• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Tại sao năm mới bắt đầu bằng mùa xuân

  • Thread starter Thread starter tonga76
  • Ngày gửi Ngày gửi

tonga76

New member
Xu
0
Thông tin dự thi:
Họ và tên: Hoàng Tố Nga
Tuổi: 46
Nghề nghiệp: Giáo viên

P/S. Đây là bài thi để khích lệ sự hăng say của thành viên diễn đàn kiến thức

BÀI DỰ THI

Tản văn

TẠI SAO NĂM MỚI BẮT ĐẦU BẰNG MÙA XUÂN?


Nhà nhà đón năm mới. Người người đón năm mới.
Nhưng tại sao năm mới lại bắt đầu bằng mùa xuân?
Sao không bắt đầu bằng mùa hạ? Mùa hạ nắng đỏ. Mặt trời chói chang.
Nhưng con người đâu cần nhiều nắng đến thế. Nắng đến cháy cả mặt người.
Con người cần lửa. Nhưng lửa mùa hạ là thứ lửa rơm. Bùng to nhưng nhanh tàn.
Con người muốn cái bền lâu.
Cành củi ướt tuy có khói nhưng giữ lửa tốt hơn đống tro rơm.
Mùa hạ hay khát. Người ta cứ phải nghĩ đến cơn khát. Chẳng lúc nào bình yên.
Vậy sao không bắt đầu bằng mùa thu? Mùa thu dịu dàng. Mùa thu lắng sâu.
Nhưng con người lại luôn sống với những ước mơ.
Mùa thu ru êm.
Con người dễ bằng lòng với những gì mình có.
Bao giờ thì ước mơ mới xanh.
Con người còn muốn đến chân trời. Mùa thu sâu thẳm.
Càng đi càng thấy thu cao sâu. Chắc chẳng chờ được.
Vậy hãy bắt đầu bằng mùa đông? Mùa đông giá rét. Mùa đông đêm dài.
Nhưng con người muốn nhanh đến tương lai. Đường dài hay mỏi.
Biết bao giờ mới hết đêm.
Mùa đông con người cần ấm. Ấm không ở ngoài đường. Đường vắng người.
Bao nhiêu hạt cây đang chờ đông qua để tách vỏ. Người biến thành gấu ngủ đông.
Bởi bấy nhiêu thứ nên năm mới bắt đầu bằng mùa xuân.
Mùa xuân có nắng. Nhưng là thứ nắng ngọt mát, tươi trong.
Lòng người hân hoan. Lòng người ăm ắp những giấc mộng lành.
Mùa xuân có gió. Hơi gió lạnh. Nhưng là thứ lạnh thấm tháp và toả lan.
Những bước chân sẽ như bay. Người ta yêu nhau nhiều hơn.
Và mùa xuân có xuân. Mùa xuân an lành. Nhà nhà yên vui.
Chúc mọi người một mùa xuân ấm!

Tản văn

ĐƯỜNG LÀNG NGÀY XUÂN

View attachment 11150
(Ảnh: Lô Thị Phương Thùy)

Trong cuộc đời mình, tôi đã đi trên nhiều con đường. Mỗi con đường lại cho tôi những trải nghiệm và những ngẫm suy rất riêng.
Con đường ngược núi cho tôi thấm cái cảm giác căng nhức của bắp chân khi bàn chân chưa biết mỏi. Đi trên con đường này tôi đã ngẫm thấy một điều: bàn chân đặt trên đá chưa chắc đã chênh vênh bằng đặt trên một vạt đất nơi dốc núi. Núi có bao giờ lở ở phía đá!

Con đường trên cát cho tôi thấy không phải cứ muốn tiến về phía trước là có thể bước về phía trước. Cát lún khiến bàn chân như lùi về phía sau. Hành trình đi trên cát đã dạy tôi rằng: nếu không đi tiếp mà dừng lại thì đấy là một bước trở về với quá khứ đã qua!

Con đường trải nhựa cho tôi ngấm cái nóng hầm hập như lửa nung giữa trưa hè. Có đi trên con đường này mới thấu cơn khát khi đi giữa rừng mơ mà không được hái ăn. Chợt nhận ra rằng muối đôi khi cũng cho ta đỡ khát!

Con đường đá ong cho tôi cái cảm giác buốt gan bàn chân, thót đến tận tim. Muốn tránh đi trên đá nhưng con đường vòng xa lắc xa lơ. Mới hay điều ta muốn không phải trong tầm tay!

Có những con đường đẹp như trong giấc mơ tôi cũng từng qua. Đại lộ Elyse, đường tàu điện ngầm Pari, Beclin…Nhưng có một con đường cho tôi những bình yên, cho tôi những ấm êm đó là con đường làng quê tôi - con đường mà tôi gọi là - cho hồn tôi du xuân.

Xuân về gọi kí ức tuổi thơ. Ngày còn nhỏ, sớm mồng một tết, chị em chúng tôi lại ríu rít lên tàu về quê. Xuống một sân ga nhỏ, nhìn đằng đông, ngay phía trước mặt đã thấy con đường làng về quê tôi. Con đường thủng thẳng đi giữa hai cánh đồng xanh mềm lúa xuân mới cấy. Con đường uốn lượn theo mấy cái gò Ông Đống, Bà Đụn rồi ngả ra tiếp một cánh đồng làng. Con đường làng quê tôi ngày ấy chưa trải nhựa. Chị em chúng tôi vứt hết dép vào làn cho mẹ xách, chân trần chạy ton tón theo nhau. Một làn bụi mỏng cuốn lên theo chân chị em tôi. Chẳng thấy ai khẩu trang che kín hết cả nét xuân và cũng chẳng thấy ai phải ngả nón che nụ cười xuân khi nhìn thấy đám bụi mờ. Cái màu nhàn nhạt kia chỉ vừa đủ táp vào mắt con trâu già buộc bên gốc tre khiến nó hếch cái mũi lên một tí. Con đường thả nhẹ một làn bụi mới ra con đường làng quê tôi.

Chạy chân trần thấy con đường đất màu nâu đỏ mềm mát dưới bàn chân chúng tôi. Tiết xuân se se lạnh. Cái lạnh dưới bàn chân chỉ thoáng đến rồi đi ngay. Chị em chúng tôi liệng trên mặt đường, nhón trên bờ cỏ, nô đùa cho đến khi những hạt mồ hôi li ti rịn trên thái dương. Lúc bấy giờ, con đường như mở lòng gọi mời chúng tôi nghỉ chân. Ghé mép đường, nơi ngọn cỏ len lén nhón chân đến thăm, chị em chúng tôi phệt mông, duỗi chân, tay chống sau, ngả người nhìn bầu trời xanh. Thấy gió vờn mây, thấy hồng pha tím, thấy cả giấc mơ mang màu xuân.

Một thoáng dừng chân, đường quê cho hồi nhịp thở bình yên, chị em chúng tôi lại lon ton theo cùng gió xuân. Đường làng quanh co bờ ao, giậu trúc. Những khóm cây dứa dại rậm rạp nhọn hoắt ba hàng gai. Chị em tôi loay hoay bẻ lá, róc gai, đan bốn vòng là được cái chong chóng cho niềm vui chạy thi. Cái náo nức về quê đón tết cho chặng đường tám cây hóa gần.
Con đường làng bước qua cây cầu rồi leo dốc đê Cao Vương. Đoạn đường đê như vòng tay che bờ sông, chắn cánh đồng, ôm làng quê với biết bao chờ mong. Con đường xuôi xuống hai hàng tre rồi tãi ra mấy nhịp bình yên. Đến một khúc ngoặt, không một tiếng hô nhưng cả mấy chị em tôi đều chạy túa lua đến cuống chân. Nghiêng người lượn sang trái, chân như không bén đất, ngẩng đầu lên đã thấy ngôi nhà ông bà nội đã ở ngay phía trước mặt. Vút lên lanh lảnh tiếng em tôi: Em thấy trước! Em thấy trước! Ông bà ơi, chúng cháu đã về! Con đường làng đến đây ấm nồng hơn!

Con đường làng quê tôi ngày tết dập dìu tình xuân. Em gái xinh vừa rời bếp má ửng hồng như nắng nguyên trinh. Ríu rít một bầy chúng bạn rủ nhau sang xem hội làng bên. Nghe gió đưa từng hồi trống gọi nhịp chân. Con đường làng đưa đón nụ cười duyên.
Dừng chân nghe nhịp thở bình yên. Thế là chúng tôi đã về bên ông bà tổ tiên! Con đường làng của tôi tạm chia tay để đi tiếp hành trình mến yêu. Chia tay con đường quê lưu luyến như chia tay tình thân! Bởi con đường đã ru êm hồn tôi, cho tôi đi về miền thanh an! Ôi! Con đường quê! Con đường gắn bó nhất miền nhân gian!

Thơ

NGẪU HỨNG XUÂN


Những sợi mưa đầu tiên bay bay
Đất trời xuân đang tới
Dảnh mạ nương hơi xuân xanh thêm
Một cơn gió
Bất ngờ lạ
Cả đất trời nồng say
Cây si già cũng chợt muốn du xuân
Bầy sáo dẫn đường
Mùa xuân chín trong nồi bánh chưng của mẹ
Một bầy em bé
Thổi nùn rơm
Má mọng hồng
Cánh đào phai đỏ mặt
Một chú chuột
Đang ngái ngủ
Bỗng giật mình
Đám trai làng thử trống hội ngày xuân.

Thông tin dự thi:
Họ và tên: Hoàng Tố Nga
Ngày sinh: 01.09.1967
Nơi công tác: Trường THPT Cầu Giấy – Quận Cầu Giấy – Hà Nội
Điện thoại: 0912750094
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top