Trong tiểu thuyết " Thái Cực Trương Tam Phong " khi giao đấu bị thua,một phần vì chấn động vào đầu,một phần vì uất ức mà sinh rối loạn thần kinh phát điên phát khùng. Sau một thời gian lâm bệnh một hôm lêm núi gặp người tiều phu đốn củi đang chạy nhanh về nhà vì vợ sắp sinh. Thây nặng quá có người bảo với anh tiều phu là bỏ gánh củi xuống chạy cho nhẹ nhõm...Thế là Trương Quân Bảo giác ngộ ra triết lí bỏ hết gánh nặng lo âu để giải thoát mình. Môn võ Dưỡng sinh ra đời từ đó.
Người hung hăng hiếu thắng thực chất chỉ là người sợ thua,không dám đương đầu với thất bại gian nguy,như thế hóa ra lại là người hèn nhát bạc nhược chẳng dám đối mặt với mạo hiểm. Anh bảo anh dám cầm dao đánh người ta nhưng liệu anh có sẵn sàng chịu đựng đòn tra tấn của đối phương như tù Cách Mạng. Phải biết bỏ đi,quên đi những cái không cần thiết để an lạc và có thể tiếp nhận được những cái mới.
Người vấp ngã sai lầm nhiều mới là người từng trải,sai sẽ phải sửa ,sửa rồi lại càng đúng hơn. Đường nhân gian phải có thương đau,ai chưa qua chưa phải là người. Đưa trẻ muốn biết đi thì phải tập đi,tập đi thì phải chấp nhận vấp ngã. Người thì phải có lúc ốm đau,ốm đau thì mới có miễn dịch...Phải biết khổ mới biết sướng. Nam nữ yêu nhau hay thể hiện cái tốt ra trước,cái xấu giấu đi. Sau khi về ở với nhau cái xấu lộ dần rồi không chịu được lại ra tòa li dị. Nếu đưa cái xấu ra trước để thử thách sàng lọc thì người nào vẫn cứ đến mới là người có thể gắn bó với ta lâu dài. Chỉ cần chịu đựng được tật xấu của nhau là đã chiếm 6 phần quyết định để quan hệ lâu dài.
Nhưng để làm được điều đó người ta phải có bản lĩnh không được sợ sai,không sợ thất bại vấp ngã...và phải tạm thời bỏ đi những lo âu sợ hãi đang cản trở trong tâm lí tạo thành gánh nặng trước đó.