M
Mắt Biếc
Guest
Quên!
Lạnh không anh những ngày tháng xa nhauEm xin lỗi những lúc không còn nhớ
Em xin lỗi có lúc không trăn trở
Gió yếu rồi thuyền đi nổi không anh?
Nỗi nhớ sẽ vui khi được gọi tên
Em lơ đãng và rồi quên đi đấy
Không phải quên anh, mà quên mất nhớ
Quên mất buồn, quên mất cả tương tư.
Đừng trách em, em không phải thờ ơ
Không phải quên anh, anh biết rồi anh nhỉ
Khi lỡ gần ai một buổi chiều, em nghĩ
Giá được gần anh, dù chỉ một buổi chiều !
Anh thấy không, em vẫn biết nhớ nhiều
Không phải quên anh, không quên đâu anh nhỉ
Nếu tiếng em cười chiều nay hơi hoan hỉ
Không phải em vui khi mình phải xa nhau.
Anh biết mà, em không phải quên đâu….
Tình em
Em có khóc đâu anh ?…
Đó là nụ cười tan ra đấy chứ ,
Một nụ cười quắt quay nỗi nhớ ,
Một nụ cười dai dẳng niềm đau
Đừng trách em khi mình chẳng đến được với nhau …
Tình yêu có thật nhưng mong manh quá
Giữa cuộc đời ngổn ngang giông tố ,
Trái tim em không đủ sức đối đầu …
Rồi thời gian sẽ qua đi rất nhanh ,
Anh sẽ có những mối tình nồng nàn khác
Chỉ có em khi thu về man mác
Phút cô đơn em lặng lẽ mỉm cười …!!!
CÓ THỰC KHÔNG
Bùi Sim Sim
Có thực không anh giây phút ấy
Ánh mắt gửi trao, run rẩy
Nụ hôn dịu ngọt, thầm thì…
Thực không anh, buổi ấy mình về
Căn phòng nhỏ, chứa nổi không hạnh phúc?
Em bất ngờ trong anh có thực
Và vòng tay… lặng lẽ… vòng tay!?
Thực không anh có thể một mai
Cá bể, chim trời mình đi về đôi ngả
Mắt em buồn, thẳm sâu, xa vắng quá
Thực không anh, hôm ấy, chúng mình…
Nói cùng anh
Xuân Quỳnh
Em biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu,quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai nguời xa lạ
Nỗi buồn vui đem chia sẻ cùng nhau
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu,mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Điều hôm nay ta nói,ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tuởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui suớng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường như trang sách
Như chùm hoa nở cánh trước hiên nhà
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm giữa miền đât khô cằn
Đấy tình yêu,em muốn nói cùng anh:
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn.
Ru nắng chiều đi qua
Hãy khóc đi em đừng dối trái tim mình
Đau đớn lắm, phải không?Chiều vừa đi qua ngõ
Nắng cuối cùng tìm điều gì trong cỏ
Hay cũng buồn giấu nuối tiếc xa xôi?
Hãy khóc đi em để tìm được chút bình yên dẫu nhỏ nhoi
Là tất cả,anh và yêu thương ấy
Giếng có sâu đợi nước trong sẽ nhìn thấy đáy
Thành kỷ niệm rồi cách xa nhiều vẫn có một niềm tin
Hãy khóc đi em làm sao được lãng quên
Biết chẳng thể nên dối lòng đành vậy
Cơn bão qua đi cứ dày vò nhau mãi
Nước mắt rơi thành bài hát cho anh
Hãy khóc đi em đừng ném mình cho bóng đêm
Trốn trong đó và thấy mình bé nhỏ
Em đã dám yêu bằng tưng hơi thở
Hơi thở cho anh và hơi thở cho em
Hãy khóc đi em nỗi nhớ có thành tên
Buồn không đủ bởi yêu thương nhiều quá
Phố vẫn thế- ngác ngơ và xa lạ
Dẫu thêm một người cũng chống chếnh một bên
Hãy khóc đi em không vì tiếc những gì đã trao anh
Chỉ đơn giản vì em muốn khóc
Anh đi qua em lặnh im và chân thật
Chiều cũng buồn khi nắng đã dần xa
Đêm Hà Nội nhớ
Bùi Sim Sim
Xa một tuần có lâu quá không anh
Sao em thấy ngày cứ dài đến thế
Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa
Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời
Ngày xa anh em bỗng hóa đơn côi
Gió cũng chẳng vô tình ngang cửa nữa
Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ
Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy
Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may
Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm
Thơ em xuống dòng
Buồn nghiêng dấu lặng
Nỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy…
Nhớ nhung
Nhớ nhung
là khi em gác máy
sau những phút im lặng thừa thãi
không cất nổi lời
Nhớ nhung
là khi em lắng nghe
âm điệu nào cũng thành tình ca
Nhớ nhung
là khi em đi vội vã
tới cuối đường không ai đứng đợi
Nhớ nhung
là khi em thẹn thùng
hẹn gặp anh nơi ngoài giấc mơ
Nhớ nhung
là khi em hít hà
bàn tay mình
ôm chặt lưng anh cách đây cả tháng
Nhớ nhung
là khi em nói bất kể gì
lại lan man chuyện về anh mọi người nghe phát chán
Nhớ nhung
là khi em ngồi bất lực
trước bàn phím vô duyên
Nhớ nhung
là khi …
Em lẩn thẩn thế này!
MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ
Anh ngược đường, ngược nắng để yêu em
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Anh ngược thời gian, anh ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Anh đánh thức nỗi buồn, anh gợi khát khao xanh
Mang bao điều anh muốn nói cùng em
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong em không anh?
Anh trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – anh biết, một mình anh …