( Charles Spencer Chaplin ( 1889 – 1977) diễn viên hài, đạo diễn điện ảnh nổi tiếng người Mỹ)
Có một hôm, sau buổi biểu diễn đêm, Sác lô quay về nhà khá muộn. Trên tay có một món tiền kha khá mới được ông bầu trả công. Khi qua một ngõ hẻm vắng, một thanh niên to lớn từ sau một gốc cây to lao ra chặn đường tay lăm lăm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Sác lô, quát khẽ . Muốn sống thì có bao nhiêu tiền nộp hết ra đây ! Chậm là chết chắc !
Đối diện với tên cướp đêm cao to với họng súng đen ngòm đang chĩa vào đầu, Sác lô cố ý tỏ ra run sợ xin tha mạng nói. Thưa ! Quả thật tôi có cầm trên tay một ít tiền của ông chủ vừa mới giao cho mang đi trả tiền hàng. Nhưng đây là tiền của ông chủ, tôi chỉ là người làm thuê cho ông ta. Thôi được, tôi sẽ giao tiền cho ông, nhưng mong ông giúp cho một chút. Ông bắn vào cái mũ của tôi vài phát súng cho nó thủng vài lỗ, để tôi có cớ dễ dàng báo lại với chủ !
Tên cướp nghe Sác lô nói dứt câu, cũng không thèm căn vặn nửa lời liền lấy cái mũ trên đầu Sác lô xuống, bắn hai phát cho thủng hai lỗ.
Sác lô nói tiếp : Cám ơn , bây giờ xin ông bắm thêm hai phát nữa vào ống quần của tôi, để chứng tỏ tôi đã từng cố gắng bỏ chạy nhưng không thoát. Sự việc càng tỏ ra có thực, ông chủ càng tin tưởng hơn ! Tên cướp cũng chẳng ngại phiền, liền chĩa súng xuống bắn hai phát vào ống quần. Sác lô lại nói tiếp. Xin ông bắn thêm mấy phát nữa vào cái áo bành tô này, chứng tỏ tôi đã cố gắng giằng co. Tên cướp bắt đầu bực mình, chửi thề. Thằng quỷ này sao nhát gan thế ! Thật đa sự…Tuy nói vậy, hắn cũng nhắm cái áo bóp cò. Đùng ! Đùng ! Tạch ! Một tiếng, hóa ra súng của hắn đã hết đạn.
Sác lô nghe biết, liền nói. Cám ơn, bây giờ ông không trốn nhanh đi thì cảnh sát gần đây nghe tiếng súng sẽ kéo đến ngay bây giờ đó !
Nói xong Sác lô cũng co chân chạy thẳng về phố đông người. Còn tên cướp cũng bỏ chạy vào ngõ tối mất dạng.
Theo VHTT
Có một hôm, sau buổi biểu diễn đêm, Sác lô quay về nhà khá muộn. Trên tay có một món tiền kha khá mới được ông bầu trả công. Khi qua một ngõ hẻm vắng, một thanh niên to lớn từ sau một gốc cây to lao ra chặn đường tay lăm lăm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Sác lô, quát khẽ . Muốn sống thì có bao nhiêu tiền nộp hết ra đây ! Chậm là chết chắc !
Đối diện với tên cướp đêm cao to với họng súng đen ngòm đang chĩa vào đầu, Sác lô cố ý tỏ ra run sợ xin tha mạng nói. Thưa ! Quả thật tôi có cầm trên tay một ít tiền của ông chủ vừa mới giao cho mang đi trả tiền hàng. Nhưng đây là tiền của ông chủ, tôi chỉ là người làm thuê cho ông ta. Thôi được, tôi sẽ giao tiền cho ông, nhưng mong ông giúp cho một chút. Ông bắn vào cái mũ của tôi vài phát súng cho nó thủng vài lỗ, để tôi có cớ dễ dàng báo lại với chủ !
Tên cướp nghe Sác lô nói dứt câu, cũng không thèm căn vặn nửa lời liền lấy cái mũ trên đầu Sác lô xuống, bắn hai phát cho thủng hai lỗ.
Sác lô nói tiếp : Cám ơn , bây giờ xin ông bắm thêm hai phát nữa vào ống quần của tôi, để chứng tỏ tôi đã từng cố gắng bỏ chạy nhưng không thoát. Sự việc càng tỏ ra có thực, ông chủ càng tin tưởng hơn ! Tên cướp cũng chẳng ngại phiền, liền chĩa súng xuống bắn hai phát vào ống quần. Sác lô lại nói tiếp. Xin ông bắn thêm mấy phát nữa vào cái áo bành tô này, chứng tỏ tôi đã cố gắng giằng co. Tên cướp bắt đầu bực mình, chửi thề. Thằng quỷ này sao nhát gan thế ! Thật đa sự…Tuy nói vậy, hắn cũng nhắm cái áo bóp cò. Đùng ! Đùng ! Tạch ! Một tiếng, hóa ra súng của hắn đã hết đạn.
Sác lô nghe biết, liền nói. Cám ơn, bây giờ ông không trốn nhanh đi thì cảnh sát gần đây nghe tiếng súng sẽ kéo đến ngay bây giờ đó !
Nói xong Sác lô cũng co chân chạy thẳng về phố đông người. Còn tên cướp cũng bỏ chạy vào ngõ tối mất dạng.
Theo VHTT