small star
Moderator
- Xu
- 94
Sớm tháng Giêng trời Sài Gòn hiu hiu gió mát, bầy sẻ non vỗ cánh, lao xao vòm cây. Một mình lang thang trên con đường không đông đúc như mọi ngày, bỗng nghe ướt ướt nơi bàn tay. Nheo mắt ngước lên trời. Nhìn hàng cây khẽ cựa mình, và sương sớm còn vương trên ngọn lá.
Trời tháng Giêng rất hiền.
Tháng Giêng, Sài Gòn bỗng yên.
Đã hết rồi những hàng xe kéo dài cả trăm mét nằm im không nhúc nhích trên đường vì kẹt tắc, đã hết những lần nhăn mặt vì khói bụi ồ ạt thốc vào mắt, mũi, lọt vào tận bên trong lớp khẩu trang đeo kín. Đã hết rồi những lúc đi ngoài đường chỉ chăm chăm nhìn vào phía trước, tìm đường lách khỏi đám người đang mệt mỏi chen chúc nhau.
Chỉ đến tháng Giêng Sài Gòn mới có lắm kẻ thích lang thang phố xá, thong dong ngắm mây lững thững trôi qua nóc cao ốc vừa xây và khẽ huýt sáo một điệu nhạc không nhớ hết trọn bài.
Học trọ ở Sài Gòn, cứ ca mãi bài ca nhớ quê, trong lòng cứ một hai đòi về. Đến lúc bước lên tàu về quê ăn Tết mới kịp nhận ra cũng có gì đó quyến luyến, như thể dùng dằng không đành xa. Bắt đầu yêu rồi phải không? Tự hỏi mình có phải mình tham lam quá khi muốn được yêu cả hai. Quê hương đó thì ai cũng yêu nhiều, một lẽ đương nhiên. Tình yêu dành cho quê hương vẫn luôn ở đấy, to lắm, ấm lắm, nặng lắm sâu bên trong mình. Còn Sài Gòn dù suốt ngày than nắng quá, ồn quá, bụi quá…cũng phải thú nhận một điều rằng, đã trót yêu. Vì mỗi con đường dạo bước qua, đều lưu dấu bao kỉ niệm.
Trở lại thành phố sớm sau kì nghỉ Tết. Xóm trọ nhỏ chưa ai vào, đường phố chưa kịp nhộn nhịp, chưa có nhiều việc để bận rộn. Thảnh thơi nằm nghe Secret Garden nơi góc phòng trọ, những lúc như thế này thường làm ta nhớ, cái hành động dường như “xa xỉ” giữa cuộc sống gấp gáp và hối hả này.
Ta nhớ cái lần đầu tiên thằng nhà quê đặt chân lên thành phố, vừa ngập ngừng vừa háo hức. Phố dài thật dài, nhà cao thật cao, chưa quen lắm. Đường phố chật hẹp, người qua lại đông đúc, giọng thành phố thật ngọt nhưng nghe không thân quen như giọng quê mình, đồ ăn trong quán cũng khác khẩu vị. Đã có lúc thầm nghĩ Sài Gòn sao mà chán.
Cũng nhớ cái lần giữa đường Nguyễn Du gặp hàng me rào rào trút lá, vẳng tai nghe từng giọt dương cầm vang lên từ góc nào đó của Nhạc viện thành phố. Lần đầu tiên bắt gặp một Sài Gòn dễ thương và lãng mạn là như thế.
Từ dạo đó bắt đầu thấy thích thành phố mới, và cảm giác ấy cứ lớn dần lên. Cho đến ngày một người đứng lặng yên thật lâu trong sân trường đại học, chỉ để nhìn theo một ánh mắt cười. Và ta biết, tình yêu đã bắt đầu nơi đó, một giảng đường ở góc quận 3.
Sài Gòn chuyển mùa. Những vòng xe lang thang trên con đường mỗi tối. Vòng tay thật chặt, thủ thỉ hỏi: “Có lạnh không?..”. Phố vào đêm, chiếc xe đi vào giữa hai hàng me rì rào. Lặng nhìn nhau, thử tìm bóng mình trong mắt. Rồi bất chợt reo lên: Thấy rồi…
Lại cùng tìm về một góc thật yên, tay tìm tay lắng nghe cuộc đời trôi qua chầm chậm.
Những lúc như thế cứ muốn níu thời gian ngừng lại. Tựa vai nhau, giọng hát vẫn vang lên ấm áp từ chiếc loa ẩn mình đâu đó: But I can’t help falling in love with you…Tìm môi thơm, nghe bình yên về quanh đây, thật gần.
Trời tháng Giêng rất hiền.
Tháng Giêng, Sài Gòn bỗng yên.
Đã hết rồi những hàng xe kéo dài cả trăm mét nằm im không nhúc nhích trên đường vì kẹt tắc, đã hết những lần nhăn mặt vì khói bụi ồ ạt thốc vào mắt, mũi, lọt vào tận bên trong lớp khẩu trang đeo kín. Đã hết rồi những lúc đi ngoài đường chỉ chăm chăm nhìn vào phía trước, tìm đường lách khỏi đám người đang mệt mỏi chen chúc nhau.
Chỉ đến tháng Giêng Sài Gòn mới có lắm kẻ thích lang thang phố xá, thong dong ngắm mây lững thững trôi qua nóc cao ốc vừa xây và khẽ huýt sáo một điệu nhạc không nhớ hết trọn bài.
Học trọ ở Sài Gòn, cứ ca mãi bài ca nhớ quê, trong lòng cứ một hai đòi về. Đến lúc bước lên tàu về quê ăn Tết mới kịp nhận ra cũng có gì đó quyến luyến, như thể dùng dằng không đành xa. Bắt đầu yêu rồi phải không? Tự hỏi mình có phải mình tham lam quá khi muốn được yêu cả hai. Quê hương đó thì ai cũng yêu nhiều, một lẽ đương nhiên. Tình yêu dành cho quê hương vẫn luôn ở đấy, to lắm, ấm lắm, nặng lắm sâu bên trong mình. Còn Sài Gòn dù suốt ngày than nắng quá, ồn quá, bụi quá…cũng phải thú nhận một điều rằng, đã trót yêu. Vì mỗi con đường dạo bước qua, đều lưu dấu bao kỉ niệm.
Trở lại thành phố sớm sau kì nghỉ Tết. Xóm trọ nhỏ chưa ai vào, đường phố chưa kịp nhộn nhịp, chưa có nhiều việc để bận rộn. Thảnh thơi nằm nghe Secret Garden nơi góc phòng trọ, những lúc như thế này thường làm ta nhớ, cái hành động dường như “xa xỉ” giữa cuộc sống gấp gáp và hối hả này.
***
Ta nhớ cái lần đầu tiên thằng nhà quê đặt chân lên thành phố, vừa ngập ngừng vừa háo hức. Phố dài thật dài, nhà cao thật cao, chưa quen lắm. Đường phố chật hẹp, người qua lại đông đúc, giọng thành phố thật ngọt nhưng nghe không thân quen như giọng quê mình, đồ ăn trong quán cũng khác khẩu vị. Đã có lúc thầm nghĩ Sài Gòn sao mà chán.
Cũng nhớ cái lần giữa đường Nguyễn Du gặp hàng me rào rào trút lá, vẳng tai nghe từng giọt dương cầm vang lên từ góc nào đó của Nhạc viện thành phố. Lần đầu tiên bắt gặp một Sài Gòn dễ thương và lãng mạn là như thế.
Từ dạo đó bắt đầu thấy thích thành phố mới, và cảm giác ấy cứ lớn dần lên. Cho đến ngày một người đứng lặng yên thật lâu trong sân trường đại học, chỉ để nhìn theo một ánh mắt cười. Và ta biết, tình yêu đã bắt đầu nơi đó, một giảng đường ở góc quận 3.
Sài Gòn chuyển mùa. Những vòng xe lang thang trên con đường mỗi tối. Vòng tay thật chặt, thủ thỉ hỏi: “Có lạnh không?..”. Phố vào đêm, chiếc xe đi vào giữa hai hàng me rì rào. Lặng nhìn nhau, thử tìm bóng mình trong mắt. Rồi bất chợt reo lên: Thấy rồi…
Lại cùng tìm về một góc thật yên, tay tìm tay lắng nghe cuộc đời trôi qua chầm chậm.
Những lúc như thế cứ muốn níu thời gian ngừng lại. Tựa vai nhau, giọng hát vẫn vang lên ấm áp từ chiếc loa ẩn mình đâu đó: But I can’t help falling in love with you…Tìm môi thơm, nghe bình yên về quanh đây, thật gần.
***
Tháng Giêng Sài Gòn cho ta nhớ. Rồi sẽ một hôm, ta lại giật mình nhớ tháng Giêng Sài Gòn.
MINH ĐỨC