Trả lời chủ đề

Chương 11


 PHẦN 1 


Từng ngày trôi qua, bệnh của dì Thành lúc khỏe lúc yếu, có lúc có thể dựa vào thành giường nói

  chuyện một lúc lâu, có khi lại ngủ lịm đi cả ngày trời. Tiểu Mễ mỗi ngày đều túc trực trong 

 bệnh viện bên dì Thành, không hay biết mùa hè đã sắp kết thúc. 


Bùi Ưu hầu như mỗi ngày đều đến phòng bệnh xem xét bệnh tình của dì Thành, anh dịu dàng

  thông hiểu, cẩn thận tỉ mỉ, rất nhanh chóng trở thành người bạn vong niên thinh lặng của dì .

  Khi bệnh tình của dì nặng hơn, anh cũng suốt ngày ở trong phòng bệnh để Thành Viện và Tiểu 

 Mễ có thể nghỉ ngơi. 


Một đêm trong bệnh viện. 


Có lúc Tiểu Mễ đột nhiên choàng tỉnh trong giấc mộng. 


Cả người toát mồ hôi lạnh, vừa thở dốc vừa mở to mắt nhìn, Bùi Ưu vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh

  giường dì Thành, ánh trăng rọi khắp phòng khiến bóng hình anh càng thanh tao cao quý. Hình 

 như anh cũng cảm nhận được cử động của cô nên lặng lẽ quay đầu lại mỉm cười dịu dàng. 


Nụ cười mỉm ấy... 


Từ thần thái, cử chỉ, giọng nói cho đến từng động tác nhỏ đều giống y như Dực. 


Ngớ người ra nhìn anh, Tiểu Mễ vừa bước ra từ giấc mộng lúc ấy thường không phân biệt rõ

 anh là ai. Ngẩn ra nhìn một hồi lâu, sau đó, ánh mắt của cô bắt đầu dần dần ảm đạm. Không

  phải là anh ấy, cho dù là tướng mạo hay trong xương tủy cũng không phải. Cô đã nhầm lẫn 

 một lần, tàn nhẫn làm tổn thương một người vô tội. Cô không có bất kỳ lý do nào để phạm lại 

 sai lầm một lần nữa. 


Cô bắt đầu có ý thức tránh né Bùi Ưu. 


Chỉ cần Bùi Ưu xuất hiện trong phòng bệnh, cô đều viện lý do bừa bãi để trốn tránh. Cô biết mình đang trong lúc tinh thần đang sa sút, ý chí sẽ yếu đến độ dễ dàng sụp đổ. Không nhìn thấy gương mặt quen thuộc, không nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mới không bị mê hoặc lần nữa. 


Nhưng mà... 


Bùi Ưu lại vẫn tóm được cô một cách kỳ lạ. 


Trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, dáng cao cao của anh đã chặn trước khi cô đang muốn

  né tránh, vẻ mặt ôn hòa và bất lực: "Tại sao muốn trốn tôi? Tôi đáng sợ lắm phải không?" 


Tiểu Mễ thất thần không nói được câu nào. 


"Nói cho tôi biết nhiều chuyện của Dực hơn được không?" Anh khẩn khoản, "Xin cô đấy! " 


Bùi Chấn Hoa rất ít khi có ở nhà. 


Nhưng hầu như mỗi lần đến nhà họ Bùi, Tiểu Mễ đều có thể nhìn thấy Doãn Đường Diêu ôm

  một cô gái ra ra vào vào, anh ta lái một chiếc xe đua đỏ mới tinh, rú ga vọt qua trên đường núi

  trước vườn hoa, trong xe mỗi ngày đương nhiên đều có một mỹ nữ khác nhau, âm nhạc cuồng

  loạn vang lên trong không gian vắng lặng, phóng đi với tốc độ nhanh như đạn bay, âm thanh 

 mạnh mẽ của chiếc xe làm kinh sợ cả bầy chim rừng. 


Nhìn xa xa... 


Hình bóng của Doãn Đường Diêu lạnh lùng cô độc đến mức giống như một pho tượng lạnh lẽo 

 thờ ơ. 


Mỗi lần nhìn thấy anh, Tiểu Mễ trong phút chốc tay chân luýnh quýnh, người cứng đơ, đau

  lòng đến không chịu đựng nổi. Vậy mà Bùi Ưu tuy luôn mỉm cười nhưng rất kiên trì để cô 

 ngồi trong vườn hoa kể chuyện về Dực. 


Ánh nắng ban chiều rọi vào khu vườn, hương hoa lan xa trong cơn gió mùa hạ nhè nhẹ thổi.

  Dưới tán cây xanh, chiếc bàn tròn nhỏ làm bằng gỗ cây đằng, bình trà nhỏ màu trắng có những 

 hoa văn tinh tế, hương trà thơm thơm, trà bánh bày biện đẹp đẽ. Trong chiếc ghế đằng màu trắng

 , Bùi Ưu cúi đầu nhấm nháp vị trà, Tiểu Mễ đờ đẫn nhìn anh đang ngồi đối diện. 


Lúc đó... 


Không gian tĩnh mịch dường như chỉ thuộc về anh và cô. 


Ngắm nhìn Bùi Ưu, trong hoảng hốt cô như có ảo giác thời gian đông cứng lại, nhịp tim dần 

 chậm đến mức có thể nghe thấy cả tiếng của máu huyết lưu thông trong cơ thể mình. 


"Dực học rất tốt, phải không?" 


"Phải." 


"Mỗi lần thi đều xếp trong mấy hạng đầu chứ?" 


"Không." Cô lắc lắc đầu. 


"...?" 


Ánh mắt của cô nhẹ nhàng dừng lại trên gương mặt tuấn tú của Bùi Ưu, cười : "Không phải mấy

  hạng đầu, anh ấy luôn luôn đứng nhất, anh không thể tưởng tượng được thế giới này có người 

 ưu tú như thế đâu. Cho dù sau khi thi xong thế nào đi nữa, anh ấy vẫn luôn xuất sắc nhất. Thậm 

 chí có một lần, trong cuộc thi lớn toàn quốc về tiếng Pháp, đột nhiên một bạn khoa tiếng Pháp 

 vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để tham gia thi thì bị ngã bệnh, anh ấy tạm thời thay thế để đi thi cũng

  giành được hạng nhất." 


"Cậu ấy rất giỏi tiếng Pháp?" Bùi Ưu kinh ngạc hỏi. 


"Dực biết rất nhiều thứ tiếng, anh ấy nói ngôn ngữ của mỗi quốc gia đều có vẻ đẹp và đặc sắc 

 riêng, anh ấy rất thích tiếng Pháp nên đã từng cố gắng học nó." 


Trong đáy mắt Bùi Ưu ánh lên một ánh nhìn kinh ngạc, "Vậy thì chẳng trách..." 


"Sao?" 


"Hồi trước vì muốn đọc tài liệu tiếng Pháp, tôi bắt đầu tự học tiếng Pháp, ha ha, lúc học cảm 

 thấy rất thoải mái và dễ dàng. Lúc đó tôi có một cảm giác rất kỳ diệu, giống như cái thứ tiếng

  Pháp đó đã tồn tại sẵn trong đầu, có người cho tôi chứ không phải tôi học vậy." 


PHẦN 2: Em ương bướng lại ích kỷ và nhỏ mọn 


Tiểu Mễ thẫn thờ: "Nghe nói giữa những người sinh đôi thường có một mối liên hệ kỳ diệu." 


"Hơn nữa, tôi cũng đá bóng." Anh sờ sờ mũi, cười. "Lần trước nghe cô nói Dực đá bóng rất cừ." 


"Anh đá ở vị trí nào?" 


"Trung phong." 


Mắt cô chợt sáng lên: "Dực cũng thế." 


Nhưng, tôi chỉ ngồi ở ghế dự bị thôi." Anh cười ngượng nghịu. "Có thể là do thân hình hơi gầy

  gò nên rất dễ bị hậu vệ đối phương đốn ngã. Có một lần bị đối phương chơi ác đá một cái té 

 ngã, bị thương ở đầu gối, sau đó đá bóng chẳng ra gì nữa." 


Cô run người, kinh sợ kêu lên: "Đầu gối?! " 


"Ừ?" 


"Hai năm trước phải không?" 


"Đúng rồi." 


"Mùa thu đúng không?" Cô kiềm nén hơi thở, gấp gáp nhìn anh. "Đầu gối bên trái?! Bị thương

  rất nặng?" 


Bùi Ưu dần dần ngạc nhiên: "Chính thế! Sao cô biết?" Đến bây giờ đầu gối bên trái của anh

  cũng vẫn còn vết sẹo. 


Tiểu Mễ kinh ngạc đến độ không thở nổi. 


Cô nhớ trận thi đấu lúc đó, trong tình huống không có người phòng thủ, Dực đột nhiên ngã nhào.

  Anh ngã rất nặng trên sân thi đấu, máu ở đầu gối bên phải tuôn ra như bị thương rất nặng, 

 không cách nào thi đấu tiếp được nữa. Vì thế đã bỏ dở trận đấu quyết định của cúp bóng đá lien

  trường, chỉ đoạt giải á quân. 


Bùi Ưu cũng kinh ngạc đến đờ đẫn. 


Hồi lâu, anh nhẹ nhàng đặt ly trà trong tay lên chiếc bàn tròn, hạ ánh mắt nhìn xuống, cặp lông

  mày trên khuôn mặt tuấn tú của anh chiếu xuống thành một vệt đen, anh nhếch nhếch môi,

  cười nhạt nhẽo đau khổ: 


"Tiếc là đội bóng của chúng tôi đã sớm bị loại ở trận bán kết, chứ nếu vào được chung kết, nói 

 không chừng..." 


Ngọn gió cuối hạ mang đến hương vị trong lành mát mẻ. 


Hương hoa lạnh nhạt. 


Bên ngoài vườn hoa là đường núi yên tịnh. 


Dưới tàng cây xanh rậm rạp, 


Tiểu Mễ ngồi lặng lẽ, nhìn Bùi Ưu mặc áo sơ mi trắng, đột nhiên có một cảm giác về số mệnh.

  Lá cây reo xào xạc, ánh nắng rọi qua tán lá lấp la lấp lánh, máu huyết lưu thông như cũng chậm

  rãi, Tiểu Mễ lặng ngắm anh, tim đập chậm đến độ có thể nghe thấy từng nhịp của nó. 


Bùi Ưu ngẩng đầu lên. 


Chỉ thấy trong bóng râm của tàng cây ẩm ướt, mái tóc ngắn của cô mảnh dẻ mềm mại và tròng

  mắt đen trắng phân minh. Ánh mắt cô trong suốt, lặng lẽ ngắm nhìn anh, trong ánh mắt có sự 

 đau khổ và buồn thương, như thể sợ bị người khác phát hiện, đang cố gắng khắc chế nỗi đau để

  giấu nó vào trong tận đáy mắt. 


"Cô... vẫn nhìn Dực như thế này sao?" Tim anh chợt đập nhanh, đột nhiên hỏi. 


Cô vội vàng cúi đầu xuống. 


"Xin lỗi." 


Cô cắn cắn môi, biết mình lại thất lễ nữa rồi. Tuy mỗi lần đều nhắc nhở mình, anh ấy là Bùi Ưu

 là anh của Dực, nhưng mà... 


"Tiểu Mễ, cám ơn em", môi anh lại vẽ nên một nụ cười hiền hòa. Tuy rằng anh không có tư

  cách gì để nói thế này, nhưng vẫn cám ơn em đã tốt với Dực." 


"Không! " Cô chầm chậm lắc đầu. "Anh sai rồi, không phải em nhìn Dực như thế. Em..." Cô lại

  cắn chặt môi. "Em không tốt với Dực chút nào, lúc nào em cũng trợn mắt nhìn anh ấy, to tiếng 

 với anh ấy, em đối với anh ấy vô cùng tệ hại, em ương bướng lại ích kỷ lại nhỏ mọn..." 


Bùi Ưu đờ đẫn. 


Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn anh: "Anh xem đấy, cho nên em rất hối hận." 


"Dực là người lương thiện và dễ hài lòng nhất thế gian, anh ấy chỉ cần một bát mì một gương 

 mặt tươi cười dịu dàng là đã thấy vui lắm rồi. Nhưng em vẫn cứ hay ỷ lại và hung dữ..." Gương 

 mặt cô rất yên tĩnh. "Nếu như đổi lại là người con gái khác, anh ấy nhất định sẽ vô cùng hạnh 

 phúc, người con gái ấy sẽ rất yêu quý trân trọng anh ấy." 


Bùi Ưu vừa ngạc nhiên vừa đau lòng, cô lúc này lặng lẽ ngồi trong chiếc ghế đằng màu trắng,

  vậy mà lại có cảm giác linh hồn cô đã bị rút mất, đang bồng bềnh trôi dạt trong không trung. 


"Bây giờ em đã học biết được nhiều điều" Nụ cười tĩnh lặng trên gương mặt cô gần như đã 

 thông suốt, "Nhưng, cũng chẳng cần thiết nữa., em biết... đó là sự trừng phạt của thượng đế." 


Bùi Ưu biết, đó cũng là hình phạt của ông trời dành cho anh. Nếu anh sớm biết mình còn có 

 một người em trai, anh chưa từng chăm sóc... 


Anh dịu dàng nắm tay cô. 


Có nói gì cũng không thể an ủi được cô, anh có thể hiểu được tất cả những tình cảm trong lòng

  cô, những đau khổ và hối hận sâu sắc đó, vào lúc này, anh và cô đều cảm thấy giống nhau. 


Ánh nắng cuối hạ rực rỡ nhưng không chói mắt người. 


Mây trắng lặng lẽ trôi trên bầu trời xanh trong vắt, vẫn một màu xanh trong từ thuở mới khai

  thiên lập địa cho đến tận tương lai xa vời sau này. 


Gió thổi đến. 


Trong vườn tràn mùi hương. 


Chiếc xe đua mới màu đỏ gầm rú từ ngoài đường núi phóng đến. 


Tiếng phanh xe ken két! 


Chiếc Ferrari dừng ngay trước cửa ngôi biệt thự hoa viên màu trắng đối diện, một gã con trai 

 vừa cao vừa đẹp trai bước xuống, bóng dáng cô độc của anh ta thật lạnh lẽo, mái tóc màu hạt dẻ

  bị nắng trưa chiếu thành một dải ánh sáng tà ác. 


"Diêu." 


Mỹ nữ xinh đẹp trong xe phát hiện mình như bị bỏ rơi, chỉ có thể gọi to một tiếng, sau đó cũng 

 mở cửa ra, tươi cười hớn hở chạy đến đi bên cạnh anh. 


Trong vườn hoa. 


Dưới tán cây xanh. 


Tiểu Mễ cúi thấp đầu. 


Doãn Đường Diêu đứng đối lưng với vườn hoa nhà họ Bùi, ánh mặt trời rọi bóng anh đổ dài 

 trên mặt đất, chiếc bóng dài và lạnh lẽo, cách biệt với sự yên lặng của đường núi, dồn nén đến 

 mức không thở nổi. 


Anh đi vài bước. 


Rồi đột nhiên 


Đứng lại. 


Anh đột ngột đứng đó, bất động. 


Cô gái bên cạnh giơ tay che ánh nắng, nổi quạu, la lối ồn ào, anh coi như hệt tiếng ruồi vo ve 

 vậy thôi. Anh biết cô đang ở đó, cùng với Ưu, trong vườn hoa nhà họ Bùi, cô trắng trợn xuất 

 hiện trong cuộc đời anh, trắng trợn đùa bỡn anh, sau đó trắng trợn đi chung với bạn của anh.

  Anh muốn chứng minh cho cô thấy sự tồn tại của cô chẳng là cái quái gì đối với anh cả. Nhưng

 , khi anh phóng đãng với mấy cô gái khác chỉ chứng minh anh là một thằng ngốc nực cười mà 

 thôi. 


Doãn Đường Diêu chầm chậm... quay người... 


Ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ vẫn nhìn chằm chằm vào vườn hoa nơi cô gái mà anh rất muốn

  coi thường ngồi đó, mà bàn tay của Bùi Ưu vẫn đang nắm chặt tay cô. 


Hương hoa vẫn thơm. 


Trong không khí bỗng nhuộm một thứ mùi quái gở. 


Vườn nhà họ Bùi. 


PHẦN 3: Sao cái gì cô cũng không biết??? 


Doãn Đường Diêu ngồi xuống chiếc ghế đằng màu trắng một cách cứng nhắc, anh hướng ánh 

 nhìn lạnh lẽo vào Tiểu Mễ lúc này khuôn mặt đang trắng bệch, hô hấp có phần rối loạn; không 

 nói lời nào, trong đáy mắt lộ ra nét hận thù tàn khốc. Bùi Ưu cười, rót cho anh một ly trà thơm,

  lắc đầu nói: 


"Sao có thể để cô gái kia cứ thế mà đi về? Ở đây khó bắt được xe lắm! " 


Hương trà vấn vít trong ly. 


Không ai nói gì. 


Đồng tử Doãn Đường Diêu co thít lại, anh mấp máy môi, cứ trừng mắt nhìn Tiểu Mễ. Cô hình 

 như gầy đi một chút, vai càng gầy yếu, mỏng manh đến mức nếu ánh mắt anh lạnh lẽo hơn nữa

  chắc là hơi thở của cô cũng mất đi luôn. 


Cô hồi hộp vịn chặt tay ghế. 


Cô có thể cảm nhận ánh mắt của Doãn Đường Diêu mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, từ bên

  ngoài dần dần tiến vào đến xương cốt. Cô lạnh đến mức run toàn thân run rẩy, cảm thấy nếu 

 thêm một khắc nữa thôi cô sẽ chết trong ánh mắt tàn nhẫn của anh. 


Bùi Ưu sờ sờ mũi, cười: 


"Hai người không nói gì à?" 


Đúng là đầu óc bị thương cả rồi, hai người này cứ như đứa trẻ ấy, dùng ý muốn phục thù và

  tránh né để làm tổn thương lẫn nhau, nhưng lại hoàn toàn không biết hận thù và tránh né đơn

  thuần không chỉ không giải quyết được vấn đề mà còn làm tổn thương mình đến mức rỉ máu

 tâm hồn. 


"Tôi về đây! " 


Hồi lâu sau, Tiểu Mễ lập cập nói một câu, hoảng loạn đứng dậy, cả nhìn Doãn Đường Diêu 

 cũng không dám. 


"Làm gì chột dạ thế?" 


Doãn Đường Diêu cười lạnh, cũng đứng lên, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống cô bên dưới, 

 thân hình cao lớn của anh tạo thành bóng râm hoàn toàn che lấp cô nhỏ bé. 


Cô giật mình. 


Đúng, cô đang chột dạ. Vốn cho rằng thời gian trôi đi sẽ làm cô quên được việc làm tội lỗi của

 mình, nhưng mà, cảm giác tội lỗi này càng ngày càng sâu thêm, giống như một con sâu cứ từng 

 ngày đục khoét gặm nhấm trái tim cô. 


Doãn Đường Diêu nâng cằm cô lên đầy khinh bỉ. 


Anh quan sát cô. 


"Nói tôi biết, Ưu rất giống cái người tên Bùi Dực gì đó phải không?" Doãn Đường Diêu nhếch

  mép, ánh mắt căm hận. "Cho nên, cô không còn muốn ngó ngàng gì đến trái tim trong ngực tôi 

 nữa, chuyển hướng sang thích khuôn mặt của Ưu chứ gì?" 


Cô kinh ngạc mở to đôi mắt: "Cái gì?" 


"Cô đúng là to gan thật đấy! " Doãn Đường Diêu hít hơi, tay bóp chặt cằm cô. "Chơi giỡn với 

 tôi xong, còn dám chạy đến đùa cợt với Ưu. Trong mắt cô, tất cả đàn ông trên thế gian đều có

  thể chơi đùa được, đúng không?" 


"Em không có! " Cô sợ hãi kêu lên. Không, sao anh có thể chỉ trích cô nặng nề như thế! 


"Không có...?" Doãn Đường Diêu bóp chặt tay hơn, tàn nhẫn vuốt ve cằm cô, nghiến răng kèn

  kẹt. "Vậy tại sao mỗi ngày cô đều ở bên Ưu?" 


Mấy ngày gần đây, thường thấy cô và Ưu ngồi lặng lẽ trong vườn hoa nhà họ Bùi. 


Có lúc cô uống trà. 


Có lúc cô nhẹ nhàng nói chuyện. 


Cô không giống trước kia luôn cười rất vui vẻ với anh, ở bên cạnh Ưu, thần thái của cô tĩnh

  lặng đến thấu suốt. Sự tĩnh lặng này anh hoàn toàn không quen, dường như cô cố ý tạo ra nó vì

  Ưu. 


Mỗi lần đi ngang vườn hoa nhà họ Bùi 


Anh không để mình nhìn thấy cô. 


Cô giống như một giấc mộng, mỗi một hồi ức nhỏ bé đều có thể khiến tim anh buốt nhói. Vậy

  mà, cho dù luôn đứng quay lưng lại với cô, từng tế bào trong thân thể anh đều không tự chủ mà 

 cảm thấy được cô, không khí căng thẳng đến mức chịu không nổi; cô đi rồi, không khí càng

  trống vắng đến không thể chịu đựng được hơn. 


"Em..." Tiểu Mễ kinh sợ, mở miệng muốn phân trần, cô không trêu đùa Bùi Ưu, làm sao cô dám

  thế, làm sao cô bỡn cợt Bùi Ưu được? Nhưng, ánh mắt lạnh lẽo nhức nhối của Doãn Đường

  Diêu lạnh đến mức khiến cô không thể nói tiếp, anh sẽ không nghe cô giải thích nữa, mọi lời 

 nói của cô đối với anh đều là vô hiệu. 


Doãn Đường Diêu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Cô đúng là đứa con gái vô liêm sỉ nhất thế

  gian! " 


Tim cô đau như cắt. 


Cô nhắm mắt, cặp lông mày đen nhỏ xinh trên làn da trắng như tuyết run nhẹ. Đúng, cô là đứa 

 con gái đáng ghét vô liêm sỉ, cô không thể nào viện được bất cứ cớ gì để cầu xin anh tha thứ. 


Cô không phản ứng gì. 


Trước mặt anh, cô trong một lúc dường như câm lặng như một con rối, mặc anh sỉ nhục hay 

 làm gì, cô đều không có chút cử động nào. Những thù hận của anh như màu bóng đêm đen đặc 

 chết chóc trước mặt, không có tiếng động nào, không có bất cứ âm thanh gì. 


Doãn Đường Diêu dùng hết sức bóp chặt cằm cô. 


Cô đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng vẫn một mực im lặng, không bao biện không giải thích, 

 cô im lặng như mãi mãi cũng không nói thêm lời nào nữa. 


"Tôi hận cô." 


Doãn Đường Diêu rút hơi nói, âm thanh dồn nén trầm khàn. 


Cô rùng mình. 


"Tôi hận không giết được cô! " 


Sự im lặng của cô thổi bùng cơn giận dữ của Doãn Đường Diêu! Tay anh lạnh băng, hơi run rẩy

 , muốn chế ngự nó, lại dần dần trở nên ghê gớm hơn... Đột nhiên, tay anh vận hết sức! Anh bóp

  cằm cô đến môi miệng méo mó lại, xương cằm kêu lắc rắc! Anh muốn cô đau! Anh muốn cô 

 đau đến phải hét lên. Chứ không phải cứ im lặng không nói thế này. 


"Đủ rồi! " 


Bùi Ưu không nhìn được nữa, bước đến giữ tay Doãn Đường Diêu lại, nhíu mày nói: 


"Diêu! Tính trẻ con thế này không thể giải quyết được vấn đề gì! " 


Tiểu Mễ đau đến mức đầu óc trống rỗng, cô có thể cảm thấy bàn tay Doãn Đường Diêu chứa 

 đựng một ý muốn phục thù kinh hồn, khiến cô hận mình không thể chết ngay đi cho xong! 


"Giải quyết thế nào? Anh nói đi phải giải quyết thế nào đây?" 


Doãn Đường Diêu điên loạn hét to, quay đầu nhìn Bùi Ưu, lại quay đầu thật mạnh nhìn Tiểu Mễ

 . Cô vẫn im lặng im lặng. "ùng" 1 tiếng, tim anh buốt đau! 


Anh giận dữ hét: 


"Sao cô không nói gì hả? Cô chuẩn bị không nói suốt đời chắc? Khiến tôi nực cười đến mức

  như một thằng ngu, sau đó cô cười thầm tôi, có đúng không? Cô dựa vào đâu mà không nói 

 chứ? Cô vốn không để tâm, phải không? Cho dù tôi chết đi, cho dù tôi vì cô mà chết, cô cũng 

 không quan tâm, đúng không? Không nói gì, cô muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra

  hết hả?" 


Tiếng hét của Doãn Đường Diêu như một mũi dao găm chích máu, khoét thẳng vào tim Tiểu

  Mễ, đau đến mức khắp người run bắn lên, giống như đầu cô được chôn vùi trong lòng đất giờ

  bị đào xới tung lên. 


Cô hoảng loạn mở to đôi mắt, sâu thẳm trái tim đau đớn tột cùng. 


"Em không biết... em không biết..." 


Cô không biết phải làm thế nào, thế là, cô chỉ biết chạy trốn. Nhưng, trốn tránh cũng sai rồi? 

 Phải vậy không? Môi Doãn Đường Diêu tím tái, đáy mắt là nỗi đau khổ bị tổn thương trần trụi,

  nỗi đau này còn sắc nhọn buốt nhói hơn cả đêm hôm đó. 


"Cái gì cô cũng không biết hả?" 


Doãn Đường Diêu gào lên đau khổ. 


Tâm can như càng đau buốt khổ sở đến cùng cực, anh xiết đầu cô chặt hơn, phẫn nộ hét lên với

  cô: 


PHẦN 4: Không có nơi nào cho cô trốn chạy 


"Tôi hận cô! " 


"Tôi hận cô! " 


"Tôi - hận - cô ! " 


Cô có biết không? 


Tôi hận cô! 


Tôi hận cô lừa dối tôi, hận cô gạt tôi xong còn làm ra vẻ như chẳng có gì xảy ra, tôi mãi mãi 

 không tha thứ cho cô, nhưng mà cô cũng không màng nếm thử sự tha thứ nếu có được. Tôi hận

  cô; hận cô xuất hiện trước mặt tôi, nhưng lúc cô cố không xuất hiện trước mặt tôi nữa, ngoài

  càng hận cô thêm, tôi cũng bắt đầu hận cả bản thân mình! 


Vườn hoa nhà họ Bùi. 


Ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá xanh rậm rạp. 


Gió mùa hè mang theo hương hoa lành lạnh. 


"Diêu! " 


Bùi Ưu hoảng hốt chạy bổ đến. 


Doãn Đường Diêu chầm chậm chầm chậm trượt dài xuống đất, làn môi tím xanh, khóe mắt 

 dường như có chút ánh sáng óng ánh. Lúc anh ngã quỵ hai tay vẫn xiết chặt Tiểu Mễ đang đau 

 đớn, nặng nề ngã xuống đất, cho dù đau quặn mà ngất đi, anh vẫn có ý thức bảo vệ đầu cô. 


Màn đêm buông xuống. 


Ánh sao xuyên qua cửa sổ rọi xuống phòng ngủ. 


Doãn Đường Diêu hai mắt khép chặt, mặt trắng bệch nằm hôn mê trên giường, hơi thở của anh

  rất nhẹ, môi vẫn tím tái. Gió đêm thổi đến, màn cửa bay lật phật, trong ánh sao lung linh trong

  suốt, Tiểu Mễ đang đờ đẫn đứng bên cạnh giường ngắm nhìn anh. Trong đầu vô cùng hỗn loạn

 , cô cứ thẫn thờ đứng đó, máu huyết trong tai rần rật chảy, cô biết mình vô phương chạy trốn. 


Tất cả là do cô làm ra. 


Tất cả phải do cô tự giải quyết. 


Bùi Ưu đang khám cho anh, tuy nhịp tim của Diêu rất yếu ớt nhưng cuối cùng cũng đã hồi phục

  ổn định dần, không còn gì để quá lo lắng nữa. Anh nhè nhẹ cau mày, trong lòng có chút nghi 

 hoặc, Diêu đã làm phẫu thuật thay tim rồi nhưng tại sao mấy ngày gần đây bệnh phát tác ngày 

 càng nhiều? Anh còn nhớ được nghe nói rằng phẫu thuật thay tim cho Diêu rất thành công, cơ

  bản đã có thể sinh hoạt như người bình thường rồi mà. 


Anh nhìn về phía Tiểu Mễ đang đứng bên giường. 


Bộ váy trắng của cô bị gió đêm thổi bay nhè nhẹ, da trắng đến gần như trong suốt, đáy mắt tràn

  đầy nỗi ân hận day dứt, môi bị cắn chặt như sắp bật máu, đôi vai gầy yếu đang run rẩy không 

 ngừng. 


Là do cô sao? 


Bùi Ưu thở dài, có lẽ mình không nên để Doãn Đường Diêu và cô qua lại nữa. Anh vốn cho

  rằng Diêu yêu cô sâu đậm như thế, chỉ cần ở bên cô sẽ thấy vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng, sao

  anh lại quên rằng, cũng chỉ có tình yêu sâu sắc mới nhấn chìm Diêu vào nỗi đau khổ như vậy! 


Thế là, 


Anh mỉm cười nói với Tiểu Mễ: "Em cứ về trước đi, anh chăm sóc Diêu là được rồi." 


Nhưng cô chầm chậm lắc đầu: 


"Không! " 


Cô không muốn tránh né nữa, không có chỗ nào để cô trốn chạy cả, chỉ cần trong lòng Doãn 

 Đường Diêu vẫn căm hận và đau khổ, dù cô có chạy đến chân trời góc bể cũng không thể quên 

 được việc mình đã gây ra. 


Đêm đã khuya. 


Lúc Doãn Đường Diêu từ từ mở mắt, 


Tiểu Mễ đang nằm nhoài, đầu kê trên nệm trải giường. Ánh sao chiếu vào, mái tóc ngắn mềm

  mại của cô dường như phát ra chút ánh sáng. Hình như cô đang ngủ, đôi vai lặng lẽ co giật, 

 chiếc váy trắng mỏng manh đến như trong suốt. Doãn Đường Diêu vô thức vươn tay ra, ngón 

 tay khẽ chạm nhẹ vào mái tóc mềm của cô, như một con nhím mềm mại, mái tóc của cô giữa

  những ngón tay anh man mát và ấm áp. 


Một cách lặng lẽ... 


Phần gáy của cô trở nên cứng đờ. 


Doãn Đường Diêu khi phát hiện ra, toàn thân cũng cứng đơ, nắm chặt tay lại, rút ra khỏi mái 

 tóc của cô, nhãn thần trở nên lạnh lẽo u ám. 


Cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh: 


"Tỉnh rồi sao?" 


Đây là nụ cười đầu tiên cô tặng anh kể từ sau đêm hôm đó, trong nụ cười có chút yếu mềm, 

 chút ăn năn, trong đôi mắt mờ mịt như có sương mù, nhưng đó vẫn là một khuôn mặt tươi cười

 . Cô nhìn anh, thần thái không có chút gì lẩn tránh, cũng không trốn chạy nữa. 


Tiểu Mễ đỡ Doãn Đường Diêu ngồi dậy, để gối nằm lót sau lưng anh, đắp chăn lên người anh

 cẩn thận, sau đó, cô nhẹ nhàng cười với anh: 


"Anh muốn uống chút nước không?" 


Doãn Đường Diêu trầm mặc nhìn cô, thái độ lạnh nhạt mà bướng bỉnh. 


Rót một ly nước ấm mang đến, cô cẩn thận chậm rãi đặt ly thủy tinh vào trong tay anh, nhẹ 

 giọng nói: "Nên uống bây giờ mới tốt! " 


Tay nắm chặt ly nước, Doãn Đường Diêu gườm gườm nhìn cô, trong đáy mắt u tối đầy cảnh

  giác, khàn giọng hỏi: 


"Cô muốn làm gì?" 


Tiểu Mễ không hiểu ngước nhìn anh: "Kìa?" 


"Tại sao, cô lại giả vờ giả vịt như vậy hả?" Giọng nói của anh lạnh lẽo tàn khốc, ngón tay cứng

 đơ đến mức như có thể bóp nát ly thủy tinh. 


"Không phải trốn tôi như trốn rắn rết sao? Không phải cô ngay cả nói chuyện với tôi cũng

  không muốn sao? Lại giả bộ thế này, rốt cuộc cô muốn đùa giỡn đến mức nào nữa hả?" Chiếc

  khuyên trên cánh mũi anh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo châm biếm. 


Nhìn anh, ánh mắt cô dần dần ủ rũ, rất nhẹ rất nhẹ nói: 


"Em không có... chỉ là em... em không biết nên làm thế nào..." 


Cô khổ sở cười: 


"Nếu có thể chọn lựa lần nữa, em sẽ lặng lẽ đi bên cạnh anh, không quấy nhiễu anh, không để

  anh phát hiện ra em. Chỉ cần mỗi ngày có thể trông thấy anh, lén lút làm chút việc gì đó cho 

 anh, em nghĩ như thế cũng đã đủ hạnh phúc rồi! " 


Doãn Đường Diêu mím chặt môi. 


Cô tiếp tục thấp giọng nói: "Là em quá tham lam và ích kỷ, nên mới gây ra chuyện không thể 

 tha thứ này. Anh rất ghét em... em... em cũng căm hận bản thân mình. Em sai rồi, em đã làm sai

  rồi, đã làm sai một cách không thể khoan dung nổi, nhưng mà, phải làm sao đây?" 


Cô nhẹ hít hơi, nhìn anh chăm chú, trong ánh mắt có ý bất chấp tất cả: 


"Xin anh nói em biết, bất luận là gì, em cũng sẽ làm ! " 


Rất lâu... 


Ánh mắt Doãn Đường Diêu vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi hận cô, hận đến không thể đập nát đầu

  cô ra, hận đến mức khi cô chưa xuất hiện trên cõi đời này, tôi sẽ dùng mọi cách để báo thù cô, 

 để cô nếm thử những nỗi đau khổ tôi đang phải chịu đựng." 


Tiễu Mễ cắn chặt môi. 


"Được." 


Thật ra, cô đã sớm nếm trải cảm giác đau khổ đó rồi, chính là cảm giác đau khổ đến khắc cốt 

 ghi tâm mới khiến cô đến bên cạnh Doãn Đường Diêu. Và cũng chính vì thế, lúc cô hiểu rõ cô 

 đang khiến người khác bị tổn thương sâu sắc y như vậy, cô mới không thể tha thứ cho bản thân 

 mình. 


"Nhưng, tôi không cách gì làm được." Doãn Đường Diêu đau khổ nhắm nghiền mắt. "Không 

 phải vì tôi nhu nhược, mà vì... tôi biết, cô không yêu tôi! " 


Cô ngây người. 


Nỗi đau khổ tột cùng trên khuôn mặt Doãn Đường Diêu đến khiến người ta phải nghẹt thở, anh

  trừng mắt, trong đáy mắt anh là sự yếu đuối bất lực: "Cô không yêu tôi, vì thế cô không thể 

 nếm trải sự đau khổ đó, cho nên sự phục thù của tôi chỉ là trò chơi chán phèo của con nít, cuối 

 cùng người bị áp bức và sỉ nhục vẫn là bản thân tôi mà thôi." 


PHẦN 5: Nếu như, em rời khỏi nơi này? 


Tim cô thắt lại đau đớn. 


Nếu có thể, cô nguyện khiến anh được vui vẻ, nếu nỗi đau của cô có thể khiến anh vui sướng

  hài lòng, có thể khiến anh quên hết tất cả những gì đã xảy ra. Vậy nhưng, vết thương trong tim 

 cô càng xé càng to, không ngừng rỉ máu. Cô biết, việc cô đã phạm phải mãi mãi không thể được

  tha thứ, không phải vì sự hận thù của anh, mà vì tình yêu của anh. 


Rất lâu sau đó, 


Cô hết sức khó khăn nói ra: 


"Nếu như, em rời khỏi nơi này thì sao?" 


Cho dù cô không đành lòng, nhưng mãi mãi biến khỏi nơi này, mãi mãi không xuất hiện trước

  mặt anh, để thời gian xoa dịu tất cả những ký ức, chắc sẽ tốt hơn chứ? 


"Cô không cần trái tim trong ngực tôi nữa sao?" Doãn Đường Diêu lạnh lùng hỏi. "Hoặc, vì 

 không muốn nhìn thấy tôi, nên ngay cả trái tim cô yêu thích cô cũng không cần chứ gì?" 


"Không phải! " 


Tiểu Mễ đau khổ khàn giọng kêu lên. 


"Thế thì là gì?" Anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. "Vì trái tim này, cô cam tâm tình nguyện ở

 bên cạnh tôi, sao, giờ lại dễ dàng vứt bỏ thế à? Chẳng phải cô rất yêu nó sao? Chẳng phải thích 

 nó tới mức xem tôi như trò chơi sao? Bây giờ, cô tùy tiện vứt bỏ như thế, cô không sợ vì hận cô

  mà tôi sẽ tàn nhẫn giày vò trái tim cô yêu quý sao?" 


Cô bắt đầu run rẩy: "Không... không thể..." 


"Thế à?" 


Khóe miệng Doãn Đường Diêu nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo. 


Ly nước trong tay "xoảng" 1 tiếng đập vào ngực anh, nước chảy tràn khắp nơi, tiếng va đập cực

  lớn, toàn thân anh run rẩy, môi bắt đầu xuất hiện sắc tím nhợt nhạt. 


"Đừng mà! " Cô thất kinh nhào tới, nắm thật chặt tay anh, hoảng sợ kêu thất thanh: "Anh đang

  làm gì thế?" 


Doãn Đường Diêu cười giễu cợt: "Quả nhiên, cái cô quan tâm vẫn là trái tim này! " Nước chảy 

 ướt ngực anh, cảm giác thật lạnh lẽo, anh dường như lại hóa thành con rối, bất cứ đau đớn nào

  ở trái tim cũng chẳng liên quan gì tới anh. 


Tiểu Mễ khóc. 


Sao có thể thế được, cho dù mọi việc đều do cô gây ra, người sai là cô, có liên quan gì tới trái

 tim đó chứ? Cô rất ngốc, rất ích kỷ, rất tham lam, nhưng mà trái tim của Dực không hề sai mà? 

 Đối với cô thế nào cũng được, nhưng tại sao lại làm tổn thương Dực và cả bản thân anh như thế? 


"Nếu cô ra đi, tôi thề, cô sẽ hối hận." 


Doãn Đường Diêu lạnh lùng nói với cô. 


"Chẳng phải anh hận em sao? Chẳng phải anh ghét em sao?" Cô khổ sở khóc. "Nếu vậy, không 

 nhìn thấy em là tốt hơn chứ?" 


"Tôi hận cô." 


Môi Doãn Đường Diêu tím tái đến động lòng. 


"Nhưng, cô không thể ra đi như thế, cô phải làm tất cả để bồi thường cho tôi. Cô không thể

  khiến tim tôi đau như cắt rồi thoải mái vui vẻ mà đi được. Nếu cô cảm thấy có lỗi với tôi, vậy 

 thì cô phải dùng toàn bộ sức lực của cô để yêu tôi. Đến lúc cô yêu tôi rồi, yêu đến mức không 

 thể rời xa tôi, lúc đó, có thể tôi sẽ đuổi cô đi, đó là sự trừng phạt dành cho cô." 


Giọng nói của anh lạnh lùng tàn nhẫn. 


Gió đêm cuối hạ mang hương hoa lành lạnh, hơi lạnh thấu cả xương, ánh sao sáng le lói, màn

  cửa bay nhè nhẹ. 


Hận cô là một sự đau khổ. 


Nhưng vĩnh viễn không nhìn thấy cô lại khủng khiếp ghê gớm hơn đau khổ nhiều lần, giống

  như chìm sâu vào một giấc mộng tồi tệ mãi mãi không tỉnh dậy được. 


Tiểu Mễ thuỗn người ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ đã gần một tiếng rồi, nhãn thần cô đờ đẫn, môi 

 mím chặt, hình như đang suy nghĩ một câu hỏi gì đó mà mãi mãi cũng không tìm ra đáp án. 

 Thành Viện điều chỉnh lại tốc độ của bình truyền dịch, đắp chăn cẩn thận cho dì Thành, thấp

  giọng nói vài câu với dì, lúc bắt đầu quay người nhìn về phía Tiểu Mễ, phát hiện từ nãy đến 

 giờ cô vẫn thẫn thờ như thế. 


"Có chuyện gì à?" 


Tiễu Mễ thường thường cười rất vui vẻ, giống như chẳng có phiền muộn gì, vậy nhưng có lúc 

 cô lại chất chứa biết bao tâm sự. Tiểu Mễ vui tươi đơn giản, Tiểu Mễ buồn khổ bi thương, trước

  đây Thành Viện không thể hiểu rõ đâu mới là Tiểu Mễ thật sự? Thành Viện không thích người 

 ra vẻ bí mật và giả tạo quá đáng nên vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Tiểu Mễ. Nhưng 

 thời gian này suốt ngày ở bên nhau, Thành Viện lại bắt đầu dần thích Tiểu Mễ. Có thể mỗi 

 người đều có một bí mật riêng của mình chăng, không muốn để người khác khám phá ra, chỉ 

 cần cô ấy là người hiền lành tốt bụng, hà tất phải biết hết mọi việc của cô ấy để niềm vui cô ấy

  cố gắng tạo ra bị hủy bỏ ư? 


Tiểu Mễ đờ đẫn gật đầu. 


Cô thấy ánh mắt thân thiết của Thành Viện, trong ấy chứa đựng sự quan tâm thầm lặng, sự 

 quan tâm ấy giống như một chiếc áo bông mềm mại nhẹ nhàng đắp lên trái tim đang đau đớn

  của cô vậy. 


Mũi Tiểu Mễ cay cay, đột nhiên cô quá xúc động, muốn đem hết mọi chuyện kể cho Thành

  Viện nghe. Cô đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, đã rất rất hối hận rồi nhưng lại không 

 biết phải làm sao để đền bù. Tiếp tục ở bên cạnh Doãn Đường Diêu ư? Thật ra, cô rất muốn ở

  lại bên cạnh anh, có thể nhìn thấy anh, nghe thấy anh, có thể lặng lẽ nhẹ nhàng cảm nhận nhịp

  tim của Dực. Nhưng, nếu cứ ở bên cạnh Doãn Đường Diêu, cô phải che giấu tình cảm của mình

  thế nào đây, tình cảm của cô có thể tàn nhẫn tổn hại anh thêm lần nữa không? 


Ngay lúc ấy 


Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. 


Thành Viện và Tiểu Mễ quay người nhìn ra phía cửa. 


Bùi Ưu mỉm cười dịu dàng, đồng phục bác sĩ trắng như tuyết, tay cầm hồ sơ bệnh án, vóc dáng

  cao cao đứng bên cửa, khí chất điềm tĩnh nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác yên lòng. 

 Nhưng cạnh anh còn có một người nữa, trên cánh mũi người đó phát ra ánh sáng lành lạnh của

  kim loại, vừa cao vừa đẹp trai, ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi mím chặt một cách ngạo mạn. 


Tiểu Mễ kinh hãi. 


Doãn Đường Diêu mà lại đến phòng bệnh của dì Thành! ?! 


Anh nhìn cô. 


Ánh mắt lạnh nhạt cô độc, đáy mắt ẩn giấu sự cố chấp yếu đuối, ánh mắt anh xuyên thấu không

  khí, xuyên thẳng vào tim cô, khiến trái tim cô thít nghẹt đau đớn! 


Dì Thành chầm chậm ngồi dậy, giọng nói đầy yêu thương với Doãn Đường Diêu: 


"Cám ơn con đã đến thăm dì." 


Doãn Đường Diêu từ từ thu ánh mắt khỏi Tiểu Mễ về, nhìn dì Thành, trầm giọng nói: "Dì... đã 

 khỏe hơn chưa?" 


Thành Viện hơi giật mình, học chung lớp với Doãn Đường Diêu 3 năm rồi, đây vẫn là lần đầu 

 tiên nghe cậu ta nói lễ phép lịch sự thế. Ha, mặt trời chắc mọc ở đằng Tây rồi! 


Vậy nhưng, đây mới chỉ là sự khởi đầu của những gì sau đó khiến người khác phải kinh ngạc  


Hai tiếng đồng hồ tiếp theo, Doãn Đường Diêu vẫn ở lại phòng bệnh, anh trầm lặng nghe dì 

 Thành nói chuyện, có lúc gật đầu để biểu thị anh đang nghe, có lúc anh giúp đi gọi y tá để đổi

  thuốc. Hình như anh chỉ đến vì bệnh tình của dì Thành, tuy lý do này khiến người ta không thể

  tin nổi. Hơn nữa ngoài lúc vừa đến phòng bệnh ánh mắt anh dừng lại ở Tiểu Mễ ra, thời gian 

 còn lại anh không nhìn cô thêm lần nào nữa, giống như cô chỉ là người vô hình mà thôi. 


PHẦN 6: Chỉ xem đó như là một cơn ác mộng mà thôi 


Lúc chạng vạng, ánh tịch dương xiên xiên chiếu vào phòng bệnh. 


Dì Thành đã chìm sâu vào giấc ngủ. 


Tiểu Mễ dọn dẹp đồ đạc xong, nhẹ nhàng chuẩn bị rời khỏi đây thì nhịn không nổi, quay đầu 

 nhìn Doãn Đường Diêu. Anh ngồi quay lưng lại, trong ráng chiều nghiêng nghiêng, tấm lưng 

 thẳng vẫn tỏa ra một mùi vị lạnh lẽo. 


Cô lén thở dài. 


Cúi đầu nhẹ nhàng đi về phía cửa. 


Trong đầu Tiểu Mễ vô cùng hỗn loạn, cả buổi chiều ngồi trong phòng bệnh với anh, tất cả

  những suy nghĩ đều biến thành căng thẳng và hoảng loạn. Thì ra, anh ấy có thể ảnh hưởng 

 mạnh mẽ đến mình thế sao? Cô cắn cắn môi, đột nhiên cảm thấy một sự sợ hãi kỳ lạ, mạch 

 chạy rần rật bên tai, cô không nhìn thấy gì nghe thấy gì nữa. 


Cô đưa tay ra nắm vào tay vịn cửa. 


Không kéo cửa ra được. 


Lại cố gắng. 


Vẫn không mở được. 


Dường như cánh cửa bị một sức mạnh giữ chặt lại. 


Cô kinh ngạc ngẩng đầu, một bóng cao lớn u tối từ trên cao phủ trùm lấy cô, tay phải Doãn

 Đường Diêu đang ghì chặt cánh cửa, lạnh nhạt nhìn cô chăm chú: "Muốn đi rồi à?" 


Cô sợ hãi: "... vâng..." 


"Được." 


Anh buông tay. 


Cửa phòng bệnh "cạch" một tiếng mở ra. 


Doãn Đường Diêu lạnh lùng nhếch mép, lạnh lùng nắm chặt tay cô. Tiểu Mễ thất kinh, anh lại

  chẳng màng đến phản ứng của cô, cứ nắm chặt tay cô, ra khỏi phòng bệnh. 


Trong phòng bệnh. 


Thành Viện mỉm cười. 


Bùi Ưu dường như cũng mỉm cười, nhưng anh nhè nhẹ lắc đầu, trong ráng chiều không thấy rõ 

 nét mặt của anh. 


Hoàng hôn nhuộm đỏ không gian. 


Gió nhẹ nhàng ấm áp thổi tới. 


Doãn Đường Diêu nắm tay Tiểu Mễ ra khỏi bệnh viện, trên đường người qua kẻ lại, xe cộ đan

  nhau ngược xuôi, anh nắm chặt tay cô, trầm mặc bước đi. 


Tay anh rất lạnh. 


Môi anh mím chặt lạnh lùng. 


Ngón tay Tiểu Mễ cũng lạnh đến mức cứng đơ, nhưng cô không dám giằng tay ra khỏi tay anh,

  vì cách anh nắm tay cô rất cố chấp, dường như đó là sự ương gàn và kiên trì trong cả cuộc đời 

 anh. 


Đi rất lâu rất lâu. 


Đi từ lúc chạng vạng đến khi trời sụp tối. 


Từ lúc trời sụp tối đến khuya. 


Rất trầm mặc, Doãn Đường Diêu nắm chặt tay cô, cứ thẳng tiến mà đi, đi từ đường này đến

  đường kia, từ đường nọ sang đường khác, ánh trăng như nước, ánh đèn như sao, những người 

 bộ hành và xe cộ qua lại không ngớt. 


Cuối cùng... 


"Chúng ta... phải đi đâu?" 


Tiểu Mễ phát hiện mình đã sớm lạc đường rồi, nhìn quanh quất bốn bề, một khung cảnh hoàn

  toàn xa lạ. Cô và anh như đã bước vào một không gian kỳ dị. 


"Không biết." 


"Không biết...?" 


"Đúng. Tôi muốn đến một nơi có thể quên đi tất cả, nhưng, tìm không ra." Doãn Đường Diêu 

 lãnh đạm nói. 


"Nếu như..." 


"Một nơi để quên hết tất cả, nhưng em vẫn ở bên cạnh tôi. Nếu như phải để em ra đi mới có thể

  quên được mọi việc, vậy thì..." Gương mặt Doãn Đường Diêu thờ ơ, nhưng bàn tay lạnh lẽo

  nhè nhẹ siết chặt hơn, nắm chặt lấy cô hơn trong tim mình. "Thế thì, tôi nguyện giữ nguyên 

 mọi thứ như cũ." 


Màu đêm thâm trầm mỹ lệ. 


Ngọn đèn ấm áp. 


Ánh sao lành lạnh. 


Doãn Đường Diêu cúi người hôn Tiểu Mễ, môi anh mang chút hơi lành lạnh, run rẩy, nhưng rất

  dịu dàng. Trong gió đêm, anh hôn cô, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ: 


"Để chúng ta trở về trước đêm đó đi, anh chẳng nghe thấy gì cả." 


Xem như đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi. 


Tỉnh mộng rồi. 


Tất cả vẫn tốt đẹp như cũ.



Top