daibentre123456
New member
- Xu
- 0
Mấy hôm trước, ta cứ trách Trời Sài Gòn đỏng đảnh: Lúc nắng oi, lúc mưa dầm; nhất là mấy ngày Lễ hay những ngày cuối tuần vừa qua, Sài Gòn đổ mưa rào rào khiến bao cuộc hẹn bị lỡ làng, bao dự định đi du lịch bị gát lại, những niềm vui rong chơi không thể trọn vẹn…
Chiều nay, đi làm về, đi dưới con mưa nhè nhẹ của Sài Gòn ta chợt nhận ra đây không phải là những hạt mưa vô cớ nữa, mà… Sài Gòn đã vào hạ rồi. Những cơn mưa mùa hạ để xoa bớt chút bức bói, nóng nực và cũng làm ướt đẫm những tâm hồn thơ mộng. Những cơn mưa long lanh trong ký ức tuổi học trò của mùa chia tay đây mà…
Nhớ những buổi ngồi trong lớp học đợi tạnh mưa thả hồn qua cửa số ngắm mưa bay. Chỗ học cạnh cửa sổ nên đưa tay ra là có thể hứng được những hạ mưa be bé, mềm sũng. Những chiếc lá si bay bay trong mưa như khắc khoải một nỗi niềm mong lung, vô định…
Nhớ những buổi cùng nhau đứng dưới mai hiên trú mưa. Im lặng chẳng biết nói gì. Thi thoảng nói những câu vu vơ: Mưa này không biết chừng nào tạnh đây! Mưa gì dai dữ vậy trời! - Nhưng thật ra trong lòng mong mưa cho cơn mưa dài vô tận, mong thời gian ngừng trôi, để khỏanh khắc bên nhau dài thêm tí nữa…
Nhớ những buổi tối dong xe trên những con phố nhỏ của cái thị xã bé nhỏ, bất chợt mưa, tíu tít tìm chỗ trú, ướt mềm như con mèo bông. Tay run lạnh, nhưng rồi được sửi ấm bằng một bàn tay. Thứ hơi ấm nhẹ nhàng mà lan tỏa, như cho ta một cảm giác yên bình và dịu ngọt đến lạ thường…
Nhớ cây phượng già hoa đỏ rực tan tác dưới cơn mưa. Những xác hoa lả chã rơi khắp sân trường. Ta đưa tay nhặt hoa và chợt nhận ra cơn mưa mùa hạ. Bỗng thấy lòng rưng rưng… Ta cố chấp nối những cánh hoa, muốn trả chúng về với cành khô trơ trội. Cố níu giữ bước chân thời gian, đang vội vã đi… đi… đi…
Giấy phút cuối của buổi ra trường, có cơn mưa nào len nhẹ trong mắt ta, mắt bạn. Sao long lanh và buồn đến vậy. Sao cơn mưa không đến vào lúc này để ta có thể khóc òa, để những giọt nước mắt chạy trốn trong mưa... Chỉ có ta chạy trốn chính mình, trốn cái nhìn mít ướt lúc chia tay, có ánh mắt giờ biết mình rất nhớ, có nụ cười vương vấn mãi không phai...
Ký túc xá mưa đêm... nằm trên chiếc giường tầng nhìn ra cửa sổ, nhìn những hạt mưa bay bay dưới ánh đèn vàng hiu hắt của khuya. Những hạt mưa tắm trong thứ ánh sáng vàng huyền dịu. Những hạt mưa thi nhau rơi xuống đất, nhưng không rơi thẳng mà rơi nghiêng nghiêng như một triền của nỗi nhớ. Co ro trong chiếc chăn ấm nằm học bài và đợi ngày mai...
Căn gác trọ buồn, từ lâu đã là chốn đi về của ta, bất kể ngày nắng, ngày mưa, vẫn đìu hiu, lạnh lẽo, trống vắng. Hôm nay mưa, bỗng thấy nó lạnh hơn. Đã lâu rồi không mở cánh cửa sổ bên hiên nhà. Ta vẫn còn sợ nỗi nhớ về một ai đó vẫn thường lấp dó dưới hiên nhà mỗi khi trời mưa. Ta bỗng nhớ câu hỏi phút cuối cùng của đêm mưa năm ấy, bạn hỏi ta rằng: Sao này đi dưới mưa ấy sẽ nhớ gì?
Mùa mưa năm nay bắt đầu sớm. Nhìn những cô cậu học trò áo trắng vô tư đùa giỡn trong sân trường, ta bỗng thấy khắc khoải, muốn gọi họ lại và nói: Hè về, hãy quý trọng giây phút này. Nhưng có điều gì đó cản chân ta lại: Ấy là quy luật của tạo hóa, hãy để họ cứ vô tư như vậy, rồi sẽ đến lúc tự họ sẽ nhận ra... ngày và khỏanh khắc đang đi rất nhanh...
Cơn mưa chiều nay tuy không lớn, nhưng chiếc áo mưa cũng ướt sũng… Cầm chiếc áo giũ mạnh 1 cái, những giọt nước mưa văng ra khỏi chiếc áo, lăn lóc trên nền gạch, hạt mưa bé li ti như những hạt ngọc lóng lánh, ai hay đó là những giọt nước mắt ngọt ngào, là thứ của cải quý giá của tạo hóa, là lắng đọng tinh khôi đẹp đẽ của tuổi học trò...
Đại
Chiều nay, đi làm về, đi dưới con mưa nhè nhẹ của Sài Gòn ta chợt nhận ra đây không phải là những hạt mưa vô cớ nữa, mà… Sài Gòn đã vào hạ rồi. Những cơn mưa mùa hạ để xoa bớt chút bức bói, nóng nực và cũng làm ướt đẫm những tâm hồn thơ mộng. Những cơn mưa long lanh trong ký ức tuổi học trò của mùa chia tay đây mà…
Nhớ những buổi ngồi trong lớp học đợi tạnh mưa thả hồn qua cửa số ngắm mưa bay. Chỗ học cạnh cửa sổ nên đưa tay ra là có thể hứng được những hạ mưa be bé, mềm sũng. Những chiếc lá si bay bay trong mưa như khắc khoải một nỗi niềm mong lung, vô định…
Nhớ những buổi cùng nhau đứng dưới mai hiên trú mưa. Im lặng chẳng biết nói gì. Thi thoảng nói những câu vu vơ: Mưa này không biết chừng nào tạnh đây! Mưa gì dai dữ vậy trời! - Nhưng thật ra trong lòng mong mưa cho cơn mưa dài vô tận, mong thời gian ngừng trôi, để khỏanh khắc bên nhau dài thêm tí nữa…
Nhớ những buổi tối dong xe trên những con phố nhỏ của cái thị xã bé nhỏ, bất chợt mưa, tíu tít tìm chỗ trú, ướt mềm như con mèo bông. Tay run lạnh, nhưng rồi được sửi ấm bằng một bàn tay. Thứ hơi ấm nhẹ nhàng mà lan tỏa, như cho ta một cảm giác yên bình và dịu ngọt đến lạ thường…
Nhớ cây phượng già hoa đỏ rực tan tác dưới cơn mưa. Những xác hoa lả chã rơi khắp sân trường. Ta đưa tay nhặt hoa và chợt nhận ra cơn mưa mùa hạ. Bỗng thấy lòng rưng rưng… Ta cố chấp nối những cánh hoa, muốn trả chúng về với cành khô trơ trội. Cố níu giữ bước chân thời gian, đang vội vã đi… đi… đi…
Giấy phút cuối của buổi ra trường, có cơn mưa nào len nhẹ trong mắt ta, mắt bạn. Sao long lanh và buồn đến vậy. Sao cơn mưa không đến vào lúc này để ta có thể khóc òa, để những giọt nước mắt chạy trốn trong mưa... Chỉ có ta chạy trốn chính mình, trốn cái nhìn mít ướt lúc chia tay, có ánh mắt giờ biết mình rất nhớ, có nụ cười vương vấn mãi không phai...
Ký túc xá mưa đêm... nằm trên chiếc giường tầng nhìn ra cửa sổ, nhìn những hạt mưa bay bay dưới ánh đèn vàng hiu hắt của khuya. Những hạt mưa tắm trong thứ ánh sáng vàng huyền dịu. Những hạt mưa thi nhau rơi xuống đất, nhưng không rơi thẳng mà rơi nghiêng nghiêng như một triền của nỗi nhớ. Co ro trong chiếc chăn ấm nằm học bài và đợi ngày mai...
Căn gác trọ buồn, từ lâu đã là chốn đi về của ta, bất kể ngày nắng, ngày mưa, vẫn đìu hiu, lạnh lẽo, trống vắng. Hôm nay mưa, bỗng thấy nó lạnh hơn. Đã lâu rồi không mở cánh cửa sổ bên hiên nhà. Ta vẫn còn sợ nỗi nhớ về một ai đó vẫn thường lấp dó dưới hiên nhà mỗi khi trời mưa. Ta bỗng nhớ câu hỏi phút cuối cùng của đêm mưa năm ấy, bạn hỏi ta rằng: Sao này đi dưới mưa ấy sẽ nhớ gì?
Mùa mưa năm nay bắt đầu sớm. Nhìn những cô cậu học trò áo trắng vô tư đùa giỡn trong sân trường, ta bỗng thấy khắc khoải, muốn gọi họ lại và nói: Hè về, hãy quý trọng giây phút này. Nhưng có điều gì đó cản chân ta lại: Ấy là quy luật của tạo hóa, hãy để họ cứ vô tư như vậy, rồi sẽ đến lúc tự họ sẽ nhận ra... ngày và khỏanh khắc đang đi rất nhanh...
Cơn mưa chiều nay tuy không lớn, nhưng chiếc áo mưa cũng ướt sũng… Cầm chiếc áo giũ mạnh 1 cái, những giọt nước mưa văng ra khỏi chiếc áo, lăn lóc trên nền gạch, hạt mưa bé li ti như những hạt ngọc lóng lánh, ai hay đó là những giọt nước mắt ngọt ngào, là thứ của cải quý giá của tạo hóa, là lắng đọng tinh khôi đẹp đẽ của tuổi học trò...
Đại