Nó k biết phải làm gì. Nó buồn. Nó cảm thấy đau...rất đau...nơi trái tim nó. Nó k còn đủ sức để chống chọi lại những suy nghĩ, những việc khiến nó đau đớn tột cùng. Trái tim nó đang dần tan vỡ.
Không có một ai có thể hiểu đc nó. Nó chỉ suy tư, trầm ngâm một mình. Nó không muốn nói, không muốn làm gì, chỉ muốn ngồi yên một chỗ lặng im....
Không hiểu nó muốn như thế nào? Chỉ biết giờ nó trở thành con người khác, nó không còn tinh nghịch, hồn nhiên như ngày xưa nữa. Nó trở nên lặng lẽ hơn, trầm hơn bao giờ hết. WHY?? Because.....chỉ có nó mới hiểu và lý giải đc vì sao thôi! Nó muốn khóc rất nhiều, khó để trút hết nỗi lòng nhưng trái tim chỉ cho phép khóe mi nó cay cay chứ không hề rơi một giọt nước. Nó là thế. Nó xa lạ. Nó khác xưa. Và rồi nó lại buồn.
Có lúc nó muốn bỏ hết, chạy thật xa đến một nơi mà k ai tìm đc nó, một nơi mà nó k phải gặp những điều khiến nó đau. Thế nhưng một chút lý trí còn sót lại đã kéo nó về thực tại, nó phải sống, phải chiến đấu, phải đối diện với chính bản thân mình. Nó cảm thấy rất yếu đuối!!
Phải làm gì cho nó??
Không có một ai có thể hiểu đc nó. Nó chỉ suy tư, trầm ngâm một mình. Nó không muốn nói, không muốn làm gì, chỉ muốn ngồi yên một chỗ lặng im....
Không hiểu nó muốn như thế nào? Chỉ biết giờ nó trở thành con người khác, nó không còn tinh nghịch, hồn nhiên như ngày xưa nữa. Nó trở nên lặng lẽ hơn, trầm hơn bao giờ hết. WHY?? Because.....chỉ có nó mới hiểu và lý giải đc vì sao thôi! Nó muốn khóc rất nhiều, khó để trút hết nỗi lòng nhưng trái tim chỉ cho phép khóe mi nó cay cay chứ không hề rơi một giọt nước. Nó là thế. Nó xa lạ. Nó khác xưa. Và rồi nó lại buồn.
Có lúc nó muốn bỏ hết, chạy thật xa đến một nơi mà k ai tìm đc nó, một nơi mà nó k phải gặp những điều khiến nó đau. Thế nhưng một chút lý trí còn sót lại đã kéo nó về thực tại, nó phải sống, phải chiến đấu, phải đối diện với chính bản thân mình. Nó cảm thấy rất yếu đuối!!
Phải làm gì cho nó??