Nhật ký cho anh: SẼ MÃI YÊU EM CHỨ...!
Tác giả:Sad Girl email sadgirl6669
Có những tâm sự, những chia sẻ không thể nói thành lời. Có những điều ta chỉ biết chôn giấu vào trong 2 chữ “nhật ký” này thôi. Anh đã từng muốn nghe, muốn đọc những dòng tâm sự này phải không? Nhật ký em viết cho anh dài, dài lắm anh à? Giá như anh có thể hiểu tất cả. Tình yêu này dẫu không biết kết thúc, dẫu mong manh lắm nhưng tại sao, tại sao em không thể quên?
Nhật kí, ngày...tháng...năm...
Thời gian nhanh thật. 1 năm – 1 năm kể từ ngày em quen anh. Khoảng thời gian quen anh có lẽ là khoảng thời gian em mệt mỏi nhất, buồn nhất. Một cuộc nói chuyện tình cờ để dần dần em nghĩ rằng người hiểu em nhất là anh.Từng suy ngĩ, tâm trạng, từng lời nói của anh không khác gì em. Hình như trong mắt anh, em mới thực sự là chính mình. Không hồn nhiên, vô tư, không mạnh mẽ, lạc quan như người ta vẫn nghĩ. Anh là người con trai đầu tiên nhận ra được con người thật của em, người đầu tiên đoán ra được tính cách của em giống với cô gái Thu Phong trong blog radio số 199. Người mà lúc buồn, lúc mệt mỏi, lúc em khóc luôn phải nghe em than vãn. Anh đã từng nói em là nguồn động lực của anh, là người quan trọng nhất với anh. Nhưng anh có biết rằng ngừơi làm em vui nhất cũng là anh. Mỗi lúc buồn, mỗi lúc khóc, mệt mỏi, nói chuyện cùng anh đều làm em nhẹ nhõm, đều làm em mạnh mẽ lên nhiều. Em cảm ơn anh vì điều đó. Lúc cậu em mất, lúc em mệt mỏi trong kì thi, lúc em khóc vì nhớ bà nội, anh đều làm em vui. Nếu có thể quay lại em chỉ mong quay lại lúc em mới quen anh, quay lại lúc em chưa gặp anh, đề lúc em buồn, em mệt mỏi, lúc em khóc có thể nhắn tin với anh, nói chuyện cùng anh.
Nhật kí, ngày...tháng...năm...
Yêu anh ư ? Câu hỏi mà lúc nào anh cũng muốn biết câu trả lời và chính em cũng vậy. Dường như yêu em, anh chỉ quan tâm đến câu trả lời đó thì phải. Còn cảm xúc của em, suy nghĩ của em? Đôi lúc bất chợt đọc lại những dòng tin nhắn yahoo, facebook, chợt thấy nhói lòng. Những dòng tin nhắn đó đã có lúc làm em vui dù không biết nó là những lời thật lòng hay giả dối. Vui vì những câu nói khùng khùng của anh. Đã có lúc em bật khóc khi đọc lại nó, cũng có lúc bật cười vì vui, vui vì anh luôn tự hào rằng với em anh luôn thật lòng, không hề giả dối. Liệu có thật không anh? Anh đã từng lừa dối em mà, anh từng, phải không anh ? Em đã luôn phủ nhận điều đó vì em luôn tin anh. Em biết anh luôn muốn nghe em nói yêu anh, em không trả lời anh, không phải không tin anh, không yêu anh. Em chỉ muốn đợi, đợi để biết rằng tình cảm đó là thật lòng. Anh nói “anh sẽ cố gắng để chứng mình tình cảm đó là thật, cố gắng để xứng đáng với em”, em mãi nhớ. Đã có lúc em yêu anh rất nhiều, nhiều hơn bản thân mình. Em đã rất sợ, sợ rằng yêu ai đó quá nhiều sẽ đánh mất bản thân mình, sẽ tự mình làm tổn thương mình. Nhìn status trên facebook của anh, có lúc em đã khóc, khóc vì biết anh đang mệt mỏi, khóc vì thương anh. Em đã ước rằng giá như có ai đó ở bên cạnh anh, quan tâm cho anh thì tốt biết mấy. Giá như có ai đó ở bên cạnh anh để anh luôn vui vẻ, hạnh phúc. Điều em mong muốn chi vậy thôi.
Nhật kí, ngày...tháng...năm...
Vốn cứ nghĩ đã quen rồi... mọi cảm xúc từ lâu đã chai lì theo năm tháng...đôi lúc em mệt nhoài vì nhớ anh. Đã có lúc ngỡ như đã quên được anh thì anh lại đến. Dường như ông trời không cho em quên anh thì phải. Gặp lại anh, em đã nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối em gặp anh. Em không muốn nhớ đến anh nữa. Em mệt mỏi lắm rồi. Ghét anh không, có trách anh không? ừ thì em ghét lắm, trách lắm chứ, chính anh cũng không dám gặp em mà. Nhưng lí trí dường như không bao giờ thắng nổi cảm xúc. Em không thể ghét anh, không thể giận anh, không thể trách anh. Gặp anh, muốn nói rất nhiều điều nhưng có cái gì ngăn em lại. Nói gì đây khi ngày mai anh đi, rồi cũng sẽ rất lâu để lại nhìn thấy anh, để lại gặp anh, rồi anh cũng sẽ vô tâm như vậy. Nói gì đây khi em không biết sẽ gặp anh bao nhiêu lần nữa, khi không biết tương lai mình sẽ ở đâu. Tình yêu đó mong manh quá khiến em sợ. Chỉ biết rằng bên cạnh anh, luôn cho em cảm giác an toàn, hạnh phúc.
Nhật kí, ngày...tháng...năm...
Sự im lặng đáng sợ của anh làm em sợ, sợ cái vô tâm của anh. Không 1 tin nhắn, không một cuộc gọi để rồi thỉnh thoảng gọi cho em, câu hỏi đầu tiên của anh vẫn là em có yêu anh không ? mỗi lúc anh say anh đều hỏi em câu hỏi đó nhưng anh đâu biết được là người anh yêu là ai? Em nên vui hay buồn đây khi trong cơn say anh nhớ đến em, nhớ tất cả mọi chuyện về em. Người ta nói thời gian và khoảng cách là 2 thứ đáng sợ nhất bởi nó sẽ xóa nhòa tất cả. Em sợ lắm anh à. Ngày anh đi anh bảo em giữ anh. Anh muốn em tin anh mà. Em tin anh và sẽ mãi tin anh vì thế đừng bắt em phải hoài nghi anh. Đã từng yêu anh rất nhiều, đã từng tin anh rất nhiều, cũng đã từng tổn thương vì anh rất nhiều.
Nhật kí, ngày...tháng...năm...
Hôm nay em đã mơ, một giấc mơ về anh thật đẹp anh à. Không phải là anh vô tâm, vô tình như thường nữa. Một giấc mơ hạnh phúc mà em muốn lưu giữ mãi. Trong giấc mơ, anh đã bảo vệ em và luôn nắm tay em đi qua trước mặt mọi người. Trong giấc mơ em đã hỏi anh câu hỏi mà bấy lâu nay em muốn hỏi anh “anh sẽ mãi yêu em chứ?”. Câu trả lời của anh đã làm em buồn biết bao vì nó hoàn toàn trái với những gì em mong đợi. Trong giấc mơ, anh chọn em và dắt tay em đi qua một cô gái khác. Trong giấc mơ đó, em thật sự, thật sự rất sợ mất anh. Yêu anh, em luôn tự hỏi mình rằng, phải chăng mình đã quá ngốc nghếch - ngốc nghếch yêu anh nhiều đến như vậy. Đã có người yêu em rất nhiều, nhớ em rất nhiều, có người quan tâm, lo lắng cho em rất nhiều nhưng tại sao lại không phải anh? tại sao người yêu em lại là nguời vô tâm như vậy? Em không cần anh quan tâm nhiều đến em, chỉ mong anh chăm sóc tốt cho bản thân mình, yêu quí bản thân mình. Em cần anh, khùng ạ. Sẽ mãi yêu em chứ?
Hi vọng một ngày nào đó anh nghe được những dòng nhật ký này, nghe được những suy nghĩ của em. nhật kí em viết cho một năm quen anh, là những lời em muốn nói khi gặp lại anh nhưng không thể nói thành lời. Mong người em yêu luôn hạnh phúc !
---share--Mom---
Tác giả:Sad Girl email sadgirl6669
Có những tâm sự, những chia sẻ không thể nói thành lời. Có những điều ta chỉ biết chôn giấu vào trong 2 chữ “nhật ký” này thôi. Anh đã từng muốn nghe, muốn đọc những dòng tâm sự này phải không? Nhật ký em viết cho anh dài, dài lắm anh à? Giá như anh có thể hiểu tất cả. Tình yêu này dẫu không biết kết thúc, dẫu mong manh lắm nhưng tại sao, tại sao em không thể quên?
Nhật kí, ngày...tháng...năm...
Thời gian nhanh thật. 1 năm – 1 năm kể từ ngày em quen anh. Khoảng thời gian quen anh có lẽ là khoảng thời gian em mệt mỏi nhất, buồn nhất. Một cuộc nói chuyện tình cờ để dần dần em nghĩ rằng người hiểu em nhất là anh.Từng suy ngĩ, tâm trạng, từng lời nói của anh không khác gì em. Hình như trong mắt anh, em mới thực sự là chính mình. Không hồn nhiên, vô tư, không mạnh mẽ, lạc quan như người ta vẫn nghĩ. Anh là người con trai đầu tiên nhận ra được con người thật của em, người đầu tiên đoán ra được tính cách của em giống với cô gái Thu Phong trong blog radio số 199. Người mà lúc buồn, lúc mệt mỏi, lúc em khóc luôn phải nghe em than vãn. Anh đã từng nói em là nguồn động lực của anh, là người quan trọng nhất với anh. Nhưng anh có biết rằng ngừơi làm em vui nhất cũng là anh. Mỗi lúc buồn, mỗi lúc khóc, mệt mỏi, nói chuyện cùng anh đều làm em nhẹ nhõm, đều làm em mạnh mẽ lên nhiều. Em cảm ơn anh vì điều đó. Lúc cậu em mất, lúc em mệt mỏi trong kì thi, lúc em khóc vì nhớ bà nội, anh đều làm em vui. Nếu có thể quay lại em chỉ mong quay lại lúc em mới quen anh, quay lại lúc em chưa gặp anh, đề lúc em buồn, em mệt mỏi, lúc em khóc có thể nhắn tin với anh, nói chuyện cùng anh.
Nhật kí, ngày...tháng...năm...
Yêu anh ư ? Câu hỏi mà lúc nào anh cũng muốn biết câu trả lời và chính em cũng vậy. Dường như yêu em, anh chỉ quan tâm đến câu trả lời đó thì phải. Còn cảm xúc của em, suy nghĩ của em? Đôi lúc bất chợt đọc lại những dòng tin nhắn yahoo, facebook, chợt thấy nhói lòng. Những dòng tin nhắn đó đã có lúc làm em vui dù không biết nó là những lời thật lòng hay giả dối. Vui vì những câu nói khùng khùng của anh. Đã có lúc em bật khóc khi đọc lại nó, cũng có lúc bật cười vì vui, vui vì anh luôn tự hào rằng với em anh luôn thật lòng, không hề giả dối. Liệu có thật không anh? Anh đã từng lừa dối em mà, anh từng, phải không anh ? Em đã luôn phủ nhận điều đó vì em luôn tin anh. Em biết anh luôn muốn nghe em nói yêu anh, em không trả lời anh, không phải không tin anh, không yêu anh. Em chỉ muốn đợi, đợi để biết rằng tình cảm đó là thật lòng. Anh nói “anh sẽ cố gắng để chứng mình tình cảm đó là thật, cố gắng để xứng đáng với em”, em mãi nhớ. Đã có lúc em yêu anh rất nhiều, nhiều hơn bản thân mình. Em đã rất sợ, sợ rằng yêu ai đó quá nhiều sẽ đánh mất bản thân mình, sẽ tự mình làm tổn thương mình. Nhìn status trên facebook của anh, có lúc em đã khóc, khóc vì biết anh đang mệt mỏi, khóc vì thương anh. Em đã ước rằng giá như có ai đó ở bên cạnh anh, quan tâm cho anh thì tốt biết mấy. Giá như có ai đó ở bên cạnh anh để anh luôn vui vẻ, hạnh phúc. Điều em mong muốn chi vậy thôi.
Nhật kí, ngày...tháng...năm...
Vốn cứ nghĩ đã quen rồi... mọi cảm xúc từ lâu đã chai lì theo năm tháng...đôi lúc em mệt nhoài vì nhớ anh. Đã có lúc ngỡ như đã quên được anh thì anh lại đến. Dường như ông trời không cho em quên anh thì phải. Gặp lại anh, em đã nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối em gặp anh. Em không muốn nhớ đến anh nữa. Em mệt mỏi lắm rồi. Ghét anh không, có trách anh không? ừ thì em ghét lắm, trách lắm chứ, chính anh cũng không dám gặp em mà. Nhưng lí trí dường như không bao giờ thắng nổi cảm xúc. Em không thể ghét anh, không thể giận anh, không thể trách anh. Gặp anh, muốn nói rất nhiều điều nhưng có cái gì ngăn em lại. Nói gì đây khi ngày mai anh đi, rồi cũng sẽ rất lâu để lại nhìn thấy anh, để lại gặp anh, rồi anh cũng sẽ vô tâm như vậy. Nói gì đây khi em không biết sẽ gặp anh bao nhiêu lần nữa, khi không biết tương lai mình sẽ ở đâu. Tình yêu đó mong manh quá khiến em sợ. Chỉ biết rằng bên cạnh anh, luôn cho em cảm giác an toàn, hạnh phúc.
Nhật kí, ngày...tháng...năm...
Sự im lặng đáng sợ của anh làm em sợ, sợ cái vô tâm của anh. Không 1 tin nhắn, không một cuộc gọi để rồi thỉnh thoảng gọi cho em, câu hỏi đầu tiên của anh vẫn là em có yêu anh không ? mỗi lúc anh say anh đều hỏi em câu hỏi đó nhưng anh đâu biết được là người anh yêu là ai? Em nên vui hay buồn đây khi trong cơn say anh nhớ đến em, nhớ tất cả mọi chuyện về em. Người ta nói thời gian và khoảng cách là 2 thứ đáng sợ nhất bởi nó sẽ xóa nhòa tất cả. Em sợ lắm anh à. Ngày anh đi anh bảo em giữ anh. Anh muốn em tin anh mà. Em tin anh và sẽ mãi tin anh vì thế đừng bắt em phải hoài nghi anh. Đã từng yêu anh rất nhiều, đã từng tin anh rất nhiều, cũng đã từng tổn thương vì anh rất nhiều.
Nhật kí, ngày...tháng...năm...
Hôm nay em đã mơ, một giấc mơ về anh thật đẹp anh à. Không phải là anh vô tâm, vô tình như thường nữa. Một giấc mơ hạnh phúc mà em muốn lưu giữ mãi. Trong giấc mơ, anh đã bảo vệ em và luôn nắm tay em đi qua trước mặt mọi người. Trong giấc mơ em đã hỏi anh câu hỏi mà bấy lâu nay em muốn hỏi anh “anh sẽ mãi yêu em chứ?”. Câu trả lời của anh đã làm em buồn biết bao vì nó hoàn toàn trái với những gì em mong đợi. Trong giấc mơ, anh chọn em và dắt tay em đi qua một cô gái khác. Trong giấc mơ đó, em thật sự, thật sự rất sợ mất anh. Yêu anh, em luôn tự hỏi mình rằng, phải chăng mình đã quá ngốc nghếch - ngốc nghếch yêu anh nhiều đến như vậy. Đã có người yêu em rất nhiều, nhớ em rất nhiều, có người quan tâm, lo lắng cho em rất nhiều nhưng tại sao lại không phải anh? tại sao người yêu em lại là nguời vô tâm như vậy? Em không cần anh quan tâm nhiều đến em, chỉ mong anh chăm sóc tốt cho bản thân mình, yêu quí bản thân mình. Em cần anh, khùng ạ. Sẽ mãi yêu em chứ?
Hi vọng một ngày nào đó anh nghe được những dòng nhật ký này, nghe được những suy nghĩ của em. nhật kí em viết cho một năm quen anh, là những lời em muốn nói khi gặp lại anh nhưng không thể nói thành lời. Mong người em yêu luôn hạnh phúc !
---share--Mom---