Ta buông tay nhé anh !

Ta buông tay nhé anh !

Có lẽ anh đã bước qua ngã rẽ khác cho cuộc đời mình, nơi ấy hình như không còn em nữa, không còn chút nào phải không anh.

Không có em nơi ấy anh có thấy bình yên hơn không, không có em nơi ấy có lẽ anh hạnh phúc thật nhiều .... nơi cuối cuộc đời ấy có khi nào ta gặp nhau như một người bạn và có gì khác hơn một người bạn không hả anh?
Mọi thứ thay đổi quá nhanh em chưa kịp tỉnh giấc trong bao nhiêu sự thật vỡ òa. Anh đã chọn cho mình một gia đình nhỏ, nhưng tại sao anh ơi ngày vui ấy anh chia xẻ cùng bạn bè lại bỏ em ở lại một mình.
Trống vắng vô cùng, cảm giác bị bỏ rơi, bị người ta coi khinh, còn thua một người bạn xa lạ. Anh có hiểu cảm giác đó không? Tột cùng của sự ê chề và thất vọng...

Và rồi mọi thứ đã đi qua, em cũng phải đứng lên để đi trên con đường này, dù thực sự rất giận anh nhưng em vẫn muốn được gặp anh trên con đường em bước.

Gia đình nhỏ của anh ra sao? Còn em, thì chắc năm nay em cùng bạn mình xây đắp cho gia đình nhỏ của mình. Gia đình của em rất hạnh phúc vì em tìm được một người chồng luôn yêu thương và vị tha cho những lỗi nhỏ của em trong cuộc sống.

Hôm nay là ngày sinh nhật của anh - ngày 04/03. Ngày ấy khi ở bên nhau, mình chưa có dịp chia sẻ sinh nhật của anh và mãi mãi sau này chắc cũng vậy. Tại sao ông trời lại trêu người thế anh nhỉ? Cho tụi mình gặp nhau, chia xẻ tình cảm cho nhau rồi lại xa nhau trong bao niềm hy vọng.

Nhưng cũng lạ anh nhỉ, tại sao tụi mình giống nhau đến thế, giống thế nên ít khi nào ta tranh cãi nhau gì, vậy mà mọi thứ không như ta mong đợi. Xa rồi mọi thứ, trong một khung cảnh hiện ra trong mắt em, hai đứa đang ngồi trong ghế đá sân trường Bách Khoa ngày nào - chúng mình đang trò chuyện vui vẻ....vậy mà mọi thứ đã qua đi rất nhanh rất nhanh, chúng ta đã già rồi anh ạ.

Quá khứ đã là quá khứ. Hiện tại em đang chuẩn bị cho mình một đám cưới nho nhỏ. Chỉ mong rằng trong ngày cưới của em, em nhận được lời chúc phúc của anh, anh nhé. Hạnh phúc không ở đâu xa xôi, ở chính trong bàn tay chúng ta nếu như chúng ta biết nắm lấy nó, vun vén nó - hạnh phúc sẽ không bao giờ từ bỏ mình đúng không anh.
Em đã một lần buông tay ra để mất đi sự ngọt ngào của tình yêu nơi anh nên khi sau này anh hỏi em "làm vợ anh nhé!", em không thể một lần nữa buông tay ra đối với người yêu hiện tại của mình. Một lần vấp ngã đã làm em quá đau, nó như một vết dao khứa vào tim cho đến tận bây giờ, nó để lại vết xước trong lòng em quá lớn. Chúng ta nên chấp nhận những gì ta đang có để mà sống, đúng không anh. Chân thành chúc anh hạnh phúc, nhìn thấy anh hạnh phúc vui vẻ là phần nào em cảm thấy mãn nguyện rồi.

Em đang chuẩn bị cho mình hành trang để bước sang một ngã rẽ khác, nơi ấy người chia xẻ hạnh phúc với em không phải là anh nữa. Ta buông tay nhé anh.
Chuông gió
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Ta buông tay nhé anh !

Câu chuyện thứ nhất


Cuối cùng nó và anh cũng chia tay. À không, nó là người chủ động chia tay. Nó buông tay bởi nó biết anh và nó - hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ gặp nhau dù có cố gắng bao nhiêu. Chia tay anh khi anh đang bệnh, nó biết anh buồn, nhưng nó buồn gấp bội. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó khóc vì anh. Chưa bao giờ nó rơi nước mắt trước mặt anh, nó không muốn với anh nó chỉ là con bé yếu đuối.


Anh hỏi lí do chia tay nó cũng không biết phải nói sao. Nó chỉ biết nó chia tay không phải vì nó hết yêu. Anh hứa với nó nhiều rồi nhưng lời hứa thì cũng chỉ là lời hứa thôi. Đi bên anh, nó không có được cảm giác an toàn, bởi người anh quan tâm là nhỏ em gái. Nó biết anh không thuộc về ai, tất nhiên cũng không thuộc về mình nó. Nhưng nó có mạnh mẽ đến mức nào thì cũng cần được anh quan tâm, nó có phải sắt đá đâu mà không biết buồn! Lúc nó cần anh nhất lại là lúc anh làm nó thất vọng nhất. Xe nó bị hư, anh đứng làm ngơ để thằng bạn giúp nó, bạn anh kêu nó đừng buồn, nó vẫn không khóc, anh tự trọng thì nó cũng có lòng tự trọng của nó. Nó suy nghĩ thật kĩ khi nói chia tay, anh và nó sinh ra đã không dành cho nhau. Nó còn gia đình của nó, còn tương lai, nó không muốn vì nó cha mẹ phải buồn lòng. Nó ích kỉ với anh quá phải không?


Anh có hạnh phúc mới. Bạn anh nói anh có lí do riêng. Nó cũng không hỏi, nó biết có hỏi thì nó cũng sẽ không nhận được câu trả lời. Nó không biết làm gì ngoài chúc phúc anh với nhỏ bạn thân.
Bây giờ nó lại được bên anh, nhưng với tư cách là một người bạn, không hơn không kém. Nhưng như vậy là quá đủ rồi. Người ta nói tình bạn có thể trở thành tình yêu nhưng không có điều ngược lại. Vậy mà nó và anh lại làm được, nó cũng không dám mong muốn gì hơn.
Những ngày tháng hạnh phúc nó vẫn không quên. Nó thầm cảm ơn anh đã cho nó biết thế nào là tình yêu, cảm ơn anh cho nó biết thế nào là hạnh phúc, cảm ơn anh cho nó biết thế nào là hờn giận, và...nó thầm cảm ơn cuộc đời, cảm ơn thần Venus, vì đã cho nó được gặp và yêu anh - tình đầu của nó...
*****
Câu chuyện thứ hai
"Chúng ta chia tay nhau nha! ". Một tin nhắn ngăn gọn, thế mà nó đã trằn trọc suốt mấy tháng mới
đủ can đảm nhắn đi. Nó ngồi bên bục cửa sổ ngắm bầu trời chiều tuyệt đẹp. Màu đỏ huyền ảo như bóp chết con tim. Bạn trai của nó cũng bất ngờ không hiểu nổi. Và chính nó cũng không biết tại sao mình không khóc? Nhưng nó cảm giác rõ ràng rằng một thứ gì đó rất quan trọng đã mất. Nó ngồi hằng giờ bên cửa, chợt nhớ lại ngày xưa.



Cách đây bốn năm, nó và người ấy gặp nhau thật ngẫu nhiên. Một cậu bé trai dễ thương ló đầu vào lớp học. Từ đó, hai người trở thành bạn. Và hai năm sau là cặp ếch con. Không bao giờ nó quên được đôi mắt trong xanh ấy, mọi thứ như bị cuốn vào đó. Nhưng thời gian làm thay đổi mọi thứ. Khoảng cách địa lí cũng khiến con tim người ta quay hướng. Nó luôn tự nhủ: "Hãy tin và chờ đợi". Thế mà ngày ngày trôi qua, sự cô đơn, bế tắc ùa đến. Trái tim nó hiểu rằng "không còn gì để níu kéo". Phải chấm dứt tất cả, không thể lún bùn quá sâu. Buổi tối trước ngày Valentine, nó nằm dài trên giường. Mắt mở hau háu, tim rót từng giọt máu. Điện thoại vang lên, thừa biết là ai. Nhưng nghe làm gì, nghe những lời nói dối ngọt ngào chỉ khiến thêm đau khổ. Mẹ nó vào hỏi chuyên gì? Nó gượng cười, biệt tài duy nhất của nó là có thể giấu mọi đớn đau đằng sau nụ cười.


Bây giờ nó phát huy triệt để. Những ngày sau đó, nó cúi đầu vào công việc để quên, quên đi tất cả. Một cái ly bể không bao giờ nguyên vẹn lai được. Trái tim cũng thế, nhưng quan trọng là phải tự vượt qua. Sau một nỗi đau người ta trưởng thành lên một chút. Không gì là hoàn hảo. Không có cuộc tình nào đẹp vĩnh viễn. Nó cũng phải tập tha thứ cho người làm mình khổ đau bởi nếu cứ để trong lòng thì chỉ tự hành hạ chính mình mà thôi.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top