Quỳnh. Truyện của Thư Nguyên Phong.

Quỳnh.

Truyện của Thư Nguyên Phong.


“Những gì đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi: sớm nở, chóng tàn.
Vẻ đẹp e ấp, dịu dàng, thanh khiết, của một người thiếu nữ.
Loài hoa có cánh mỏng manh như lụa, màu trắng ngà, ở giữa là nhị màu vàng đẹp lộng lẫy.
Hoa quỳnh có đời sống phù du ngắn ngủi...”
Chuyện đóa quỳnh hương.


1. Có một điều gì đó phải nói là rất lạ. Được gửi đến từ một người nào đó dường như là không có quen…

V gọi, nhưng người ta không nghe máy.
V thực sự không hiểu. V thực sự phân vân. V thực sự hoang mang…
“Ở trạng thái không yên lòng, không biết nên tin theo cái gì, và nên xử trí ra sao”.
Rất hoang mang…

V bị rơi vào một thế giới khác, một thế giới nào đó.
“Tôi xem ra đã chỉ muốn biết sự thật. Đâu là sự thật?… Tôi không trả thù. Tôi chỉ muốn biết- đâu mới là sự thật?... Tôi không còn nghĩ, vả lại, cũng không có muốn khủng bố anh…”

V sợ. Sợ những số máy lạ. Sợ tiếng chuông. Sợ những âm thanh. Sợ những cuộc gọi đến…
Sợ cả chiếc điện thoại méo mó nằm cách V không xa.
Không ai biết chính xác- thực chất có chuyện gì đang xảy ra?

Vợ V sốt sắng trở về, vì đã quá lo lắng.

V đang tự biết mình gần giống với một quãng thời gian tồi tệ nào đó đã qua.

Vợ V lại bắt đầu ca thán bằng ngần đấy những câu chuyện, kể trôi chảy về một cuộc sống thiếu thốn, nơi một miền quê còn nghèo. Và rồi thì, những năm tháng nào đó ắt phải có của tuổi thơ…

Chiếc sim nhỏ bị bẻ vụn, đã tủn mủn đến mức- có lẽ không tài nào làm nó tủn mủn thêm được nữa đâu.
V ra sức gồng nắm tay thật chặt, đập vào nó, trên nền gạch…
Chính xác là V đang lấy một cái lọ đặt gần đó (cái lọ đựng thuốc thì phải), rồi bất kỳ thứ gì, có trọng lượng, gần bên, có thể…
Ngọn lửa nhỏ, chỉ làm sun thêm một chút nhỏ. Sức nóng ấy có thể khiến V bị bỏng chứ chẳng phải chơi.
Ngón tay của V chỉ là một sự chịu đựng yếu ớt.
V nghĩ mình đã tỉnh lại đôi chút.

V cố làm nhiều cách để phục hồi chiếc điện thoại.
V đã chỉ muốn tìm lại một số điện thoại ở vào cái thời điểm mà V vẫn còn nhớ một cách rất rõ ràng.

Cô vợ lại đang bắt đầu giở những trò quen thuộc. Rất chủ động. V để mặc vợ làm gì cũng được, thích làm gì cũng được. “Cứ làm đi, những gì mà cô muốn”.
Lần hiếm hoi, V không phụ họa, V không mặc cả, V không đòi hỏi, V không suy hơn tính thiệt…
V đờ đẫn…
“Từ rất lâu rồi, nó, xét cho cùng, cũng chỉ là một thứ bản năng, mãnh liệt, không hơn. Nó đâu có nghe lời V. Chính xác là V nghe lời nó thì mới đúng hơn”.

Cô ta thủ thỉ như đã đứt hơi, “em mệt lắm rồi”.

Cả cô ta dường như cũng được biết, lần này V dường như không có phải là V.
Xong rồi thì thôi.
Ánh mắt cô vợ vẫn chưa hết bàng hoàng. Có lẽ đó là một sự khiếp đảm, sợ hãi chăng?
“Anh ta ngã ra một bên. Nếu như đấy đơn giản chỉ là một tràng cười, thì đã không thể nào diễn tả. Rất kỳ lạ… Quả thực là, không biết sẽ phải gọi đó là cái gì?”

Ánh mắt V vô hồn, như đang- và đã- chẳng nhìn tới đâu hết.

Chỉ mới qua bảy ngày, sau khi V từ Sài Gòn trở ra.

2. Tôi là V.
“Sáng ra nước tiểu thấy trong. Biết ngay hôm ấy trong lòng thảnh thơi”.
Tôi giờ đã 26.

“Người ta, họ, vẫn có nói với tôi rằng, ngôi nhà ấy, có một thiếu nữ, rất đẹp, đẹp đến mơ màng… Ảo lắm…
Nhưng mà, cô ấy chắc là… bị câm, có lẽ là… bị câm”.

“Đã có những lúc, tôi nghĩ thật rằng, có lẽ cô ta câm thật.
Nhưng rồi, chắc chắn, cô ta cũng sẽ rất khó mà nói được như những người bình thường khác”.

“Một ngôi nhà kiểu cách, nằm kiểu cách trong cùng một khu khá giả.
Giàn cây dây leo buông rủ như muốn hút hết chút ít ánh sáng mặt trời còn sót lại.
Làm cho một thứ chỉ còn lại một phần sau khi đã lấy đi.
Tôi có cảm giác hơi rùng mình vì khí lạnh”.

“Một căn phòng, màu sắc, những vật được treo lủng lẳng, những vật vương vãi, những nét vẽ lên bốn bức tường…
Kiểu người có chút gì đó vấn đề về thần kinh.
Lửng lơ ở giữa lưng chừng…”

Một bà lão già, ngồi trên một chiếc ghế đá khá dài, mắt vẫn hướng ra phía đường.
Tư thế ấy dường như đã bất động. Quanh bà, mọi thứ, dường như cũng đang bất động theo.
Ngay trên cái bàn cũng bằng đá, một cục lông đen sì, khá lớn; và một cái đầu mèo cũng khá lớn, cũng đen sì nốt.
Con vật béo ú ụ, thu mình tròn vo, trông như không có chân vậy.
Một cái tư thế khác thường, rất khác thường, mà tôi chưa từng bắt gặp.
Cựa quậy, cái đầu mèo đã động đậy, ngỏng lên, nó đang giỏng tai, đánh mắt sang ra cái vẻ nhìn tôi, cái vẻ cảnh giác…
Không, đã chẳng có gì thay đổi cả.
Chỉ là bản thân tôi đã nghĩ thế, vì vội cho rằng: ai cũng sẽ mang trong mình cái bản tính tò mò cố hữu.
Chỉ có đôi mắt nó nhòm sang thôi. Một chút.
Và, xem ra thì cũng chỉ có vậy.
“Một con mèo tẻ nhạt”

Tôi đến với bộ trang phục màu xanh truyền thống.
“Đó là sự chuẩn bị trước của tôi”.

Cô gái đó từ từ bước ra.
Khi mà cô ta ngước nhìn lên, có một chút gì đó khác thường.
“Cô ta ngớ người nhìn anh ta, mà không chớp mắt”.
Khóa cổng khó mở hơn là tôi tưởng.
Tôi đã tránh cái nhìn, và tôi đã nghĩ là mình làm như vậy là đúng.
Tôi nhận thấy, có cái gì đó không thật rõ ràng.

Trên chiếc bàn nhỏ bày la liệt, lổm ngổm những thứ lỉnh kỉnh, phần nhiều là những vỉ thuốc, những lọ thuốc, và những hộp thuốc…
Và, một cái khung ảnh.
“Một cái khung ảnh”.
Tôi rùng mình.
Cái cảm giác hơi lạnh toát ra từ khắp mặt lưng.
Có vẻ anh ta đã nhìn tôi, và mỉm cười…

Những bông hoa đại trắng, như đã được chuẩn bị sẵn để xâu một vòng hoa dang dở.

“Trong các câu chuyện dân gian của nhiều quốc gia, đã có rất nhiều người cho rằng, các cây đại là nơi trú ẩn của ma quỷ…
Mùi hương hoa đại được gắn liền với một loại ma cà rồng pontianak trong truyện dân gian Malaysia…”

Mặt trời đang từ từ bỏ đi một cách hời hợt.
Để lại trên không trung những tảng mây phớt lớt.
Trên một cái nền trời thật sự ấn tượng.
Những dòng cảm xúc không rõ ràng, những sự suy tư xa xôi…
Hoặc đơn giản là chỉ có thích ngắm nhìn mãi như thế.
“Mặt trời xem ra thì chỉ đang trôi”.

“Một mối tình. Hay một cái gì đó đại loại như thế. Có thể rất đẹp, nhưng đau lòng. Nghiệt ngã lắm”.

“Anh ta trông rất giống tôi, một cách rất kỳ lạ”.

“…Những buổi đó, ta nhìn em kinh ngạc
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly.
Ôi mắt xa khơi ! Ôi mắt dị kỳ !
Ta trong đó thấy trời ta mơ ước.

Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước,
Cả con đường sao mọc lúc ta đi,
Cả chiều sương mây phủ lối ta về,
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ…”.

***

Tôi: 22.

Người đàn ông trung niên đó hấp tấp bước xuống nhà, vội vã đi tìm cho tôi một cuộn băng dính đen.
Căn phòng của một người con gái. Sạch sẽ, và ngăn nắp…
Bàn học kế bên chiếc máy tính. Tấm ảnh nữ sinh hút hồn tôi.
Tôi tiến lại gần, rồi rất gần.
Tôi cũng không còn biết chính xác mình đã đứng tại đó trong bao lâu.
Tôi giật mình khi nghe tiếng bước chân.
Đặt vội tấm ảnh, ngồi bệt xuống thật nhanh, tôi đã cố tỏ ra là tôi không hề rời tay khỏi đoạn dây mạng nằm trên sàn nhà.
Một thoáng nào đó, khi người đàn ông kia đi xuống, tôi đã nhìn tấm ảnh.
Tiến lại rất gần, phân vân, tôi đã áp chặt môi mình lên khuôn hình.
Nghĩ sao, tôi bỏ vội tấm ảnh đó vào sâu trong chiếc ba-lô của mình, thật sâu.

Phải thừa nhận rất thật với lòng mình rằng, tôi thực sự là có để ý, còn làm duyên làm dáng dữ lắm. Và chưa từng không tiếc liếc nhìn nhiều lần mỗi khi có dịp đi qua. Mặc dù kỳ thực tôi cũng được biết, tôi lượn lờ qua đó cũng chẳng vì một cái chi rõ ràng cả.

Tôi rồi cũng đành phải tự an ủi, xinh thì mất trinh.

Thời gian đi qua như chính cái cách bọn con trai- đàn ông chúng tôi tự chấp nhận, và thích nghi với cuộc sống. Tự biết chấp nhận số phận hẩm hiu của bản thân mình.

Rồi tôi dính dáng vào một vài vụ tình yêu phong trào, hay thị trường gì đó.
Đôi khi tôi vẫn lôi tấm ảnh ấy ra xem. Có khi vẫn hôn.
Phận hẩm duyên ôi.
Thức ăn đã biến chất vì hư hỏng.
Tôi cũng đành phải tự an ủi, xinh thì mất trinh…

Từ trước tới giờ, hóa ra tôi chỉ là một thằng ngu, rất ngu thật.
Một thằng cha tự bó buộc, tự giam hãm chính mình…

Rồi thì, tôi cũng còn chẳng biết bản thân tôi thực sự muốn gì? Và thực sự cần gì?

“Nếu không còn có nắng, chắc cuộc sống của tôi chết mất?”

***

Có một bà lão vẫn ngồi đó mân mê tràng hạt.
Bà ta có nhìn tôi giây lát, một nụ cười không thật rõ ràng.
Tôi nở ép nụ cười, khá gượng gạo, thoảng qua, cảm thấy ái ngại.

Cựa quậy, cái đầu mèo đã động đậy, ngỏng lên, nó đang giỏng tai, đánh mắt sang ra cái vẻ nhìn tôi, cái vẻ cảnh giác…

Con mèo đó, béo, và đen, và rất đen.
Chiếc bàn bằng đá, và chiếc ghế dài cũng bằng đá.
Còn có thêm một bà lão khá già.


“Hoa đại hay hoa sứ, chủ yếu tỏa hương về đêm, nhằm lôi kéo các loài bướm nhân sư (họ Sphingidae) thụ phấn cho chúng. Hoa đại không có mật hoa, và đơn giản là bịp bợm những kẻ thụ phấn. Các loài bướm đêm này tình cờ thụ phấn cho cây do chúng chuyển phấn hoa từ hoa này sang hoa khác trong nỗ lực tìm kiếm mật hoa vô vọng của chúng”.

“Buồn ngủ gặp được chiếu manh, đang cơn khát nước gặp ngay anh đái đường”.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, bốn năm cũng đã qua đi, vội vàng, chỉ như là một cái chớp mắt.

“Dây mạng không thể nào bỗng dưng lại bị đứt? Một cách đột ngột…”
Có thể là cũng do sự cố tình của một ai đó?
Tôi biết, rất có thể là cô ta đã cố tình làm ra như thế, chính ngay trong một vài trường hợp cụ thể…
“Bên ngoài sự niềm nở kiểu gì đó của một cô gái câm, hoặc hơi câm một chút?”

Rút USB ra khỏi máy.
Tôi có thể đọc, sẽ biết được những gì cụ thể mà cô ấy đã trải qua.
Ping.exe, ping 192.168.1.1…

“Tôi suy cho cùng luôn là một thằng đàn ông ham mê cái đẹp.
Tôi đến, sự có mặt của bản thân tôi, cũng không vì một lý do cụ thể nữa”.

Tôi bình thản trèo lên trụ điện, ngồi ở đó.
Người ta sẽ đơn giản thấy tôi nghe điện thoại, và đo đo đếm đếm.
Cùng với nhiệm vụ ngắt đi một sự kết nối, hay một cái chi đó đại khái cũng chính là phá hoại.

“Hình như, tất cả mọi người bên ngoài không ai được biết.
Tôi cũng còn không dám chắc, bố mẹ cô gái có biết hay không ?
Có một cái vẻ, những con người khá giả thường thì không mấy chú ý đến những điều nào khác. Họ có cho riêng bản thân mình một số tiền rất đáng kể. Và rồi, chính ngay trong lúc ấy, như một quy luật tất yếu, cái thói quen của họ là quan tâm trực tiếp đến cái số tiền của chính họ nhiều hơn.
Ngộ nhỡ những người bên ngoài có biết, họ sẽ nghĩ như thế nào về tôi ?
“Hay đơn thuần chỉ là một người anh em, bà con, họ hàng xa xôi gì đó ?”
Cũng do chính bản thân tôi đã lo xa, là do tôi phòng thân, đó thôi”.

Họ, người ta cũng có nhìn tôi đâu vài giây, chẳng rõ là có tỏ thái độ gì ra không; và rồi, cũng sẽ giống như tôi, người ta lại mải miết đi tiếp con đường của riêng người ta.
Tôi dám chắc, người ta có còn ngoái lại nhìn tôi, cũng sẽ giống như tôi.

Tôi nhận thấy mình, đã đến một cách tích cực, đã cố chứng tỏ sự hiện diện của mình một cách tích cực; rồi thì… cũng ra đi, cũng một cách tích cực.
Một cách rất thường xuyên…

Những hình vẽ, rồi nội dung… kỳ quái có bên trong tài liệu ấy, rơi vãi, tạo cảm giác khó hiểu đến cực độ.
Tôi không thể nắm bắt, cô ta đang cố tìm kiếm cái gì? Cố hướng đến cái gì?
“Thì đã bảo rồi, cô ta ắt hẳn có bệnh mà!”.

3.
“Tôi tìm đến thị trấn Vụ Bản lúc trời đã gần chính ngọ.
Trước cổng ngôi nhà ấy có ba cháu nhỏ khoảng 9-10 tuổi đang nô đùa.

Tôi đã đi nhiều nơi, như là để cố tìm cách khẳng định một cái gì đó rất mơ hồ, một cách sao cho rõ ràng hơn. Tôi cũng biết mình phí phạm nhiều điều, thời gian, tiền bạc…
Nhưng tôi vẫn cứ đi, tôi phải đi…
Trong một thời khắc nào đó của cuộc đời, tôi đã chỉ muốn buông xuôi, mọi thứ”.

“Cho tôi hỏi, số điện thoại 09…, thông tin cá nhân…?”
“Ít nhất, thì cũng có thể cho tôi biết, số máy này gọi từ đâu chứ?”

Tài khoản yahoo, và một số khác, đã thay đổi mật khẩu.

Tôi tìm đến những diễn đàn quen.

“Tên tài khoản hoặc mật khẩu không hợp lệ”

“IP, là từ viết tắt của Internet Protocol. Trên Internet thì địa chỉ IP của mỗi người là duy nhất, và nó sẽ đại diện cho chính người đó. Địa chỉ IP được sử dụng bởi các máy tính khác nhau để nhận biết các máy tính kết nối giữa chúng”.
Tôi đi tìm một cái IP.


Ở một số nơi, cô ta chắc chắn đã có đến.
Nhưng, không hề có thêm bất kỳ thứ gì, không trao đổi, không một gì cả.

“Giấc mơ…
Ác mộng, tức là nghiệp chưa hết.
Khi giấc mộng lành hiện ra, tức là nghiệp đã nhẹ dần, nhẹ dần.
Cái giấc mơ là cái báo nhân quả của mình.
Người nào trong giấc mơ thấy cảnh giới nhẹ nhàng, an vui, thơ thới, là người đó nghiệp nhẹ phước nhiều.
Còn người nào trong giấc mơ thấy những cảnh nặng nề, tức là nghiệp còn nặng.
Giấc mơ là thước đo của nghiệp”.

“Sau khi đã nghe xong, thầy nhắm mắt một lúc…
Và rồi lấy một tờ giấy, vẽ ra đó một cái có dạng như sơ đồ.
Thầy đưa cho tôi xem, và hỏi: đúng không?
Có phải ngôi mộ ngày càng tròn, bên trên không có cỏ mọc, có phải không?
Tôi nghi mộ này đang phát, hoặc cô ta đã về rồi đấy… Đừng xây bịt kín, mà chỉ quây ven chân thôi”.

Ngôi mộ đó càng ngày càng tròn, hệt như cái bụng của một cô gái đã mang thai.

4. “Mơ một hạnh phúc, ấm áp nơi con tim anh, có quá lớn lao không anh? Hãy nói em nghe đi anh…”

Cô gái dựa hẳn người vào tôi.
Tôi đã cảm thấy dần một sức nặng, sẽ rất nặng.
Dưới cái giàn dây leo chằng chịt.
Có hai đôi mắt đang nhìn, như đã xuyên qua cả tâm trí tôi.
Và, chính tôi đang không còn biết, tôi đang nghĩ gì…

Tôi mang đến một bộ phin cà-phê kiểu cách, và một chiếc cốc màu hồng kiểu cách, bằng gốm. Tôi đã đi thẳng từ Bát Tràng về đây.

Bức ảnh ấy đã được gói cẩn thận lại.
Quỳnh cất cẩn thận nó lại thật sâu bên trong ngăn tủ. Ngay trước mắt tôi.

“Đàm hoa nhất hiện. Hoa chỉ nở thoáng qua”.
“Quỳnh, trông như chỉ có lá, và trĩu xuống, như cần nâng đỡ…”.
“Cây quỳnh cành giao, không biết đã tự bao giờ mà trở thành một biểu tượng đẹp của một tình yêu đẹp”.

Nhìn chăm chú, mơ màng… Rồi tôi ngẩn ngơ chạm thật nhẹ những đầu ngón tay của mình lên từng cánh trắng mỏng manh, mềm mại, nhưng đã lụi tàn đâu từ hồi hôm.
Thật sâu ngay trong tâm tôi, có lẽ nào đây chỉ như là một sự tiếc nuối?
Có lẽ nào đây chỉ như là một sự tiếc rẻ thôi sao?
Tôi sợ bị Quỳnh bắt gặp.
Tôi nhìn nó lần cuối.
Như một sự chia tay.
“Đã đến giờ rồi, xem ra tôi phải về thôi”.
Những cánh trắng, ủ rũ, đã vội cụp xuống mất rồi.
Chậu quỳnh của tôi, chậu quỳnh mà tôi đã nâng niu từ nhiều năm nay.
Vẫn còn vương vấn đâu đây, một thứ mùi hương thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng.

“Tôi sẽ tìm và sẽ gửi cho em, nhật quỳnh, loài quỳnh hoa nở ban ngày”.
Trong ánh mắt em, ngay lúc ấy, đã phảng phất một nỗi buồn chi đó…

Bà lão ấy vẫn cứ mân mê tràng hạt.
“Đã trở nên trơn láng và đậm màu hơn theo thời gian, 108 phiền não (Kleśā) của con người”.
Bà ta dừng lại, nhìn tôi.
Rồi lại cười.
Quỳnh nở một nụ cười nhẹ, rất nhẹ, và thanh thản.
Tôi đứng sau lưng, và chỉ im lặng.

Những trang đánh dấu tràn ngập…
Tôi không còn có thể nhớ rõ là tôi đã sử dụng bao nhiêu thời gian để tìm, để đọc, để phân tích, để đánh giá…
Đôi khi, tôi biết, tôi đã quá mệt mỏi.
“Chúng ta cần thời gian”.
“Nhưng, chính xác, thời gian chính là cái chúng ta đang không có”.

Sang chấn tâm lý nào đó có thể dẫn đến bệnh câm?
Hay như đã từng có một quãng thời gian nào đó cũng đã đủ dài chính bản thân không còn muốn nói, khiến con người ta quên mất cách làm sao để mà nói được như một con người bình thường?
“Rối loạn stress sau sang chấn”.
“Rối loạn stress sau chấn thương hoặc rối loạn tâm căn sau sang chấn”.
“Tai biến, hư thanh quản, sau gần một tháng sốt li bì. Di chứng từ cơn sốt mê man, thính giác bị thương tổn nặng, nên đã hạn chế sự giao tiếp bằng ngôn ngữ.
Rất có thể, có một dây thần kinh chức năng đang “bất động”?”

“Nó đang nhìn tôi.
Hệt như cái cách con người ta đang lườm vậy.
Nó nhe nanh gừ gừ.
Nó cứ giữ nguyên cái vẻ ấy, cái điệu bộ ấy, mà không có thôi…”

5. “Next đi thôi”.
Những cái còn giấu kín, chỉ mình tôi biết, mình tôi hay.
Tôi vẫn đi làm, đúng giờ, sau nhiều đêm mất ngủ.
Tôi vẫn cười cười, vẫn nói nói, dù là nếu có phần gượng gạo hơn trước.
Tôi giờ hay trầm ngâm.

19 giờ, một buổi tối thứ 7.
Một ngày cuối tuần.
Tôi xem ra bắt buộc phải đi dự một cái đám cưới, của một anh bạn trước có học cùng cấp ba. Bắt buộc.
Cũng vui vẻ… Cũng nói nói. Cũng cười cười.
Tiếng nhạc bỗ bã. Trăm thứ âm thanh, như một dàn hòa tấu ồn ào…
“Một nhóm các nhạc cụ, hay các giọng hát, đã được tập hợp lại, theo một cơ cấu và một biên chế, chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào cho ta thấy là nhất định”.

Chúng nó, đã cũng có cắc cớ hỏi tôi một vài điều…
“Ngay trong chính cái chỗ rất là đông vui, rất là tấp nập này, giả vờ nhắn tin, để cố tỏ ra một cái vẻ ta đây- không còn đơn độc”.

Thằng Mạnh, nó đang có nói một cái gì đó. Thấy nó cười. Thì mình cũng cười theo. Không rồi nó lại giận.
Mọi người đang cùng nói về một cái chi đó.
Thấy mọi người đang cười.
Sợ rồi mọi người sẽ giận, thôi thì mình cũng đành phải cười theo.

“Đi thôi. Next đi thôi. Đầy đủ văn võ bá quan cả rồi…”

Tôi bảo, có cái cảm giác nhức đầu, tôi đứng dậy xin phép.
Tôi đi về.
Chúng nó ngoảnh mặt nhìn theo.
Bạn bè, đứa nào đứa nấy, đi hai về hai. Có đôi có cặp cả.
Quãng đường trông vậy mà sao rộng dài thênh thang?

“Cảnh báo- cố truy cập vào trang web này có thể có hại cho máy tính của bạn!”

Nửa đêm, tôi bật dậy.
“Mình không thể thế này được nữa rồi”.

“Anh chỉ có thể chạy trốn những người lạ thôi…
Chúng ta sẽ phải đi đâu để trốn những người thân của mình chứ?”

Tôi tháo pin. Tôi tháo sim. Tôi vất mỗi nơi một thứ.
Tôi xin phép nghỉ việc một thời gian.
Tôi ở nhà, tôi nhốt mình trong gian phòng riêng, tôi không muốn ra ngoài.

Mẹ tôi chỉ tay về phía một chiếc túi bóng đen lớn.
Nó được người ta treo lên cẩn thận ở góc cánh cổng.
Chiếc tách cà-phê kiểu cách màu hồng bằng gốm, và chiếc phin cà-phê cũng bằng gốm kiểu cách, đã vỡ tự bao giờ.
Những vòng hoa đại trắng, cuộn tròn, mới có, cũ có…

“Và, còn một chậu quỳnh, héo úa, lụi tàn từ bao giờ…”

“Buồn, cắn môi, mới biết tình còn đau”.
“Gọi tên em, lá rơi, thẫn thờ rơi…”.

Tôi nghĩ, hoặc là tôi đang cố tìm cách để tự trấn an bản thân mình, mọi thứ rồi sẽ ổn.
Sẽ không thể có bất kỳ chuyện gì không hay xảy ra đâu.
Cuộc sống này, vốn dĩ đã là vậy.
Cuộc sống này, vốn dĩ đã phải như vậy mà.

“Nếu em là một cô gái trinh, tôi sẽ lấy em làm vợ.
Nhưng, xin lỗi, em chỉ là một con đĩ”.

“Mặc dù, tôi biết trước, có lẽ rồi tôi sẽ lồng lộn, có lẽ rồi tôi sẽ nghiến răng, có lẽ rồi tôi sẽ tức tối; hoặc, ít nhất, có lẽ rồi tôi cũng sẽ rất lấy làm khó chịu; và, có lẽ rồi tôi cũng sẽ rất lấy làm khó khăn để phải vượt qua; nếu như vào một lúc nào đó, khi tôi nghĩ đến cảnh em trần truồng bên cạnh một thằng đàn ông nào đó, một vài năm nữa, dù cho có thể đó chính là thằng chồng của em”.

Đôi khi, tôi tự thấy mình vô lý.
Đôi khi, tôi tự thấy mình, bản thân mình, rất rất mâu thuẫn...

“Không thể nào”.
“Không thể nào mà…”

Đàn ông có tư tưởng hẹp hòi, tâm lý thích sở hữu, tâm lý thích chiếm đoạt.
Đàn ông, là kẻ đi săn.
Và, tôi cũng là một thằng đàn ông.
Tôi thấy tôi, bình thường.

“Mưa là người đàn ông dối gian, vì mưa chỉ yêu… có chính mưa mà thôi…”

6. “Tiền lộ mang mang, vị tri hà vãng”

Tôi hết nằm lại ngồi.
Tôi ngồi hút thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác.
Ngoài trời có mưa, mưa nhỏ, xem ra cũng giống mưa xuân.
Những hạt li ti đậu trên sợi dây điện.
Mưa nương theo sức gió, hắt xiên.
“Chếch, chéo góc, không thẳng đứng, và không nằm ngang”.

Tôi thấy lạnh.
Cổ họng rát đắng.
Ho húng hắng, trong một đêm cũng dài.
Ánh đèn điện suốt nhiều giờ đã hắt xuống con đường.

“Khi mà tất cả mọi thứ khác đã mất đi, thì ngày mai vẫn còn, ở đó”.

Tôi quyết định vào Sài Gòn.
“Nó đã chẳng cần biết chuyện mô, nhưng thấy nó khuyên cũng nhiều”.
“Chuyện của tôi, tôi đã chẳng nói với ai…”
“Thằng mắc dịch này, toàn làm mấy cái trò loằng ngoằng...”

Tôi bắt chuyến tàu Bắc- Nam.
“Số cây? Và, quãng đường?”

Nó cùng tôi lang thang đâu đó.
Lang thang cho qua ngày đoạn tháng.
Nửa đêm, với nó là cũng khối trò hài hước.

“Mình có khả năng: đứng trên tầng hai, nhổ một bãi nước bọt, sau đó phi thân xuống đớp lại đúng bãi ấy, ngay trước khi nó chạm đất”.
Nó nhìn sang, không thấy tôi cười…

“Sáng nào mình cũng ngủ nướng thêm một tí, nằm mơ phi xe ra quán phở, gọi một tô bò tái chín, cộng hai trứng chần xì xoạp. Đến khi húp hết nước thì mình tỉnh dậy, lau sạch nước miếng rồi đi học”.
Nó nhìn sang, cũng không có thấy tôi cười.

“Mỗi ngày đi học là một ngày hối hận”


Tâm hồn của mỗi người, y như một đống rác.
Xoay xở để thoát khỏi một trạng thái không hay.
“Sài Gòn tẻ ngắt”.
Đã nhiều ngày trôi qua hệt như thế, một cuộc sống không trọng lượng.

“Và tình đến như loài hoa quỳnh
Nở bừng trắng xóa trong màn đêm
Tình tôi hiền lắm
Có gió lốc sẽ lớn khôn thêm”.

“Nhủ lòng mình phải quên để bước tiếp…”

“Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ…”

“Để tôi nói cho bạn một điều này. Đây là tâm sự thật lòng đấy... Khi bạn đứng trước một quyết định nào đó, cho dù có là rất khó khăn, bạn hãy liên tưởng, chỉ cần bạn hãy liên tưởng: ngày mai bạn sẽ chết, chắc chắn sẽ chết... Nếu ngày mai bạn chết, hôm nay bạn vẫn cố gắng làm điều bạn đang nghĩ- đang làm, thì đó chắc chắn- hiển nhiên- là một sự lựa chọn đúng đắn... Tôi đã trải qua mọi chuyện vừa đủ, đủ để đúc rút ra kinh nghiệm ấy. Nghe hay không là tùy bạn... Nhưng, theo tôi, thì bạn nên nghe..."

"Chỉ vì Bạn vội nghĩ rằng, mình còn sống một cách dài dài... Bạn biết, và Bạn tin tưởng tuyệt đối vào điều đó, không một chút mảy may nghi ngờ... Nên luôn có rất nhiều những sự lựa chọn sai lầm. Và, một cách rất vô tình, Bạn vô tư làm một cơ số người thương yêu Bạn bị tổn thương".

Tôi đã nghĩ rất nhiều, trong suốt nhiều tiếng đồng hồ.
Tôi thật sự khổ sở.
Tôi đã gọi nhiều cuộc điện thoại.

“Người con gái đứng trước hiên ngắm hoa đã tàn”.

“Bà lão không nhìn sang.
Nhưng, chắc chắn, bà ta đang cười…”


Tôi bắt taxi.
Sân bay Nội Bài, quãng đường trở về, sao mà lại quá xa xôi…
Có một ngày tâm trạng tôi như thế.

Bà lão từ từ đánh ánh mắt sang tôi, không tỏ thái độ gì cả.

Nó có vẻ như đã biết sự có mặt của tôi.
Nó từ từ nhổm dậy, vươn hai chân dài ra sau, rồi nhảy phốc xuống mặt sân.
Cái vẻ bệ vệ đi thẳng vào nhà, như một ông già đạo mạo.
Mặc dù tôi biết đích xác, nó đã chẳng nhìn qua.
Nó có lẽ đang trong cơn ngái ngủ, hoặc là mê sảng?

Có vẻ bà ta sẽ cứ mãi nhìn tôi như thế, để xem tôi sẽ còn làm gì tiếp theo đây.
Tôi thấy mép bà ta đã hơi nhếch lên.

Tôi bấm chuông.
Tôi sẽ nói, và nói thật to, những gì mà tôi đã nghĩ.
Tôi biết chính xác, những gì mà tôi đang làm.
Và, tôi sẽ không bao giờ phải ân hận.

Một hồi…
“Thuê bao quý khách…”
Tôi lại bấm chuông.

“Quỳnh đang rất giận tôi…”.

“Rồi bà lão sẽ kể cho Quỳnh biết, rằng là tôi đã đến tìm…”

Tôi lếch thếch đi về.
Bà lão vẫn còn quay đầu nhìn ngang như thế.

Tôi gọi, nhiều lần, cách một khoảng không xa thời gian.
Những tin nhắn. Vừa xin lỗi. Vừa tỏ vẻ bất cần.

Tôi được biết, tin nhắn của tôi đã được trả về.

“Bà ta có vẻ như đang bị nhốt lại thì đúng hơn.
Bị giam cầm.
Không gian ấy.
Đếm thời gian trôi trên 108 viên bồ đề”.

“Ngày sẽ hết, ta sẽ không ở lại
Ta sẽ đi, mà không biết đi đâu?
Nhưng ta nhớ trần gian này mãi mãi
Vì nơi đây ta sống đủ vui rồi”.

Đời người vô thường, ngày giờ ngắn tạm.

“Quỳnh chết rồi”.
“Quỳnh chết đã hai tuần nay rồi”.

Mắt bà lão như nhỏ lệ.
Đôi mắt bất động của một người mù.
Đôi mắt ấy, không nhìn thấy.

Bố mẹ Quỳnh có cửa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng trên thị trấn.
Bố mẹ đưa Quỳnh ra thị trấn.
Căn nhà bỏ hoang.

Tôi đã đi xa một tháng.

“Ngôi sao nào đứng lẻ loi buồn.
Đêm đông cho người tiếng thở dài…”

“Trước khi ta sinh ra, ai là ta?
Khi ta đã sinh ra rồi, ta là ai?”

Đường trước mịt mờ, không biết đi về đâu?

7. “Why am I here?
You are seeing this page because the website you tried to visit isn't working.
We've provided search results to help you. Feel free to search for something more specific if we didn't find what you were looking for.”

Bạn hỏi tôi, quá trình khâm liệm diễn ra cụ thể như thế nào?...

Một quá trình khâm liệm, của một người. Người ta đang khâm liệm một người. Người ta đang cố gắng tìm cách để khâm liệm một người.
Sẽ mất khá nhiều thời gian.

Cô gái ấy tỉnh lại, bắt đầu bằng sự đập lại của tim, một cách yếu ớt.
Mắt cô gái mở ra, nhìn mọi thứ mờ ảo, như còn đang trong một cơn choáng váng nặng nề.
Tất cả đều không được rõ.
Đó là những tiếng, những âm thanh nháo nhào nhất.
Mắt cô gái từ từ khép lại.
Có vẻ cô đang dần chìm sâu, dần chìm sâu…

“Tôi đang ở đâu?”
“Tôi là ai?”

Mắt cô gái ấy, mở một lúc khá là lâu.
Nhưng cũng chỉ có đôi mắt ấy thôi.
Tất cả mọi thứ thử nghiệm chỉ là thử nghiệm.
Rồi toàn bộ cơ thể lại bất động.

“Cô đang suy nghĩ về một điều gì đó?”

Cô nhắm lại mắt một cách từ tốn, khi nhận thấy người đàn ông ấy dường như đã tỉnh.
Bàn tay cô chỉ khe khẽ nắm chặt hơn thêm đôi bàn tay người đó đang nắm lấy tay mình…

“Tất cả mọi biểu hiện của cô không thật giống với một người bình thường nào đó.
Vậy, cô là ai?
Cô từ đâu tới?
Và, tại sao? Cô lại tới đây ?”

“Tại sao tôi ở đây?
Bạn nhìn thấy trang này bởi vì các trang web bạn cố gắng truy cập không làm việc.
Chúng tôi đã cung cấp kết quả tìm kiếm để giúp bạn. Cảm thấy tự do để tìm kiếm một cái gì đó cụ thể hơn nếu chúng ta không tìm thấy những gì bạn đang tìm kiếm.”

Thế mà cũng lại sắp đến tết rồi.
Chỉ còn đâu một tháng nữa là đến tết.

“Rằng em chỉ nâng cánh chim bay.
Chẳng bao giờ có được người yêu dấu…”

***
Cuối cùng thì V cũng được biết, chính xác người con gái ấy đang ở đâu.
Và, chính xác thì, cô ta là ai.

Cô ấy đã cố giấu mọi chuyện, tất cả mọi chuyện, rất kỹ, và rất khéo.
Không biết anh bạn thạc sĩ ngành… của V có biết chút gì hay không?
“Có thể nó cũng đã biết…”

V đã gặp Quỳnh rồi.
V đã gặp Quỳnh ngay trong chính cái ngày hôm ấy.
V đã gặp Quỳnh, ngay trong chính cái ngày mà cô đã trở về.
Nhưng, chỉ có mình Quỳnh biết, V làm sao mà biết được?

“Để khảo sát độ tin cậy của các bằng chứng luân hồi.
Mỗi lần chuyển kiếp, bốn thể đều thay đổi; bốn thể cũ đã tan, thì con người nhờ đâu mà nhớ được việc trước?
Oan hồn oán niệm sâu.
Người ta nói, do phân ly nhân cách, như một cách để thoát ly thực tế không mong muốn.
Đó là kết quả của hiện tượng ký ức ẩn giấu.
Như một trường hợp rối loạn tâm thần kiểu phân ly.
Có thể chưa điển hình…”

Bất giác, V dừng xe.
Dừng hẳn xe lại.
Và, hình như, V đã nhìn thấy một con đường.

“Đời buồn tênh.
Sao người không đi xe ngựa?
Cho tôi nghe tiếng lóc cóc trên đường”.

Ngay dưới mái chùa, có một con đường đi.

Thư Nguyên Phong.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top