Anh đã quen sự đời dối trá
Liệu ngày đêm, em thật nhớ đến anh?
Hay chỉ là lời nói ngọt như "chanh"...
Để mai mốt tan thành con sóng biển.
Anh ra đi, tức là anh tan biến.
Liệu ai hay anh "ôn luyện" đêm ngày??
Anh nói vậy, để tan thành khói mây.
Bởi không muốn, đúng rồi anh không muốn.
Anh ra đi, lòng thấy không vương vướng.
Anh đi rồi, thấy thoải mái tự do
Vào diễn đàn, anh vô chốc lát.
Chẳng cần dòm Box Toán để làm chi.
Cũng chẳng ái náy điều gì ...
Anh nói thực, chẳng dấu em gì hết.
Bởi bạn chát, đơn giản là bạn ảo.
Ừm, tình bạn, chỉ là sự giả tạo.
Bởi dối lừa, đầu lưỡi môi trao.
Anh nói chẳng sai một chút nào.
Bởi bên anh có vô vàn bạn "ẢO".
Tình bạn ảo đẹp chẳng thể bền
Cùng nhau mỗi tối, chuyện suốt đêm
Nhưng cuộc sống đâu bao la đến thế.
Anh cần gì một thứ gọi là "ĐIÊU".
Hẹn nhau thì cứ đợi chờ
Nhưng có lẽ đi rồi không trở lại
Bởi trong anh đã hằn lên một "tồn tại"
Mãi cuộc đời, anh mãi chẳng thể quên.
Sự dối trá, mãi mãi vẫn đậm sâu
Thà chẳng biết đến nhau thì chẳng giận.
Còn bên em, những đêm xả hận
Những nỗi buồn, buôn chuyện qua "yaho".
Anh mãi nhớ, suốt đời anh mãi nhớ
Bởi có bao giờ vợ lừa dối anh đâu
Có điều cá đã cắn câu..
Anh đâu thể làm "chồng" của em nữa
Chia tay rồi, thôi, anh xẽ đi bước nữa.
Anh đâu cần em nhớ đến làm chi.
Thandieu đã nói điều gì.
Thì Điêu sẽ nhớ, sẽ làm được thôi.
Chia tay, anh đã cạn lời.
Thôi em đừng với, đừng vời lại anh.
Để cho nhẹ nhõm, tình xanh.
Vợ chồng, nay đã tan thành khói sương.
Cũng tại em chẳng cho một đường
Thôi thì tan nát, còn thương làm gì.
Căn phòng trống thiếu bóng anh.
Chén rượu nhạt, không em bên cạnh
Ta chia tay, anh không hề muốn vậy
Nhưng chia rồi, chẳng thể được như xưa
Coi như chưa hứa, chưa thề.
Bởi anh là kẻ bạc tình thế thôi!
Giá mà mình viết thơ vần hơn!