Chuông gió cô đơn…
Leng keng…leng keng trong gió …chiếc chuông như đang sống trong thế giới của riêng mình - thế giới của gió, chong chóng và của bao điều kì diệu. Âm thanh leng keng của chuuông gió đã bao lần làm tôi xao xuyến…leng keng phá vỡ sự cô đơn, trống trải trong không gian và trong chính tôi.
Leng keng , leng leng…chuông gió mộng mơ của một thời tuổi mười bảy…leng keng…
Nhưng không biết tự bao giờ,…cuộc sống kéo ta đi, cuốn ta vào bao hối hả, và bộn bề của cuộc sống…ta sống nhanh và gấp quá. Tiếng chim ngoài hiên sáng nay nghe sao lạ quá…bởi đã lâu rồi tôi không dành một phút ngắm bình minh lên mà vội vàng mỗi sáng với chiếc bánh mì…với xe đạp…Và hình như cũng quên ngắm chị Hằng mỗi khi đêm về…và ô cửa sổ cứ đóng…và gió…cứ không lùa vào gian phòng nhỏ. Không phải không có gió mà bởi hình như có ai đó đang vô tâm…
Không có gió…chông gió buồn lắm…nó bỗng câm lặng sau những ngày vui tươi. Leng keng…leng keng…sao xa rồi…xa quá! Leng keng…leng keng…chợt thức dậy trong lòng tôi, nhưng sao xa xăm mà tôi không thể với tới, không thể nắm lấy bởi ô của sổ vẫn đóng…gió vẫn cứ không lùa…
Chuông nhớ gió,…nhớ khi xưa gió đã kể cho mình nghe bao chuyên thú vị:
-Hôm qua gió trông thấy một bông cúc xanh đấy
- Sao?...leng keng … leng keng…_chuông gió đáp_Sao cúc lại có màu xanh hả gió?
Gió trả lời:
-Bởi chiều xuống đã nhuộm cánh vàng thành màu xanh đó chuông!
Vậy đó dù chỉ ở trong gian phòng bé nhỏ này nhưng chuông gió biết đến biết bao điều thú vị ở ngoài kia. Chuông gió reo lên “leng keng…leng keng…” khi nghe gió kể. Chuông gió biết rằng bông cúc màu vàng và chỉ vàng thôi nhưng thế giới là muôn màu trong mắt gió. “Gió tuyệt thật ”…chuông nghĩ.
Nhưng giờ thì chuông buồn lắm …buồn vì cô đơn…buồn vì nhớ gió và buồn vì thế giới ngoài kia sao bỗng quá xa với mình. Có lẽ là tại tôi đã đóng ô cửa sổ phòng lại chăng?... Ngày nào cũng chờ đợi, chuông chờ gió đến bên và kể cho mình nghe chuyện của anh chàng biển cả, của bé cúc xanh… nhưng càng hi vọng…càng tuyệt vọng…Leng keng… leng keng…leng keng…
Theo bạn cuối cùng chuông gió cô đơn có còn gặp lại gió không? Có còn leng keng reo lên vui tươi nữa? Có lẽ… câu trả lời nằm trong trái tim của mỗi chúng ta…
Leng keng…leng keng trong gió …chiếc chuông như đang sống trong thế giới của riêng mình - thế giới của gió, chong chóng và của bao điều kì diệu. Âm thanh leng keng của chuuông gió đã bao lần làm tôi xao xuyến…leng keng phá vỡ sự cô đơn, trống trải trong không gian và trong chính tôi.
Leng keng , leng leng…chuông gió mộng mơ của một thời tuổi mười bảy…leng keng…
Nhưng không biết tự bao giờ,…cuộc sống kéo ta đi, cuốn ta vào bao hối hả, và bộn bề của cuộc sống…ta sống nhanh và gấp quá. Tiếng chim ngoài hiên sáng nay nghe sao lạ quá…bởi đã lâu rồi tôi không dành một phút ngắm bình minh lên mà vội vàng mỗi sáng với chiếc bánh mì…với xe đạp…Và hình như cũng quên ngắm chị Hằng mỗi khi đêm về…và ô cửa sổ cứ đóng…và gió…cứ không lùa vào gian phòng nhỏ. Không phải không có gió mà bởi hình như có ai đó đang vô tâm…
Không có gió…chông gió buồn lắm…nó bỗng câm lặng sau những ngày vui tươi. Leng keng…leng keng…sao xa rồi…xa quá! Leng keng…leng keng…chợt thức dậy trong lòng tôi, nhưng sao xa xăm mà tôi không thể với tới, không thể nắm lấy bởi ô của sổ vẫn đóng…gió vẫn cứ không lùa…
Chuông nhớ gió,…nhớ khi xưa gió đã kể cho mình nghe bao chuyên thú vị:
-Hôm qua gió trông thấy một bông cúc xanh đấy
- Sao?...leng keng … leng keng…_chuông gió đáp_Sao cúc lại có màu xanh hả gió?
Gió trả lời:
-Bởi chiều xuống đã nhuộm cánh vàng thành màu xanh đó chuông!
Vậy đó dù chỉ ở trong gian phòng bé nhỏ này nhưng chuông gió biết đến biết bao điều thú vị ở ngoài kia. Chuông gió reo lên “leng keng…leng keng…” khi nghe gió kể. Chuông gió biết rằng bông cúc màu vàng và chỉ vàng thôi nhưng thế giới là muôn màu trong mắt gió. “Gió tuyệt thật ”…chuông nghĩ.
Nhưng giờ thì chuông buồn lắm …buồn vì cô đơn…buồn vì nhớ gió và buồn vì thế giới ngoài kia sao bỗng quá xa với mình. Có lẽ là tại tôi đã đóng ô cửa sổ phòng lại chăng?... Ngày nào cũng chờ đợi, chuông chờ gió đến bên và kể cho mình nghe chuyện của anh chàng biển cả, của bé cúc xanh… nhưng càng hi vọng…càng tuyệt vọng…Leng keng… leng keng…leng keng…
Theo bạn cuối cùng chuông gió cô đơn có còn gặp lại gió không? Có còn leng keng reo lên vui tươi nữa? Có lẽ… câu trả lời nằm trong trái tim của mỗi chúng ta…