• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Ra đi hay ở lại bên anh?

khánh ngân

New member
Xu
0
Anh thân mến! (em gọi anh như thế nha).

Đọc được những dòng này chắc anh sẽ miệng chữ a mồm chữ o ngạc nhiên phải không? Và sau đó anh sẽ nói: nhok này muốn giở trò gì đây? Rắc rối quá! Hix

Hì. Em không có giở trò gì đâu, em chỉ muốn kể anh nghe một câu chuyện. câu chuyện kể về tình yêu của một cô gái và một chàng trai. Em không biết đoạn kết câu chuyện người con gái và người con trai ấy sẽ như thế nào.vì câu chuyện kết thúc ở nỗi tuyệt vọng và đau đớn.

Câu chuyện bắt đầu vào dịp tết năm 2009.

Người con gái

Thế là tết năm nay nó bước sang tuổi 22, cái tuổi của mộng mơ. Nó chợt muốn một lần đón tết ở thành phố Buôn Ma Thuộc, nó muốn một sự thay đổi. Vì mọi năm nó nhất quyết mừng năm mới ở que với ông bà và lũ bạn bè thân yêu mặc những lời năn nỉ hăm dọa của bố mẹ. Hai bảy tết nó đón xe ngược lên thành phố đầy nắng gió ấy, nó không lưu luyến hay hối hận vì quyết định ấy, có lẽ nó đã thèm bữa cơm gia đình ngày ba mươi tết. háo hức và chờ đợi. Tết cũng đến.

01 Tét năm đó.

Sáng sớm nó và mẹ đi chùa cầu an và hái lộc, sau đó cả gia đình đi chúc tết họ hàng bà con, khi trở về mặt nó rạng ngời vui sướng vì bao lì xì nặng túi.

01 qua đi. 02 tết.

Nó ngủ, ăn và đánh bài cùng với mấy đứa em

03. 04. 05 vẫn như thế không có gì thay đổi. nó bắt đầu thấy chán và buồn. nó nhớ quê, nhớ bạn, nó muốn được chạy nhảy, được đi chơi cùng đám bạn. nó bắt đầu hối tiếc nếu như giờ ở quê có lẽ nó đang thong dong ở biẻn Mỹ Khê, thác Trắng hay Suối Mơ rồi. nhưng.......nó đang miên man nghĩ thì điện thoại vang, liếc nhìn nó thấy số nhỏ Điệp đang gọi nó.

Nghe đây nè!

Đang đi với anh nào à?

Mày hâm hả?tết vui không?

Hehe. Rất vui. Tụi tao chuẩn bị đi biển đây. Mày đi không?

Điên!

Tết thế nào? Vui không?

Buồn không nói thành lời.

Về đi con hấp, tự dưng mò lên đấy làm gì?

Về với ba mẹ chứ làm gì.

Vậy thì ở đấy với mẹ ngoan đi, 20 về à?


Thôi giờ tao đi đây nói chuyện sau nghen.

Bye!

Nó cúp máy và lại bắt đầu ...........ngủ.

Sáng 06.

Nó loáng thoáng nghe mẹ bảo hôm nay làm cơm đãi khách. Đang nướng cháy giường nó phải lồm cồm bò dậy làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng. Đi chợ với mẹ và sau đó thì phụ chuyện cơm nước. Xong đâu đấy gần 11h khách xuất hiện một người đàn ông chắc lớn tuổi hơn ba nó và một “thằng nhok”chắc khoảng 29 tuổi gì đó. Nói chung là nó thấy ghét không quan tâm. Nó im lặng ngồi nghe người lớn nói chuyện làm ăn gì đấy và nó biết ông bố tên Trọng – giám đốc lâm trường, thằng con tên Vinh - ở nhà ăn bám. Cái mặt thằng đó cứ vênh vênh đến khó ưa, mặc dù cặp kính cân làm hắn có vẻ tri thức hơn một tí. Làm lũi ăn cho xong nó đứng dậy xin phép mẹ đi qua nhà mấy anh nó chơi, mẹ gật đầu nó dzọt lẹ, bỏ mặc thằng đáng ghét đang nhìn nó như người ngoài hành tinh vậy.

Mấy hôm sau lúc nó đang hì hục đánh bài với anh Tèo, Cún và nhok Tiền em nó thì thằng kia xuất hiện với nụ cười nham nhở.

Bố mẹ có nhà không em

Không! Đi vắng rồi!

Vậy giờ anh về hay ở lại đây?

Tùy!

Thế thì đứng dậy rót nước mời khách đi.

Đồ dáng ghét,khó ưa. Nó đứng dậy không chơi nữa và lảm nhảm một mình

Mời anh xơi .........nước ạ....!

Em ngoan nhỉ? Mà anh làm gì có lỗi hay sao mà em ghét anh vậy?

Không làm gì. Thích thế.

Hahaha em ngộ nhỉ? Mà nè anh lớn hơn em đấy,sao cứ nói trổng vậy?

Nó nhìn với ánh mắt đầy thách thức.

Sao biết là nhỏ tuổi hơn?

Anh đoán, thế em nghĩ anh nhiêu tuổi mà không lớn hơn em.

Rất già! 29 tuổi.

Hahaha. Vậy kêu anh đi. Nhưng nhok, anh mới 23 lớn hơn em một tuổi thôi.

Điêu. Không tin

Không tin? Thế cá cược đi.

Cá như thế nào?

Nếu anh đúng 23 tuổi em sẽ mất một gà hấp chanh, 1 thùng ken, và một mực hấp gừng. còn như ngược lại thì em muốn gì anh cũng được.

Vậy thì ok.Chứng minh đi.

Hắn mở ví lấy chứng minh thư ra đưa cho nó, lần này thì mồm nó há to đến nỗi không thể to hơn nữa.Ngô Hồng Vinh 10/05/1987. Nó xị mặt xuống.

Chứng minh giả hả?

Em đừng có điêu. Thật 100% đấy. Đưa điện thoại đây.

Làm gì?

Lấy số điện thoại để khỏi bị xù nợ. Hắn vừa nói vừa nheo mắt một cách điểu giả.

Nè!

Nó ấn mạnh cái điện thoại xuống bàn, thằng nhok kia vội cầm lấy như thể sợ nó đổi ý giật cái điện thoại lại vậy, hắn bấm 09x........x gọi vào máy hắn.

Xong! Trả nè. Lưu số anh vào

Xì............!không lưu đấy!

Không lưu thì thôi giờ anh về đây.

Không tiễn!

Cuộc nói chuyện qua đi như chưa từng tồn tại trong đầu nó, nó không lăn tăn suy nghĩ về hắn. vậy mà.............

Hai ngày sau, 8h30 tối. Tít ...... Tít 1sms của số lạ gửi vào máy nó.

Nhok đang làm gì đó?

Đếm sao. Hỏi làm gì? Ai?

Chủ nợ. Chuẩn bị đi trả nợ đi nhok.

Nó nhận ra hắn nên trêu tức.

Nhầm số rồi. Đây nhớ không mắc nợ ai cả nhok à.

Một gà hấp chanh, một thùng ken, một mực hấp, nhớ chưa? Định xù à? Không dễ đâu.

Thèm xù à. Lừa đảo nói nhiều quá chọn quán đi.

Tân tân nha. Hihi

Nó chấp nhận đi trả nợ. Nhưng .......người trả tiền là hắn. Từ hôm ấy nó nhìn hắn với một ánh mắt khác, hắn nói chuyện vui, không chảnh và hơi dễ thương nữa. mỗi sáng thức dậy nó điều nhận một sms từ hắn “chúc nhok một ngày tốt lành” và mỗi tối 1 sms “chúc nhok ngủ ngon và mơ thấy bạch mã hoàng tử”. nó thấy vui và nghĩ vè hắn mỗi ngày nhiều hơn.

Sáu tháng sau nó chính thức nhận lời yêu Vinh. Từ lúc yêu nhau, nó và hắn số lần gặp gỡ và đi chơi chỉ đếm được trên đầu ngón tay. vì nó bận học năm cuối ở tận Đà Nẵng, còn Vinh thì ở Đăknông. Tình yêu hai đứa chỉ dành hết qua cái điện thoại vật bất li thân.

Tháng bảy nó trở về sau khi tốt nghiệp hoàn thành xuất sắc với những mơ ước và dự định cho tương lai. Một tháng nó chìm ngập trong hạnh phúc ngày nào cũng lăn tăn đi chơi với Vinh khi thì café khi thì kem, đi hoa viên tô tượng. tô tượng với nó là một môn nghệ thuật lúc vui hay buồn nó điều thích, những lúc buồn nó có thể thả hết tâm tư vào đấy nó tập trung cao độ mà không phải nghĩ suy, nó yêu mưa vài lần nó rủ Vinh đi mưa với nó Vinh lắc đầu bảo: “em sẽ ốm mất thôi”.

Rồi. Gia đình Vinh biết nó và anh quen nhau. Cấm. Mẹ Vinh ra sức ngăn cản, còn tìm gặp nó nói nhiều lắm. Đại loại là hãy rời xa Vinh vì hai đứa không môn đăng hộ đối, bà không chấp nhận nó làm con dâu, Vinh quen với nó chỉ qua đường thôi không có kết quả gì đâu. Nó khóc. Nó lặng lẽ không kể Vinh nghe chuyện mẹ anh tìm nó vì nó biết anh cũng đang bị áp lực gia đình, nó không muốn người đó mệt mỏi thêm. Nó chịu đựng. Hai đứa ít gặp nhau hơn nó lao vào công việc. Tình cảm kéo dài đến cuối năm đó. Năm mới lại đến. 02/01 tết dương lịch, đám cưới chị Ngân – chị họ Vinh. Cầm tấm thiệp nó boăn khoăn giữa đi và không đi thì vinh gọi điện bảo: “em đi đi cho anh được gặp em anh nhớ em lắm!”.ừ thì đi vậy, có gì đâu mà trốn tránh, hãy đối diện với mẹ anh. Nó tự nhủ như thế. Sau khi tiệc tan thì Vinh từ đâu tới vội vàng kéo nó ra khỏi đám đông.

Café đi em.

Bây giờ luôn à?

Ừ, nhanh! Không mẹ anh thấy.

Vinh đưa ó đến một quán café sân vườn, lần đầu tiên đặt chân đến. nó thấy một màu đen nó hơi sợ nhưng rồi trấn an không có gì đâu. Nhưng ..............chuyện gì đến thì sẽ đến. Vinh cưỡng đoạt nó mặc nó khóc, nó cầu xin Vinh nghĩ lại nhưng Vinh như một con thú hăng mồi. nó mệt mỏi không khóc nữa, nó im lặng buông xuôi nhìn người nó yêu với ánh mắt vô cảm lạnh lùng.

Bốp!

Anh xin lỗi nhưng anh sợ mất em!

Im đi. Nó quay lưng chạy nhanh ra khỏi quán để Vinh ở lại nơi ấy. Nó vẫy chiếc taxi bên kia đường suốt đoạn đường nó khóc lặng lẽ, nó tự hỏi sao Vinh làm thế với nó, liệu Vinh có hối hận không? Những ngày sau nó tắt điện thoại không gặp ai suốt ngày nhốt mình trong phòng để khóc, nó không tìm Vinh nó tự nhủ hãy xóa tất cả xóa cả con người ấy ra khỏi tim. Rồi, không hiểu sao bố mẹ nó biết chuyện. bố lặng nhìn nó nước mắt người bố rơi, mẹ nó gào khóc và đánh đập nó. Im lặng. Nó cố gắng chịu không một câu thanh minh. Nó chỉ nói một câu : Con đau sẽ chết mất. Mẹ nó không chửi bới nữa. Bố bảo nó: vấp ngã hãy tự biết đứng lên đừng để mình gục ngã, làm lại từ đầu đi con. Nó im lặng, nó không nói gì vì nó biết bố mẹ nó cũng đau lắm đau hơn cả nó.

Nó đứng lên bởi sự căm hận. Một tháng sau Vinh cưới vợ, một người vợ đẹp và giàu sang. Nó không còn khóc nữa nhưng nỗi đau vẫn ngự trị trong tim nó. Ngày nó vui vẻ nhí nhảnh nhưng đêm........với nó dài lê thê. Nó luôn mơ một giấc mơ toàn màu trắng chỉ có mình nó bước đi, bước đi mà không định hướng, một con đường rộng thênh thang không có điểm dừng. Nuốt ngược nước mắt nỗi đau vào trong, nó từ bỏ tất cả quay về với số 0. Nó cắt tóc ngắn, nó muốn quên đi quá khứ để làm một con người mới. nó nghĩ rồi nó sẽ quên được khi nó yêu một người nào đấy. Nhưng .............. nó lần nữa lại yếu đuối. yêu hay không nó không biết. Nó chỉ biết rằng nó lại khóc vì một người đàn ông và dường như cảm xúc chai lì nó không thấy đau nhiều như lần trước.

Đêm 30/04. Anh – người mới của nó – và nó đi chơi. Những ánh đèn héo hắt lần này nó không sợ nữa. Những nụ hôn vội vàng, những câu yêu đương làm nó rùng mình nhớ quá khứ. Nó sợ hãi tình yêu sẽ được đánh đồng với tình dục. Nó đòi về. anh chiều ý chở nó về. Chia tay ở hoa viên.

Sáng 01/05 nó nhắn tin định rủ anh đi chơi. Chờ mãi anh không trả lời tin nhắn. 9h30 nó gọi điện thoại. Sau một hồi chuông chờ đợi anh nghe máy.

Alô!

Anh đang làm gì vậy.

Anh đang ngủ.

Vậy à? Thôi nhé

Cúp máy. 12h trưa.

Alô

Anh đang làm gì vậy?

Anh đang ăn cơm.

Vậy anh ăn đi tí em gọi lại


12h45

Anh ăn xong chưa

Chưa em

Sao anh ăn lâu vậy?

Tại anh ăn nhiều mà

Thế à. Thôi anh ăn đi tí em gọi nói chuyện này


1h30. Nó gọi một cuộc anh không bắt máy,2,3,............và n lần anh điều không bắt máy.

Nó sợ hãi một điều gì đấy, nó quay quắt. Tại sao anh không nghe máy? Nó sợ bị bỏ rơi.

8h30 tối. Nó gọi thêm vài cuộc gọi nữa nhưng chỉ là những tiếng chuông đổ dài. Mệt mỏi nó tắt máy đi ngủ

Sáng hôm sau anh gặp nó ở công ty, anh cười, bảo hôm qua xuống nhà anh phong nhậu say không biết gì luôn. Mím môi thật chặt để nó không phải khóc. Anh có biết rằng nó lo anh gặp chuyện gì nên mới không nghe máy. Nó biết anh vì sao nhậu say, nó biết anh buồn, buồn vì một người đã đi qua đời anh mà tối hôm trước đi chơi nó vô tình nhắc đến chuyện người đó sắp lấy chồng . Mắt nó đỏ hoe, sống mũi cay xè.

Nhận lương nó chạy đi mua tặng anh một chiếc mũ tai bèo, nó nghĩ anh đi đường nhiều nắng sẽ dễ ốm nên mũ là tốt nhất. chiều hôm ấy anh nhắn tin bảo “hình như anh ốm rồi, mệt quá em ơi”. Vừa từ công ty trở về, nó chỉ kịp tắm rửa rồi chạy đi mua thuốc đem vào cho anh. Nhưng . ...........

Em làm gì vậy? Rảnh quá.

Nó sắp khóc vì trên đường đi nó nghĩ anh sẽ nhìn nó đầy yêu thương và cảm đọng chứ không phải câu nói và bộ mặt cau có này. Nó đưa anh bịch thuốc, quay xe về, nó khóc và chạy như điên. Két ........ ầm.! Nó tông phải xe khác ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ may mà phanh kịp nên không sao. Lầm lũi dắt xe vào lề, người ta chửi gì nó đấy, nó vô hồn không nghe gì cả.

Anh em tông xe ở Lê Thị Hồng Gấm rồi! Nó gửi một sms cho anh

1 phút sau.

Em có sao không? Đi sao mà để vậy hả?

Bị trầy xướt xơ, chân đau quá anh lên đưa em về với.

Anh đang bận mà, em không thấy sao?

Không cần nữa tự về được. Em hiểu rồi!

Nó không khóc nhưng nó tự hỏi nó là gì trong anh. Sao anh lại như thế với nó, có lẽ tại nó không xứng đáng để nhận sự quan tâm của anh, nó còn gì đâu mà đòi hỏi cơ chứ. Anh đang bận nó biết chứ “anh đang nhậu” mà.

Hôm sau, hôm sau nữa nó lặng im không nói gì , nó xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. nó quyết định làm một phép thử.18h tối ngày 08/05 nó nhắn tin.

Anh hôm nay 7h tại Thung Lũng Hồng nhé!

Anh mệt lắm hôm khác đi!

Nhưng hôm nay sinh nhật em mà.

Anh mệt mà, để hôm khác không được sao. Không hôm nay thì mai cũng được mà. Có gì đâu.

Nó thôi không nhắn tin nữa nó òa khóc. Khóc như chưa từng được khóc. Rồi nó lại nhắn tin mắng anh tồi tệ xấu xa. Nó quyết định quay lưng đi xem như anh chưa từng tồn tại trong đời nó. Ngày hôm sau đi làm với cặp mắt đỏ hoe, sưng húp, nó khóc nguyên ngày hôm đấy. Nó đi thật đi được hai tuần thì nó quay lại nó không yên tâm về anh. Nó quyết định tha thứ, nó không trách anh. Nó quay lại vì một lí do, lí do nó không biết phải nói thế nào. Nó quan tâm với tất cả sự chân thành và tự nhủ chỉ là em gái thôi. Nó cười và tự hỏi “mày cao thượng hay yếu đuối”. nó không đủ can đảm để xa anh hay nó muốn bù đắp những mất mát của anh bằng tình thương yêu hay nó không muôn thấy anh bơ vo đơn độc? những câu hỏi không có đáp án, nó cứ quay cuồng trong vòng xoáy ấy. Hàng ngày nó cố gắng làm tất cả những gì có thể cho anh, nó đem cho anh chai nước, nhắn tin hỏi anh ăn sáng hay chưa, làm việc có mệt không?......có khi nó nấu món gì hay có gì nó lại chạy gần 7km đem cho anh. Những lúc ấy nó thấy vui vui, và nó thích nghe câu “anh chịu thua em luôn đó” hay “mưa thế này chắc em ướt hết rồi phải không?”...... nó giờ không quan tâm nhiều đến cảm giác của nó nữa, chai lì rồi.

03/07 hôm nay là giỗ bố anh , anh không về. anh nhắn tin nói đang nhậu ở hồ câu và bảo nó đến câu cá cho vui. Do dự suy nghĩ cuối cùng nó quyết định đi đến chỗ anh vì nó nghĩ ngày hôm nay có lẽ anh buồn lắm. nó đến và uống uống nhiều, sau đó cả hội kéo nhau đi hát karaoke. Nó say, say thật. Nhưng đủ biết để bảo anh: “giờ anh tìm quán café nào cho em ngủ tí đi anh, chứ giờ em về là bị đánh đó”. Anh bảo “thôi anh tìm nhà nghĩ nào cho em ngủ nha”. Nó yên lặng dựa vào người anh. Nhưng .........................

Nó không trách anh nó tự nguyện dù nó không còn lành lặn để cho anh. Nó chợt nghĩ ngày mai nó sẽ đối diện với anh như thế nào ở công ty và rồi nó gạt phăng ý nghĩ ấy để trôi đi thật nhanh.

Nó ngước nhìn anh.

Anh để em nằm trên tay anh như thế này nè, vì như thế này em thấy được bình yên và chở che. Vừa nói nó vừa lật cánh tay anh và nằm vào đấy như một chú cún con rúc vào lòng mẹ tìm hơi ấm và sự che chở.

Có phải em đã quen như thế này rồi không?

Tai nó ù đi, cổ họng nghẹn đắng, nó sắp khóc, môi mấp máy không nên lời, nó lắp bắp.

02/01 em không thể quên......

Cái gì em?

Đám cưới chị Ngân.

Có phải cái chị gì mà...vụ mất tiền gì đó à?

Nó im lặng không muốn nói nữa. Nó nhắm mắt để đẩy ngược nước mắt vào trong nó không muốn khóc lúc này, mọi cảm xúc dường như cũng đông cứng lại. Vô hồn những hình ảnh quá khứ ùa về. Nó bật cười thành tiếng.

Em đừng có cười mà.

Tâm trí nó giờ hiện lên hình ảnh một con điếm lên giường với những người đàn ông, nó chua chát muốn gào thét nhưng............kìm nén. Nó đấy rẻ mạt trong mắt anh.

10h đêm nó về đến nhà và nhắn cho anh một tin.

“Anh à tuy em không còn trinh nhưng trái tim em vẫn trinh nguyên để tặng anh”

Câu nói này nó đã đọc ở đâu đó và nó nhớ không quên câu nói ây. Vết thương lòng âm ỉ trôi trong nó.

Người con trai.

Anh 31 tuổi, nửa đời người với những vết dao cắt sâu, sâu mãi mà đến giờ vẫ chưa lành.

Tuổi thơ anh có lẽ đã thiếu đi tình cảm gia đình. Bố anh hai đời vợ. mẹ anh vợ hai và rất hiền. một kiếp chồng chung mấy ai hạnh phúc vẹn toàn. Anh kể mẹ anh bị họ hàng lừa hết đất đai rẫy rừng nên gia đình anh mới lên thành phố này lập nghiệp. Quê anh Bình Đinh, anh sinh ra ở Gia Lai và lớn lên ở thành phố Buôn Ma Thuộc. Bố anh qua đời để mẹ con anh bơ vơ không một tài sản quý giá. Anh nghèo, rất nghèo! Anh mất đi hai người em, một vì tai nạn, một vì dại khờ. Nỗi đau chồng nỗi đau. Tuổi thơ thiếu tình thương và nghèo khó nhưng anh có những hoài bão và ước mơ của người thanh niên. Anh sống lương thiện, làm việc chăm chỉ, anh yêu và ước mơ một mái ấm gia đình. Nhưng đường tình duyên anh lại long đong lận đận. Anh và chị quen nhau bốn năm, gắn bó với bao kỉ niệm nhưng rồi cũng vì một chữ nghèo hai người chia tay. Anh nuốt nước mắt tiễn chị lấy chồng với câu hạnh phúc trăm năm bên người chồng cho em tất cả tương lai và sự nghiệp. Anh suy sụp, lao vào rượu như muốn trút tất cả mọi oán than, hận thù vào đấy. Hai năm sau anh lấy lại thăng bằng và anh cũng yêu, yêu một người con gái bằng trái tim. Anh xây vào đấy những ước mơ và mộng vàng nhưng cuối cùng cũng rời bỏ anh để lấy một người hơn anh. Anh mất niềm tin.31 năm với những cây đắng triền miên. Đời anh sẽ đi về đâu nếu giờ anh lại mất thêm phương hướng.






Nó giờ chỉ đứng nhìn anh từ xa, nó muón lại gần anh nhưng nó tiến một bước thì dường như anh càng đi xa nó hơn.

Nó lặng lẽ khóc, khóc thay anh, thay những nỗi đau mà anh gánh chiu suốt những năm tháng qua. Nó thấy sao mình bé nhỏ không làm được gì cho anh. Nó thật sự muốn gọi tên anh và gọi tên mối quan hệ của nó và anh.......

Mưa kéo tiếp cơn mưa....... khi nào mặt trời sẽ mọc trong đời của anh và của nó.
(sưu tầm)
 
Mình nghĩ là nên ở lại để người đó biết được vẫn có người cần anh ấy và sẵn sàng chấp nhận anh ấy chứ không cần đến tiền tài và danh vọng
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top