Sức mạnh của lời khen
Nhà giáo dục nổi tiếng người Nhật Li Mu, sau khi đề xuất ra học thuyết về Giáo dục trẻ em và tìm ra các phương pháp tốt nhất để dạy dỗ trẻ, mỗi năm ông còn đào tạo được khoảng 700 trẻ em xuất chúng, có trình độ tương tự thần đồng âm nhạc Môda. Ông trở thành nhân vật được các gia đình người Nhật tôn vinh như thần thánh.
Một hôm, có một bà mẹ trẻ tìm mọi cách để được gặp Li Mu, và nói với ông ta: “Ngài cho rằng tất cả trẻ em, nếu chịu khó khổ luyện, đều có thể trở thành những nhạc sĩ thiên tài. Thế mà con tôi tập đàn mấy năm rồi, mà chẳng thấy có chút tiến bộ nào. Nay tôi muốn gửi nó cho ông dạy dỗ. Nếu ông làm cho nó tiến bộ được, thì tôi bái phục ông!”
Li Mu liền theo bà mẹ trẻ về nhà, thấy chú bé mới chỉ lớn khoảng 5 -6 tuổi.
Bà mẹ liền gọi con mang đàn Vi ô lông ra biểu diễn thử một bản nhạc cho ngài Li Mu nghe.
Chú bé nghe thấy ngài Li Mu danh tiếng đến nhà mình, liền phát hoảng, lập cập lấy đàn ra, vừa run vừa biểu diễn cho xong một khúc đàn. Tiếng đàn của chú bé có lẽ còn thua cả tiếng dế kêu, kém xa cả khả năng chơi đàn của chú hằng ngày.
Khuôn mặt bà mẹ chảy dài ra, tức giận và im lặng, không nói được lời nào.
Nào ngờ, Li Mu tỏ ra kinh ngạc và sung sướng như (Christophoro Colombo) phát hiện ra châu Mỹ, ông chạy lại ôm lấy chú bé, khen ngợi không ngớt lời: “Cháu chơi đàn hay quá, rất có năng khiếu, rất cảm động. Cháu chơi thêm khúc nữa cho bác nghe nhé!”
Chú bé thật bất ngờ trước sự khen ngợi của ngài Li Mu danh tiếng, mặt chú bỗng đỏ bừng lên.
Chú bé nuốt ực một cái gì vào bụng, bình tĩnh sửa lại tư thế rồi lần lượt cứ thế chơi hết khúc nhạc này đến khúc nhạc khác mà chú ưa thích. Tiếng đàn của chú càng lúc càng điêu luyện và gợi cảm hơn, cảm hứng âm nhạc càng sâu sắc hơn. Bà mẹ trẻ đứng bên nghe, lặng lẽ vì kinh ngạc. Còn ngài Li Mu thì mỉm cười, tay nhè nhẹ vỗ theo nhịp của tiếng đàn.
Khi tiếng đàn dừng lại, ngài Li Mu vỗ tay và không hết lời khen ngợi.
Sau khi ngài Li Mu ra về, chú bé cầm đàn đứng im lặng và trong lòng dấy lên niềm vui sung sướng vô hạn. Chú đắm chìm trong cảm giác, rồi nghĩ mình cũng có thể trở thành thần đồng âm nhạc như ngài Mô da.
Khi tiễn ngài Li Mu ra cửa, bà mẹ trẻ ngập ngừng một chút, rồi cất tiếng hỏi: “Thưa ngài Li Mu, ngài thật khó hiểu Tại sao trước con trẻ ngài lại nói lời không đúng sự thật? Rõ ràng cháu chơi đàn rất dở, kỹ thuật còn quá kém, thế mà ngài lại còn khen lấy khen để? Vì sao vậy?”
Ngài Li Mu liền mỉm cười, từ tốn giải thích: “Bà nên biết, tâm trí con bà đã bị tổn thương vì những lời chê bai và mạt sát từ lâu rồi. Tôi đang lấy lại tinh thần. Bà để ý thấy không? Sau lần khen ngợi thứ nhất, khuôn mặt cháu hồng lên đầy lạc quan, hai mắt cháu như bừng sáng lên và mở to, tỏ rõ sự tự tin. Chứng tỏ cháu đã có chuyển biến tâm lý, cháu đã tìm thấy cảm xúc của mình khi chơi đàn.”
Chỉ 2 năm sau, dưới sự dẫn dắt của Li Mu, chú bé tiến bộ vượt bậc. Trở thành tay biểu diễn độc tấu Vi ô lông nhỏ tuổi nổi tiếng của cả vùng.
Chúng ta tin rằng, bất kỳ ai cũng thích được khen ngợi. Khen ngợi làm cho ta vui vẻ và tự tin hơn ở chính bản thân. Các bạn trẻ hãy tự nghĩ xem, cứ mỗi khi được thầy giáo hay cha mẹ khen, bạn có thấy vui sướng hơn, tự tin hơn lên không? Thực ra, việc biết khen ngợi đúng mức và đúng lúc cũng là một nghệ thuật. Chính trí tuệ cỗ vũ chúng ta dũng cảm tiến lên phía trước ngoan cường đối mặt với mọi tình huống. Hay nói cách khác, đó là việc tự mình cỗ vũ khích lệ mình. Trí tuệ mang lại cho ta niềm tin và hi vọng.