Vẫn biết là ngồi nghe, ngồi làm, ngồi học, ngồi đọc English như một sự tra tấn dã man dành cho những thành viên không thích English một tí nào như ta )
Nhưng vẫn phải chịu khó nghe, chịu khó học, chịu khó đọc, chịu khó làm. Với mong muốn là kiếm một số điểm để lấy cái bằng Đại Học.
Học để lấy một cái bằng dường như đã trở thành tiềm thức của vô số con người, trở thành thói quen cũng như cách sống của vô số sinh viên.
Cũng có thể do hoàn cảnh ép buộc, cũng có thể do chả biết làm gì rồi thuận theo lẽ đời, cũng có thể là muốn chịu nhục một chút để tạo 1 nền móng, cũng có thể là nhiều sự có thể khác hợp lại.
Nhưng!!!
Cũng không nên phủ nhận 1 điều Giáo Dục Việt Nam đang trên đà đi xuống. Nào là hội nhập, tranh thủ bằng nước bạn, tiến lên XHCN, ... mà toàn là những hành động, những phương pháp, những cách thức, những cơ chế giúp cho Tiêu Cực, Tiêu Cực và Tiêu Cực.
Lâu lâu dần khiến cho nhiều suy nghĩ giới trẻ cũng như bao người khác, bị hoàn cảnh thôn tính, bị suy nghĩ trùng chéo, bị tư duy ép buộc làm mất dần, mất dần đi giá trị thực của chính con người mình. Chạy xô bồ theo xã hội, theo hoàn cảnh.
Rồi quên mất đi mình là ai? Mình như thế nào? Và mình cần, mình muốn, mình thích, mình đam mê, mình hy vọng, mình phù hợp gì nhất điều gì trên nhân thế?
Cái khốn khổ nhất là quên đi mất mình phải "sống" làm sao cho cho hạnh phúc, cho vui vẻ. Phải chăng chúng ta quên đi mất cái giá trị đích thực của cuộc đời mình? Quên đi mất mình phải trả lời câu hỏi: “Mình sống trên đời là để làm gì?”
Vì thế mà bao bạn trẻ chạy xô bồ theo cuộc sống, không biết cách sống làm sao cho hạnh phúc, cho vui vẻ, cho cuộc đời thêm tươi đẹp. Cái quên mất quan trọng nhất là không biết mình đang sống và tồn tại tại chỗ mình đang đứng là cả một điều thần kỳ. Vì chỉ một biến động rất nhỏ bé của quá khứ có lẽ ta đã không có mặt và được làm bạn bè của nhau như thế này.
Đó là lý do vì sao: Nhiều những bạn trẻ luôn sung sức nhất, giỏi giang nhất, năng động nhất lại luôn biến mình thành những điều khiến mình là người tội nghiệp nhất, đau khổ nhất, buồn bã nhất thậm chí là đi đến tuyệt vọng và kết thúc cuộc đời.
Đâu có nhìn ra ngoài kia, bao nhiêu người dị tật bẩm sinh, bao nhiêu người mồ côi cha mẹ, bao nhiêu người không có chân, có tay, có mắt, có mũi, có tai họ vẫn sống vui vẻ, biết cười, biết chia sẻ tình cảm, biết sống.
Tại sao lại có sự khác nhau đó?
Vì chúng ta luôn muốn chốn tránh khỏi cuộc sống của chính mình, thích lao vào mọt hình bóng nào đó, một thành tích nào đó, một hình tượng nào đó, một lối sống nào đó có sẵn vì nó bị ảnh hưởng tư tưởng ấy từ nhỏ đến lớn rồi.
Vì thế mà nhiều người càng nhiều tiền bao nhiêu, càng nhiều danh vọng, quyền lực bao nhiêu lại càng nhận ra thực sự những thứ đó chỉ là phù phiếm. Là sự xa hoa trong vẻ bề ngoài, là sự sung túc trong vô vọng, là sự đầy đủ trong bóng đêm, là sự vui vẻ trong tuyệt vọng.
Thế mà tại sao những người trẻ tuổi chúng ta, thời gian còn nhiều, sức khỏe còn đầy, niềm tin còn chan chứa, sức sống còn mãnh liệt, tuổi trẻ đầy khao khát lại đi sống một cuộc sống lúc nào cũng tràn đầy đau khổ, tràn đầy buồn bã tràn đầy tuyệt vọng. Có những bạn chỉ buồn vì ở nhà một mình, buồn vì tối chủ nhật tối thứ 7 không được đi chơi, buồn vì hôm nay trời mưa, buồn vì hôm nay trời nắng, buồn vì hôm nay phải đi học, có khi buồn vì hôm nay phải nghỉ học, …
Nhưng đâu ai biết phải tự Tĩnh Tâm lại Dừng và Cảm Nhận cuộc sống. Cuộc sống muôn vàn những điều hay, sự kỳ diệu, hương vị sống cũng như tràn đầy sức sống của một ngày dù là bão giông sấm chớp, mưa to gió lớn. Nhưng ẩn sau trong nó là đầy kiến thức về khoa học tự nhiên, về tâm linh, về vũ trụ.
Bằng việc than thân trách phận ta hãy tự biết Cân bằng lại cuộc sống, học Cảm nhận, Tận hưởng và Hưởng thụ Cuộc sống. Trước khi làm những điều quan trọng đó hãy nhìn lại trong tâm ta, thinh lặng lắng nghe cuộc sống, hãy biết tự suy nghĩ cho mình, nghĩ cho chính mình và Sống. Biết vứt bỏ và đón nhận^^
Nhưng vẫn phải chịu khó nghe, chịu khó học, chịu khó đọc, chịu khó làm. Với mong muốn là kiếm một số điểm để lấy cái bằng Đại Học.
Học để lấy một cái bằng dường như đã trở thành tiềm thức của vô số con người, trở thành thói quen cũng như cách sống của vô số sinh viên.
Cũng có thể do hoàn cảnh ép buộc, cũng có thể do chả biết làm gì rồi thuận theo lẽ đời, cũng có thể là muốn chịu nhục một chút để tạo 1 nền móng, cũng có thể là nhiều sự có thể khác hợp lại.
Nhưng!!!
Cũng không nên phủ nhận 1 điều Giáo Dục Việt Nam đang trên đà đi xuống. Nào là hội nhập, tranh thủ bằng nước bạn, tiến lên XHCN, ... mà toàn là những hành động, những phương pháp, những cách thức, những cơ chế giúp cho Tiêu Cực, Tiêu Cực và Tiêu Cực.
Lâu lâu dần khiến cho nhiều suy nghĩ giới trẻ cũng như bao người khác, bị hoàn cảnh thôn tính, bị suy nghĩ trùng chéo, bị tư duy ép buộc làm mất dần, mất dần đi giá trị thực của chính con người mình. Chạy xô bồ theo xã hội, theo hoàn cảnh.
Rồi quên mất đi mình là ai? Mình như thế nào? Và mình cần, mình muốn, mình thích, mình đam mê, mình hy vọng, mình phù hợp gì nhất điều gì trên nhân thế?
Cái khốn khổ nhất là quên đi mất mình phải "sống" làm sao cho cho hạnh phúc, cho vui vẻ. Phải chăng chúng ta quên đi mất cái giá trị đích thực của cuộc đời mình? Quên đi mất mình phải trả lời câu hỏi: “Mình sống trên đời là để làm gì?”
Vì thế mà bao bạn trẻ chạy xô bồ theo cuộc sống, không biết cách sống làm sao cho hạnh phúc, cho vui vẻ, cho cuộc đời thêm tươi đẹp. Cái quên mất quan trọng nhất là không biết mình đang sống và tồn tại tại chỗ mình đang đứng là cả một điều thần kỳ. Vì chỉ một biến động rất nhỏ bé của quá khứ có lẽ ta đã không có mặt và được làm bạn bè của nhau như thế này.
Đó là lý do vì sao: Nhiều những bạn trẻ luôn sung sức nhất, giỏi giang nhất, năng động nhất lại luôn biến mình thành những điều khiến mình là người tội nghiệp nhất, đau khổ nhất, buồn bã nhất thậm chí là đi đến tuyệt vọng và kết thúc cuộc đời.
Đâu có nhìn ra ngoài kia, bao nhiêu người dị tật bẩm sinh, bao nhiêu người mồ côi cha mẹ, bao nhiêu người không có chân, có tay, có mắt, có mũi, có tai họ vẫn sống vui vẻ, biết cười, biết chia sẻ tình cảm, biết sống.
Tại sao lại có sự khác nhau đó?
Vì chúng ta luôn muốn chốn tránh khỏi cuộc sống của chính mình, thích lao vào mọt hình bóng nào đó, một thành tích nào đó, một hình tượng nào đó, một lối sống nào đó có sẵn vì nó bị ảnh hưởng tư tưởng ấy từ nhỏ đến lớn rồi.
Vì thế mà nhiều người càng nhiều tiền bao nhiêu, càng nhiều danh vọng, quyền lực bao nhiêu lại càng nhận ra thực sự những thứ đó chỉ là phù phiếm. Là sự xa hoa trong vẻ bề ngoài, là sự sung túc trong vô vọng, là sự đầy đủ trong bóng đêm, là sự vui vẻ trong tuyệt vọng.
Thế mà tại sao những người trẻ tuổi chúng ta, thời gian còn nhiều, sức khỏe còn đầy, niềm tin còn chan chứa, sức sống còn mãnh liệt, tuổi trẻ đầy khao khát lại đi sống một cuộc sống lúc nào cũng tràn đầy đau khổ, tràn đầy buồn bã tràn đầy tuyệt vọng. Có những bạn chỉ buồn vì ở nhà một mình, buồn vì tối chủ nhật tối thứ 7 không được đi chơi, buồn vì hôm nay trời mưa, buồn vì hôm nay trời nắng, buồn vì hôm nay phải đi học, có khi buồn vì hôm nay phải nghỉ học, …
Nhưng đâu ai biết phải tự Tĩnh Tâm lại Dừng và Cảm Nhận cuộc sống. Cuộc sống muôn vàn những điều hay, sự kỳ diệu, hương vị sống cũng như tràn đầy sức sống của một ngày dù là bão giông sấm chớp, mưa to gió lớn. Nhưng ẩn sau trong nó là đầy kiến thức về khoa học tự nhiên, về tâm linh, về vũ trụ.
Bằng việc than thân trách phận ta hãy tự biết Cân bằng lại cuộc sống, học Cảm nhận, Tận hưởng và Hưởng thụ Cuộc sống. Trước khi làm những điều quan trọng đó hãy nhìn lại trong tâm ta, thinh lặng lắng nghe cuộc sống, hãy biết tự suy nghĩ cho mình, nghĩ cho chính mình và Sống. Biết vứt bỏ và đón nhận^^