Ai hiểu dùm tôi nỗi lòng này,
Trong chiều dạo phố dưới mưa bay ?
Độc hành cô quạnh, không tri kỉ !
Tay lạnh, vai run, ướt gót giày...
Đong hộ cho tôi những giọt sầu,
Đếm ngàn thương nhớ, vạn nỗi đau.
Dòng đời muôn nẻo đường xuôi ngược,
Rẽ lối nào đây để (lại) bắt đầu ?
Nơi nào có kẻ để tôi yêu ?
Để cạnh bên tôi những buổi chiều,
Thênh thang đường xá nhiều xe cộ,
Thấy mình bé nhỏ biết bao nhiêu...
Tôi cần, cần lắm một bờ vai
Để mệt mỏi sau một ngày dài
Sẽ được tựa vào, được an ủi
Rồi ngon lành ngủ, đến sáng mai
...
Vẫn chỉ mình tôi, mãi đi tìm
Trong từng giấc ngủ, chút bình yên
Chờ, đến một ngày, ngày nào đó
Tình yêu bé nhỏ đến, ngoài hiên...
Như chờ tình đến rồi hẵn yêu, tôi chờ một con người mà số mệnh đã định sẵn, mang nụ cười đến chiếu sáng những mảng tối lẩn khuất bên trong trong tầm hồn u ám này, để tôi lại cảm nhận được - dù trong một giây phút nhỏ nhoi nào đó - cái mà người ta gọi là "sự kì diệu của yêu thương".
Còn bây giờ ư ?
... Có lẽ, tôi vẫn phải một mình độc hành giữa phố xá thênh thang chiều nổi gió, tự kiếm tìm chút an yên đè nén những nỗi buồn chẳng thể nào vơi bớt, giấu kĩ cái kẻ mộng mơ đa sầu này sau đôi mắt với ánh nhìn đầy ám ảnh đó thôi
Ờ,
Chứ còn sao được nữa ?
SG, 8h49p PM 27.12.2012
Trong chiều dạo phố dưới mưa bay ?
Độc hành cô quạnh, không tri kỉ !
Tay lạnh, vai run, ướt gót giày...
Đong hộ cho tôi những giọt sầu,
Đếm ngàn thương nhớ, vạn nỗi đau.
Dòng đời muôn nẻo đường xuôi ngược,
Rẽ lối nào đây để (lại) bắt đầu ?
Nơi nào có kẻ để tôi yêu ?
Để cạnh bên tôi những buổi chiều,
Thênh thang đường xá nhiều xe cộ,
Thấy mình bé nhỏ biết bao nhiêu...
Tôi cần, cần lắm một bờ vai
Để mệt mỏi sau một ngày dài
Sẽ được tựa vào, được an ủi
Rồi ngon lành ngủ, đến sáng mai
...
Vẫn chỉ mình tôi, mãi đi tìm
Trong từng giấc ngủ, chút bình yên
Chờ, đến một ngày, ngày nào đó
Tình yêu bé nhỏ đến, ngoài hiên...
Như chờ tình đến rồi hẵn yêu, tôi chờ một con người mà số mệnh đã định sẵn, mang nụ cười đến chiếu sáng những mảng tối lẩn khuất bên trong trong tầm hồn u ám này, để tôi lại cảm nhận được - dù trong một giây phút nhỏ nhoi nào đó - cái mà người ta gọi là "sự kì diệu của yêu thương".
Còn bây giờ ư ?
... Có lẽ, tôi vẫn phải một mình độc hành giữa phố xá thênh thang chiều nổi gió, tự kiếm tìm chút an yên đè nén những nỗi buồn chẳng thể nào vơi bớt, giấu kĩ cái kẻ mộng mơ đa sầu này sau đôi mắt với ánh nhìn đầy ám ảnh đó thôi
Ờ,
Chứ còn sao được nữa ?
SG, 8h49p PM 27.12.2012