Sài Gòn yên, Sài Gòn yêu

small star

Moderator
Xu
94
Sớm tháng Giêng trời Sài Gòn hiu hiu gió mát, bầy sẻ non vỗ cánh, lao xao vòm cây. Một mình lang thang trên con đường không đông đúc như mọi ngày, bỗng nghe ướt ướt nơi bàn tay. Nheo mắt ngước lên trời. Nhìn hàng cây khẽ cựa mình, và sương sớm còn vương trên ngọn lá.


sg.jpga.jpg


Trời tháng Giêng rất hiền.


Tháng Giêng, Sài Gòn bỗng yên.


Đã hết rồi những hàng xe kéo dài cả trăm mét nằm im không nhúc nhích trên đường vì kẹt tắc, đã hết những lần nhăn mặt vì khói bụi ồ ạt thốc vào mắt, mũi, lọt vào tận bên trong lớp khẩu trang đeo kín. Đã hết rồi những lúc đi ngoài đường chỉ chăm chăm nhìn vào phía trước, tìm đường lách khỏi đám người đang mệt mỏi chen chúc nhau.

Chỉ đến tháng Giêng Sài Gòn mới có lắm kẻ thích lang thang phố xá, thong dong ngắm mây lững thững trôi qua nóc cao ốc vừa xây và khẽ huýt sáo một điệu nhạc không nhớ hết trọn bài.

Học trọ ở Sài Gòn, cứ ca mãi bài ca nhớ quê, trong lòng cứ một hai đòi về. Đến lúc bước lên tàu về quê ăn Tết mới kịp nhận ra cũng có gì đó quyến luyến, như thể dùng dằng không đành xa. Bắt đầu yêu rồi phải không? Tự hỏi mình có phải mình tham lam quá khi muốn được yêu cả hai. Quê hương đó thì ai cũng yêu nhiều, một lẽ đương nhiên. Tình yêu dành cho quê hương vẫn luôn ở đấy, to lắm, ấm lắm, nặng lắm sâu bên trong mình. Còn Sài Gòn dù suốt ngày than nắng quá, ồn quá, bụi quá…cũng phải thú nhận một điều rằng, đã trót yêu. Vì mỗi con đường dạo bước qua, đều lưu dấu bao kỉ niệm.

Trở lại thành phố sớm sau kì nghỉ Tết. Xóm trọ nhỏ chưa ai vào, đường phố chưa kịp nhộn nhịp, chưa có nhiều việc để bận rộn. Thảnh thơi nằm nghe Secret Garden nơi góc phòng trọ, những lúc như thế này thường làm ta nhớ, cái hành động dường như “xa xỉ” giữa cuộc sống gấp gáp và hối hả này.


***


Ta nhớ cái lần đầu tiên thằng nhà quê đặt chân lên thành phố, vừa ngập ngừng vừa háo hức. Phố dài thật dài, nhà cao thật cao, chưa quen lắm. Đường phố chật hẹp, người qua lại đông đúc, giọng thành phố thật ngọt nhưng nghe không thân quen như giọng quê mình, đồ ăn trong quán cũng khác khẩu vị. Đã có lúc thầm nghĩ Sài Gòn sao mà chán.


Cũng nhớ cái lần giữa đường Nguyễn Du gặp hàng me rào rào trút lá, vẳng tai nghe từng giọt dương cầm vang lên từ góc nào đó của Nhạc viện thành phố. Lần đầu tiên bắt gặp một Sài Gòn dễ thương và lãng mạn là như thế.

Từ dạo đó bắt đầu thấy thích thành phố mới, và cảm giác ấy cứ lớn dần lên. Cho đến ngày một người đứng lặng yên thật lâu trong sân trường đại học, chỉ để nhìn theo một ánh mắt cười. Và ta biết, tình yêu đã bắt đầu nơi đó, một giảng đường ở góc quận 3.
Sài Gòn chuyển mùa. Những vòng xe lang thang trên con đường mỗi tối. Vòng tay thật chặt, thủ thỉ hỏi: “Có lạnh không?..”. Phố vào đêm, chiếc xe đi vào giữa hai hàng me rì rào. Lặng nhìn nhau, thử tìm bóng mình trong mắt. Rồi bất chợt reo lên: Thấy rồi…

Lại cùng tìm về một góc thật yên, tay tìm tay lắng nghe cuộc đời trôi qua chầm chậm.

Những lúc như thế cứ muốn níu thời gian ngừng lại. Tựa vai nhau, giọng hát vẫn vang lên ấm áp từ chiếc loa ẩn mình đâu đó:
But I can’t help falling in love with you…Tìm môi thơm, nghe bình yên về quanh đây, thật gần.



***


Tháng Giêng Sài Gòn cho ta nhớ. Rồi sẽ một hôm, ta lại giật mình nhớ tháng Giêng Sài Gòn.

MINH ĐỨC
 
Sài thành và những cơn mưa

Những cơn mưa bất chợt rơi xuống lòng thành phố làm dịu đi cái nắng gay gắt của mùa hạ. Mưa như muốn gội sạch cái nóng bức oi ả, muốn cuốn phăng đi tất cả bụi bặm giữa ngày hè chói chang. Những ồn ào phố xá, bộn bề cuộc sống trở nên lắng lại dịu dàng và bình yên. Những con hẻm như sạch hơn, hàng cây xanh hơn và nhịp sống thì chậm lại.

Nó thích mưa, những hạt nước long lanh cứ thay nhau rớt xuống mặt đường rồi tan biến. Cái sở thích tắm mưa lúc nhỏ cùng thằng em cho đến khi lớn vẫn chưa bỏ được. Những ngày mưa nó thường đạp xe đi vòng vòng với nhỏ em rồi ghé vào quán kem hay trà sữa thì còn gì thú vị bằng!







000_233.jpg




Hôm nay cũng vậy, trời mưa lất phất, nó đạp xe ra phố nhưng chỉ một mình. Vì nó muốn suy nghĩ nhiều điều, dường như thấy mình đã lớn. Nó là một con bé mạnh mẽ & khô cứng không có những giây phút lãng mạng nhưng chẳng hiểu sao nó lại thích mưa, ưa cái không khí se lạnh & không gian hơi buồn bã, mọi thứ như trở nên chậm chạp, đứng yên một chỗ để nghỉ ngơi.


Trời mưa, có người hối hả chạy xe thật nhanh để về nhà, có người lao vào quán cóc hai bên đường để trú mưa. Còn nó vẫn cứ bình thản vì nó muốn cảm nhận cái ngọt lành mát mẻ của mưa đầu mùa. Không hiểu sao người ta lại tránh mưa ngay cả khi họ chờ đợi từng giọt mưa sau bao ngày bỏng rát.

Hình ảnh những người bán bỏng ngô, những ránh hàng rong vội vã tìm nơi đụt mưa làm nó thấy khó chiụ trong lòng. Bất chợt nó nhớ tới một con xóm nhỏ xăm xấp nước. Thấy nhớ con đường lầy lội, đất bùn khi xưa, nhớ đến nao lòng cái thời xách thau, xách chậu, xô để hứng những giọt nước mưa mát rượi & lạnh toát. Nhiều lúc ba mẹ đi làm về nước mưa hoà lẫn với mồ hôi tuy ba nói là rất mát nhưng nó vẫ thấy cay cay nơi sóng mũi. Khi ở nhà một mình, những giọt mưa như làm bạn với nó, khiến nó hết cô đơn.Và chắc nó đã yêu mưa từ ấy.

Bỗng giật mình vì mưa rơi vào mắt, nó quay về với thực tại. Đưa tay lên đỡ lấy từng hạt mưa nặng dần rơi xuống, chúng như đang nhảy múa trên đôi bàn tay nhỏ bé của nó.

Bàn tay khum khum như muốn giữ lại tất cả bởi vì một ngày kia nó đã khám phá ra rằng:

- Mưa có vị mặn của nước mắt, vị chát của mồ hôi…..

- Có cả mùi vị của sự chờ đợi và hi vọng…….

Lang thang trên đường lúc nó cảm thấy lạnh & cũng nên quay về thôi!

Nó vô phòng vùi mình vào chăn, áp má xuống gối, đan những ngón chân vào nhau để được ấm áp hơn, muốn tìm một cảm giác bùi ngùi & thấu hiểu cái lạnh của những cơn mưa để biết yêu thương bản thân mình hơn…Mẹ đem cho nó một tách sữa nóng để khỏi bị cảm. Nó không thích uống trà vì trà đắng và chát, uống vào thấy người cứ trầm ngâm ra, già đi. Mở tung cánh cửa sổ, lắng nghe tiếng gió lanh canh nô đùa với chuông gió. Nó mỉm cười…Đã ngớt mưa, nhưng vẫn còn hơi lạnh, những đám mây đen cứ vùn vụt lướt qua làm thành nhửng mảng đen kịt cuộn lại, liên tục thay đổi hình dạng. Những ngày thời tiết như thế này nó thấy lười học kinh khủng, cứ muốn đạp xe đi loanh quanh đâu đó, để gió mơn man da mặt & làn tóc đến lạnh buốt mới thôi.

Chiều dần xuống, nắng lung linh nhảy nhót trên vòm cây. Những giọt nắng len lỏi ghé ngang làm ấm áp cho căn phòng của nó.

Những cơn mưa mùa hạ sẽ khiến cho tâm hồn của mọi người & nó được mát mẻ, dịu nhẹ sau những thời gian chạy theo lối sống hối hả của một thành phố công nghiệp.


titi_bumbum
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top