Tôi để quên nắng chiều, trên cánh đồng lúa chín
Cho mẹ về nặng trĩu đôi vai
Tôi để quên khúc sông mùa nước nổi
Nặng tay chèo ba chở những yêu thương.
Tôi quên mái tóc dài, thì thầm trong gió thoảng
Chiều hương dừa bát ngát xa bay
Để quên cả những nhọc nhằn của mẹ
Chạy gạo từng lon nuôi tôi nên người.
Tôi quên đi những tháng ngày vụng dại
Lũy tre làng nuôi tôi lớn khôn
Quên con đường ngoằn ngoèo xanh mướt
Cùng lũ bạn đùa vui dưới ánh trăng.
Tôi quên đi vị ngọt của đất
Bìm bịp kêu chiều, khói đốt đồng cay
Để quên cả những ngày hè chát nắng
Tiếng râm ran của chàng nhạc sĩ buồn.
Cho mẹ về nặng trĩu đôi vai
Tôi để quên khúc sông mùa nước nổi
Nặng tay chèo ba chở những yêu thương.
Tôi quên mái tóc dài, thì thầm trong gió thoảng
Chiều hương dừa bát ngát xa bay
Để quên cả những nhọc nhằn của mẹ
Chạy gạo từng lon nuôi tôi nên người.
Tôi quên đi những tháng ngày vụng dại
Lũy tre làng nuôi tôi lớn khôn
Quên con đường ngoằn ngoèo xanh mướt
Cùng lũ bạn đùa vui dưới ánh trăng.
Tôi quên đi vị ngọt của đất
Bìm bịp kêu chiều, khói đốt đồng cay
Để quên cả những ngày hè chát nắng
Tiếng râm ran của chàng nhạc sĩ buồn.