27. Người xấu hành động, trong khi người tốt chỉ tưởng tượng
Mỗi người chúng ta đều có khả năng lừa dối, hành động tàn ác, bạo lực. Khi được nuôi dưỡng trong môi trường xấu, tiếp xúc với những điều xấu, những ảnh hưởng xấu, những sự kiện tiêu cực thì khả năng đó có thể phát triển. 1 vài người hoàn toàn không làm điều sai trái. Và ngay cả những người không có hành động độc ác thì họ vẫn có khả năng làm điều đó.
Không có bất kì điều gì bí ẩn về điều này, dù 1 số tôn giáo giải thích nó bằng những thuật ngữ tâm linh. Chúng ta về mặt sinh học hướng đến sự sinh tồn và đôi lúc “sự sinh tồn” có thể phụ thuộc vào hành động tội ác, phạm tội. Điều này quá đơn giản vì những ảnh hưởng phức tạp – cả bên trong lẫn bên ngoài - thúc đẩy 1 người hướng đến bạo lực.
Nhưng giới truyền thông có xu hướng phân loại dân số chúng ta, phân ranh giới rõ ràng giữa những người phạm tội và người không phạm tội. Những người phạm tội bị dán nhãn là “điên cuồng, mất trí.” Những người còn lại trong chúng ta là vô hại, lành mạnh. Sự thật là tất cả chúng ta đều có 1 chút điên khùng. Khi gặp tình huống phù hợp và với 1 khẩu súng ngắn, chúng ta có thể có hành động điên khùng. Chấp nhận tính mong manh của sức khỏe tinh thần của chúng ta là trung thực và ít nguy hiểm hơn so với chối bỏ nó.
28. Người nghiện xem cảnh bạo lực thì thường đè nén rất nhiều tính bạo lực.
Đó là những người xem phim, những người xem tin tức mới và những người đọc bị thu hút bởi những cảnh ghê rợn, khủng khiếp.
Tất cả mọi người đều có 1 số xung đột trong vô thức của họ. Nhưng khi 1 người trở nên ám ảnh hoặc hoặc bị khích động quá mức với những sự kiện mà không có lợi lạc cá nhân gì cho cuộc sống của họ thì nó có thể phản ánh 1 nỗ lực nhằm giải quyết sự căng thẳng nội tâm hoặc làm nó chệch hướng sang 1 số xung đột bên ngoài bản thân.
Quá quan tâm đến những xung đột bên ngoài là 1 cách mà vô thức buộc bản thân chúng ta hướng đến những xung đột nội tâm chưa được xử lí, mà chúng ta có thể không nhận ra.
29. Tuyệt vọng
Sự tuyệt vọng có thể làm 1 người trở nên bất động. Họ không thể làm việc. Họ không thể tự chăm sóc bản thân. Họ không thể quan tâm đến người khác.
Những người từng bị trầm cảm nghiêm trọng đều biết, sự xuống tinh thần trở thành tuyệt vọng này là 1 lực phá hủy mạnh mẽ. Nó có thể gây chết người. Nó là kẻ thù khủng khiếp nhất mà hầu hết chúng ta phải đối mặt. Và vì kẻ thù này vô hình nên chúng ta gặp khó khăn để kháng cự hoặc đánh bại nó.
Bước đầu tiên để phản công lại nó là gọi tên sự tuyệt vọng như là 1 kẻ thù. Điều này có thể đem lại cho con người 1 khoảng cách với sự trầm cảm, vì bây giờ “nó” đã có 1 nhận dạng. 1 khi nó đã được nhận ra, thì sự tuyệt vọng không còn thâm nhập mà nó đã có những ranh giới của nó.
Chiến lược ngắn hạn tiếp theo cho người tuyệt vọng là gây sao lãng, buộc những ý nghĩ thoát ra khỏi sự tuyệt vọng chết người. Những chiến lược gây sao lãng hiệu quả có thể khác nhau với mỗi người. 1 người có thể phải bước ra khỏi nhà. Người khác thì đọc sách. Tập thể dục. Thiền. Có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng hoạt động là quan trọng.
Sự tuyệt vọng có thể hút đi sự nhiệt tình trong những hoạt động gây xao lãng đó và xu hướng tầm thường hóa giá trị của hoạt động. Nhưng những hoạt động gây sao lãng có khả năng hướng tâm trí tập trung vào 1 nơi nào đó khác. Và những cách tiếp cận trong ngắn hạn đó nếu được trau đồi, sẽ trở thành đam mê. Đam mê là mặt đối lập với tuyệt vọng.