Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Run. Run. Run - Phan Ý Yên
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="DOO DOO" data-source="post: 164554"><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">“Yêu là một từ thường được dùng quá nhiều và quá sớm!”</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Thỉnh thoảng. Như lúc này. Khi đang ngồi uống sữa chua với lê vào một buổi tối Chủ nhật uể oải. Tôi mong muốn trong lòng lại có đủ dũng khí để vứt bỏ mọi thứ, đi du lịch một mình và hoàn toàn coi nhẹ quá khứ, hiện tại lẫn tương lai.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Sẽ đi suốt một quãng thời gian dài, mang vác những thứ lỉnh kỉnh trên lưng và trở về lấm lem bụi đường. Những vết tích sẽ gạch vẽ trên lồng ngực đầy hãnh diện.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Những chuyến đi như vậy sẽ củng cố cho tôi một ảo tưởng duy nhất. Đó là mình hoàn toàn không dính dáng gì đến thế giời này. Hoàn toàn không một chút nào. Những tham vọng khát khao nhu cầu mơ ước của thế giới này, tất thảy đều nằm bên ngoài ranh giới của tôi.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Kể cả cảm tình hay những nhu cầu nhục cảm.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Lúc có đủ dũng khí để bắt đầu những chuyến đi đơn độc như thế. Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến đầu tiên và cuối cùng. Tôi và anh ta. Sẽ không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'"></span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'arial'">Ngày xanh và hanh hao. Rồi ngày lại mưa và ủ rũ. Đêm nằm nhẩm đếm những chuyện ẩm ơ của bản thân. Thấy hình như có thể nối chúng lại thành dây mà thắt cổ tự tử. Bước chân đến chỗ bà lão chèo thuyền, không ngần ngại gì mà nốc sạch li trà “tẩy kiếp”. Tôi gọi đấy là kiểu tự tử tinh thần. Giá mà thế. Sáng ra chả còn nhớ được gì? Anh là ai? Chị là ai? Hôm qua chúng ta đã từng nói yêu nhau à? Hôm qua chúng ta đã từng hôn nhau sao? Hôm qua? Hôm qua đã không còn lại gì.</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="DOO DOO, post: 164554"] [SIZE=4][FONT=arial]“Yêu là một từ thường được dùng quá nhiều và quá sớm!” Thỉnh thoảng. Như lúc này. Khi đang ngồi uống sữa chua với lê vào một buổi tối Chủ nhật uể oải. Tôi mong muốn trong lòng lại có đủ dũng khí để vứt bỏ mọi thứ, đi du lịch một mình và hoàn toàn coi nhẹ quá khứ, hiện tại lẫn tương lai. Sẽ đi suốt một quãng thời gian dài, mang vác những thứ lỉnh kỉnh trên lưng và trở về lấm lem bụi đường. Những vết tích sẽ gạch vẽ trên lồng ngực đầy hãnh diện. Những chuyến đi như vậy sẽ củng cố cho tôi một ảo tưởng duy nhất. Đó là mình hoàn toàn không dính dáng gì đến thế giời này. Hoàn toàn không một chút nào. Những tham vọng khát khao nhu cầu mơ ước của thế giới này, tất thảy đều nằm bên ngoài ranh giới của tôi. Kể cả cảm tình hay những nhu cầu nhục cảm. Lúc có đủ dũng khí để bắt đầu những chuyến đi đơn độc như thế. Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến đầu tiên và cuối cùng. Tôi và anh ta. Sẽ không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa. Không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa. Ngày xanh và hanh hao. Rồi ngày lại mưa và ủ rũ. Đêm nằm nhẩm đếm những chuyện ẩm ơ của bản thân. Thấy hình như có thể nối chúng lại thành dây mà thắt cổ tự tử. Bước chân đến chỗ bà lão chèo thuyền, không ngần ngại gì mà nốc sạch li trà “tẩy kiếp”. Tôi gọi đấy là kiểu tự tử tinh thần. Giá mà thế. Sáng ra chả còn nhớ được gì? Anh là ai? Chị là ai? Hôm qua chúng ta đã từng nói yêu nhau à? Hôm qua chúng ta đã từng hôn nhau sao? Hôm qua? Hôm qua đã không còn lại gì.[/FONT][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Run. Run. Run - Phan Ý Yên
Top