Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Lịch Sử Địa Phương
Sự Thật Về Vụ Tập Kích Cứu Phi Công Mỹ Tại Sơn Tây
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Butchi" data-source="post: 8109" data-attributes="member: 7"><p>Hồi ấy, mỗi khi bị bắt buộc phải bay trên bầu trời đầy lửa đạn phòng không của miền Bắc nước ta, các “người hùng” Mỹ đều không khỏi khiếp sợ. Họ thường phải bay với tốc độ cao, trong nhiều giờ liền với thần kinh tập trung cao độ, hết sức căng thẳng. Thân thể họ bị ép chặt vào ghế lái, cố gắng chống trả các xung lực gấp nhiều lần bình thường để không bị phóng ra ngoài. Và khi máy bay bị trúng đạn, theo bản năng phản xạ trước cái chết, họ phải thao tác rất nhanh để bật tung người phóng ra khỏi buồng lái. Do thiết kế, những phi công lái máy bay phản lực chiến đấu hiện đại nhất của Mỹ hồi đó đều được khóa lại bằng những đai da để giữ chắc trong ghế ngồi. Nhưng hầu hết khi bay tới vùng trời miền Bắc Việt Nam, các phi công đều tháo lỏng chiếc đai da đó để ngả người ra sau cho dễ nhìn vào kính ra đa, hoặc quan sát xung quanh canh chừng những chiếc MIG lợi hại của không quân Việt Nam bất ngờ xuất hiện phóng tên lửa. Và khi máy bay bị trúng đạn, họ thường không còn đủ thời gian để siết chặt người lại bằng đai da. Khi phóng người thoát ra ngoài trong tư thế ấy, các phi công thường bị va vào sườn buồng lái khiến họ gãy tay, dập gối, hoặc bị các chấn thương nặng khác… Tiếp đó, họ bị quay cuồng trong không khí, tay chân như bị lực siêu âm xé rời từng mảnh, cho tới khi chiếc dù tự động mở ra giúp họ tiếp đất… Và thường là khi đó đã có rất nhiều người dân với súng, dao, gậy gộc, đòn càn, hoặc bất cứ thứ gì sẵn có trong tay với ánh mắt rực lửa căm thù, trong không khí phẫn nộ đến cực độ bủa vây và bắt họ!</p><p></p><p>Nỗi khiếp đảm của các phi công Mỹ hồi đó không chỉ mỗi khi bay vào vùng trời miền Bắc nước ta, mà dường như đã len vào cả trong mỗi bữa ăn, giấc ngủ của họ. Nhiều người đã chán chường dẫn đến nghiện rượu, thậm chí nghiện cả ma túy; có một số người đã tham gia phong trào phản đối chiến tranh Việt Nam.</p><p></p><p>Hơn nhiều bạn đọc còn nhớ những năm tháng chiến tranh gian khổ, ác liệt nhưng cũng rất hào hùng ấy. Cả miền Bắc nước ta đều là trận địa phòng không, sẵn sàng chia lửa đánh trả máy bay Mỹ. Chưa ai quên được cảnh thành phố đi sơ tán, tự vệ và dân quân trực chiến bắn máy bay, trẻ con đội mũ rơm đến lớp học trong hầm… Suốt đêm ngày, thỉnh thoảng bầu trời lại vang lên tiếng gầm rú của máy bay phản lực, tiếng bom nổ rung đất, tên lửa và đạn cao xạ bắn đỏ trời đêm… Mỗi sáng ra, người ta nô nức tìm đọc tin thắng trận trên báo Nhân dân, báo Quân đội; nghe loa phóng thanh công cộng phát đi bài xã luận mới nhất về trận thắng Mỹ đêm qua của Đài tiếng nói Việt Nam…</p><p></p><p>Cuộc chiến tranh phá hoại bằng không quân của Mỹ ra miền Bắc nước ta đã leo thang tới mức độ ác liệt nhất. Các cuộc không chiến ngày càng dữ dội và thiệt hại của phía Mỹ cũng ngày càng tăng. Có lẽ đây là cuộc chiến tranh tốn kém nhất trong lịch sử xâm lược quân sự của nước Mỹ. Cùng với số lượng máy bay bị bắn rơi ngày càng nhiều, số phi công Mỹ bị ta bắt được, lần lượt đến đăng ký ăn ngủ tại “Khách sạn Hanoi Hilton” cũng ngày càng đông hơn. Bọn giặc trời này tên nào cũng to lớn quá cỡ, và các phòng tạm giam phi công Mỹ ở Hà Nội khi đó luôn chật ních và thật sự là đã quá tải…</p><p></p><p>Phối hợp với chiến thắng của quân và dân miền Bắc, cuộc tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân 1968 của đồng bào và Quân giải phóng miền Nam đã làm nức lòng bè bạn năm châu và đưa hình ảnh chiến tranh Việt Nam đến từng gia đình người dân Mỹ. Tổng thống Mỹ Johnson đã phải tuyên bố đình chỉ các hoạt động của Không quân, Hải quân Mỹ chống lại miền Bắc Việt Nam. Cùng năm đó, Chính phủ Mỹ đã phải chấp thuận cử đại biểu ngồi vào bàn thương lượng hòa bình với Việt Nam tại hội nghị Paris.</p><p></p><p><strong>TỪ KHÁCH SẠN “VỠ TIM”… ĐẾN TRẠI GIAM “HY VỌNG”</strong></p><p></p><p>Ông Benjamin F. Schemmer, một sĩ quan cao cấp của Lầu Năm Góc, kiêm nhà báo và chuyên viên nghiên cứu lịch sử quân sự Mỹ, (người đã có công thu thập tài liệu và viết một cuốn sách khá công phu với nhan đề The Raid: The Son Tay Prison Rescue Mission nói về cuộc tập kích của quân Mỹ ở Sơn Tây) đã thống kê rằng: trong số 356 “người hùng của không lực Hoa Kỳ” đã từng có “vinh dự” được ăn ngủ ở Hỏa Lò của Hà Nội, chỉ có 2 người lớn tuổi nhất là một đại úy không quân và một trung úy hải quân đều đã có vợ và hai con. Còn lại, tuổi trung bình của họ là 32 và hầu hết đang là lúc thanh xuân của cuộc đời. Trong đó, 85% số các phi công này đã bay trên 15 phi vụ ném bom miền Bắc. Nghĩa là họ đã gây ra không ít tội ác, trước khi số phận được quyết định đến “an dưỡng” tại đây.</p><p></p><p>Khi tiến hành thiết kế xây dựng nhà giam Hỏa Lò, những kiến trúc sư, kỹ sư người Pháp không hề nghĩ rằng nơi này sau đó sẽ được sử dụng để giam giữ những tù binh phi công Mỹ - các sĩ quan quý tộc của ông bạn vàng giàu có và cường quốc quân sự. Và như vậy, vô tình họ được thơm lây vì đã có vinh dự góp phần vào chiến thắng không lực Hoa Kỳ của Việt Nam. Các phi công Mỹ đã gọi Hỏa Lò bằng một cái tên rất Mỹ: Khách sạn Hilton Hà Nội. Nhiều phi công lại muốn gọi Hỏa Lò bằng cái tên khác, cho đúng với tâm trạng của họ khi bước vào đây: Khách sạn Vỡ tim. Dù là Hilton Hà Nội hay Vỡ tim thì nó cũng chỉ là một: Đó là nơi đã từng tạm giam những người hùng của không lực Mỹ khi đã bị thất thế từ trên trời rơi xuống đất!</p><p></p><p>Bây giờ thì Hỏa Lò của Hà Nội chỉ còn lại một phần rất nhỏ, đủ cho người ta lưu luyến nhớ đến một chứng tích lịch sử. Cơn lốc cơ chế thị trường trong thập kỷ 90 ở nước ta đã thổi bay gần hết cả khối bê tông cốt thép rắn chắc đã sừng sững tọa lạc giữa lòng Hà Nội gần suốt thế kỷ qua. Thay vào đó là một tòa nhà mấy chục tầng được thiết kế, xây dựng theo kiểu tân kỳ, để làm một trung tâm dịch vụ du lịch. Nghe nói, một cựu phi công Mỹ khi đến thăm lại Hỏa Lò đã thốt lên tiếc rẻ: Nếu biết trước, với cương vị là giám đốc một công ty giàu có, ông ta sẽ bỏ tiền ra mua toàn bộ khu đất này và đề nghị với Chính phủ Việt Nam cho giữ lại nguyên trạng của Hỏa Lò xưa, rồi cải tạo, đầu tư biến nó thành một địa điểm du lịch đặc sắc. Sau đó, chỉ cần lần lượt tổ chức cho mấy trăm phi công Mỹ từng là cựu “công dân Hỏa Lò” 30 năm về trước cùng thân nhân và bạn bè của họ đến thăm. Khách sẽ được mời ngủ lại một vài đêm, cùng thưởng thức món phở Hà Nội, hoặc đậu phụ luộc chấm mắm tôm… thế là chủ chỉ còn việc tha hồ mà ngồi đếm đôla mệt nghỉ. Thật đúng là một sáng kiến vĩ đại kiểu Mỹ!</p><p></p><p>Nếu như trước đây cánh cửa đen sì của Hỏa Lò chỉ mở khi các chiến sĩ cảnh sát dẫn giải bị cáo ra Tòa xét xử, tiếp nhận phạm nhân mới, hoặc chuyển trại cho phạm nhân… ai muốn vào thăm nuôi phạm nhân cũng phải đến đúng ngày giờ và được phép của cán bộ quản lý trại… thì bây giờ các bạn và tôi có thể vào… dạo chơi ở tất cả các phòng giam trong Hỏa Lò bất kể lúc nào, miễn là khi nó… mở cửa? Ngay ngoài cổng chính, bên dưới vòm cửa có dòng chữ Maison centrale (bút tích của người Pháp để lại từ khi có trại giam Hỏa Lò), người ta đã dựng một tấm biển nội quy nền trắng, chữ đỏ và đen kẻ nắn nót, với nội dung mời chào quý khách đến tham quan di tích lịch sử này vào tất cả các ngày trong tuần (trừ thứ hai). Chỉ hơi tiếc một điều là phần trưng bày về các tù binh phi công Mỹ chỉ còn rất ít và quá sơ sài. Cả “khách sạn Hilton Hà Nội” xưa chỉ còn thu lại trong một căn phòng nhỏ khoảng 10m2. Nơi đây, bạn có thể được chiêm ngưỡng một chiếc giường cá nhân với đầy đủ chiếu, chăn, màn… một chiếc hòm kính với những giày, dép, sách vở, lưới bóng bàn… mà những tù binh phi công Mỹ đã sử dụng năm xưa. Ngoài ra, còn một số tấm ảnh chụp cảnh sinh hoạt thường nhật của các phi công Mỹ trong tù như: nấu ăn, nhận quà thăm nuôi, xem thư nhà, cầu nguyện trong nhà thờ v.v…</p><p></p><p>Trước ngày Hỏa Lò bị phá để giải phóng mặt bằng xây dựng vài tháng, có một đoàn làm phim chuyên nghiệp của nước ngoài, được trang bị rất hoàn chỉnh đến làm phim tư liệu tại Hỏa Lò. Bộ phim được mang một cái tên nghe hơi “gò bó”, nhưng thiện ý và xây dựng: “Tết Việt Nam, hòa giải”. Có thể nói, đây gần như là một sự “đặc ân”. Bởi vì trước đó khu “cấm địa” này chưa hề có tiền lệ cho ai được tự do quay phim chụp ảnh. Những phóng viên ta “xịn”, bình thường đi qua khu phố này, trước cánh cửa sắt nặng nề xám xịt và bức tường đá lạnh băng… đôi lúc còn có tâm trạng ngại ngùng, hãi hãi chứ đừng nói gì đến phóng viên của… Tây, lại còn dám hành nghề đàng hoàng nữa! Một chuyện lạ kỳ hết sức kể từ khi ngôi nhà số 1 của Hỏa Lò được sinh ra, chí ít là từ khi nó thuộc sự quản lý của chính quyền ta! Và còn một điều đặc biệt hơn, các diễn viên đóng vai chính cho bộ phim này đều mang quốc tịch Mỹ và là “cựu công dân Hỏa Lò” năm xưa. Đó chính là 6 phi công Mỹ đã từng “làm khách” bất đắc dĩ ở Hỏa Lò trong những năm chiến tranh. Họ được đạo diễn đưa thẳng từ sân bay quốc tế Nội Bài về để “gặp lại Hỏa Lò” lần lượt từng người một, trong khi máy quay phim đã được bố trí đón sẵn để chớp luôn sắc thái, tâm trạng, giọng nói… của những người trong cuộc. Ông Philip Pullman, vừa là đạo diễn kiêm luôn quay phim bảo: “Nếu thuê diễn chuyên nghiệp, giỏi làm cũng chỉ thể hiện được 60% tinh thần của kịch bản và đạo diễn. Còn đây, tất cả đều thật 100%! Kể cả nụ cười và những giọt nước mắt”…</p><p></p><p>Một “diễn viên” hết sức quen thuộc mà bạn đọc đã biết: Trung úy Everett Alvarez, người phi công có “thâm niêm” tù binh đáng nể của Hỏa Lò, nay đã sắp bước sang tuổi 60, tóc bạc quá nửa đầu. Sau bao năm xa cách, giờ được gặp lại “cảnh cũ, người xưa”, ông Alvarez xúc động không nói nên lời, mắt rưng rưng ứa lệ, tay run run chạm vào những chiếc chấn song sắt cũ kỹ và đứng lặng đi hồi lâu trước căn phòng giam quen thuộc năm ấy… Người viết bài này chợt nghĩ: giá như Tổng thống Bill Clinton được tận mắt chứng kiến cảnh đó, thì hẳn Chính phủ của ngài sẽ quyết định bãi bỏ lệnh cấm vận và bình thường hóa quan hệ ngoại giao với Việt Nam từ khi mới lên nắm quyền kia!</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Butchi, post: 8109, member: 7"] Hồi ấy, mỗi khi bị bắt buộc phải bay trên bầu trời đầy lửa đạn phòng không của miền Bắc nước ta, các “người hùng” Mỹ đều không khỏi khiếp sợ. Họ thường phải bay với tốc độ cao, trong nhiều giờ liền với thần kinh tập trung cao độ, hết sức căng thẳng. Thân thể họ bị ép chặt vào ghế lái, cố gắng chống trả các xung lực gấp nhiều lần bình thường để không bị phóng ra ngoài. Và khi máy bay bị trúng đạn, theo bản năng phản xạ trước cái chết, họ phải thao tác rất nhanh để bật tung người phóng ra khỏi buồng lái. Do thiết kế, những phi công lái máy bay phản lực chiến đấu hiện đại nhất của Mỹ hồi đó đều được khóa lại bằng những đai da để giữ chắc trong ghế ngồi. Nhưng hầu hết khi bay tới vùng trời miền Bắc Việt Nam, các phi công đều tháo lỏng chiếc đai da đó để ngả người ra sau cho dễ nhìn vào kính ra đa, hoặc quan sát xung quanh canh chừng những chiếc MIG lợi hại của không quân Việt Nam bất ngờ xuất hiện phóng tên lửa. Và khi máy bay bị trúng đạn, họ thường không còn đủ thời gian để siết chặt người lại bằng đai da. Khi phóng người thoát ra ngoài trong tư thế ấy, các phi công thường bị va vào sườn buồng lái khiến họ gãy tay, dập gối, hoặc bị các chấn thương nặng khác… Tiếp đó, họ bị quay cuồng trong không khí, tay chân như bị lực siêu âm xé rời từng mảnh, cho tới khi chiếc dù tự động mở ra giúp họ tiếp đất… Và thường là khi đó đã có rất nhiều người dân với súng, dao, gậy gộc, đòn càn, hoặc bất cứ thứ gì sẵn có trong tay với ánh mắt rực lửa căm thù, trong không khí phẫn nộ đến cực độ bủa vây và bắt họ! Nỗi khiếp đảm của các phi công Mỹ hồi đó không chỉ mỗi khi bay vào vùng trời miền Bắc nước ta, mà dường như đã len vào cả trong mỗi bữa ăn, giấc ngủ của họ. Nhiều người đã chán chường dẫn đến nghiện rượu, thậm chí nghiện cả ma túy; có một số người đã tham gia phong trào phản đối chiến tranh Việt Nam. Hơn nhiều bạn đọc còn nhớ những năm tháng chiến tranh gian khổ, ác liệt nhưng cũng rất hào hùng ấy. Cả miền Bắc nước ta đều là trận địa phòng không, sẵn sàng chia lửa đánh trả máy bay Mỹ. Chưa ai quên được cảnh thành phố đi sơ tán, tự vệ và dân quân trực chiến bắn máy bay, trẻ con đội mũ rơm đến lớp học trong hầm… Suốt đêm ngày, thỉnh thoảng bầu trời lại vang lên tiếng gầm rú của máy bay phản lực, tiếng bom nổ rung đất, tên lửa và đạn cao xạ bắn đỏ trời đêm… Mỗi sáng ra, người ta nô nức tìm đọc tin thắng trận trên báo Nhân dân, báo Quân đội; nghe loa phóng thanh công cộng phát đi bài xã luận mới nhất về trận thắng Mỹ đêm qua của Đài tiếng nói Việt Nam… Cuộc chiến tranh phá hoại bằng không quân của Mỹ ra miền Bắc nước ta đã leo thang tới mức độ ác liệt nhất. Các cuộc không chiến ngày càng dữ dội và thiệt hại của phía Mỹ cũng ngày càng tăng. Có lẽ đây là cuộc chiến tranh tốn kém nhất trong lịch sử xâm lược quân sự của nước Mỹ. Cùng với số lượng máy bay bị bắn rơi ngày càng nhiều, số phi công Mỹ bị ta bắt được, lần lượt đến đăng ký ăn ngủ tại “Khách sạn Hanoi Hilton” cũng ngày càng đông hơn. Bọn giặc trời này tên nào cũng to lớn quá cỡ, và các phòng tạm giam phi công Mỹ ở Hà Nội khi đó luôn chật ních và thật sự là đã quá tải… Phối hợp với chiến thắng của quân và dân miền Bắc, cuộc tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân 1968 của đồng bào và Quân giải phóng miền Nam đã làm nức lòng bè bạn năm châu và đưa hình ảnh chiến tranh Việt Nam đến từng gia đình người dân Mỹ. Tổng thống Mỹ Johnson đã phải tuyên bố đình chỉ các hoạt động của Không quân, Hải quân Mỹ chống lại miền Bắc Việt Nam. Cùng năm đó, Chính phủ Mỹ đã phải chấp thuận cử đại biểu ngồi vào bàn thương lượng hòa bình với Việt Nam tại hội nghị Paris. [B]TỪ KHÁCH SẠN “VỠ TIM”… ĐẾN TRẠI GIAM “HY VỌNG”[/B] Ông Benjamin F. Schemmer, một sĩ quan cao cấp của Lầu Năm Góc, kiêm nhà báo và chuyên viên nghiên cứu lịch sử quân sự Mỹ, (người đã có công thu thập tài liệu và viết một cuốn sách khá công phu với nhan đề The Raid: The Son Tay Prison Rescue Mission nói về cuộc tập kích của quân Mỹ ở Sơn Tây) đã thống kê rằng: trong số 356 “người hùng của không lực Hoa Kỳ” đã từng có “vinh dự” được ăn ngủ ở Hỏa Lò của Hà Nội, chỉ có 2 người lớn tuổi nhất là một đại úy không quân và một trung úy hải quân đều đã có vợ và hai con. Còn lại, tuổi trung bình của họ là 32 và hầu hết đang là lúc thanh xuân của cuộc đời. Trong đó, 85% số các phi công này đã bay trên 15 phi vụ ném bom miền Bắc. Nghĩa là họ đã gây ra không ít tội ác, trước khi số phận được quyết định đến “an dưỡng” tại đây. Khi tiến hành thiết kế xây dựng nhà giam Hỏa Lò, những kiến trúc sư, kỹ sư người Pháp không hề nghĩ rằng nơi này sau đó sẽ được sử dụng để giam giữ những tù binh phi công Mỹ - các sĩ quan quý tộc của ông bạn vàng giàu có và cường quốc quân sự. Và như vậy, vô tình họ được thơm lây vì đã có vinh dự góp phần vào chiến thắng không lực Hoa Kỳ của Việt Nam. Các phi công Mỹ đã gọi Hỏa Lò bằng một cái tên rất Mỹ: Khách sạn Hilton Hà Nội. Nhiều phi công lại muốn gọi Hỏa Lò bằng cái tên khác, cho đúng với tâm trạng của họ khi bước vào đây: Khách sạn Vỡ tim. Dù là Hilton Hà Nội hay Vỡ tim thì nó cũng chỉ là một: Đó là nơi đã từng tạm giam những người hùng của không lực Mỹ khi đã bị thất thế từ trên trời rơi xuống đất! Bây giờ thì Hỏa Lò của Hà Nội chỉ còn lại một phần rất nhỏ, đủ cho người ta lưu luyến nhớ đến một chứng tích lịch sử. Cơn lốc cơ chế thị trường trong thập kỷ 90 ở nước ta đã thổi bay gần hết cả khối bê tông cốt thép rắn chắc đã sừng sững tọa lạc giữa lòng Hà Nội gần suốt thế kỷ qua. Thay vào đó là một tòa nhà mấy chục tầng được thiết kế, xây dựng theo kiểu tân kỳ, để làm một trung tâm dịch vụ du lịch. Nghe nói, một cựu phi công Mỹ khi đến thăm lại Hỏa Lò đã thốt lên tiếc rẻ: Nếu biết trước, với cương vị là giám đốc một công ty giàu có, ông ta sẽ bỏ tiền ra mua toàn bộ khu đất này và đề nghị với Chính phủ Việt Nam cho giữ lại nguyên trạng của Hỏa Lò xưa, rồi cải tạo, đầu tư biến nó thành một địa điểm du lịch đặc sắc. Sau đó, chỉ cần lần lượt tổ chức cho mấy trăm phi công Mỹ từng là cựu “công dân Hỏa Lò” 30 năm về trước cùng thân nhân và bạn bè của họ đến thăm. Khách sẽ được mời ngủ lại một vài đêm, cùng thưởng thức món phở Hà Nội, hoặc đậu phụ luộc chấm mắm tôm… thế là chủ chỉ còn việc tha hồ mà ngồi đếm đôla mệt nghỉ. Thật đúng là một sáng kiến vĩ đại kiểu Mỹ! Nếu như trước đây cánh cửa đen sì của Hỏa Lò chỉ mở khi các chiến sĩ cảnh sát dẫn giải bị cáo ra Tòa xét xử, tiếp nhận phạm nhân mới, hoặc chuyển trại cho phạm nhân… ai muốn vào thăm nuôi phạm nhân cũng phải đến đúng ngày giờ và được phép của cán bộ quản lý trại… thì bây giờ các bạn và tôi có thể vào… dạo chơi ở tất cả các phòng giam trong Hỏa Lò bất kể lúc nào, miễn là khi nó… mở cửa? Ngay ngoài cổng chính, bên dưới vòm cửa có dòng chữ Maison centrale (bút tích của người Pháp để lại từ khi có trại giam Hỏa Lò), người ta đã dựng một tấm biển nội quy nền trắng, chữ đỏ và đen kẻ nắn nót, với nội dung mời chào quý khách đến tham quan di tích lịch sử này vào tất cả các ngày trong tuần (trừ thứ hai). Chỉ hơi tiếc một điều là phần trưng bày về các tù binh phi công Mỹ chỉ còn rất ít và quá sơ sài. Cả “khách sạn Hilton Hà Nội” xưa chỉ còn thu lại trong một căn phòng nhỏ khoảng 10m2. Nơi đây, bạn có thể được chiêm ngưỡng một chiếc giường cá nhân với đầy đủ chiếu, chăn, màn… một chiếc hòm kính với những giày, dép, sách vở, lưới bóng bàn… mà những tù binh phi công Mỹ đã sử dụng năm xưa. Ngoài ra, còn một số tấm ảnh chụp cảnh sinh hoạt thường nhật của các phi công Mỹ trong tù như: nấu ăn, nhận quà thăm nuôi, xem thư nhà, cầu nguyện trong nhà thờ v.v… Trước ngày Hỏa Lò bị phá để giải phóng mặt bằng xây dựng vài tháng, có một đoàn làm phim chuyên nghiệp của nước ngoài, được trang bị rất hoàn chỉnh đến làm phim tư liệu tại Hỏa Lò. Bộ phim được mang một cái tên nghe hơi “gò bó”, nhưng thiện ý và xây dựng: “Tết Việt Nam, hòa giải”. Có thể nói, đây gần như là một sự “đặc ân”. Bởi vì trước đó khu “cấm địa” này chưa hề có tiền lệ cho ai được tự do quay phim chụp ảnh. Những phóng viên ta “xịn”, bình thường đi qua khu phố này, trước cánh cửa sắt nặng nề xám xịt và bức tường đá lạnh băng… đôi lúc còn có tâm trạng ngại ngùng, hãi hãi chứ đừng nói gì đến phóng viên của… Tây, lại còn dám hành nghề đàng hoàng nữa! Một chuyện lạ kỳ hết sức kể từ khi ngôi nhà số 1 của Hỏa Lò được sinh ra, chí ít là từ khi nó thuộc sự quản lý của chính quyền ta! Và còn một điều đặc biệt hơn, các diễn viên đóng vai chính cho bộ phim này đều mang quốc tịch Mỹ và là “cựu công dân Hỏa Lò” năm xưa. Đó chính là 6 phi công Mỹ đã từng “làm khách” bất đắc dĩ ở Hỏa Lò trong những năm chiến tranh. Họ được đạo diễn đưa thẳng từ sân bay quốc tế Nội Bài về để “gặp lại Hỏa Lò” lần lượt từng người một, trong khi máy quay phim đã được bố trí đón sẵn để chớp luôn sắc thái, tâm trạng, giọng nói… của những người trong cuộc. Ông Philip Pullman, vừa là đạo diễn kiêm luôn quay phim bảo: “Nếu thuê diễn chuyên nghiệp, giỏi làm cũng chỉ thể hiện được 60% tinh thần của kịch bản và đạo diễn. Còn đây, tất cả đều thật 100%! Kể cả nụ cười và những giọt nước mắt”… Một “diễn viên” hết sức quen thuộc mà bạn đọc đã biết: Trung úy Everett Alvarez, người phi công có “thâm niêm” tù binh đáng nể của Hỏa Lò, nay đã sắp bước sang tuổi 60, tóc bạc quá nửa đầu. Sau bao năm xa cách, giờ được gặp lại “cảnh cũ, người xưa”, ông Alvarez xúc động không nói nên lời, mắt rưng rưng ứa lệ, tay run run chạm vào những chiếc chấn song sắt cũ kỹ và đứng lặng đi hồi lâu trước căn phòng giam quen thuộc năm ấy… Người viết bài này chợt nghĩ: giá như Tổng thống Bill Clinton được tận mắt chứng kiến cảnh đó, thì hẳn Chính phủ của ngài sẽ quyết định bãi bỏ lệnh cấm vận và bình thường hóa quan hệ ngoại giao với Việt Nam từ khi mới lên nắm quyền kia! [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Lịch Sử Địa Phương
Sự Thật Về Vụ Tập Kích Cứu Phi Công Mỹ Tại Sơn Tây
Top