
- Đó là một cái phao vứt cho một người đã vào bờ và đang ở trong tình trạng an toàn.
Về lý do được giải, ông nói dí dỏm:
- Đó là biểu hiện của sự biết ơn về cái cảm giác nhẹ nhõm mà thế giới cảm thấy vào cái năm tôi không cho in một cuốn sách nào.
Trước khả năng luôn luôn ứng đối một cách hài hước trong mọi tình huống như thế, có lần một ký giả đã đặt câu hỏi với ông:
- Thưa ngài Bernard Shaw, làm sao ngài luôn nghĩ ra được những câu nói dí dỏm như thế?
- Đơn giản thôi- Bernard Shaw trả lời- Tôi thường nghĩ ra một câu hỏi rất đần độn và liền nhận được câu trả lời ngược lại.
Theo Quốc Thái - CAO