Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
SỐNG ĐẸP
Người Thành Công
Sức mạnh thiên thần!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="JoongLeeBaby" data-source="post: 120986" data-attributes="member: 223014"><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"><span style="color: #008000">SỨC MẠNH THIÊN THẦN</span></span></span></p><p></p><p></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <span style="font-size: 15px">"Một khi niềm vui sẽ chẳng bao giờ được gọi là tuyệt diệu nếu điều ấy không trở thành kỉ niệm." - Jimmy Cartese.</span></span></p><p></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <span style="font-size: 15px">Khi còn học lớp 7, tôi làm tình nguyện viên tại một bệnh viện nhỏ trong suốt thị trấn khoảng 30 - 40 giờ một tuần trong suốt mua hè. Hầu hết thời gian đó tôi ở bên ông Gillespie. Chưa bao giờ tôi thấy có người nào đó đến thăm ông ấy, cũng chẳng có ai quan tâm đến tình trạng sức khỏe của ông. Những lúc bên ông, tôi chỉ cầm tay và trò chuyện, giúp ông làm những việc cần thiết. Thế là tôi trở thành người bạn thân thiết của ông mặc dù ông chỉ có thể trả lời tôi bằng những cái siết tay thật khẽ.</span></span></p><p></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <span style="font-size: 15px">Tháng 8 năm đó, tôi xin nghỉ một tuần để đi du lịch cùng gia đình. Khi trở lại thì ông Gillespie đã không còn ở đó nữa. Tôi không đủ can đảm để hỏi bất cứ người y tá nào rằng ông ấy giờ đang ở đâu vì tôi sợ họ sẽ nói ông ấy đã qua đời. Tôi vẫn tiếp tục làm tình nguyện viên ở đó trong suốt năm học lớp 8.</span></span></p><p></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <span style="font-size: 15px">Vài năm sau, khi đã là một học sinh trung học, lúc đến một trạm đổ xăng, tôi bất chợt chú ý đến một gương mặt quen thuộc. Đến khi nhận ra ông, mắt tôi bỗng nhòe đi. Vậy là ông ấy vẫn còn sống. Tôi bước tới hỏi liệu tên của ông có phải là Gillespie, và có phải ông ấy đã bị hôn mê 3 năm về trước? Một điều gì đó không rõ ràng thoáng trên nét mặt của ông và rồi ông trả lời: "Phải!" Tôi liền giải thích là tôi đã biết ông rõ như thế nào và rằng tôi đã có nhiều tháng ngồi nói chuyện với ông trong bệnh viện. Ông đã khóc và ôm tôi thật chặt.</span></span></p><p></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <span style="font-size: 15px">Ông bắt đầu kể cho tôi nghe khi ông ấy hôn mê, ông vẫn nghe tiếng tôi trò chuyện, ông vẫn cảm nhận được tay tôi đang nắm lấy tay ông lúc đó. Ông nghĩ người ấy ắt hẳn phải là một thiên thần chứ không phải là người bình thường. Chính điều đó đã giúp cho ông tiếp tục sống.</span></span></p><p></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <span style="font-size: 15px">Sau đó, ông kể cho tôi nghe về cuộc đời mình, về những gì đã khiến ông bị hôn mê như vậy. Cả hai chúng tôi đều khóc và xúc động siết chặt tay nhau. Ông Gillespie ôm chặt lấy tôi một lần nữa trước khi nói lời từ biệt. Mỗi người chúng tôi lại tiếp tục con đường riêng của mình.</span></span></p><p></p><p><span style="font-family: 'arial'"> <span style="font-size: 15px">Kể từ dạo đó, tôi chưa gặp lại ông Gillespie nhưng những kỉ niệm về ông đã mang lại niềm vui cho tôi mỗi ngày. Tôi biết tôi đã làm được một điều thật đặc biệt cho cuộc sống của ông vào thời khắc mong manh giữa sự sống và cái chết. Tôi sẽ không bao giờ quên ông và điều mà ông đã làm cho tôi: Tôi thấy mình có sức mạnh của một thiên thần.</span></span></p><p></p><p style="text-align: left"><em><span style="color: #40E0D0"> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Nguồn: Sưu tầm:</span></span></span></em> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"> <span style="color: #40e0d0"><em>Mr. Gillespie.</em></span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="JoongLeeBaby, post: 120986, member: 223014"] [CENTER][SIZE=4][FONT=arial][COLOR=#008000]SỨC MẠNH THIÊN THẦN[/COLOR][/FONT][/SIZE][/CENTER] [FONT=arial] [SIZE=4]"Một khi niềm vui sẽ chẳng bao giờ được gọi là tuyệt diệu nếu điều ấy không trở thành kỉ niệm." - Jimmy Cartese.[/SIZE][/FONT] [FONT=arial] [SIZE=4]Khi còn học lớp 7, tôi làm tình nguyện viên tại một bệnh viện nhỏ trong suốt thị trấn khoảng 30 - 40 giờ một tuần trong suốt mua hè. Hầu hết thời gian đó tôi ở bên ông Gillespie. Chưa bao giờ tôi thấy có người nào đó đến thăm ông ấy, cũng chẳng có ai quan tâm đến tình trạng sức khỏe của ông. Những lúc bên ông, tôi chỉ cầm tay và trò chuyện, giúp ông làm những việc cần thiết. Thế là tôi trở thành người bạn thân thiết của ông mặc dù ông chỉ có thể trả lời tôi bằng những cái siết tay thật khẽ.[/SIZE][/FONT] [FONT=arial] [SIZE=4]Tháng 8 năm đó, tôi xin nghỉ một tuần để đi du lịch cùng gia đình. Khi trở lại thì ông Gillespie đã không còn ở đó nữa. Tôi không đủ can đảm để hỏi bất cứ người y tá nào rằng ông ấy giờ đang ở đâu vì tôi sợ họ sẽ nói ông ấy đã qua đời. Tôi vẫn tiếp tục làm tình nguyện viên ở đó trong suốt năm học lớp 8.[/SIZE][/FONT] [FONT=arial] [SIZE=4]Vài năm sau, khi đã là một học sinh trung học, lúc đến một trạm đổ xăng, tôi bất chợt chú ý đến một gương mặt quen thuộc. Đến khi nhận ra ông, mắt tôi bỗng nhòe đi. Vậy là ông ấy vẫn còn sống. Tôi bước tới hỏi liệu tên của ông có phải là Gillespie, và có phải ông ấy đã bị hôn mê 3 năm về trước? Một điều gì đó không rõ ràng thoáng trên nét mặt của ông và rồi ông trả lời: "Phải!" Tôi liền giải thích là tôi đã biết ông rõ như thế nào và rằng tôi đã có nhiều tháng ngồi nói chuyện với ông trong bệnh viện. Ông đã khóc và ôm tôi thật chặt.[/SIZE][/FONT] [FONT=arial] [SIZE=4]Ông bắt đầu kể cho tôi nghe khi ông ấy hôn mê, ông vẫn nghe tiếng tôi trò chuyện, ông vẫn cảm nhận được tay tôi đang nắm lấy tay ông lúc đó. Ông nghĩ người ấy ắt hẳn phải là một thiên thần chứ không phải là người bình thường. Chính điều đó đã giúp cho ông tiếp tục sống.[/SIZE][/FONT] [FONT=arial] [SIZE=4]Sau đó, ông kể cho tôi nghe về cuộc đời mình, về những gì đã khiến ông bị hôn mê như vậy. Cả hai chúng tôi đều khóc và xúc động siết chặt tay nhau. Ông Gillespie ôm chặt lấy tôi một lần nữa trước khi nói lời từ biệt. Mỗi người chúng tôi lại tiếp tục con đường riêng của mình.[/SIZE][/FONT] [FONT=arial] [SIZE=4]Kể từ dạo đó, tôi chưa gặp lại ông Gillespie nhưng những kỉ niệm về ông đã mang lại niềm vui cho tôi mỗi ngày. Tôi biết tôi đã làm được một điều thật đặc biệt cho cuộc sống của ông vào thời khắc mong manh giữa sự sống và cái chết. Tôi sẽ không bao giờ quên ông và điều mà ông đã làm cho tôi: Tôi thấy mình có sức mạnh của một thiên thần.[/SIZE][/FONT] [LEFT][I][COLOR=#40E0D0] [SIZE=4][FONT=arial]Nguồn: Sưu tầm:[/FONT][/SIZE][/COLOR][/I] [SIZE=4][FONT=arial] [COLOR=#40e0d0][I]Mr. Gillespie.[/I][/COLOR][/FONT][/SIZE][/LEFT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
SỐNG ĐẸP
Người Thành Công
Sức mạnh thiên thần!
Top