Chia Sẻ sự tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav phần 2

Trang Dimple

New member
Xu
38
Ngày xưa có một nàng tiên bé nhỏ tên là Syrinx bị biến thành một cây sậy.- Một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy thêu những bông hoa màu xanh của cây hoa đinh bắt đầu kể chuyện rồi lại im lặng.

- Và sau đó như thế nào?- Nữ hoàng Hoa Hồng hỏi vẻ sốt sắng.

- Tôi quên mất phần tiếp câu chuyện rồi.- Cô gái thú nhận vẻ ngượng ngùng. Thấy vậy nữ hoàng Hoa Hồng khích lệ vẻ rất tốt bụng:

- Không sao cả. Chắc chắn là cô còn nhớ những câu chuyện khác. Hãy kể câu chuyện nào mà cô cho là hay nhất mà mình nhớ được.

Ngày xưa có một bụi cây hương mộc mọc bên cạnh một cây hoa đinh ở bên lề một con đường nhỏ trên đồi cao. Con đường này chẳng đi đến được nơi nào cả mà chỉ có các nàng tiên thường đi dạo ở đó. Vào tháng năm, cứ khi màn đêm yên tĩnh buông xuống thì bụi cây hương mộc lại hóa thành một chàng mục đồng dễ mến. Cứ mỗi khi tiếng sáo từ cây sáo làm bằng cành cây hoa đinh của chàng vang lên thì một nàng tiên xinh đẹp lại bước ra từ cây hoa đinh bên cạnh. Cứ như vậy, chàng mục đồng thì thổi sáo còn nàng tiên thì ca múa làm cho vạn vật như thơm ngát hương hoa tạo cảm giác tuyệt vời cho những cặp trai gái yêu đương đang đi dạo trên ngọn đồi. Rồi mỗi khi mặt trời thức giấc thì chàng mục đồng và nàng tiên lại trở về với hình dáng của loài cây ban đầu.

Một buổi tối, một cô gái chăn ngỗng đến ngồi thu mình bên cạnh bụi cây hương mộc. Ôm hai con ngỗng trên tay, cô bé cứ gục mặt xuống và khóc.

- Tại sao cô khóc vậy?- Một giọng nói dễ mến từ phía sau hỏi. Và sau đó là một chàng mục đồng trong chiếc áo sơ mi màu trắng xuất hiện.

- Làm sao mà tôi không khóc được. Tôi hoàn toàn cô đơn trơ trọi trên trái đất này. Bà mẹ ghẻ cùng người con gái của bà ấy đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Người cha khốn khổ của tôi không dám nói một lời nào để bênh vực cho tôi. Giờ đây tôi không có một mái nhà ấm cúng để trở về sau một ngày làm việc.

Chàng mục đồng tươi cười và thổi tặng cô một bài sáo hi vọng cô quên đi nỗi bất hạnh của mình. Tiếng sáo vừa cất lên thì một nàng tiên xinh đẹp trong chiếc váy thêu những bông hoa màu xanh rất đẹp xuất hiện trước mặt cô gái chăn ngỗng với nụ cười thân thiện và nói:

- Nào, hãy đứng lên nhảy múa cùng ta. Cô sẽ thấy nỗi buồn của mình nhanh chóng hết đi.

Và thế là chàng mục đồng thổi điệu nhạc du dương còn nàng tiên và cô gái nắm tay nhau nhảy múa rất say sưa. Sau đó hai chú ngỗng cũng tham gia vào buổi khiêu vũ đến tận sáng sớm. Khi mặt trời ló ra từ phía chân trời cô gái cũng thấm mệt.

- Ôi tôi không thể nhảy được nữa, đôi chân của tôi đã mỏi nhừ và đôi mắt của tôi như muốn nhắm nghiền lại vì mệt.

- Đã đến lúc chúng ta phải chia tay rồi.- Chàng mục đồng thì thầm.- Nhưng trước khi chia tay, cô hãy nhận lấy cây sáo này của ta làm kỉ niệm. Đó là một cây sáo thần kỳ đấy. Mỗi lần mà cô thổi sáo lên thì hoa cỏ cũng nhảy múa theo và mọi mong ước của cô đều được thỏa mãn.
- Còn ta, ta sẽ tặng cho cô chiếc váy này.- Nàng tiên xinh xắn nói tiếp- Nếu cô mặc chiếc váy này mà xoay quanh mình thì gió sẽ mang cô đến nơi nào mà cô muốn.

Cô gái chăn ngỗng chỉ nghe được đến đó rồi ngủ thiếp đi vì mệt. Khi cô thức dậy thì mặt trời đã ở trên đỉnh đầu.

- Ta vừa có một giấc mơ thật tuyệt vời.- Cô gái tự nói với mình.

Nhưng cô bỗng nhận ra đúng là một cây sáo và một chiếc váy để ở ngay cạnh mình trên thảm cỏ xanh. Cô bắt đầu mặc chiếc váy vào, cầm cây sáo trên tay và xoay một vòng. Bỗng nhiên như là có cánh vậy, cô bay nhẹ nhàng lên không trung, trên thung lũng và cánh đồng tươi đẹp. Khắp nơi cô đi qua, ở đâu cảnh vật cũng thật tươi vui. Và khi cô cầm cây sáo lên thổi, muôn ngàn loài hoa nở rộ và kể cho cô nghe những bí mật của mình. Nếu cô thổi sáo cho một bông hoa hồng trắng thì một nàng tiên xinh đẹp bước ra từ bông hoa đó ngay lập tức nghiêng mình chào cô ba lần và nhảy ba lần điệu nhảy tuyệt vời. Nếu cô thổi sáo cho cây hoa lưu ly thì những cánh hoa sẽ hé nở và một chàng kỵ sĩ nhỏ bé trong chiếc áo giáp màu xanh sẽ bước ra múa kiếm ba vòng để chào cô gái. Còn nếu cô thổi sáo cho một cây bồ công anh ánh vàng thì rất nhiều nàng công chúa xinh đẹp láu lỉnh sẽ xuất hiện mở chiếc ô màu trắng và bay lên không trung. Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hết sức ngạc nhiên. Thế là cô gái chăn ngỗng được đi đến khắp nơi trong niềm vui khó tả. Và bao nỗi buồn phiền, cực thân của cô tan biến đâu hết bởi cô luôn nhận được sự yêu mến của mọi người. Rồi một hôm cô bỗng thấy nhớ nhà, nhớ cha mình da diết. Cô quyết định xoay một vòng bay về nhà ôm theo hai chú ngỗng. Khi về đến cạnh chiếc ao gần nhà, cô thả cho hai chú ngỗng xuống ao bơi lội và định bước vào nhà. Bỗng nhiên mụ dì ghẻ của cô nhìn thấy và quát mắng:

- Hãy quay trở lại cái nơi mà mày đến đây. Tại sao mày dám thả hai con ngỗng bẩn thỉu xuống ao của tao chứ.

Nói rồi mụ lao xuống ao túm lấy hai chú ngỗng đáng thương rồi đánh liên hồi. May mà ngỗng mẹ kịp đến giang cánh bảo vệ hai ngỗng con nên chúng chưa bị mụ đánh chết. Tuy nhiên, chúng bị thương rất nặng. Máu từ vết thương chúng chảy đỏ cả một góc ao. Quá đau khổ vì thương cho hai chú ngỗng con và vì căm ghét sự tàn ác của mụ dì ghẻ, cô gái khóc tức tưởi và nói:

- Hỡi con người ác độc kia! Rồi một ngày các ngươi cũng sẽ bị biến thành ngỗng và cũng bị người khác đánh cho như các ngươi đã đánh hai chú ngỗng đáng thương của tôi.

Rồi để quên đi nỗi buồn, cô cầm cây sáo và bắt đầu thổi. Ngay sau tiếng sáo đầu tiên, mụ dì ghẻ và đứa con gái của mụ liền biến thành hai con ngỗng xấu xí. Chúng sợ hãi chạy vội xuống ao. Lũ trẻ con trong làng từ lâu đã rất ghét hai mẹ con mụ bởi tính tình độc ác của chúng liền chạy theo dùng đá ném chúng tới tấp khiến chúng bị rụng hết cả lông.

Lúc đó cha cô gái cũng chạy từ trong nhà ra. Nhìn thấy vậy ông tỏ vẻ vui mừng vì từ trước đến nay hai mẹ con mụ đã làm bao nhiêu việc nhẫn tâm mà chẳng có ai dám chừng trị mẹ con mụ:

- Các ngươi xứng đáng bị như vậy, hỡi những con người ác độc. Tại sao ta lại không dám bênh vực cho cô con gái bé bỏng của ta chứ? Tại sao ta lại để mẹ con mụ ta đuổi con gái của ta ra khỏi nhà chứ? Chắc sẽ không bao giờ con gái tha thứ cho cha đâu.

Nhìn thấy người cha khốn khổ của mình, cô gái chạy vội đến hôn lên mái tóc bạc trắng của cha mà thổn thức:

- Cha ơi, cha không nhận ra con sao? Con đã tha thứ cho cha từ lâu lắm rồi.

Hai cha con rơi nước mắt vì niềm hạnh phúc gặp lại nhau. Ôm đứa con gái bé bỏng trong lòng, ông dẫn cô vào nhà nơi mà trước đây cha con ông đã từng được sống những ngày hạnh phúc. Còn đối với hai mẹ con mụ dì ghẻ thì đây mới bắt đầu là những ngày khó khăn của chúng. Đám trẻ con trong làng cũng rất ghét thói ác độc của mụ nên cứ rủ nhau đến đuổi hai con ngỗng đáng ghét đó chạy ra khỏi làng. Chúng sợ hãi ba chân bốn cẳng thi nhau trốn chạy khỏi những trận đòn roi và đá ném của bọn trẻ và cuối cùng cũng lao được xuống một cái ao lớn và thoát nạn. Tuy nhiên, đó mới chỉ là sự bắt đầu của những ngày hai mẹ con mụ phải trả giá. Trong làng, có một cô gái hơi đần độn đi ở cho một nông dân giàu có. Một hôm cô nảy ra ý định sẽ dệt cho mình một chiếc khăn che tai bằng lông ngỗng. Khi tha thẩn chơi ở cái ao lớn đó, cô phát hiện ra có hai con ngỗng rất to liền lùa bắt và vặt trụi lông dài của chúng. Mụ dì ghẻ và đứa con gái của mụ trên người không còn một chiếc lông che thân nên vô cùng xấu hổ ba chân bốn cẳng chạy trốn để không ai nhìn thấy chúng. Còn cô gái chăn ngỗng được sống hạnh phúc cùng người cha thân yêu bên ngôi nhà trên thảo nguyên.

Cô bé chăn ngỗng

Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 
Sửa lần cuối:
Sự tích Hoa Chuối
Ngày xưa có một con khỉ sống rất lâu, có thể nó còn già hơn người ta nghĩ rất nhiều. Người ta gọi nó bằng nghìn cái tên khác nhau trong đó cách gọi đơn giản nhất là Hé Ho. Nhưng có lẽ đó là cái tên hay nhất, thích hợp nhất để gọi con khỉ già này.- Một chàng trai hóa thân từ bông hoa chuối cho rằng như vậy.

- Con khỉ giả này đã kể cho ta nghe rất nhiều câu chuyện mà nó biết được trong suốt bao năm tháng sống trên trái đất này. Trong đó có một chuyện rất đáng nhớ. Các vị hãy nghe nhé!

Hé Ho nhỏ chỉ bằng một đứa trẻ sơ sinh. Ở thời đó, giống khỉ xanh còn tồn tại rất nhiều. Có lẽ chúng ta phải cảm ơn thiên nhiên đã khiến cho loài khỉ đáng ghét này biến mất mãi mãi. Bởi đó là sinh vật có tâm địa độc ác xấu xa nhất cõi đời. Chẳng bao giờ nó đem lại điều tốt đẹp cho con người. Nó can dự một cách trơ trẽn vào tất cả các công việc của con người. Chúng thực sự thích thú nếu được trọc ghẹo, chơi xấu một ai đó. Thậm chí cái tên gọi của chúng cũng thật đáng ghét: Ndokeng Ndoke.

Một hôm, một con khỉ xanh gặp trên đường một con rùa già Kolokolopoua. Loài rùa này từ lâu đã nổi tiếng bởi sự khôn ngoan cho nên nó có vẻ quá tự tin. Thường thì chúng luôn tỏ ra chẳng sợ cái gì. Thay vì bộ lông thú, cái lưng chắc như đá của chúng là một vũ khí bảo vệ rất tối tân mà khiến cho loài động vật ăn thịt nào cũng phải chán ngán. Không bao giờ một con rùa Kolokolopoua lại phải cúi đầu chào một con khỉ xanh mà thường cao ngạo hỏi chúng bằng một giọng rất ra vẻ:

- Ngươi đi đâu thế?

- Ngài quan tâm đến điều đó làm gì?- Con khỉ xanh trả lời rồi đưa mắt nhìn con rùa một cách rất tò mò. Rồi bỗng nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu nó.

- Bởi vì ngài là loài rùa đáng kính nên tôi mới muốn nói với ngài điều này. Tôi đang định ra bờ sông đây. Sau trận mưa lớn hôm qua, các trận nước lớn tràn về sông rất nhiều cuốn theo vô khối cây đổ. Tôi định đến đó tìm ít gỗ để làm một chiếc xà lan hay là một cái tổ lớn như của loài chim ấy. Tôi nghĩ nó sẽ rất tốt. Nếu ngài muốn, tôi sẽ dẫn ngài tới đó với tôi.

Con rùa rất vui vì hôm nay nó tìm được một người để cùng chơi đùa nên vui vẻ chấp thuận ngay. Khi đến bờ sông nó nhìn thấy đúng là dòng nước sông cuồn cuộn cuốn theo rất nhiều gốc chuối đổ.

- Nào ngài đi nhanh lên, đừng chậm như vậy!- Con khỉ kêu lên vẻ lo lắng.- Hãy nhảy xuống nước chặn cây chuối kia lại không có nó trôi đi mất. Ngài có nhìn thấy một quả chuối chín mọng lấp trong tàu lá chuối kia không? Thế rồi, con rùa cũng nghe theo đề nghị của con khỉ và lao xuống nước.

Trong khi con rùa đang cố chặn cây chuối lại mà chưa được thì con khỉ cứ chạy dọc bờ sông mà hét nhanh lên. Cuối cùng thì con rùa cũng tóm được cây chuối một cách rất khó khăn. Thấy vậy con khỉ chạy đến yêu cầu:

- Đẩy cây chuối đó lại gần đây cho tôi, tôi sẽ giúp ngài kéo nó lên bờ. Kìa nhanh lên! Tôi chưa từng thấy ai lại chậm chạp và ngu ngốc như thế này. Thôi được, để tôi tự làm.

Con rùa miễn cưỡng nghe theo lời con khỉ nhưng nhanh như chớp, nó nhảy ra tóm luôn lấy quả chuối đưa lên mồm ăn ngấu nghiến để mặc cho con rùa tự xoay xở một cách khó nhọc để đưa cây chuối lên.

- Ngươi làm gì vậy?- Con rùa bực tức hỏi- Ta nghĩ với quả chuối đó chúng ta phải phân chia cho công bằng mới được chứ!

- Tôi muốn kiểm tra xem quả chuối này có chín thật không mà- Con khỉ trả lời với vẻ ranh mãnh- Bây giờ, chẳng may quả chuối đã chui tọt vào bụng tôi rồi. Tôi rất lấy làm tiếc là chẳng còn quả nào nữa để phần ngài. Thật lòng tôi rất tiếc. Thôi đành phải đợi quả khác mọc lên vậy. Để chứng minh cho ngài thấy là tôi rất muốn phân chia cho thật công bằng thì đây: với cây chuối này tôi chỉ xin phần ngọn còn phần gốc là của ngài.

Con rùa nghe thấy có vẻ hợp lý nếu chia như vậy liền đồng ý. Con khỉ ranh mãnh liền đem ngọn chuối đi trồng ngay lập tức. Trong lòng nó đang mừng thầm và chế giễu con rùa ngốc nghếch.

- Đúng là đồ rùa ngu dốt!- Nó tự nói một mình- Sao ngươi lại không hiểu là chỉ có ngọn chuối mới trồng thành cây được chứ không phải là gốc chứ nhỉ? Ta rất tò mò muốn biết ngươi sẽ thu hoạch được cái gì nào.

Nhiều ngày trôi qua, con khỉ đến chỗ cây chuối mà nó trồng để kiểm tra xem chuối đã ăn được chưa. Đến nơi nó thấy lá chuối đều ngả sang màu vàng. Trong lòng mừng thầm và rất là thèm ăn nó tự nói một mình:

- Được rồi, chuối đang chín rồi! Chẳng mấy chốc mà ăn được.

Bỗng một hôm cây chuối của nó rũ lá xuống và đổ xuống đất. Nó liền chạy đến chỗ con rùa và cây chuối của con rùa, sốt sắng hỏi với vẻ rất mỉa mai, châm chọc:

- Thế nào, cây chuối của ngài đã cho quả chín chưa hả ngài rùa?

Nhưng khi nhìn thấy cây chuối thì nó lại tỏ ra rất ghen tị. Lúc này gốc chuối đã bén rễ lên xanh tốt. Nhiều tàu lá chuối to, xanh mơn mởn mọc lên tua tủa. Lấp ló trong những tàu lá là một buồng hoa chuối đang nở. Mấy ngày sau, những bông hoa chuối li ti đã lột xác thành những quả chuối xanh. Buồng chuối ngày càng lớn và trở nên nặng trĩu. Nhìn thấy vậy con khỉ tức điên lên vì ghen tị. Còn con rùa thì tỏ ra rất thích thú và tự hào. Khi cả buồng chuối đã chín vàng thơm nức, con rùa liền yêu cầu con khỉ:
- Ngươi hãy giúp ta một việc được không? Chuối đã chín vàng rồi nhưng ta không biết trèo. Hãy giúp ta trèo lên đó hái quả đi! Ta hứa sẽ trả công cho ngươi. Khi nào cây chuối ra đợt quả thứ hai thì tất cả chỗ quả đó sẽ thuộc về ngươi có được không?

Con khỉ ranh mãnh đồng ý ngay và chỉ trong nháy mắt nó đã trễm trệ ngồi trên ngọn cây. Nó hái quả chuối nhỏ nhất và ném cho con rùa.

- Đây là lượt đầu tiên thuộc về ngài.

Rồi nó ăn ngấu nghiến quả chuối thứ hai rồi bứt quả thứ ba ném cho con rùa và lại ngấu nghiến ăn quả thứ bốn. Thấy vậy rùa hét lên:

- Này, nhà ngươi đang làm gì vậy? Sao ngươi lại ăn của ta, ta đã nói là ngươi chỉ được hưởng đợt quả thứ hai của cây chuối này thôi cơ mà.

- Thì đúng là tôi chỉ ăn quả chuối lần thứ hai thôi đấy chứ!- Con khỉ ranh mãnh trả lời và ăn nốt miếng chuối của quả thứ tư.

- Ngươi hãy dừng lại đi- Con rùa tức giận quát lớn- Chỗ quả này không phải là của ngươi. Ta đã bảo là khi nào cây ra quả đợt hai thì ngươi mới được hưởng cơ mà.

Con khỉ vẫn giả vờ hiểu sai ý của rùa và lại cãi lại:

- Ngài chẳng giữ lời gì cả! Tôi chỉ lấy những quả hái lần thứ hai đấy chứ, những quả hái lần thứ nhất đã đều trả cho ngài đầy đủ rồi là gì. Tôi chỉ giữ lại và ăn những quả hái lần thứ hai đúng như những gì tôi và ngài đã thỏa thuận từ trước đó thôi. Rõ ràng ngài làm như vậy là muốn vu cáo tôi là kẻ dối trá xảo quyệt. Nhưng tôi chỉ làm đúng theo thỏa thuận mà thôi.

Con rùa chậm chạp cố gắng giữ bình tĩnh để xem con khỉ ranh mãnh kia đang tính toán gì. Nó gắng nhớ lại trong đầu những gì đã nói với con khỉ kia. Trong lúc đó thì con khỉ ăn ngấu nghiến hết quả này đến quả khác rồi lợi dụng lúc con rùa đang đăm chiêu suy nghĩ nó liền lặng lẽ bỏ trốn.

- Ôi đâu rồi?- Con rùa bừng tỉnh- Đúng là ta quá già rồi, ta đã không lường trước được những quỷ kế của con khỉ ranh mãnh xảo quyệt kia.- Rùa ta rên rỉ trong đau khổ.

Một thời gian sau, một hôm rùa ta đang đi dạo trong một khu rừng hoang thì thấy một cái dây thòng lọng được treo trên một cái cây. Chắc đây là cái bẫy thú rừng của mấy người thợ săn. Con rùa hiểu ra và khéo léo tránh được cái bẫy đó.

Vừa mới tránh được cái bẫy thì rùa ta nghe thấy một giọng nói quen quen cất lên hỏi:

- Ngài đang nhìn cái gì mà chăm chú vậy, thưa ngài rùa đáng kính!

Rùa Kolokolopoua nhận ra ngay đó chính là con khỉ xảo quyệt đã cướp tay trên buồng chuối của mình. Cố kìm tức giận, rùa ta tỏ vẻ thân thiện:

- Ngươi muốn ta nhìn cái gì chứ? Ta tìm thấy trên cây này một chiếc vòng làm bằng lông thú rất đẹp. Ta đang cố kéo nó xuống đeo thử xem có hợp với ta không.

- Cho tôi xem cái đã, cho tôi xem cái đã!- Con khỉ năn nỉ- Để tôi thử trước cho. Tôi sợ cái đầu gồ ghề của ngài làm nó gẫy mất. Ôi tôi chưa bao giờ nhìn thấy rùa đeo vòng cả. Ngài để tôi thử trước nhé.

Rùa chưa kịp trả lời thì khỉ ta nhanh như cắt lao đến thò đầu vào chiếc dây thòng lọng. Và thế là nó mắc luôn vào bẫy. Chiếc cây thít chặt vào cổ nó và treo nó lơ lửng trên cây. Rùa ta thích thú, thỏa mãn vì đã trả thù được con khỉ đáng ghét. Nó bắt đầu giễu:

- Sự thật là chiếc thòng lọng cổ này rất hợp với ngươi đấy, chú khỉ tội nghiệp ạ. Chắc chắn là ngươi đeo nó hợp hơn ta rất nhiều đấy!

Rùa ta khoái chí cười ngặt nghẽo, cười ra nước mắt, cười đến đau hết cả bụng. Vâng, đó là câu chuyện thú vị mà chú khỉ có tên là Hé Ho đã kể cho ta. Câu chuyện này để lại một bài học đáng quý cho những kẻ ranh mãnh xảo quyệt đó là “ Vay một phải trả một”- Chàng trai trẻ hóa thân của bông hoa chuối kết luận. Mọi người đều tỏ vẻ đồng tình theo.
Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 
Nivéole- bông hoa tuyết

Ngươi khóc đấy ư?- Chúa tể của Hoa Hồng hỏi cây Bông Tuyết xinh xắn.

- Không ạ, nhưng nước mắt của tôi cứ tuôn ra.- Cô gái xinh đẹp trả lời.

- Tại sao nước mắt của ngươi lại cứ tuôn ra như khóc vậy?

- Bởi vì tôi đang cảm thấy rất buồn lòng.

- Nhưng tại sao ngươi lại cảm thấy buồn lòng trong ngày hội vui vẻ này?

- Bởi lẽ tôi đang có sự bất mãn.

- Vậy để giải tỏa nỗi phiền muộn đó, hãy kể cho mọi người nghe đi!

Cô gái xinh đẹp hóa thân của cây Bông Tuyết bắt đầu thuật lại câu chuyện.

Ngày xưa có một cô gái xinh xắn được mọi người gọi tên là Nivéole bởi vì cô luôn mang một chiếc tạp dề trắng và một đôi guốc trắng. Mái tóc của cô cũng trắng và mềm mại như loài có trắng tinh. Cha mẹ Nivéole đã qua đời từ khi cô còn rất nhỏ. Một bà chủ trang trại keo kiệt đã đón cô về nhà bà ta. Vì Nivéole là một cô gái rất chăm chỉ ngoan ngoãn nên bà ta tỏ vẻ rất hài lòng vì may mắn đón được cô về nhà.

- Ta sẽ có một đứa con gái rất tháo vát chăm chỉ đây.

Từ khi Nivéole về sống với bà ta thì bà ta chẳng phải làm gì cả và chẳng phải sai khiến cô lấy một lời. Từ sáng cho đến tối cô gái bé nhỏ phải quần quật làm việc không ngơi tay cho đến khi quá mệt thì mới thôi. Hơn thế nữa, bà ta còn rất keo kiệt chẳng mấy khi cho cô ăn nên hầu như Nivéole phải nhịn đói mà đi ngủ. Khổ cực và đói khát, hầu như đêm nào cô cũng khóc thầm rồi thiếp đi trong giấc mơ về cha mẹ mình.

Một buổi tối mùa đông, bà lão chủ trang trại chuẩn bị đến dự một buổi dạ hội. Bà ta không những keo kiệt mà còn rất đỏm dáng. Cả ngày hôm đó bà ta chỉ đứng trước gương thử hết chiếc váy này đến chiếc váy khác mà vẫn không hài lòng. Bà ta chỉ mải miết ngắm vuốt mà quên không cho Nivéole ăn. Mệt là đi vì đói, cô bé đàng nhặt lấy mẩu bánh mì vụn trên bàn ăn giấu giếm. Không may cho câu bé, mụ chủ đã phát hiện ra khi nhìn qua gương nên tức giận quát mắng cô bé tội nghiệp.

- Ngươi thật là tệ bạc, đồ vô ơn. Ngươi dám ăn cắp bánh mì sau lưng ta. Ngươi đã trả ơn người cưu mang ngươi như vậy ư? Đồ vô ơn!- Rồi mụ ta gằn giọng vẻ độc ác chỉ vào mặt cô bé và quát lên- Ngươi nghe cho rõ đây! Nếu từ giờ đến tối mà ngươi không mang về cho ta một bó hoa trên thảo nguyên để làm chiếc vòng hoa cài đầu cho ta thì ngươi đừng có vác mặt về đây nữa.

Nivéole sợ hãi van nài mụ chủ độc ác và keo kiệt:

- Thưa bà, con biết tìm ở đâu một bó hoa khi đang ở giữa mùa đông thế này?- Cô vừa van nài vừa khóc.

Tuy nhiên, mụ chủ độc ác không hề muốn nghe lời cầu xin của Nivéole tội nghiệp. Thế là cô bé đành phải đi ra ngoài trong lúc tuyết đang rơi rất nhiều.

Đang ở giữa mùa đông giá rét, nước cũng phải đóng băng và tuyết thì ngập tràn trên mặt đất. Cô bé tội nghiệp lê từng bước chân ngập tuyết đến tận đầu gối và người thì lạnh cóng khiến hai hàm răng va lập cập vào nhau. Đang đi bỗng cô nhìn thấy một cụ già đang co ro trên tuyết. Cụ già tới mức tóc đã bạc trắng cả. Người bà cụ run lẩy bẩy như tàu lá khô trước gió khiến cô bé thấy rất thương.

- Cháu chào bà ạ!- Nivéole cúi chào bà lão rất ngoan ngoãn rồi tháo chiếc tạp dề của mình ra khoác lên đôi vai gầy của bà cụ.
- Cảm ơn cháu gái.- Bà lão run rẩy nói- Cháu đi đâu giữa trời lạnh thế này?

Nivéole kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bà lão nghe và lại khóc tức tưởi vì tủi thân.

- Đừng khóc nữa cháu gái bé bỏng!- Bà lão an ủi- Rồi chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết thôi.

Rồi bà lão rút ra một chiếc áo khoác bằng bông đưa cho cô gái tội nghiệp:

- Cháu hãy mặc chiếc áo này vào và sẽ không thấy lạnh nữa.

Nivéole nhìn chiếc áo bé tẹo và thầm nghĩ làm sao mà mặc được nó bây giờ. Tuy nhiên khi cô vừa đưa tay khoác chiếc áo lên người thì chiếc áo bỗng to dần lên phủ kín cả người cô bé vừa như in. Rồi bà lão giơ tay lên đầu và nói:

- Hãy rơi đi, rơi đi những bông tuyết bé nhỏ! Hãy biến thành những bông hoa xinh tươi đi hỡi những bông tuyết của ta.

Ngay lập tức, những thiên thần ở đâu bỗng xuất hiện nhảy múa trên bầu trời. Hàng ngàn bông tuyết rơi xuống, xoay tròn rồi đậu trên tay của bà lão sau đó biến thành những bông hoa trắng rất đẹp. Bà lão tươi cười đưa cho cô bé.

- Cháu hãy cầm những bông hoa này mà kết thành vòng hoa cài đầu cho mụ chủ keo kiệt của cháu. Nếu mụ ta xin cháu chiếc áo khoác bằng bông này thì cháu hãy đưa cho mụ ta và nói rằng đây là do mẹ mùa đông gửi cho mụ ta. Từ này trở đi, cháu sẽ không được gặp ta nữa vì mùa xuân đang tới gần. Nhưng cháu hãy nhớ đến ta qua những bông hoa trắng này. Đừng quên ta hỡi cháu gái tốt bụng và đáng yêu!

Nói rồi bà lão đưa cho Nivéole bó hoa rồi sau đó bỗng biến đâu mất không để cho Nivéole kịp nói lời cảm ơn. Vô cùng sung sướng vì gặp được bà lão tốt bụng, cô bé bắt đầu kết những bông hoa đó thành một vòng hoa rất đẹp và trở về nhà. Mụ chủ không thể tin vào mắt mình. Mụ ta gặng hỏi xem Nivéole đã tìm thấy những bông hoa này ở đâu và vì sao cô lại có chiếc áo bông đẹp như vậy.

Nivéole thật thà kể lại tất cả những gì đã xảy ra trên đường đi tìm hoa cho mụ chủ. Mụ ta giở giọng xảo trá và quát mắng Nivéole tội nghiệp:

- Thật là ngu xuẩn khi để chiếc áo bông đẹp như thế này cho một đứa trẻ bẩn thỉu như ngươi mặc. Hãy đưa nó cho ta, đưa ngay đây!

Chiếc áo bông vừa in với người của Nivéole khi khoác lên người béo ộ ệ của mụ thì bỗng lớn dần và cũng vừa khít người mụ ta. Vô cùng hài lòng mụ chủ đỏm dáng đeo vòng hoa trắng lên đầu và õng ẹo đứng trước gương ngắm vuốt hồi lâu. Trời đất, mụ ta bỗng ngã lăn ra vì sợ hãi. Khuôn mặt của mụ bỗng trở nên nhăn nheo gồ ghề với đôi mắt sắc lạnh và chiếc mũi dài nhọn hoắt như rễ cây, mái tóc của mụ ta xù xì đáng sợ. Chiếc áo bông đẹp bỗng biến thành một bọc tuyết lớn bao quanh người mụ. Bỗng lúc đó, cánh cửa mở rộng, một người đàn ông toàn thân bằng tuyết xuất hiện với những chiếc móng vuốt sắc nhọn. Đó chính là thần Gió phương Bắc. Ông ta nói lớn:

- Nào, hãy đến đây khiêu vũ cùng ta hỡi người vợ của ta!

Rồi ông ta kéo mụ chủ lại gần và cùng nhảy. Một lát sau đó ông ta mang theo mụ chủ xấu xí đi mất nhanh như làn gió trước ánh mắt kinh ngạc của Nivéole. Từ hôm đó, Nivéole trở thành chủ sở hữu trang trại và sống cuộc đời hạnh phúc. Thỉnh thoảng, vào những buổi tối mùa đông kéo dài, cô thường cảm thấy như có tiếng gì đó rít lên bên trên ống khói. Người thì cho rằng đó là tiếng gió thổi, người thì không nghĩ như vậy. Thực ra đó chính là mụ vợ của thần Gió thường về để than vãn khóc lóc. Ngày nay, các vị vẫn thấy trên thảo nguyên nơi mà Nivéole gặp bà lão tốt bụng vẫn có những bông hoa trắng nhỏ li ti như những bông quyết mọc lên giữa mùa đông giá lạnh. Còn Nivéole từ đó trở đi không còn sợ cái lạnh lẽo của mùa đông. Những bông hoa nhỏ đó được mang tên là cây Bông Tuyết và chính là tôi đây- cô gái hóa thân từ cây kết thúc câu chuyện.

- Ta biết- Nữ hoàng Hoa Hồng lên tiếng- là vì sao mà cô lại muốn khóc như vậy. Chắc đó là do những tia nắng mặt trời ấm áp xuất hiện khiến cô nhớ lại những kỷ niệm cũ phải không?

Cô gái mỉm cười và trên má vẫn còn đọng những giọt nước mắt. Tuy nhiên, những giọt nước mắt đó là của niềm hạnh phúc.
Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 
Vua Mặt Trời Và Hoa Hướng Dương.
Trong buổi lễ hội đó, rất ngạc nhiên là có một cô gái trẻ trên trán lấp lánh ánh bạc lại không hề cười nói, không hề khiêu vũ và thường tỏ vẻ lạnh nhạt trước những chàng trai hào hiệp. Đứng bên cưa sổ, cô gái say sưa ngắm những tia nắng trời. Khi màn đêm buông xuống, những ánh bạc trên trán cô cũng tắt. Cô gái cúi đầu vẻ buồn rầu rồi kể chuyện:

Ngày xa xưa, khi bóng tối còn ngự trị trên trái đất này thì vua Mặt Trời còn đang ở rất xa chân trời. Vì không bao giờ ngài bước chân ra khỏi lâu đài rực rỡ của mình cho nên chẳng hề có một tia nắng nào từ mái tóc của ngài có thể chiếu xuống trái đất để xua đi màn đêm đen tối. Chỉ có duy nhất một ngôi sao lộng lẫy chiếu ánh sáng yếu ớt xuống. Một đồng cỏ xanh tươi tràn ngập hằng hà sa số những bông hoa đẹp quyến rũ làm chao đảo cả thế giới rộng lớn. Vô khối những nàng tiên xinh đẹp thường lui tới đồng cỏ dập dìu với hoa lá mà hát lên những bài ca về tình yêu. Do vậy, cảnh trí nơi đây trở nên vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Tiếng đồn vể vẻ đẹp của đồng cỏ này đến tai vua Mặt Trời. Ngài tỏ ra rất tò mò và phấn khích liền đưa ra một quyết định hiếm có:

- Lần đầu tiên trong đời ta sẽ rời khỏi lâu đài của mình để đi dạo trên cánh đồng mênh mông đó xem sao. Ta sẽ tìm trong những bông hoa tuyệt diệu đó những nàng tiên xinh đẹp nhất. Ta sẽ cưới nàng tiên xinh đẹp nhất trong số đó làm vợ.

Nghe thấy quyết định này của vua Mặt Trời, lâu đài bỗng trở nên tươi vui chưa từng thấy bởi đây là lần đầu tiên ngài chịu rời khỏi nơi này. Tuy nhiên, vua Mặt Trời vốn còn đỏm dáng hơn bất cứ người đàn bà nào. Phải mất rất nhiều ngày ngài đứng trước biết bao chiếc gương để trang điểm ngắm vuốt cho khuôn mặt ánh vàng của mình và gắn lên mình những hòn đá đẹp nhất. Cuối cùng, ngài cho gọi một người hầu gái đến và ra lệnh:

- Ngươi hãy chọn lựa cho ta một chiếc gương đẹp nhất để dựng lên trên phía cao của chân trời hướng thẳng xuống cánh đồng hoa kia để ta có thể tự chiêm ngưỡng vẻ rực rỡ của ta trên cánh đồng hoa đó.

Theo lệnh của vua Mặt Trời, một chiếc gương đẹp nhất được dựng lên. Và khi ngài đặt chân lên cánh đồng hoa, chiếc gương được xoay hướng thẳng phía cánh đồng để cho ngài có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của mình trong đó. Vẻ đẹp rực rỡ của vua Mặt Trời làm cả cánh đồng sáng bừng lên và xua tan đi ánh đêm tăm tối trước đây. Các nàng tiên xinh đẹp từ lâu ẩn mình trong những bông hoa thấy lạ nên càng rực rỡ. Rồi muôn loài chim cũng xuất hiện ca hót rộn ràng tạo nên một bản nhạc rong chơi trên cánh đồng bạt ngàn hoa mà không biết mệt. Rồi khi đêm đến ngài đành phải quay trở về lâu đài. Các nàng tiên cũng trở về ẩn mình trong những đóa hoa tươi đẹp. Được ánh nắng mặt trời sưởi ấm, vô khối những mầm hoa nảy nở trên cánh đồng màu mỡ và trải dài, trải dài mãi trên mặt đất. Từ ngày hôm đó, sáng nào vua Mặt Trời cũng rời lâu đài xuống cánh đồng hoa để tìm chọn người làm vợ. Ngày nào cũng vậy, người hầu gái trung thành của ngài cũng rọi chiếc gương xuống mặt đất. Tuy vậy, mỗi khi ngài xuất hiện nơi chân trời thì hàng ngàn ngôi sao lại tìm cách giấu mình để không phải nhìn thấy khuôn mặt sáng rực của vua Mặt Trời.

Thấy vậy ngài tỏ ra rất tức giận và nghĩ khuôn mặt của mình chắc không được đẹp nên họ phải chạy trốn như vậy. Vốn là người khá quan tâm đến vẻ đẹp bên ngoài, ngài tức tốc trở về và tức giận lấy chiếc gương ra soi. Cô hầu gái thấy vua Mặt Trời chưa bao giờ nóng giận như thế này nên tỏ ra rất sợ hãi và vô tình làm rơi gương xuống đất vỡ tan.

- Ôi, mình vừa làm gì thế này?- Cô gái sợ hãi quá bật khóc. Rồi khi bình tĩnh trở lại, cô liền biến thành một cây có bông hoa giống hệt khuôn mặt của vua Mặt Trời nhằm tránh khỏi sự trừng phạt của ngài. Vua Mặt Trời nhìn thấy hoa đẹp giống hệt khuôn mặt của mình thì cứ tưởng đó chính là hình ảnh của mình phản chiếu qua gương. Ngài cứ ngắm nghía hồi lâu và rất thỏa mãn về vẻ đẹp của mình. Cũng từ hôm đó trở đi, ngài bớt đi tính kiêu ngạo và cũng từ đó ngài không còn ý định chọn vợ nữa. Hàng ngày, vua Mặt Trời thích đi dạo một cách chậm rãi trên thảo nguyên xanh. Không còn vội vã như trước nữa, ngài ngắm nghía cảnh sắc thiên nhiên từ phía Đông sang phía Tây. Còn người hầu gái trung thành thì luôn hướng bông hoa của mình về phía vua Mặt Trời để ngài có thể tự chiêm ngưỡng gương mặt đẹp của mình. Từ đó trở đi người ta thường gọi bông hoa đó là Hoa Hướng Dương

Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 
Chàng Hoàng Tử Nhỏ, Công Chúa Hoa Nhài Và Mụ Phù Thủy.
Nữ hoàng Hoa Hồng lúc này đang thiu thiu ngủ. Trong giấc mơ người vô tình để một giọt nước mắt lăn trên má. Ngay lập tức nó biến thành một cái hồ nhỏ cho một bầy thiên nga bơi lội. Giữa hồ nước trong xanh đó, một bông hoa sen nhỏ mọc lên. Với giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng, bông hoa đó nói:

- Ta vốn là nữ hoàng của các loài hoa. Người ta vốn gọi ta là ngai vàng của mặt đất. Giờ ta sẽ kể cho các vị nghe câu chuyện từ một đất nước xa xôi bên kia đại dương. Các vị có hứng thú nghe ta kể không nhỉ?- Hoa Sen bắt đầu kể.

Trên hòn đảo thần kỳ giữa đại dương là vương quốc của họ hàng nhà hoa sen. Mỗi khi mặt trời thức dậy từ phía Đông thì vua của loài sen cũng bước lên ngai vàng cai quản vương quốc của mình. Còn khi mặt trời lặn dần về phía Tây và các vì sao lung linh xuất hiện thì ngài lại nhường công việc đó cho vợ ngài là nữ hoàng của loài cá hồi chuyên hoạt động vào ban đêm. Nữ hoàng nổi tiếng là người rất anh minh, tuy nhiên trong lòng người luôn trĩu nặng một nỗi buồn. Số mệnh đã buộc họ không được kế thừa ngai vàng của vương quốc loài hoa sen tươi đẹp. Vì vậy nữ hoàng thường xuyên than khóc. Nước mắt của người nhỏ xuống nhiều tới mức tạo thành một cái hồ nhỏ.

Một hôm trong khi nữ hoàng đang tắt những ánh sao cuối cùng để đón ánh mặt trời lên thì một đóa sen nhỏ mọc lên trên mặt hồ. Trong chiếc nôi hoa là một hoàng tử nhỏ có mái tóc ánh vàng đẹp rực rỡ. Hoàng tử nhỏ tươi cười với nữ hoàng và nhà vua rồi nói:

- Thưa cha mẹ, con chính là con trai của cha mẹ. Chính những giọt nước mắt của mẹ đã làm héo nụ hoa hồng bỗng trở thành một bông hoa sen mang theo cuộc đời của con.

Nữ hoàng và nhà vua hết sức vui mừng. Cả ba cảm thấy rất hạnh phúc vì đã có một gia đình. Chẳng có gì có thể phá vỡ niềm hạnh phúc của họ mặc dù hoàng tử nhỏ sau bao ngay vẫn chẳng lớn lên chút nào mà chỉ bé bằng ngón tay. Nữ hoàng thường tắm cho hoàng tử trong những giọt sương hoa và thường cho hoàng tử cưỡi lên lưng loài bướm đêm để lên chơi với các vì sao. Ngày tháng cứ thế trôi qua. Một hôm hoàng tử nói với vua cha bằng giọng nói rất khác:

- Thưa vua cha, con thấy rất chán cuộc sống quá nhàn rỗi này rồi. Con muốn đi khắp đại dương, vương quốc của loài hoa sen để tìm đến nơi chân trời.

- Con trai cảu ta,- nhà vua khuyên can- thậm chí nếu con có đi vòng quanh trái đất thì con cũng chẳng bao giờ tìm thấy chân trời đâu. Nó luôn chạy trước mặt con không ngừng giống như cái bóng của con vậy.

- Không, thưa cha. Rõ ràng là chính mắt con nhìn thấy phía xa xa kia là nơi mặt trời và trái đất gặp nhau. Chắc chắn nơi đó chính là chân trời.

Dù cho vua cha hết lời can ngăn nhưng hoàng tử nhỏ vẫn không hề lay chuyển ý định. Cuối cùng, nhà vua đành nhường bước cho chàng lên đường trên đóa hoa sen. Thế là nhà vua đặt hoàng tử lên trên đóa sen và mang chàng đến bờ biển. Trước khi chia tay nhà vua dặn đi dặn lại:

- Con trai của ta, con phải nhớ là không bao giờ con được rời khỏi bông hoa sen nơi con đã sinh ra đấy nhé. Chính đóa sen này luôn giúp con chiến thắng được cái xấu và luôn bảo vệ con trong gian khó, hiểm nguy.

Chàng hoàng tử nhỏ hứa với vua cha là sẽ ghi nhớ lời dặn của người. Lúc đó thì màn đêm cũng buông xuống, những hoàng lại thắp lên vô khối những ngôi sao nhỏ soi sáng đường đi cho hoàng tử.




- Tạm biệt mẹ, con lên đường đây!- Hoàng tử ngậm ngùi chia tay mẹ lên đường. Hai giọt nước mắt lăn trên má chàng và rơi xuống bông hoa liền biến thành hai viên ngọc trai. Đã qua bao ngày bao đêm lênh đênh trên đại dương nhưng hoàng tử vẫn chưa tìm thấy nơi chân trời. Dường như chân trời cứ luôn chạy trước mặt chàng tưởng rất gần mà đi mãi cũng chưa đến được. Một hôm, hoàng tử nhỏ đậu vào một hòn đảo lạ. Trên đó có rất nhiều thợ săn trông có vẻ là thổ dân hoang dã, trên đầu đội những chiếc lông thú đủ màu sắc nhảy múa quanh đống lửa bên bờ biển. Trên cây cạnh đó treo một chiếc chuồng thú làm bằng tre. Trong đó, một con chó bị trói từ cổ xuống chân, trên cổ nó còn bị treo một hòn đá nặng. Bên cạnh con chó là một chú mèo cổ bị đeo một quả dừa khô. Con chó đau đớn hú lên những tiếng xé lòng.

- Hỡi anh em, các bạn chuyên hầu hạ con người có thấy không, giờ đây tôi đang bị họ xử tội theo luật pháp họ đề ra chỉ vì tôi ăn vụng một tẹo cơm trong nồi của họ. Tôi đã từ giúp họ rất nhiều trong việc trông nom đàn ngựa, đàn bê và đàn bò. Vậy mà chỉ vì một tội nhỏ đó mà họ trừng phạt tôi thế này đây. Họ trói tôi trong chiếc cũi này và còn bắt tôi đeo một hòn đá nặng trên cổ rồi bắt tôi đi từ làng này sang làng khác. Tôi đến chết vì đói và mệt mất. Các anh em phải nhớ là không được dại dột như tôi nếu không các bạn cũng sẽ bị trừng phạt như tôi đấy.

Con mèo cũng kêu lên những tiếng não lòng và kể lể:

- Các bạn mèo của tôi, các bạn cũng như tôi được sống trong nhà của con người. Giờ đây tôi cũng đang bị họ đem luật pháp của họ ra xử lí vì tôi đã không kiềm chế được mình mà đi ăn vụng một con cá trong nồi của họ. Họ chẳng hề nghĩ đến công lao của tôi đã từng giúp họ trông nom đàn gà, thức ăn thức uống khỏi sự quấy nhiễu của lũ chuột. Vậy mà tôi, giờ đây, cũng đang bị trừng phạt quá nhẫn tâm. Các bạn hãy nhớ là đừng bao giờ mà dại dột như tôi nếu không luật pháp hà khắc của họ sẽ giết các bạn đấy.

Chàng hoàng tử nhỏ nghe những lời than vãn của hai con vật thì cũng thấy rất thương tâm. Chàng liền tìm cách cứu hai con vật đáng thương kia:

- Này các vị thợ săn dũng cảm, các vị có thể bán cho tôi hai con vật đáng thương này không? Tôi phải trả các vị bao nhiêu đây?

- Chúng đáng giá hai viên ngọc trai đấy!- Một người trả lời dứt khoát. Chàng lấy hai viên ngọc trai của mình đưa cho họ. Thế là hai con vật được cứu thoát. Để tỏ lòng cảm tạ ân nhân cứu mạng, chúng xin được đi theo chàng. Họ lại tiếp tục lên đường. Lại nhiều ngày nữa trôi qua mà chàng hoàng tử nhỏ vẫn chưa đến được phía chân trời. Một hôm, chàng nói với hai con vật:

- Ta sẽ tháo mấy thứ buộc trên cổ các ngươi ra cho khỏi nặng nhưng các ngươi phải hữa là không được bỏ trốn khi chúng ta cập bến vào đảo.

- Tôi xin hứa là như vậy.- Con chó lên tiếng trước. Loài chó chúng tôi không bao giờ phải bội lại người nào đã cứu mạng chúng tôi. Chúng tôi luôn tuân thủ luật này còn nghiêm ngặt hơn luật pháp của con người.

- Tôi cũng vậy, tôi hứa là sẽ không bỏ trốn.- Con mèo lúc này cũng lên tiếng- Điều duy nhất mà loài mèo chúng tôi không bao giờ hứa hẹn đó là bỏ qua lũ chuột phá phách. Chúng tôi cũng rất trung thành với ai quý mến chúng tôi. Đó là luật của loài mèo.

Chàng hoàng tử nhỏ rất hài lòng vì những bộc bạch của chúng nên khi vừa cập bến lên hòn đảo lại, chàng liền thả chúng ra khỏi cũi.




- Người thật là tốt bụng, hoàng tử ạ.- Con chó cảm động nói- Chính tình cảm này của người đã gắn bó tôi với người còn chặt chẽ hơn nhiều lần chiếc cũi kia. Tôi rất biết ơn người, hoàng tử tốt bụng ạ.

Hoàng tử mỉm cười rồi dẫn chúng vào trong hòn đảo. Nơi đây, quang cảnh thật đáng buồn. Chẳng hề có một cái cây nào cũng chẳng hề có một bụi hoa nào hay một con chim nào. Cả hòn đảo thật hoang tàn. Trên đường đi chàng gặp một cụ già và được nghe lão kể lại.

- Chính chúng tôi đã buộc phải phá hủy hết cây cối hoa cỏ nơi đây đấy. Một tên phù thủy độc ác vì ghen tị với sắc đẹp tuyệt vời của công chúa Hoa Nhài của chúng tôi nên đã bắt cóc nàng và cầm tù nàng trong rừng. Vương quốc xinh đẹp của chúng tôi sẽ chẳng bao giờ còn thấy hoa nhài nở nữa rồi.- Cụ già vừa kể lể vừa khóc lóc thảm thiết.

Nghe xong chuyện, hoàng tử liền nói ngay với cụ già đó:

- Bây giờ thì ta còn gắng đi tìm chân trời làm gì nữa chứ? Ta rất muốn giải thoát cho công chúa Hoa Nhài. Đây là người con gái mà từ lâu ta mong ước cưới làm vợ. Công chúa Hoa Nhài chính là người ta cần tìm.

Nói xong chàng tức tốc dẫn hai con vật trung thành đi vào rừng để tìm kiếm công chúa. Phải đi một chặng đường rất xa, mãi chàng mới tìm đến được một túp lều làm toàn bằng cánh bướm. Một người đàn bà bước đến bậc cửa túp lều. Nàng đẹp tới mức mà làm cho hoàng tử say mê, ngây ngất ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trời đất, bỗng một chiếc mạng nhện lớn rơi ngay xuống đầu chàng, trùm cả vào vai, vào mắt chàng. Hoàng tử tiến gần đến người đàn bà đó và nói:

- Ta đến đây để cứu vợ của ta, công chúa Hoa Nhài xinh đẹp.

Mụ phù thủy phá lên cười nhạo hoàng tử nhỏ rồi chế giễu chàng:

- Ngươi đã sẵn sàng chiến đấu với ta để cứu nàng công chủa của ngươi chưa? Một tên nhãi ranh, chắc chắn ngươi sẽ không làm gì nổi ta đâu, thậm chí ngươi không thể chạm đến gót chân của ta kia mà. Để có thể trở nên to khỏe như ta đây, chắc ngươi cần phải uống cho được một giọt nước mắt của ta. Nhưng ngươi sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó. Thôi đừng có ba hoa vô ích nữa, hãy vào nhà đi. Nhưng trước tiên, ngươi phải buộc hai con vật bẩn thỉu này ra chỗ cái cây kia. Chúng làm cho ta ghê tởm.

Chàng hoàng tử giả vờ làm theo đúng yêu cầu của mụ phù thủy nhưng thức tế chàng bí mật dùng những sợi tóc của mình quấn quanh chân của mụ phù thủy mà mụ vẫn không hề biết gì. Mụ ta cười vẻ chế giễu và nói với hoàng tử:

- Kẻ ngu xuẩn đáng thương kia. Bây giờ thì ngươi phải ở lại đây cả đời để hát ru cho ta ngủ. Đừng hòng ngươi thoát ra khỏi nơi này.

Lúc này bông hoa sen bỗng tỏa hương thơm ngào ngạt khiến bầy ong từ đâu nô nức kéo đến. Hai con vật trung thành liền nhớ chúng bay vào nhà châm cho mụ phù thủy một trận. Và thế là con chó thì lao đến cắn vào chân mụ, chú mèo thì trèo lên mặt mụ mà cào, còn bầy ong thì thi nhau châm vào người mụ. Mụ ta đau quá kêu khóc thảm thiết. Mụ toan bỏ chạy nhưng chân mụ đã bị cột chặt rồi, đành ngã lăn ra vì đau đớn. Nhân lúc đó, chàng hoàng tử liền trèo lên tai mụ, đưa tay ta hứng lấy những giọt nước mắt của mụ và uống lấy. Ngay tức thì, chàng trở nên cao lớn với khuôm mặt khôi ngô tuấn tú. Chàng liền lệnh cho đàn ong thôi không đốt mụ nữa mà đưa mụ nhốt vào trong bông hoa sen bởi lúc đó mụ đã bị biến thành nhỏ xíu rồi. Chàng tức giận hỏi mụ xem hiện giờ công chúa bị nhốt ở đâu.

- Ngươi sẽ chẳng bao giờ cứu được công chúa đâu.- Mụ phù thủy vẫn ngoan cố chống cự.- Trước túp lều của ta là một cây dừa rất cao. Chẳng có một ai có thể trèo lên ngọn cây được. Chùm quả trên cao tít đó có một quả dừa đang chết héo. Công chúa Hoa Nhài của ngươi bị nhốt trong đó. Vĩnh viễn ngươi sẽ chẳng cứu được công chúa đâu.

Hoàng tử đang lo lắng không biết làm thế nào đây thì chú mèo trung thành đã thoăn thoắt trèo lên cây. Tuy nhiên, quả dừa nhốt công chúa ở trong thì ở quá xa nên chú mèo không làm sao mà với tới được. Trong khi chú mèo đang loay hoay không biết làm cách nào thì một con chim nhỏ có bộ lông đủ màu sắc bay đến bên cạnh và nói:

- Tôi sẽ giúp anh nếu anh chịu hứa với tôi là không bao giờ được bắt lũ chim non của tôi. Anh phải giữ lời hứa nếu không một điều bất hạnh sẽ giáng xuống đầu công chúa Hoa Nhài.

- Tôi xin hứa nhưng chỉ trừ có một điều tôi không hứa là sẽ bỏ qua cho bọn chuột phá phách, bởi đó là luật của họ nhà mèo. Ngoài ra, tôi sẵn sàng làm theo ý của anh.

Con chim có bộ lông rực rỡ bay vút lên cao và dùng chiếc mỏ to khỏe của mình ngắt quả dừa khô rơi xuống đúng cạnh chân của hoàng tử. Vỏ quả dừa vỡ đôi ra, nàng công chúa Hoa Nhài xinh đẹp trên tay cầm bông hoa bước ra từ trong quả dừa vẫn còn như quá ngỡ ngàng vì thoát nạn.

- Ôi, nàng mới xinh đẹp làm sao.- Hoàng tử thốt lên- Nàng quả là công chúa xinh đẹp nhất trần gian.

Vừa nói xong thì bông hoa nhài bỗng hé mở hết cánh hoa ra và một viên ngọc đen rơi xuống. Đó chính là trái tim của của mụ phù thủy ghen tuông. Và đúng lúc ấy, như có một phép thần kỳ, cả hòn đảo bỗng trở nên lung linh vì bạt ngàn hoa đua nở. Hoàng tử sung sướng nắm tay công chúa Hoa Nhài và quên hẳn đi dự định muốn tìm đến chân trời.

Chàng dẫn người vợ yêu quý trở về vương quốc hoa sen sống trong bình yên và hạnh phúc. Ít lâu sau chàng hoàng tử được nối ngôi vua cha. Còn nhà vua và hoàng hậu vẫn thay phiên nhau đem ánh sáng mặt trời và ánh trăng soi rọi cho vương quốc của con trai họ.

Lại nói về hai con vật trung thành, kể từ đó chúng luôn ở bên cạnh hoàng tử như những người bạn thân thiết

Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top