.. Đây là lần đầu tiên nó bị lừa.. mà lại chính ngưòi thân trong gia đình lừa Nó nữa chứ.. Nó quá bùn và thất vọng.. Nó thất vọng không phải vì mọi người lừa Nó , mà Nó thất vọng về chính bản thân Nó..Nó đã khiến cho mọi người quá khổ sở vì Nó rồi, Nó không muốn điều đó tiếp tục xảy ra nữa , nhưng Nó phải làm sao để ko còn điều đó nữa , chỉ có cái chết của Nó thì mới tạm dừng được. Ba mẹ Nó đã phải bán hết tất cả tài sản và đi vay nợ, với con số nên tới gần trăm triệu đồng, 1 co số khổng lồ mà Nó ko dám mơ ước đến.. Thế mà tất số đó cũng chỉ là để cố gắng giữ lại mạng sống cho Nó..Rồi khi nc vs ng khác Nó lại vẫn có thể cười nói như không có chuyện gì xay ra . Thế có đáng không . Không đáng Nó nghĩ rằng Nó không đáng để ba mẹ Nó phải làm như thế.. Nhưng tại sao mọi người lại giấu Nó mọi chuyện chứ ?.. Từ chuyện Nó phải thay quả thận đến việc bán hết gia tài để chạy chữa cho Nó , sao ko ai cho Nó biết gì. Khi Nó hỏi Nó bị sao thì mọi người chỉ nói là do Nó bị vết đâm hơi sâu nên mới thế....Nhưng giờ Nó đã biết rồi , nó đã biêt tất cả . Tình cờ Nó đã nhe dc qua cuộc nói chuyện nhưng Nó không tin. nhưng rồi nó cũng nghe dc sự than thở của Ba mẹ trong bữa cơm.. Nó hoàn toàn bị suy sụp , và như 1 người vô hồn, Nó không làm gì được hơn nữa , đến việc mở mắt ra nhìn mọi thứ Nó cũng không thể . Nó lắm chặt tay lại mà hết sức để lấy laịu bình tĩnh vẫn không dc.. Nó thấy hối hận. và cũng thật đáng chết. Nó hối hận vì tại sao mọi người lại lữa dối Nó ?. Tại sao Nó đã chết đi 1 lần rồi sao mọi người không để cho Nó di đi..?.. Tại sao ông trời lại báo mộng về cho BA Mẹ Nó là Nó vẫn còn sống.. Tại sao mọi người lại ra đào mộ của Nó nên để đưa Nó ra ngoài tìm lại sự sống của Nó.?.. Tại sao.. tại sao?....... Tại sao Nó không chết luôn đi..Nó hối hận lắm rồi..Giờ Nó mới bik thì đã quá muộn rồi.. Nó không còn gì nữa và cũng chẳng biết làm gì..Nó hiện giờ như 1 người thực vật . chẳng thể làm gì ngoài việc nằm yên một chỗ và ngắm nhìn mọi thứ rồi suy ngỹ lung tung... ............................................................................................................................................