Thơ hơi buồn, Chị Lan thân mến trong nỗi bi phẫn tuyệt cùng cũng nên có một sự "Mặc khải thần thánh " ít ra là của người yêu thơ bạn ạ.
Theo dòng thơ bạn tôi cảm tác lại bài "Ta với Ta" nhé !
Hạnh phúc chỉ thoáng qua thôi...
Như mây bay, như gió thổi, như tiếng cười,
Nhưng vẫn thường tồn tại
Với những ai yêu nó.
Còn nỗi đau ư ? Nỗi đau là vĩnh cửu
Mỗi số phận người ai đếm hết niềm đau...
"Thảo nào khi mới chôn nhau
Đã mang tiếng khóc ban đầu mà ra"*
Buồn vui năm tháng trôi qua
Tim ta còn lại bao la nỗi sầu
Trôi đi hoặc bám vào đâu
Buông trôi thì dở bám lâu đeo phiền
Bao giờ lên cõi thần tiên
Ung dung tự tại ngắm miền nhân gian.
Ừ vậy thôi
Ta an trú trong ta..
Không hạnh phúc...
Không nỗi đau nào..
Ta chỉ là ta.
* Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều nhà thơ xứ Kinh Bắc thời Lê Hiển Tông, tác giả Cung oán ngâm khúc nỗi tiếng.