Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Sẽ có thiên thần thay anh yêu em - Minh Hiểu Khê
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="h2y3" data-source="post: 94155" data-attributes="member: 24070"><p>Các sinh viên trong lớp xôn xao.Uy Quả Quả chán chường gục mặt xuống bàn, đột nhiên hiểu rằng, thì ra ngày nào Tiểu Mễ thức đêm là để giúp Doãn Đường Diêu làm bài tập! ! Thành Quyên ngồi im quay bút, không nói gì. </p><p> Dương Khả Vi lạnh nhạt nói lớn: "Không biết xấu hổ!" </p><p> Khoảng cách của Tiểu Mễ và Doãn Đường Diêu rất gần. </p><p> Giữa họ chỉ là một chỗ ngồi trống. </p><p> Doãn Đườn Diêu quay mặt sang </p><p> Anh nhìn cô. </p><p> Phải kiên trì! </p><p> Tiểu Mễ cố gắng nắm tay lại, khắc chế một cơ thể đang run lên cảm lạnh. Cô nhìn thẳng vào giáo sư Truyền: </p><p> "Ý tưởng của bài viết là do Doãn Đường Diêu đề ra, chỉ là em giúp bạn ấy sắp xếp lại thôi." </p><p> Nói dối có là gì. </p><p> So với việc để cho anh đủ điểm, kể cả phải nói dối mười lần cũng chẳng có vấn đề gì. </p><p> Tiểu Mễ tự nói với bản thân như vậy. </p><p> Nhưng mà....</p><p> Ánh mắt lạnh nhạt của các bạn cùng lớp đổ dồn về phía Tiểu Mễ. </p><p> "Em nói, bài viết này do em viết phải không?" </p><p> Giáo sư Truyền đi đến trước mặt Tiểu Mễ, khuôn mặt của cô gái đỏ lên, dấu vết nói dối rất rõ ràng. Cho nên, ông rất khó tin rằng bài viết là của Doãn Đường Diêu. </p><p> "Không phải!" </p><p> Tiểu Mễ đứng thẳng người lên, dùng tất cả sức mạnh để khống chế những đợt ho:"Bài viết là của Doãn Đường Diêu! Chỉ là người đánh máy là em." </p><p> Giáo sư Truyền cười:"Doãn Đường Diêu đã tự thừa nhận rồi...." </p><p> "Cậu ta thừa nhận là bài viết không phải cậu ấy "viết". Vâng, cậu ấy không cầm bút, cho nên không phải là cậu ấy "viết".Tuy nhiên, một bài viết quan trọng nhất là tư tưởng không phải à? Em chỉ là người đánh máy thôi. </p><p> Cô mệt mỏi...... </p><p> Cô lại bắt đầu ho mãnh liệt. </p><p> Giáo sư Truyền cười, đây là sự việc thú vị nhất mà ông chứng kiến từ khi bắt đầu bước lên bục giảng: "Doãn Đường Diêu, anh tự nói đi, ý tưởng trong bài viết có phải của anh không?"</p><p> Ánh mắt của Doãn Đường Diêu vẫn đặt lên người Tiểu Mễ. Ánh nắng sớm chiếu vào phòng học, anh và cô đều bị ánh nắng chiếu rọi cùng nhau. </p><p> "Không phải."</p><p> Anh trả lời rất dứt khoát. </p><p> Cả lớp cười lớn! </p><p> Các sinh viên cười đến mức nước mắt sắp chảy ra. </p><p> Tiểu Mễ nhỏ bé và đáng thương, cố gắng làm bao nhiêu việc cho Doãn Đường Diêu, nhưng mà người ta không tiếp nhận. Thiếu nữ cổ tích là thiếu nữ cổ tích, hiện thực là hiện thực. Kiểu người máu lạnh như Doãn Đường Diêu, con gái gặp phải hắn chỉ là tự tìm đường chết. </p><p> Uy Quả Quả không nhẫn tâm nhìn Tiểu Mễ lúc đó. </p><p> Các ngón tay buông lỏng.... </p><p> Tất cả sức mạnh của Tiểu Mễ đã dùng hết lúc đó, cô dựa tay lên bàn, đột nhiên như muốn khóc. Đồ ngốc, sẽ không đủ điểm à! Nếu như tiếp tục không đủ điểm nữa, có thể sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp..... </p><p> Cô ngẩng đầu lên, nhìn Doãn Đường Diêu. </p><p> Có còn cơ hội thay đổi lại không? Chỉ sợ rằng chỉ có một cơ hội đó, không biết chừng bài viết..... </p><p> Doãn Đường Diêu nhìn thấy một đôi mắt như vậy....... </p><p> Đôi mắt sáng, đượm buồn, yếu đuối nhưng cũng đầy mạnh mẽ! </p><p> Anh lạnh lùng, đưa tay đặt lên vai cô, dùng lực kéo mạnh cô vào trong lòng mình. </p><p> Anh cúi đầu xuống. </p><p> Hôn vào môi cô! </p><p> Giáo sư Truyền đứng trước mặt anh và cô! </p><p> Các sinh viên trong lớp đang nhìn họ! </p><p> Doãn Đường Diêu hôn Tiểu Mễ. </p><p> Các sinh viên lớp B Kinh Tế Ngoại Thương gần như ngừng thở. </p><p> Không khí cực kỳ yên tĩnh. </p><p> Doãn Đường Diêu hôn Tiểu Mễ, dùng tay giữ chặt đầu cô, anh hôn rất sâu, các sinh viên thậm chí còn nghe thấy tiếng động. Tiểu Mễ kinh ngạc mở to đôi mắt, trong giây lát cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. </p><p> Đôi môi của anh nóng bỏng. </p><p> Trong lòng anh, Tiểu Mễ có thể nghe thấy nhịp tim "bịch, bịch" của anh, a, tiếng đập quen thuộc mà lâu lắm rồi cô đã không được nghe. </p><p> Cô nhắm mắt lại, đôi tay ôm vào lưng anh.Cứ để cô trong lòng anh như vậy, cọi như không có chuyện gì, coi như tất cả đều đẹp đẽ như trước đây. </p><p> Doãn Đường Diêu bỏ cô ra. </p><p> "Ngày mai, hẹn hò nhé."</p><p> Đây chỉ là một mệnh lệnh, mà không phải là thỉnh cầu. Tiếng nói của anh lạnh lùng, như là người vừa nhiệt tình hôn cô không phải là anh.</p><p> Đường đi đến Lầu 5 Phong Viên dường như dài như đến cùng trời cuối đất, lá cây trên đường núi xào xạc rơi, gió cũng như lạnh hơn mọi hôm rất nhiều. Tiểu Mễ chầm chậm bước đi, cơ thể vừa nóng vừa lạnh, trong đầu như đang bị một chiếc búa dùng lực mạnh đánh vào. </p><p> Cuối cùng cô cũng về đến ký túc xá. </p><p> Tiểu Mễ dựa vào cửa, thở dốc, ho, sức lực cuối cùng cũng biến mất. Trước mắt cô toàn một màu đen, đôi chân mệt mỏi lê bước, Dực, anh ở đâu? Không phải nói là sẽ biến thành một thiên sứ tiếp tục yêu em à? Nhưng mà, anh ở đâu.... </p><p> Đột nhiên----- </p><p> Một đôi tay ấm áp đặt lên người cô, bàn tay dịu dàng đặt lên trán cô. </p><p> "Bạn sốt rồi."</p><p> Nghe thấy câu nói đó, nước mắt Tiểu Mễ rơi xuống, cô thì thầm nói: </p><p> "Dực...! "</p><p> Cô biết rằng, Dực sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy cô khóc.Mỗi lần cô cảm thấy mệt mỏi, anh luôn luôn vô cùng lo lắng, dỗ cô uống thuốc, dỗ dành cô đi bệnh viện, ngồi bên cạnh giường cô cho đến khi cô ngủ.Sao anh có thể bỏ cô lại một mình như vậy? Nước mắt trào dâng, cô nắm chặt đôi tay đó! Lần này, có chết cô cũng sẽ không để anh ra đi! </p><p> "Sốt bao nhiêu lâu rồi? Đã uống thuốc chưa? Trong ký túc có thuốc hạ sốt không?"</p><p> Tiếng nói thân thiết và dịu dàng.. </p><p> Không..... </p><p> Không phải..... </p><p> Không phải anh ấy..... </p><p> Đôi mắt Tiểu Mễ sưng đỏ, cô cố gắng gượng cười: "Cháu không sao, cảm ơn cô Thành."</p><p> Quản lý ký túc xá là cô của Thành Quyên, khoảng 50 tuổi, rất gầy, tóc đã bạc.Bà mặc đều là quần áo cũ, tuy nhiên rất sạch sẽ. Tính cách của bà rất ôn hòa, đối xử rất tốt với các sinh viên, bất kể các sinh viên về muộn như thế nào bà đều không tức giận. Mọi người đều rất quý bà, nhìn thấy bà đều chào và thân thiết gọi bà là "cô Thành". </p><p> Cô Thành đỡ Tiểu Mễ lên lầu, đẩy cửa, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường, giúp cô đắp chăn. Ngồi bên cạnh giường cô, đặt tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ. </p><p> "Hình như sốt rất cao. Thành Quyên, cháu xuống dưới nhà đem cặp nhiệt độ lên đây". Cô Thành không quay đầu lại, nói với Thành Quyên đang ăn mỳ. </p><p> Thành Quyên gật đầu, đặt đũa xuống rồi đi ra ngoài. </p><p> Trong lòng Tiểu Mễ như có lửa đốt, ngoại trừ lúc trước khi đến Thánh Du vài ngày, thái độ lạnh lùng của các bạn cùng lớp làm cô buồn.Mặc dù cố gắng nói với bản thân là không được quan tâm, các bạn không thích hành vi của cô là rất bình thường, nếu như cô gặp phải một cô gái đối xử với một chàng trai như vậy, cô cũng sẽ nghĩ rằng cô gái đó có dã tâm.. </p><p> Cho nên, không thể trách các bạn cùng lớp, là do hành vi của cô quá kỳ quái. </p><p> Tuy nhiên thật sự rất cô đơn, không có người để nói chuyện, giống như đang sống trong một cái hộp sắt băng giá. </p><p> "cô Thành...."</p><p> Nước mắt chảy ra trên gò má Tiểu Mễ. </p><p> "Muốn ăn gì không? Hôm nay cháu không phải ra khỏi giường, muốn ăn gì cô bảo Thành Quyên đến nhà ăn mua". Cô Thành mỉm cười với cô. </p><p> "Cháu không muốn ăn."</p><p> Tiểu Mễ hít hít mũi, chẳng hiểu vì sao, cô Thành càng tốt với cô, cô lại càng muốn khóc. </p><p> "Để cô nấu bát cháo cho cháu nhé". Cô Thành đặt khăn mặt ướt lên trán của cô. </p><p> "Cháu không thể ăn được...."</p><p> "Bát cháo cô sẽ cho thêm một ít đường, ngọt ngọt, thơm thơm, được không?" Cô Thành dỗ dành cô, ánh mắt dịu dàng. </p><p> Một câu nói thật quen thuộc.... </p><p> Tim của Tiểu Mễ như co thắt lại! </p><p> ........... </p><p> ..... </p><p> "Em không muốn ăn đâu!" Cô lấy chăn che mặt, hét lên, "người ta đang ốm, anh còn bắt người ta ăn nữa! Thật đáng ghét! "</p><p> Anh thở dài:"Ngoan nào, không ăn thì làm sao khỏi bệnh được."</p><p> "Không ăn! "</p><p> Cô cố gắng hét lên, trốn trong chăn cười trộm.T hích nhất khi bị bệnh, không cần bệnh nặng, chỉ là cảm nhẹ thôi. Mũi sụt sịt, chảy nước mũi, sốt một chút, nhìn có vẻ rất nặng, thực ra lại không phải rất mệt mỏi.Sau đó nhìn anh ấy lo lắng dỗ dành cô giống như một công chúa. </p><p> "Ăn chút cháo nhé?"</p><p> "Không được! "</p><p> "Một bát mỳ trứng nhé?"</p><p> "Không được! "</p><p> ........... </p><p> Haha, không thể bỏ qua cơ hội tốt để "hành hạ" hắn. </p><p> Anh lại thở dài, không có cách nào để nhìn thấy cô trong chăn - cái này không được, cái kia cũng không xong, trong mắt anh đầy lo lắng. </p><p> "Tiểu Mễ, em cứ như vậy, anh sẽ giận đấy! "</p><p> "Giận đi, giận đi! "</p><p> Cô lè lưỡi, ma mới tin rằng anh sẽ tức giận, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thực sự tức giận với cô lần nào.Cô biết rằng, anh rất yêu, rất yêu cô, cho nên anh mới lo lắng như vậy. </p><p> Nhưng mà, lần này cô nhầm rồi! </p><p> Anh thật sự tức giận, kéo mạnh chăn của cô ra, nhìn cô, sau đó hôn cô. </p><p> "Anh....làm....cái.....gì.....vậy.....?"</p><p> Cô dùng sức đánh mạnh vào lưng anh, 2 chân đá lung tung. Sẽ lây cảm sang anh, đừng mà! </p><p> "Anh cũng muốn bị bệnh! "Anh hành động như một đứa trẻ, vừa hôn cô vừa nói, "đợi anh cũng bị bệnh, thì cũng cho em nếm thử mùi vị của sự lo lắng...."</p><p> Kẻ xấu! </p><p> Cô cười:"Được rồi được rồi, xấu xa, làm cho người ta chưa chơi đã! "</p><p> Anh ôm cô vào lòng. </p><p> Cô thở sâu, có thể ngửi thấy hương thơm từ người anh. </p><p> "Tiểu Mễ...."</p><p> "Hả?"</p><p> "Sau này đừng bị bệnh nữa, biết không?"Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, "Anh sẽ rất, rất lo lắng."</p><p> ..... </p><p> ........ </p><p> Bát cháo nóng hổi. </p><p> Thành Quyên ngồi bên cạnh giường dùng thìa xúc cho Tiểu Mễ. </p><p> Tiểu Mễ dựa vào gối, do dự:"Không cần đâu, cảm ơn bạn, mình có thể tự ăn được."Như thế không tiện, cô cũng không phải bị bệnh gì đó quá nghiêm trọng. </p><p> Thành Quyên gạt tay Tiểu Mễ ra, ánh mắt lạnh nhạt: "Mình đã hứa với cô mình là sẽ xúc cho bạn ăn hết". Vừa rồi cô của Thành Quyên dưới nhà đã bảo cô nhất định phải chú ý chăm sóc Tiểu Mễ, người bị bệnh đều sẽ rất yếu ớt và cô độc, đặc biệt cần sự quan tâm chăm sóc. Cô của Thành Quyên hiểu tại sao lại biết được Tiểu Mễ gần đây đã làm những việc hết sức hoang đường, cũng biết được Tiểu Mễ bị các bạn cùng lớp cô lập. </p><p> Tiểu Mễ là một cô gái tốt, nhất định cháu phải chăm sóc tốt cho cô ấy. </p><p> Nhất định? </p><p> Thành Quyên kinh ngạc nhìn cô của mình, cô Thành tốt bụng thì từ nhỏ cô đã biết, nhưng mà nghiêm túc như vậy yêu cầu cô chăm sóc một người thì là lần đầu tiên. Cô Thành cẩn thận múc cháo vào hộp, cười nói, vừa nhìn thấy Tiểu Mễ là đã cảm thấy đặc biệt có duyên với cô. </p><p> "Cô Thành thật là một người tốt bụng."</p><p> Tiểu Mễ cảm động nói, thật hâm mộ Thành Quyên. </p><p> "Ừ"</p><p> Thành Quyên chỉ trả lời một từ. </p><p> Không khí trong phòng tĩnh lặng vừa cổ quái, Tiểu Mễ do dự không biết làm thế nào, Thành Quyên chỉ như một người máy từng thìa một xúc cháo cho cô. </p><p> Thời gian chầm chậm trôi qua. </p><p> Thành Quyên quay lại bàn ăn nốt bát mỳ đã nguội lạnh từ lâu. </p><p> Tiểu Mễ nằm trên giường nhìn ra bên ngoài, cô nghĩ đến nụ hôn đó....nụ hôn nồng cháy.....nhìn anh có vẻ lạnh lùng, nhưng làn môi lại ấm áp như vậy, dường như tất cả nhiệt tình đều hội tụ trên làn môi đó..... </p><p> Cơ thể nếu như khác nhau, hôn cũng sẽ khác nhau chăng? </p><p> Trước đây nụ hôn của anh, mềm mại và dịu dàng..... </p><p> "Lại giở trò gì đây?"</p><p> Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh. </p><p> Tiểu Mễ thẫn thờ, quay sang nhìn, chỉ nhìn thấy Dương Khả Vi lạnh nhạt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy băng giá. </p><p> "Nên vui mới phải chứ, không phải rốt cuộc có thể hẹn hò với Doãn Đường Diêu à? Tại sao lại phải nằm trên giường giả bệnh? Ghét nhất loại người giả dối như vậy! "</p><p> Tiểu Mễ cười khổ sở: "Mình rất đáng ghét à?"</p><p> "Ừ"</p><p> "Nếu như không thích, thì đừng nói chuyện với mình. "Tiểu Mễ nhắm mắt lại, cô rất mệt, đầu óc quay cuồng, không còn sức để cái nhau với Dương Khả Vi. </p><p> Dương Khả Vi tức giận: "Này! Bạn nói gì vậy?" Cô ta tức giận bước lên phía trước, giơ tay định kéo chăn của Tiểu Mễ ra. </p><p> "Làm gì đấy?"</p><p> Thành Quyên không biết lúc nào đã chắn trước mặt Tiểu Mễ, cô giữ tay Dương Khả Vi lại. </p><p> Dương Khả Vi tức giận: "Bảo vệ cô ta? Thành Quyên, không phải bạn rất ghét cô ta à? Doãn Đường Diêu làm bạn bị thương, cô ta giả dối như vậy....."</p><p> "Giả dối cũng còn hơn bạn". Thành Quyên đẩy tay cô ta ra, "Bạn đã làm được gì? Thích Doãn Đường Diêu đúng không, muốn làm bạn gái anh ta đúng không, nhưng mà ngoại trừ bên cạnh hắn làm trò, bạn đã làm được gì?Tiểu Mễ ít nhất cũng thay anh ta chạy 10.000m, thức đêm làm bài tập cho anh ta, so sánh với nhau, bạn còn giả dối hơn người ta nhiều."</p><p> "Thành Quyên!" Dương Khả Vi tức giận nói, "Mình biét là bạn giận mình, ai bảo lần đó mình không cẩn thận...."</p><p> "Cộc cộc". </p><p> Tiếng gõ cửa phòng. </p><p> Tiểu Mễ định ngồi dậy:"Để mình đi mở cửa". Thành Quyên ra hiệu cô nằm đó, đi về phía cửa, mở cửa ra, cô kinh ngạc. </p><p> Một bó hoa hồng rất lớn! </p><p> Giấy gói màu tím, mấy chục bông hồng đỏ, tươi mới đẹp đẽ. </p><p> Một khuôn mặt thanh niên xuất hiện sau bó hoa, anh mặc đồng phục, in dòng chữ "Tâm Ngữ Hoa Phương". </p><p> "Cô Tiểu Mễ có phải không ạ?"</p><p> Thành Quyên lắc đầu, nhìn về phía Tiểu Mễ đang nằm trên giường:"Cô ấy kia."</p><p> "Anh Doãn tặng cô hoa và quà, "Chàng trai cười lễ phép với Tiểu Mễ, lấy ra một mảnh giấy và bút, "Mời cô ký vào đây."</p><p> "À" Tiểu Mễ cầm lấy bút và giấy từ tay Thành Quyên, ký tên mình vào, ngẩng đầu lên hỏi, "anh Doãn? Là ai vậy?"</p><p> Dương Khả Vi đứng bên cạnh, tức giận dường như đến mức không chịu được: "anh Doãn, không là Doãn Đường Diêu thì còn ai vào đây nữa, lại còn giả vờ không biết!"</p><p> "À."</p><p> Nhưng mà, Doãn Đường Diêu tại sao lại tặng hoa cho cô? Tiểu Mễ ngẩn người nhìn bó hoa. </p><p> Chàng trai lại lấy ra một hộp giấy màu hồng: "Đây là quà của anh Doãn tặng cô, chúc cô vui vẻ."</p><p> Chàng trai Tâm Ngữ Hoa Phương đã ra về. </p><p> Thành Quyên ngồi trước bàn học sắp xếp sách vở để chuẩn bị lên phòng tự học, Dương Khả Vi đứng bên cạnh giường Tiểu Mễ nói: </p><p> "Mở ra!"</p><p> Cô muốn biết rốt cuộc Doãn Đường Diêu tặng gì cho Tiểu Mễ. </p><p> Tiểu Mễ ngồi trên giường, nhẹ nhàng mở hộp giấy, bên trong có một tấm bưu thiếp, trên tấm bưu thiếp viết vài dòng chữ rồng bay phượng múa... </p><p> Mười giờ sáng mai, quảng trường Phấn Tuyền. </p><p> Doãn Đường Diêu. </p><p> Phía dưới của tấm bưu thiếp, là một cái váy màu xanh nhạt. </p><p> Thật đẹp...... </p><p> Uy Quả Quả đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cái váy trong tay Tiểu Mễ, dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình: "WOW, đây là hàng xịn của Hàn Quốc đó, mình và mấy bạn vừa nhìn thấy ở cửa hàng, đắt lắm đấy! Tiểu Mễ, bạn mua đấy à?"</p><p> "Rầm! "</p><p> Dương Khả Vi đi ra ngoài, đóng mạnh cửa lại, đẩy Uy Quả Quả sang một bên. </p><p> "Sao vậy? Lại bị làm sao đây. "Uy Quả Quả ngồi xuống bên cạnh giường Tiểu Mễ, lo lắng nhìn cô, "Bạn bị bệnh à? Lúc trên lớp bạn liên tục ho". Cô đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng quyết định...bỏ qua, Tiểu Mễ yêu ai là chuyện của cô ấy, cũng tại bản thân cô quý Tiểu Mễ mà. </p><p> "Bạn không giận mình nữa à?"</p><p> Tiểu Mễ nói, nắm chặt bàn tay lại, trong lòng ấm áp.Tự cô đã làm rất nhiều việc làm cho mọi người ghét, nhưng mà, Thành Quyên và Uy Quả Quả vẫn quan tâm đến cô như vậy. </p><p> Uy Quả Quả cười: "Thế bạn mời mình ăn thịt dê nhé?" Haha, cảm giác bạn bè đối xử tốt với nhau thật tuyệt. </p><p> "Ok."</p><p> "Mười xiên nhé! "</p><p> "Được."</p><p> "Bạn ăn 5 xiên, mình ăn 5 xiên, ăn ở quán Kim Điển ngoài cổng trường là ngon nhất đấy, đợi bạn khỏi bệnh thì chúng mình đi nhé! "</p><p> "Ok."</p><p> Tiểu Mễ cười rất hạnh phúc, lúc này, hình như đầu không còn đau nữa, cơ thể cũng không còn nhức mỏi. </p><p> Uy Quả Quả đột nhiên nhìn thấy nhìn thấy bưu thiếp trong hộp giấy, nhìn kỹ lại, cô kinh ngạc: "Trời đất, ngày mai đi chơi phải mặc cái này à? Cái váy mỏng thế này, bạn lại vẫn còn bị bệnh mà!"</p><p> Bầu trời trong xanh, mây trắng, có gió nhẹ, thổi lên người cảm thấy một chút lạnh. Tiểu Mễ đến quảng trường Phấn Tuyền từ sớm, cô mặc cái váy đó, làn gió làm cho cái váy tung bay, cô dễ thương giống như công chúa trong truyện cổ tích. </p><p> Mọi người qua đường đều ngước nhìn cô gái. </p><p> Cô đang đợi ai? </p><p> Có lẽ là người trong mộng của mình. </p><p> Thanh xuân thật là đẹp, tình yêu cũng thật là đẹp. </p><p> Lạnh quá..... </p><p> Tiểu Mễ cố gắng khắc chế cảm giác lạnh. </p><p> ....... </p><p> Ánh mắt Doãn Đường Diêu nhìn cô: "Lúc đi chơi mà cô lại ăn mặc như thế này thì thật mất mặt." </p><p> ....... </p><p> Tiểu Mễ cắn môi, mỉm cười. </p><p> Ừ! Lạnh hơn nữa cũng không để anh ấy không vui.Cùng lắm thì bệnh cảm lạnh bị nặng hơn một chút thôi, chẳng có gì quan trọng! </p><p> Nhưng mà----- </p><p> Tại sao anh ấy vẫn chưa đến? </p><p> Mười giờ ba mươi. </p><p> Mười một giờ. </p><p> Mười một giờ ba mươi. </p><p> Mười hai giờ. </p><p> Mười hai giờ ba mươi...... </p><p> Ánh nắng mặt trời lạnh lẽo chiếu sáng từ không trung chiếu sáng, lên mái tóc, bờ vai, sau lưng Tiểu Mễ. Bụng của cô đã bắt đâu đói, đôi chân đã mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn của đã trở nên hư ảo. </p><p> Thật mệt mỏi...... </p><p> Tiểu Mễ nắm chặt đôi tay, cố gắng giữ nụ cười trên môi, cô muốn mình đợi anh ấy với vẻ mặt rạng rỡ nhất. </p><p> Thời gian cứ trôi đi...... </p><p> "Em đã nói là cô ta sẽ không bỏ đi đâu...." </p><p> Tiếng nói mềm mại, từ sau lưng Tiểu Mễ vang lên. </p><p> "Làm nhiều việc như vậy, chỉ vì được đi chơi với anh, không thấy anh đến, cô ta sẽ không bỏ đi đâu.Anh cũng thật là vô tình, gặp cô ta một lúc thì có làm sao, kể cả rất vô vị cũng nhanh chóng qua đi mà. Anh đi với em, cô ta sẽ rất buồn tủi đấy." </p><p> Vừa nói, cô gái đó đưa tay phải ra, đứng trước mặt Tiểu Mễ nói:"Tiểu Mễ, sao lại mặc ít như vậy, bạn không lạnh à?" </p><p> Tiểu Mễ ngơ ngác. </p><p> Hai người xuất hiện trước mặt cô. </p><p> Doãn Đường Diêu vẫn vậy.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="h2y3, post: 94155, member: 24070"] Các sinh viên trong lớp xôn xao.Uy Quả Quả chán chường gục mặt xuống bàn, đột nhiên hiểu rằng, thì ra ngày nào Tiểu Mễ thức đêm là để giúp Doãn Đường Diêu làm bài tập! ! Thành Quyên ngồi im quay bút, không nói gì. Dương Khả Vi lạnh nhạt nói lớn: "Không biết xấu hổ!" Khoảng cách của Tiểu Mễ và Doãn Đường Diêu rất gần. Giữa họ chỉ là một chỗ ngồi trống. Doãn Đườn Diêu quay mặt sang Anh nhìn cô. Phải kiên trì! Tiểu Mễ cố gắng nắm tay lại, khắc chế một cơ thể đang run lên cảm lạnh. Cô nhìn thẳng vào giáo sư Truyền: "Ý tưởng của bài viết là do Doãn Đường Diêu đề ra, chỉ là em giúp bạn ấy sắp xếp lại thôi." Nói dối có là gì. So với việc để cho anh đủ điểm, kể cả phải nói dối mười lần cũng chẳng có vấn đề gì. Tiểu Mễ tự nói với bản thân như vậy. Nhưng mà.... Ánh mắt lạnh nhạt của các bạn cùng lớp đổ dồn về phía Tiểu Mễ. "Em nói, bài viết này do em viết phải không?" Giáo sư Truyền đi đến trước mặt Tiểu Mễ, khuôn mặt của cô gái đỏ lên, dấu vết nói dối rất rõ ràng. Cho nên, ông rất khó tin rằng bài viết là của Doãn Đường Diêu. "Không phải!" Tiểu Mễ đứng thẳng người lên, dùng tất cả sức mạnh để khống chế những đợt ho:"Bài viết là của Doãn Đường Diêu! Chỉ là người đánh máy là em." Giáo sư Truyền cười:"Doãn Đường Diêu đã tự thừa nhận rồi...." "Cậu ta thừa nhận là bài viết không phải cậu ấy "viết". Vâng, cậu ấy không cầm bút, cho nên không phải là cậu ấy "viết".Tuy nhiên, một bài viết quan trọng nhất là tư tưởng không phải à? Em chỉ là người đánh máy thôi. Cô mệt mỏi...... Cô lại bắt đầu ho mãnh liệt. Giáo sư Truyền cười, đây là sự việc thú vị nhất mà ông chứng kiến từ khi bắt đầu bước lên bục giảng: "Doãn Đường Diêu, anh tự nói đi, ý tưởng trong bài viết có phải của anh không?" Ánh mắt của Doãn Đường Diêu vẫn đặt lên người Tiểu Mễ. Ánh nắng sớm chiếu vào phòng học, anh và cô đều bị ánh nắng chiếu rọi cùng nhau. "Không phải." Anh trả lời rất dứt khoát. Cả lớp cười lớn! Các sinh viên cười đến mức nước mắt sắp chảy ra. Tiểu Mễ nhỏ bé và đáng thương, cố gắng làm bao nhiêu việc cho Doãn Đường Diêu, nhưng mà người ta không tiếp nhận. Thiếu nữ cổ tích là thiếu nữ cổ tích, hiện thực là hiện thực. Kiểu người máu lạnh như Doãn Đường Diêu, con gái gặp phải hắn chỉ là tự tìm đường chết. Uy Quả Quả không nhẫn tâm nhìn Tiểu Mễ lúc đó. Các ngón tay buông lỏng.... Tất cả sức mạnh của Tiểu Mễ đã dùng hết lúc đó, cô dựa tay lên bàn, đột nhiên như muốn khóc. Đồ ngốc, sẽ không đủ điểm à! Nếu như tiếp tục không đủ điểm nữa, có thể sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp..... Cô ngẩng đầu lên, nhìn Doãn Đường Diêu. Có còn cơ hội thay đổi lại không? Chỉ sợ rằng chỉ có một cơ hội đó, không biết chừng bài viết..... Doãn Đường Diêu nhìn thấy một đôi mắt như vậy....... Đôi mắt sáng, đượm buồn, yếu đuối nhưng cũng đầy mạnh mẽ! Anh lạnh lùng, đưa tay đặt lên vai cô, dùng lực kéo mạnh cô vào trong lòng mình. Anh cúi đầu xuống. Hôn vào môi cô! Giáo sư Truyền đứng trước mặt anh và cô! Các sinh viên trong lớp đang nhìn họ! Doãn Đường Diêu hôn Tiểu Mễ. Các sinh viên lớp B Kinh Tế Ngoại Thương gần như ngừng thở. Không khí cực kỳ yên tĩnh. Doãn Đường Diêu hôn Tiểu Mễ, dùng tay giữ chặt đầu cô, anh hôn rất sâu, các sinh viên thậm chí còn nghe thấy tiếng động. Tiểu Mễ kinh ngạc mở to đôi mắt, trong giây lát cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đôi môi của anh nóng bỏng. Trong lòng anh, Tiểu Mễ có thể nghe thấy nhịp tim "bịch, bịch" của anh, a, tiếng đập quen thuộc mà lâu lắm rồi cô đã không được nghe. Cô nhắm mắt lại, đôi tay ôm vào lưng anh.Cứ để cô trong lòng anh như vậy, cọi như không có chuyện gì, coi như tất cả đều đẹp đẽ như trước đây. Doãn Đường Diêu bỏ cô ra. "Ngày mai, hẹn hò nhé." Đây chỉ là một mệnh lệnh, mà không phải là thỉnh cầu. Tiếng nói của anh lạnh lùng, như là người vừa nhiệt tình hôn cô không phải là anh. Đường đi đến Lầu 5 Phong Viên dường như dài như đến cùng trời cuối đất, lá cây trên đường núi xào xạc rơi, gió cũng như lạnh hơn mọi hôm rất nhiều. Tiểu Mễ chầm chậm bước đi, cơ thể vừa nóng vừa lạnh, trong đầu như đang bị một chiếc búa dùng lực mạnh đánh vào. Cuối cùng cô cũng về đến ký túc xá. Tiểu Mễ dựa vào cửa, thở dốc, ho, sức lực cuối cùng cũng biến mất. Trước mắt cô toàn một màu đen, đôi chân mệt mỏi lê bước, Dực, anh ở đâu? Không phải nói là sẽ biến thành một thiên sứ tiếp tục yêu em à? Nhưng mà, anh ở đâu.... Đột nhiên----- Một đôi tay ấm áp đặt lên người cô, bàn tay dịu dàng đặt lên trán cô. "Bạn sốt rồi." Nghe thấy câu nói đó, nước mắt Tiểu Mễ rơi xuống, cô thì thầm nói: "Dực...! " Cô biết rằng, Dực sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy cô khóc.Mỗi lần cô cảm thấy mệt mỏi, anh luôn luôn vô cùng lo lắng, dỗ cô uống thuốc, dỗ dành cô đi bệnh viện, ngồi bên cạnh giường cô cho đến khi cô ngủ.Sao anh có thể bỏ cô lại một mình như vậy? Nước mắt trào dâng, cô nắm chặt đôi tay đó! Lần này, có chết cô cũng sẽ không để anh ra đi! "Sốt bao nhiêu lâu rồi? Đã uống thuốc chưa? Trong ký túc có thuốc hạ sốt không?" Tiếng nói thân thiết và dịu dàng.. Không..... Không phải..... Không phải anh ấy..... Đôi mắt Tiểu Mễ sưng đỏ, cô cố gắng gượng cười: "Cháu không sao, cảm ơn cô Thành." Quản lý ký túc xá là cô của Thành Quyên, khoảng 50 tuổi, rất gầy, tóc đã bạc.Bà mặc đều là quần áo cũ, tuy nhiên rất sạch sẽ. Tính cách của bà rất ôn hòa, đối xử rất tốt với các sinh viên, bất kể các sinh viên về muộn như thế nào bà đều không tức giận. Mọi người đều rất quý bà, nhìn thấy bà đều chào và thân thiết gọi bà là "cô Thành". Cô Thành đỡ Tiểu Mễ lên lầu, đẩy cửa, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường, giúp cô đắp chăn. Ngồi bên cạnh giường cô, đặt tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ. "Hình như sốt rất cao. Thành Quyên, cháu xuống dưới nhà đem cặp nhiệt độ lên đây". Cô Thành không quay đầu lại, nói với Thành Quyên đang ăn mỳ. Thành Quyên gật đầu, đặt đũa xuống rồi đi ra ngoài. Trong lòng Tiểu Mễ như có lửa đốt, ngoại trừ lúc trước khi đến Thánh Du vài ngày, thái độ lạnh lùng của các bạn cùng lớp làm cô buồn.Mặc dù cố gắng nói với bản thân là không được quan tâm, các bạn không thích hành vi của cô là rất bình thường, nếu như cô gặp phải một cô gái đối xử với một chàng trai như vậy, cô cũng sẽ nghĩ rằng cô gái đó có dã tâm.. Cho nên, không thể trách các bạn cùng lớp, là do hành vi của cô quá kỳ quái. Tuy nhiên thật sự rất cô đơn, không có người để nói chuyện, giống như đang sống trong một cái hộp sắt băng giá. "cô Thành...." Nước mắt chảy ra trên gò má Tiểu Mễ. "Muốn ăn gì không? Hôm nay cháu không phải ra khỏi giường, muốn ăn gì cô bảo Thành Quyên đến nhà ăn mua". Cô Thành mỉm cười với cô. "Cháu không muốn ăn." Tiểu Mễ hít hít mũi, chẳng hiểu vì sao, cô Thành càng tốt với cô, cô lại càng muốn khóc. "Để cô nấu bát cháo cho cháu nhé". Cô Thành đặt khăn mặt ướt lên trán của cô. "Cháu không thể ăn được...." "Bát cháo cô sẽ cho thêm một ít đường, ngọt ngọt, thơm thơm, được không?" Cô Thành dỗ dành cô, ánh mắt dịu dàng. Một câu nói thật quen thuộc.... Tim của Tiểu Mễ như co thắt lại! ........... ..... "Em không muốn ăn đâu!" Cô lấy chăn che mặt, hét lên, "người ta đang ốm, anh còn bắt người ta ăn nữa! Thật đáng ghét! " Anh thở dài:"Ngoan nào, không ăn thì làm sao khỏi bệnh được." "Không ăn! " Cô cố gắng hét lên, trốn trong chăn cười trộm.T hích nhất khi bị bệnh, không cần bệnh nặng, chỉ là cảm nhẹ thôi. Mũi sụt sịt, chảy nước mũi, sốt một chút, nhìn có vẻ rất nặng, thực ra lại không phải rất mệt mỏi.Sau đó nhìn anh ấy lo lắng dỗ dành cô giống như một công chúa. "Ăn chút cháo nhé?" "Không được! " "Một bát mỳ trứng nhé?" "Không được! " ........... Haha, không thể bỏ qua cơ hội tốt để "hành hạ" hắn. Anh lại thở dài, không có cách nào để nhìn thấy cô trong chăn - cái này không được, cái kia cũng không xong, trong mắt anh đầy lo lắng. "Tiểu Mễ, em cứ như vậy, anh sẽ giận đấy! " "Giận đi, giận đi! " Cô lè lưỡi, ma mới tin rằng anh sẽ tức giận, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thực sự tức giận với cô lần nào.Cô biết rằng, anh rất yêu, rất yêu cô, cho nên anh mới lo lắng như vậy. Nhưng mà, lần này cô nhầm rồi! Anh thật sự tức giận, kéo mạnh chăn của cô ra, nhìn cô, sau đó hôn cô. "Anh....làm....cái.....gì.....vậy.....?" Cô dùng sức đánh mạnh vào lưng anh, 2 chân đá lung tung. Sẽ lây cảm sang anh, đừng mà! "Anh cũng muốn bị bệnh! "Anh hành động như một đứa trẻ, vừa hôn cô vừa nói, "đợi anh cũng bị bệnh, thì cũng cho em nếm thử mùi vị của sự lo lắng...." Kẻ xấu! Cô cười:"Được rồi được rồi, xấu xa, làm cho người ta chưa chơi đã! " Anh ôm cô vào lòng. Cô thở sâu, có thể ngửi thấy hương thơm từ người anh. "Tiểu Mễ...." "Hả?" "Sau này đừng bị bệnh nữa, biết không?"Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, "Anh sẽ rất, rất lo lắng." ..... ........ Bát cháo nóng hổi. Thành Quyên ngồi bên cạnh giường dùng thìa xúc cho Tiểu Mễ. Tiểu Mễ dựa vào gối, do dự:"Không cần đâu, cảm ơn bạn, mình có thể tự ăn được."Như thế không tiện, cô cũng không phải bị bệnh gì đó quá nghiêm trọng. Thành Quyên gạt tay Tiểu Mễ ra, ánh mắt lạnh nhạt: "Mình đã hứa với cô mình là sẽ xúc cho bạn ăn hết". Vừa rồi cô của Thành Quyên dưới nhà đã bảo cô nhất định phải chú ý chăm sóc Tiểu Mễ, người bị bệnh đều sẽ rất yếu ớt và cô độc, đặc biệt cần sự quan tâm chăm sóc. Cô của Thành Quyên hiểu tại sao lại biết được Tiểu Mễ gần đây đã làm những việc hết sức hoang đường, cũng biết được Tiểu Mễ bị các bạn cùng lớp cô lập. Tiểu Mễ là một cô gái tốt, nhất định cháu phải chăm sóc tốt cho cô ấy. Nhất định? Thành Quyên kinh ngạc nhìn cô của mình, cô Thành tốt bụng thì từ nhỏ cô đã biết, nhưng mà nghiêm túc như vậy yêu cầu cô chăm sóc một người thì là lần đầu tiên. Cô Thành cẩn thận múc cháo vào hộp, cười nói, vừa nhìn thấy Tiểu Mễ là đã cảm thấy đặc biệt có duyên với cô. "Cô Thành thật là một người tốt bụng." Tiểu Mễ cảm động nói, thật hâm mộ Thành Quyên. "Ừ" Thành Quyên chỉ trả lời một từ. Không khí trong phòng tĩnh lặng vừa cổ quái, Tiểu Mễ do dự không biết làm thế nào, Thành Quyên chỉ như một người máy từng thìa một xúc cháo cho cô. Thời gian chầm chậm trôi qua. Thành Quyên quay lại bàn ăn nốt bát mỳ đã nguội lạnh từ lâu. Tiểu Mễ nằm trên giường nhìn ra bên ngoài, cô nghĩ đến nụ hôn đó....nụ hôn nồng cháy.....nhìn anh có vẻ lạnh lùng, nhưng làn môi lại ấm áp như vậy, dường như tất cả nhiệt tình đều hội tụ trên làn môi đó..... Cơ thể nếu như khác nhau, hôn cũng sẽ khác nhau chăng? Trước đây nụ hôn của anh, mềm mại và dịu dàng..... "Lại giở trò gì đây?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh. Tiểu Mễ thẫn thờ, quay sang nhìn, chỉ nhìn thấy Dương Khả Vi lạnh nhạt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy băng giá. "Nên vui mới phải chứ, không phải rốt cuộc có thể hẹn hò với Doãn Đường Diêu à? Tại sao lại phải nằm trên giường giả bệnh? Ghét nhất loại người giả dối như vậy! " Tiểu Mễ cười khổ sở: "Mình rất đáng ghét à?" "Ừ" "Nếu như không thích, thì đừng nói chuyện với mình. "Tiểu Mễ nhắm mắt lại, cô rất mệt, đầu óc quay cuồng, không còn sức để cái nhau với Dương Khả Vi. Dương Khả Vi tức giận: "Này! Bạn nói gì vậy?" Cô ta tức giận bước lên phía trước, giơ tay định kéo chăn của Tiểu Mễ ra. "Làm gì đấy?" Thành Quyên không biết lúc nào đã chắn trước mặt Tiểu Mễ, cô giữ tay Dương Khả Vi lại. Dương Khả Vi tức giận: "Bảo vệ cô ta? Thành Quyên, không phải bạn rất ghét cô ta à? Doãn Đường Diêu làm bạn bị thương, cô ta giả dối như vậy....." "Giả dối cũng còn hơn bạn". Thành Quyên đẩy tay cô ta ra, "Bạn đã làm được gì? Thích Doãn Đường Diêu đúng không, muốn làm bạn gái anh ta đúng không, nhưng mà ngoại trừ bên cạnh hắn làm trò, bạn đã làm được gì?Tiểu Mễ ít nhất cũng thay anh ta chạy 10.000m, thức đêm làm bài tập cho anh ta, so sánh với nhau, bạn còn giả dối hơn người ta nhiều." "Thành Quyên!" Dương Khả Vi tức giận nói, "Mình biét là bạn giận mình, ai bảo lần đó mình không cẩn thận...." "Cộc cộc". Tiếng gõ cửa phòng. Tiểu Mễ định ngồi dậy:"Để mình đi mở cửa". Thành Quyên ra hiệu cô nằm đó, đi về phía cửa, mở cửa ra, cô kinh ngạc. Một bó hoa hồng rất lớn! Giấy gói màu tím, mấy chục bông hồng đỏ, tươi mới đẹp đẽ. Một khuôn mặt thanh niên xuất hiện sau bó hoa, anh mặc đồng phục, in dòng chữ "Tâm Ngữ Hoa Phương". "Cô Tiểu Mễ có phải không ạ?" Thành Quyên lắc đầu, nhìn về phía Tiểu Mễ đang nằm trên giường:"Cô ấy kia." "Anh Doãn tặng cô hoa và quà, "Chàng trai cười lễ phép với Tiểu Mễ, lấy ra một mảnh giấy và bút, "Mời cô ký vào đây." "À" Tiểu Mễ cầm lấy bút và giấy từ tay Thành Quyên, ký tên mình vào, ngẩng đầu lên hỏi, "anh Doãn? Là ai vậy?" Dương Khả Vi đứng bên cạnh, tức giận dường như đến mức không chịu được: "anh Doãn, không là Doãn Đường Diêu thì còn ai vào đây nữa, lại còn giả vờ không biết!" "À." Nhưng mà, Doãn Đường Diêu tại sao lại tặng hoa cho cô? Tiểu Mễ ngẩn người nhìn bó hoa. Chàng trai lại lấy ra một hộp giấy màu hồng: "Đây là quà của anh Doãn tặng cô, chúc cô vui vẻ." Chàng trai Tâm Ngữ Hoa Phương đã ra về. Thành Quyên ngồi trước bàn học sắp xếp sách vở để chuẩn bị lên phòng tự học, Dương Khả Vi đứng bên cạnh giường Tiểu Mễ nói: "Mở ra!" Cô muốn biết rốt cuộc Doãn Đường Diêu tặng gì cho Tiểu Mễ. Tiểu Mễ ngồi trên giường, nhẹ nhàng mở hộp giấy, bên trong có một tấm bưu thiếp, trên tấm bưu thiếp viết vài dòng chữ rồng bay phượng múa... Mười giờ sáng mai, quảng trường Phấn Tuyền. Doãn Đường Diêu. Phía dưới của tấm bưu thiếp, là một cái váy màu xanh nhạt. Thật đẹp...... Uy Quả Quả đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cái váy trong tay Tiểu Mễ, dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình: "WOW, đây là hàng xịn của Hàn Quốc đó, mình và mấy bạn vừa nhìn thấy ở cửa hàng, đắt lắm đấy! Tiểu Mễ, bạn mua đấy à?" "Rầm! " Dương Khả Vi đi ra ngoài, đóng mạnh cửa lại, đẩy Uy Quả Quả sang một bên. "Sao vậy? Lại bị làm sao đây. "Uy Quả Quả ngồi xuống bên cạnh giường Tiểu Mễ, lo lắng nhìn cô, "Bạn bị bệnh à? Lúc trên lớp bạn liên tục ho". Cô đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng quyết định...bỏ qua, Tiểu Mễ yêu ai là chuyện của cô ấy, cũng tại bản thân cô quý Tiểu Mễ mà. "Bạn không giận mình nữa à?" Tiểu Mễ nói, nắm chặt bàn tay lại, trong lòng ấm áp.Tự cô đã làm rất nhiều việc làm cho mọi người ghét, nhưng mà, Thành Quyên và Uy Quả Quả vẫn quan tâm đến cô như vậy. Uy Quả Quả cười: "Thế bạn mời mình ăn thịt dê nhé?" Haha, cảm giác bạn bè đối xử tốt với nhau thật tuyệt. "Ok." "Mười xiên nhé! " "Được." "Bạn ăn 5 xiên, mình ăn 5 xiên, ăn ở quán Kim Điển ngoài cổng trường là ngon nhất đấy, đợi bạn khỏi bệnh thì chúng mình đi nhé! " "Ok." Tiểu Mễ cười rất hạnh phúc, lúc này, hình như đầu không còn đau nữa, cơ thể cũng không còn nhức mỏi. Uy Quả Quả đột nhiên nhìn thấy nhìn thấy bưu thiếp trong hộp giấy, nhìn kỹ lại, cô kinh ngạc: "Trời đất, ngày mai đi chơi phải mặc cái này à? Cái váy mỏng thế này, bạn lại vẫn còn bị bệnh mà!" Bầu trời trong xanh, mây trắng, có gió nhẹ, thổi lên người cảm thấy một chút lạnh. Tiểu Mễ đến quảng trường Phấn Tuyền từ sớm, cô mặc cái váy đó, làn gió làm cho cái váy tung bay, cô dễ thương giống như công chúa trong truyện cổ tích. Mọi người qua đường đều ngước nhìn cô gái. Cô đang đợi ai? Có lẽ là người trong mộng của mình. Thanh xuân thật là đẹp, tình yêu cũng thật là đẹp. Lạnh quá..... Tiểu Mễ cố gắng khắc chế cảm giác lạnh. ....... Ánh mắt Doãn Đường Diêu nhìn cô: "Lúc đi chơi mà cô lại ăn mặc như thế này thì thật mất mặt." ....... Tiểu Mễ cắn môi, mỉm cười. Ừ! Lạnh hơn nữa cũng không để anh ấy không vui.Cùng lắm thì bệnh cảm lạnh bị nặng hơn một chút thôi, chẳng có gì quan trọng! Nhưng mà----- Tại sao anh ấy vẫn chưa đến? Mười giờ ba mươi. Mười một giờ. Mười một giờ ba mươi. Mười hai giờ. Mười hai giờ ba mươi...... Ánh nắng mặt trời lạnh lẽo chiếu sáng từ không trung chiếu sáng, lên mái tóc, bờ vai, sau lưng Tiểu Mễ. Bụng của cô đã bắt đâu đói, đôi chân đã mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn của đã trở nên hư ảo. Thật mệt mỏi...... Tiểu Mễ nắm chặt đôi tay, cố gắng giữ nụ cười trên môi, cô muốn mình đợi anh ấy với vẻ mặt rạng rỡ nhất. Thời gian cứ trôi đi...... "Em đã nói là cô ta sẽ không bỏ đi đâu...." Tiếng nói mềm mại, từ sau lưng Tiểu Mễ vang lên. "Làm nhiều việc như vậy, chỉ vì được đi chơi với anh, không thấy anh đến, cô ta sẽ không bỏ đi đâu.Anh cũng thật là vô tình, gặp cô ta một lúc thì có làm sao, kể cả rất vô vị cũng nhanh chóng qua đi mà. Anh đi với em, cô ta sẽ rất buồn tủi đấy." Vừa nói, cô gái đó đưa tay phải ra, đứng trước mặt Tiểu Mễ nói:"Tiểu Mễ, sao lại mặc ít như vậy, bạn không lạnh à?" Tiểu Mễ ngơ ngác. Hai người xuất hiện trước mặt cô. Doãn Đường Diêu vẫn vậy. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Sẽ có thiên thần thay anh yêu em - Minh Hiểu Khê
Top