Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Sống chậm
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 12657" data-attributes="member: 1321"><p>Nhiều lúc, bạn cảm thấy cuộc sống rối lên vì biết bao công việc chực chờ, trong khi thời gian có giới hạn. Và bạn bỗng cảm thấy ghét lê la hàng quán, chán những món quà lưu niệm bạn đã từng ao ước bấy lâu…</p><p></p><p>Khi còn bé, đối với chúng ta, thời gian là một điều gì đó rẻ bèo…Một ngày trôi đi rất dài, quá lâu, vì ta chỉ việc ăn, ngủ, giải trí, chẳng biết phải làm những điều gì có ích khác…Thuở ấu thơ là những khoảnh khắc dài thườn thượt khi ngồi quan sát một con kiến tha mồi, hoặc ngắm những cánh diều phấp phới trên bầu trời xa vời vợi… Đối với ta, niềm hạnh phúc lớn lao chỉ có thế. Ta không thích ăn, ta căm thù việc đi ngủ. Ba mẹ bắt ăn cơm thì phải ăn cơm, ba mẹ bắt ngủ thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Hầu như hiếm có đứa trẻ con nào được ăn quà vặt trước cổng trường hay được đi chơi rong vào buổi trưa nắng gắt.</p><p></p><p>Và vì thế, chính vào những lúc ấy, ta có những mơ ước thật giản dị, chẳng hạn như được ăn một cây kem đắt tiền hay được ba mẹ mua một bồ đồ chơi tập làm bác sĩ…Chính vì sự mong muốn không được đáp ứng mà ta vẫn cứ mơ, cứ ước, và cứ hy vọng…Sự hy vọng ấy cho ta một động lực ngọt ngào, để rồi chìm đắm trong những thứ cảm xúc non nớt trẻ dại, thấy mình quá đỗi bình yên…</p><p></p><p>o0o</p><p></p><p><img src="https://muctim.com.vn/article/media/2009/7-30/31376/pedori.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p>Rồi ta lớn lên.</p><p></p><p>Ta tự cho phép mình quyết định mọi việc, ta có quyền thức đến ba giờ sáng hoặc bỏ bữa cơm. Ta có thể mua bất cứ thứ gì ta thích, ăn những gì ta cần. Cuộc đời ta bỗng dưng đa dạng và muôn màu. Ta được dịp giao lưu cùng xã hội. Sống ý nghĩa biết bao.</p><p></p><p>Nhưng chính lúc đó cũng là lúc ta không thể từ bỏ những gì ta chán.</p><p></p><p>Học tập dồn dập nhưng kết quả không như mong muốn. Ta muốn bỏ. Nhưng ta không thể. Công việc ngập đầu với bao vất vả lo toan. Ta định buông xuôi. Nhưng chẳng được. Chúng ta sinh ra để trưởng thành, trưởng thành để làm việc, làm việc để tồn tại. Giấc ngủ đối với ta quá xa xỉ. 24 tiếng một ngày đối với ta quá ít…Ta ngộp thở, ta lo buồn…</p><p></p><p>Ta bắt đầu nản. Ta cảm thấy cuộc sống thật đáng ghét. Ta muốn quay về thuở hồn nhiên xưa. Lúc ấy tha hồ được ngủ trưa, tha hồ được ba mẹ cưng nựng và chỉ việc ăn, học. Nhưng đã xa tầm với mất rồi…</p><p></p><p>Vào ngày sinh nhật, bạn bè tặng những thứ đồ đắt tiền. Nào gấu bông, nào trang sức, nào quần áo…Vậy mà ta không cảm thấy nâng niu. Vì sao ư? Vì ta đã có quá nhiều rồi…</p><p></p><p>Cũng từ lúc nào chả rõ, ta ăn nhưng không thấy ngon. Đơn giản chỉ ăn để có sức khỏe và làm việc. Ta ăn như một cỗ máy, ăn mà không cần biết gia vị thế nào, và chẳng có thời gian để thưởng thức…</p><p></p><p>Chẳng bù cho ngày xưa, ta thèm một cái đùi gà đến nỗi phải nuốt nước miếng ừng ực. Còn bây giờ, thức ăn ê hề nhưng ăn vào là thấy khó chịu…</p><p></p><p>o0o</p><p></p><p>Rồi ta cũng biết được lý do khi sự khác biệt ngày càng gia tăng khoảng cách.</p><p></p><p>Đó là vì, khi xưa, ta có rất nhiều thời gian. Ta sống chậm. Sống chậm nên “nếm” được những niềm vui be bé…Sống chậm nên nâng niu từng món quà nhỏ, từ quyển truyện tranh mẹ tặng dịp sinh nhật cho đến chiếc vòng đeo tay mà bà mua về… Sống chậm nên ăn cũng chậm, nên thấy ngon…</p><p></p><p>Bây giờ, làm nhanh, xài nhanh, ăn nhanh, tiêu nhanh…Tất cả mọi thứ đều trôi như một cơn lốc khiến ta chưa kịp thích nghi đã phải cố gắng đương đầu tiếp với sóng gió khác…Vậy nên cuộc sống thật nhàm…</p><p></p><p>Muốn cuộc sống muôn màu? Không khó. Chỉ cần sống chậm một chút và giữ lấy những hạnh phúc giản dị, đừng để chúng vuột khỏi tầm tay mới bắt đầu tặc lưỡi: “Giá mà…”</p><p></p><p>Twinkle</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 12657, member: 1321"] Nhiều lúc, bạn cảm thấy cuộc sống rối lên vì biết bao công việc chực chờ, trong khi thời gian có giới hạn. Và bạn bỗng cảm thấy ghét lê la hàng quán, chán những món quà lưu niệm bạn đã từng ao ước bấy lâu… Khi còn bé, đối với chúng ta, thời gian là một điều gì đó rẻ bèo…Một ngày trôi đi rất dài, quá lâu, vì ta chỉ việc ăn, ngủ, giải trí, chẳng biết phải làm những điều gì có ích khác…Thuở ấu thơ là những khoảnh khắc dài thườn thượt khi ngồi quan sát một con kiến tha mồi, hoặc ngắm những cánh diều phấp phới trên bầu trời xa vời vợi… Đối với ta, niềm hạnh phúc lớn lao chỉ có thế. Ta không thích ăn, ta căm thù việc đi ngủ. Ba mẹ bắt ăn cơm thì phải ăn cơm, ba mẹ bắt ngủ thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Hầu như hiếm có đứa trẻ con nào được ăn quà vặt trước cổng trường hay được đi chơi rong vào buổi trưa nắng gắt. Và vì thế, chính vào những lúc ấy, ta có những mơ ước thật giản dị, chẳng hạn như được ăn một cây kem đắt tiền hay được ba mẹ mua một bồ đồ chơi tập làm bác sĩ…Chính vì sự mong muốn không được đáp ứng mà ta vẫn cứ mơ, cứ ước, và cứ hy vọng…Sự hy vọng ấy cho ta một động lực ngọt ngào, để rồi chìm đắm trong những thứ cảm xúc non nớt trẻ dại, thấy mình quá đỗi bình yên… o0o [IMG]https://muctim.com.vn/article/media/2009/7-30/31376/pedori.jpg[/IMG] Rồi ta lớn lên. Ta tự cho phép mình quyết định mọi việc, ta có quyền thức đến ba giờ sáng hoặc bỏ bữa cơm. Ta có thể mua bất cứ thứ gì ta thích, ăn những gì ta cần. Cuộc đời ta bỗng dưng đa dạng và muôn màu. Ta được dịp giao lưu cùng xã hội. Sống ý nghĩa biết bao. Nhưng chính lúc đó cũng là lúc ta không thể từ bỏ những gì ta chán. Học tập dồn dập nhưng kết quả không như mong muốn. Ta muốn bỏ. Nhưng ta không thể. Công việc ngập đầu với bao vất vả lo toan. Ta định buông xuôi. Nhưng chẳng được. Chúng ta sinh ra để trưởng thành, trưởng thành để làm việc, làm việc để tồn tại. Giấc ngủ đối với ta quá xa xỉ. 24 tiếng một ngày đối với ta quá ít…Ta ngộp thở, ta lo buồn… Ta bắt đầu nản. Ta cảm thấy cuộc sống thật đáng ghét. Ta muốn quay về thuở hồn nhiên xưa. Lúc ấy tha hồ được ngủ trưa, tha hồ được ba mẹ cưng nựng và chỉ việc ăn, học. Nhưng đã xa tầm với mất rồi… Vào ngày sinh nhật, bạn bè tặng những thứ đồ đắt tiền. Nào gấu bông, nào trang sức, nào quần áo…Vậy mà ta không cảm thấy nâng niu. Vì sao ư? Vì ta đã có quá nhiều rồi… Cũng từ lúc nào chả rõ, ta ăn nhưng không thấy ngon. Đơn giản chỉ ăn để có sức khỏe và làm việc. Ta ăn như một cỗ máy, ăn mà không cần biết gia vị thế nào, và chẳng có thời gian để thưởng thức… Chẳng bù cho ngày xưa, ta thèm một cái đùi gà đến nỗi phải nuốt nước miếng ừng ực. Còn bây giờ, thức ăn ê hề nhưng ăn vào là thấy khó chịu… o0o Rồi ta cũng biết được lý do khi sự khác biệt ngày càng gia tăng khoảng cách. Đó là vì, khi xưa, ta có rất nhiều thời gian. Ta sống chậm. Sống chậm nên “nếm” được những niềm vui be bé…Sống chậm nên nâng niu từng món quà nhỏ, từ quyển truyện tranh mẹ tặng dịp sinh nhật cho đến chiếc vòng đeo tay mà bà mua về… Sống chậm nên ăn cũng chậm, nên thấy ngon… Bây giờ, làm nhanh, xài nhanh, ăn nhanh, tiêu nhanh…Tất cả mọi thứ đều trôi như một cơn lốc khiến ta chưa kịp thích nghi đã phải cố gắng đương đầu tiếp với sóng gió khác…Vậy nên cuộc sống thật nhàm… Muốn cuộc sống muôn màu? Không khó. Chỉ cần sống chậm một chút và giữ lấy những hạnh phúc giản dị, đừng để chúng vuột khỏi tầm tay mới bắt đầu tặc lưỡi: “Giá mà…” Twinkle [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Sống chậm
Top