Rồi em sẽ hết yêu anh.

Gió thổi mạnh chiều hè. Khung cửa sắt run rẩy từng cơn như chính cô gái đang đứng ở đây. Cánh cửa gỗ đập mạnh theo từng chiều gió vút làm chòng chành chiếc bóng đơn điệu trong phòng, những âm thanh giật cục nặng nề giữa trời chiều xám ngắt. Đài báo có bão về Hà Nội. Mưa tầm tã rơi hắt vào cửa sổ căn gác nhỏ, nhuộm ướt cô gái. Da tím lại vì lạnh, cô co mình oằn oại ôm lấy tấm thân mong manh. Nước mắt đọng từng vũng dưới sàn đá hoa cương lạnh lẽo. Chiệc điện thoại tút dài từng tiếng không có người nghe.

Đâu đó cách cô gái một vài căn nhà, người đàn ông trẻ vứt chiếc điện thoại run bần bật vào cốp xe, lạnh lùng đi vào nhà. Chiếc điện thoại đơn độc rung mãi rồi tắt ngấm. Đèn báo 86 cuộc gọi nhỡ rồi lại báo có cuộc gọi đến. Chiếc điện thoại lại tiếp tục reo vang ca khúc "một mình " trong vô vọng.

Mối tình của cô cứ buồn bã bươn chải mãi. Ngày đó cô mới là một thiếu nữ mười tám ngây thơ, mắt sóng sánh ướt trong suốt như hồ thu, khi đấy anh mới chuyển đến khu nhà cô. Từng chiều tiếng bóng rổ đập dưới sân phá gãy tiếng đàn dương cầm của khiến cô gái húng hắng mắng anh ồn ào. Và rồi họ đổi lịch. Cô có thể chơi sớm hơn một chút. Anh sẽ ngồi dưới sân học bài rồi nghe cô đàn. Cô đàn xong anh có thể dạy cô chơi bóng. Anh nói âm nhạc tốt cho tâm hồn, nhưng việc cô giam mình trong nhà với nó khiến cô gầy và yếu ớt. Cô mỉm cười gật đầu.

Rồi thời gian trôi một cách tự nhiên. Cô cũng tự nhiên như thế mà yêu anh. Chỉ cần gặp anh, ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, nhìn anh mỉm cười là cô đã cảm thấy hạnh phúc. Dẫu biết anh đã yêu người con gái khác.... Anh và cô gái kia đã ba năm hạnh phúc bên nhau, họ đẹp đôi và yêu thương nhau tha thiết, cô vẫn ương bướng giữ lại tình yêu của mình. Chưa bao giờ cô cố khống chế hay làm cho mình hết yêu anh, bởi cô hiểu tất cả những gì cô có là thứ tình cảm này. Không phải anh, cô sẽ không thể yêu một ai khác. Bởi trong lời bài hát cô hay nghe cũng đã nói: "Vắng anh đời còn ai với ai ?"

Cô cứ lặng lẽ bên anh thế thôi. Không đòi hỏi nhiều. Cô không mong anh chia tay bởi cô ghét những người con trai không chung thủy và rõ ràng anh không phải một gã như thế. Cô giúp anh khi anh và bạn gái cãi nhau. Yên lặng lẽ nghe anh tâm sự khi có chuyện buồn trong tình yêu. Cô ngây người ra khi ánh mắt anh lấp lánh hạnh phúc, ánh mắt sáng tỏa ra những tia tình cảm diệu kì không dành cho cô. Những lúc đấy cô hay tự hỏi, liệu gió có gửi ánh mắt đấy đến người con gái kia không? Và môi anh nở nụ cười trìu mến khi gọi tên một cô gái khác. Không phải cô. Không phải cô. Và sẽ không bao giờ là cô cả. Với anh. Cô chỉ là một người bạn, một người em gái, một cô hàng xóm dễ thương không hơn. Và không bao giờ cô có thể trở thành một vai trò khác mà cô muốn với anh.

Tuy nhiên, cũng có đôi khi, trong màn đêm mịt mùng, cô mỉm cười với sự tưởng tượng đầy ích kỷ của mình. Cô nghĩ về một ngày mai! Khi cô gái kia thức dậy, nhận ra anh không phải hạnh phúc của cô ấy. Cô ấy bỗng yêu một chàng trai khác và thế là họ chia tay. Cô sẽ đến, thế chỗ cô ý, ôm anh thật chặt. Anh sẽ đau lắm, cô cũng sẽ đau khi thấy anh đau vì một người khác. Nhưng rồi sẽ ổn thôi. Cô sẽ bình lặng, kiên nhẫn ở cạnh, xoa dịu vết thương cho anh. Và rồi anh sẽ nhận ra sự tồn tại của cô. Một sự tồn tại thật khác, với một vai trò khác và một thứ tình cảm khác.

Nhưng ngày đấy không đến.

Chỉ có cái ngày mà trong một cơn say, cô tức giận, cô bất lực, ai oán lao ra màn mưa ướt sũng và khe khẽ.

- ...Em yêu anh!

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng khẽ buồn. Anh chạm vào khuôn mặt mềm mại, ướt nước mắt và nước mưa của cô. Tay anh ấm. To vào dày. Bàn tay mà cô luôn cố tỏ ra vô tư khi nắm vào nhưng trong tim loạn nhịp, đập rối bời nơi lồng ngực. Cô nhìn sâu vào mắt anh.

Anh đáp lại cái nhìn đấy. Đầy âu yếm, và dạt dào tình cảm. Nhưng cái nhìn đấy không phải là tình yêu và không bao giờ là tình yêu:

Anh nói:

- Anh không thể, nhưng anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em. Anh sẽ không bao giờ bỏ em đi. Anh hứa.

Cô ngừng khóc. Thế là quá đủ rồi.

Luôn luôn ở cạnh nhưng mãi mãi của không bao giờ anh là của cô.

Là ở cạnh chứ không phải thuộc về.

Quá đủ cho những nỗi đau rồi. Nước mắt cô chảy không rơi ra ngoài. Nó chảy ngược vào trong. Làm toàn thân cô bừng lên một cảm giác đau xót.

Cô sẽ không yêu anh nữa. Nhất định! Rồi cô sẽ hết yêu anh. Nhưng chữ "rồi" đấy không xảy ra, nó không xảy ra luôn hoặc nó diễn ra ở một tương lai rất xa. Và thế là cô lại mòn mỏi giữ lại tình yêu, giữ lại những niềm đau, giữ lại khuôn mặt bình thản, cố làm cho nó bình thản hơn nữa. Cô tiếp tục ở lại cạnh anh với tình yêu không hy vọng.

Chàng trai đối xử rất tốt với cô gái. Cái cách anh quan tâm, lắng nghe, chăm sóc, nhẫn nhịn cô nhiều hơn cách một người bạn hay một người anh trai đối xử với một người con gái. Anh hay mỉm cười khi điện thoại cô gọi đến, anh nhớ cô tha thiết mối chiều ở lại lớp học muộn. Anh thấy trái tim chao đảo cái giây phút cô nói yêu anh. Có đôi khi anh muốn ôm cô, vuốt tóc cô. Anh thích bên cạnh cô, nghe những câu truyện vu vơ không đầu không cuối cô kể. Anh hay ngơ ngác nhìn cô khi cô ngẩn người ra nhìn anh. Khi ánh mặt họ gặp nhau, anh sững lại rồi hốt hoảng quay đi. Anh thường mơ về cô. Ngày ngày nhớ lại hình ảnh cô bật cười khúc khích, tiếng cười cao vút phấp phới bay theo những ngày trời xanh.

Có lẽ anh cũng yêu cô.

Và vì đó chỉ là " có lẽ thôi"

Nên để chắc chắn cho thứ thứ tình cảm khác. Anh đã chôn vùi cái mà " có lẽ là tình yêu" với cô xuống tận sâu trái tim. Đè chặt nó bằng cách coi cô là một cô em gái đáng yêu... Chỉ thế thôi.

Nhưng, Rồi một sớm ban mai, cô gái đứng trước cửa nhà anh. Khuôn mặt cô gầy gò và ướt đẫm nước mắt. Cô lao đến ôm chặt anh. Cơ thể cô nhỏ, gầy và run rẩy. Cô nghẹn ngào cố gắng bình tĩnh nói với anh.

- Anh để em yêu anh nhé, để em làm bạn gái của anh nhé. Anh cứ yêu chị ý đi, cứ ở bên cạnh chị ấy, chạy đến bất cứ khi nào chị ấy cần, nhưng anh cũng đừng giấu tình cảm anh dành cho em nữa. Hãy cứ ôm em khi anh muốn, đến với em khi anh cần. Em vẫn sẽ ở đây, chờ anh. Chờ những khi anh ở bên chị ý rồi và vẫn cần em, thì anh cứ đến với em nhé. Bởi em yêu anh lắm, em không đủ sức kiềm chế tình cảm của mình rồi. Thế là người con trai ôm chặt cô gái nhỏ, anh cúi xuống, mải miết hôn lấy đôi môi cô gái.

Anh nói với cô rằng: “Anh sẽ không bao giờ để em đi , anh sẽ không để mất em đâu"

Giây phút ấy cô cứ ngỡ cô là người hạnh phúc nhất thế giới.

Họ giấu được mối tình vụng trộm đó. Cô gái cũng vì tình yêu nhẫn nhin được suốt những ngày tháng dài. Cô vẫn kiên nhẫn ôm anh mỗi khi anh buồn về người con gái khác, khuyên nhủ cho chuyện tình cảm của anh và một người khác tốt hơn. Cô chấp nhận hôn đôi môi không chỉ hôn mình mình, chấp nhận lời yêu được chia sẻ. Chấp nhận những tối thẫn thờ với đèn vàng treo leo nơi trần nhà, ngả ngốn, chao đảo chiếc bóng đơn độc của mình. Những lúc vắng anh, cô hay nghe Hồng Nhung vang mãi bài hát "Một mình ". Cô khóc rất nhiều vì sự yếu ớt và bế tắc của mình. Cô biết mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu. Rằng cô quá dại dột, và ngu xuẩn khi biến mình thành người thứ ba, biến anh thành kẻ dối lừa. Và cô quá ích kỷ khi phá hoại cuộc tình đẹp đấy.

Cô đang mượn anh, mượn anh từ một cô gái khác.

Và nếu đã mượn thì nhất định phải trả lại.

Và mượn một cách lén lút như thế này thì chẳng khác dùng trộm.

Cô đang dùng trộm một tình yêu.

Thế nhưng con đường quá trơn và cô không thể ngừng lại. Thế nên cô cứ trượt dài trong sai trái. Cô cứ yêu anh để chờ một ngày nào đó sẽ hết yêu anh. Nhưng cô hiểu ngày đó không bao giờ đến .

Anh nói anh xin lỗi, anh sẽ kết hôn với cô gái kia. Rằng anh không làm gì được cho cô cả. Anh biết cô hay âm thầm khóc, cô hay phải cố gượng cười, anh chỉ mang lại đau khổ cho cô mà thôi. Mình ngừng lại đi. Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa.

Giây phút đó, cô thấy mọi thứ ngừng lại, trái đất ngừng quay, đồng hồ ngừng chạy, âm thanh ngừng vang. Chỉ có nỗi đau ngày một lớn, nó nhen dần lên, bùng lên, nở to ra và hóa thành nước mắt. Cô gào thét , cô năn nỉ anh, cô mạt sát lòng tự trọng của mình, cố mọi cách mong anh đừng đi.

Nhưng anh vẫn cương quyết. Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô và nói :

- Anh đã nhầm, có lẽ anh chưa bao giờ yêu em. Tất cả chỉ là vì em yêu anh quá nhiều, thế nên tình yêu của em tự thân chảy trong cơ thể của anh, anh bị tình yêu của em nhấn chìm và anh cứ đắm mình trong đó. Nhưng chỉ thế thôi. Anh xin lỗi.

Cô ngẩn ra nhìn anh.

- Và anh không thể tiếp tục làm đau cả hai nữa. Em cũng đừng biến anh thành người xấu nữa. Lương tâm anh sẽ không yên nếu anh bỏ người con gái cũ để đến với em. Anh không thể biến anh thành kẻ tệ bạc, được mới nới cũ. Anh không thể để cô ý đau khổ. Cô ý không hề có lỗi. Và chuyện này nhất định phải có người hy sinh.

Anh đi, cô gái ngồi xụp xuống đất.

Vậy là cô sai ư?

Cô sai khi yêu anh và bảo anh yêu cô?

Cô sai khi anh cũng yêu cô và chấp nhận lời đề nghị đấy.

Là cô sai ư? Khi anh muốn ngừng lại còn cô chẳng đủ sức để trở về...

Và tại sao? Tại sao cô bị bỏ lại, tại sao cô lại trở thành vật hy sinh đầy đau đớn tức tưởi cho tình cảm 3 người có lối thoát. Sao cô phải tấm tức một mình khi anh và cô gái kia trở về những ngày hạnh phúc? Rồi họ sẽ ôm nhau khi tình cảm của họ vượt qua sóng gió, họ trở về với nhau sau những khó khăn chia cắt là cô. Rồi bao lời nói, bao câu hứa sẽ chẳng xa cô, sẽ mãi mãi ở lại nắm chặt tay cô dẫu có chuyện gì xảy ra anh đều để bay mất. Không có cách gì tìm lại đươc. Anh tráo trở nói với cô rằng cứ coi như anh là kẻ thất hứa. Coi anh là kẻ thất hứa, cô sẽ hết đau ư? Hay sẽ lại càng đau hơn khi thấy anh đã nhẫn tâm tới thế nào để có thể trắng trợn nói với cô như thế. Phải chăng khi đã đi, anh sẽ rũ mọi trách nhiệm. Anh đâu có còn muốn ở lại để phải giữ gìn một lời hứa cho tình cảm chắc bền, cho tình yêu thêm đẹp. Mà đến tình yêu của cô anh cũng không cần, thì anh cần gì những suy nghĩ tốt đẹp của cô với anh. Thế nên anh cứ phũ phàng như thế thôi.

Lời hứa đôi khi cũng chỉ là lời nói.

Mà lời nói gió bay.

Nước mắt lăn dài mãi. Cô không chấp nhận, cô không muốn sau bao khó khăn lại trở về đợn độc một mình như khúc hát kia. Cô thảm thiết bấm điện thoại cho người con trai. Những tiếng tút mệt mỏi vang dài rồi lận đận biết mất trong không khí. Người con trai đã không bao giờ nhấc máy. Chỉ có câu hỏi hai chữ cụt lủn "Tại sao?" khắc khoải , uể oải ở lại với cô.

Thu đến, lá vàng xơ xác, cây bắt đầu khẳng khiu heo mòn, nắng dịu dàng từng cơn heo hắt. Cô gái thong dong, đơn lẻ giữa hai hàng cây trên phố Phan Đình Phùng. Phố không thơm mùi hoa sữa , phố ồn áo tiếng xe át tiếng lá khô bị dẫm gãy, át tiếng cô gái yếu ớt hát mãi khúc hát " Một mình "

Cô gái yêu một người đàn ông trẻ. Nhưng người đàn ông ấy không đơn độc. Anh ta cũng không yêu một mình cô gái. Anh ta sắp làm đám cưới và giờ anh ta đang đứng đây chụp ảnh cưới .

Cô gái yêu nhất con phố này. Phố đẹp, hai hàng cây cổ thụ vững chắc trải dài mãi trên đường. Những tia nắng loang lổ đổ những chiếc bóng xuống vỉa hè. Lá du dương đu mình rụng từng cơn run rẩy. Trống trường Phan Đình Phùng chốc chốc điểm từng tiếng vội vàng, hối hả. Người đàn ông cô gái yêu nhất, đứng trên con phố cô gái yêu nhất, anh ta ôm người con gái khác. Và nở những nụ cười hạnh phúc nhất cô gái từng thấy ở anh ta.

Anh ta không hối hận và có lẽ sẽ chẳng bao giờ hối hận về lựa chọn bỏ lại một người.

Anh ta không hối hận vì để mất cô.

Anh ta đang hạnh phúc.

Nước mắt cô gái lăn dài.

Giọng nức nở hát từng lời cuối của bài hát: "Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ, cô đơn cùng với tôi về "

Nhưng cô đơn sẽ chỉ về với cô một đoạn đường thôi. Ở cuối con đường kia, rồi cô sẽ gặp một người con trai thật sự yêu cô. Chỉ thật sự yêu một mình cô mà thôi. Và khi đấy người con trai ấy sẽ là của cô. Thật sự là của cô chứ không phải chỉ là " luôn bên cạnh" nữa.

" Rồi cô sẽ hết yêu anh" Hết nhanh, hay chậm thì rồi nó cũng sẽ hết. Tình yêu không được nuôi dưỡng, dù rực rỡ mạnh thế nào chăng nữa cũng sẽ héo mòn dần. Khi nó chết đi, cô sẽ cẩn thận cất nó vào một góc nhỏ trái tim mình. Và ngày đấy, cô có thể thanh thản đến với tình yêu khác. Một tình yêu đúng nghĩa hơn, một tình yêu mà cô không bao giờ phải mong nó hết, một tình yêu mà cô được yêu lại trọn vẹn hơn. Tình yêu chăm sóc tình yêu, tình yêu nuôi sống tình yêu. Nếu được thế, thì chỉ từ một ngọn lửa tình cảm nhỏ thôi, cũng sẽ hóa thành tình yêu bùng cháy. Và tình yêu duy trì tình yêu, chứ sẽ không để nó chết héo mòn từng ngày một nữa.

Nên giờ, cô chỉ đơn thuần phải chờ đợi, không sớm thì muộn, rồi cái ngày đó cũng sẽ đến thôi, cái ngày mà rồi thì cô cũng sẽ hết yêu anh…

* Chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của Miao - miaost@
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top