Qua đoạn trích" Mã Giám Sinh mua Kiều" Bạn hãy hóa thân và nhân vạt TKiều để kể lại

phuongyen_pkk

New member
Xu
0
Tôi-Vương Thúy kiều vẫn được mọi người coi là một cô gái tài hoa, khuê các. Con gái đầu lòng trong một gia đình trung lưu, lương thiện.Sống trong cảnh "êm đềm trướng rủ màn che" bên cạnh cha mẹ và hai em là Thúy Vân và Vương quan. Cuộc sỗng như vậy khiến tôi nhầm tưởng rằng mình là người thật hạnh phúc và sung sướng. Nhưng không, quãng thời gian đó thật ngắn ngủi. Chẳng lâu sau thì gia đình tôi bị vu oan, của cải bị bọn đầu trâu mặt ngựa cướp sạch sành sanh, cha và em thì lâm vào cảnh tội tù, bị tra tấn dã man. Đứng trước hoàn cảnh đó tôi tháy mình như' hạt mưa nhỏ bé, hèn mọn" biết làm sao bây giờ?Suốt đem hôm đó tôi không hề chợp mắt, dường như có cái gì đó đang thắt chặt lấy trái tim tôi khiến tôi không sao thở được. Tôi sống trong bi kịch dữ dội giữa tình riêng với tình nhà, giữa "chữ tình" và "chữ hiếu". tôi vô cùng đau khổ, bao nhiêu nước mắt cứ lã chã tuôn rơi, cả người tôi như héo hon ủ rũ. Cuối cùng tôi cũng phải đi đén quyết định chua xót, đành phải gạt nước mắt, gác mối tình đầu với chàng Kim Trọng để bán mình chuộc cha
Tôi dò hỏi và cuối cùng cũng đén được nhà mụ mối, nhờ bà ta giúp mình lấy chồng càng nhanh càng tốt. sau khi thỏa thuận xong tiền lời của mình, mụ mối đồng ý nhanh chóng dẫn người đàn ông đến hỏi cưới tôi. Và người mụ ta dẫn đến không ai khác đó chính là Mã Giám sinh-một kẻ buôn người có tiếng trong vùng. Khi hỏi đén tên và quê quán thì hắn trả lời trống khiông, cộc lốc , đủ thấy đó là con người thiếu văn hóa.nhìn vẻ bề ngoài của hắn cũng biết ngay được đó là một kẻ giả dối, xấu xa> Buồn cười thay khi đã ngoài 40 mà vẫn ăn diện trai lơ, không có gì là đĩnh đạc đường hoàng. Theo sau hắn là một lũ đầy tớ vô học, láo nháo, không có phép tắc. cũng như hắn đến nhà tôi mà như về nhà mình vậy, không thèm chào hỏi ai lại nhảy tót lên ghế cao ngồi. Đúng là chủ nào tớ nấy! thật ra tôi cũng đã nhận thức rõ rệt vè cái vị thế "nửa ông nửa thằng" của tên họ Mã. Nhưng tôi có còn sự lựa chọn nào khác đâu. hắn có tiền còn tôi thì lại cần món tiền đó để chuộc cha và em. thôi, có lẽ số phận tôi đã an bài như vậy, và tôi sẽ phải chấp nhận nó. Tôi cũng nói với cha mẹ mình rằng:
xem gương trong bấy nhiêu ngày
thân con chẳng khéo mắc tay bợm già
Khi về bỏ vắngt rong nhà
khi vào dùng dằng, khi ra vội vàng
khi ăn, khi nói lỡ làng
khi thầy khi tớ xem thường, xem khinh
Bề nòoài đó là một đám hỏi, có mai mối đàng hoàng, nhưng thực chất đó lại là một cuộc mua bán.Tôi cũng rõ điều đó hơn ai hết. Nên tôi cảm thấy đau đớn tột cùng, tim tôi như đang ri máu, tôi xót xa cho thân phận của mình. Không bít cuộc đời mình sẽ ra sao, tôi cũng không bít mình phải đối mặt với nó như thế nào. Khi có lời thúc giục của mụ mối, mãi sau tôi mới bước ra gặp tên họ Mã. Mỗi một bước đi của tôi đều lặng trĩu tâm trạng, không hỉu sao nước mắt tôi nó cứ tuôn rơi. tôi thấy mình vô cùng tuyệt vọng, phải chăng cuộc sống đối xử quá bất công với mình. thấy tôi buồn bã và xấu hổ như vậy , mụ mối lo lắng lắm, mụ sợ mã giám sinh không ưa tôi thì sẽ bị trượt giá. Mụ ra sức vén tóc, bắt tay tôi chỉ cho tay họ má xem mái tóc, đôi mắt của tôi...mà không hề biết rằng điều đó khiến tôi như bị xúc phạm và càng buồn tủi hơn. Tôi thật sự không htể tin và cũng không muốn tin, mình đường hoàng là một cô gái con của gia đình danh giá, vậy mà nay lại trở thành món đồ để người ta mặc sức mua bán mặc cả. tay họ mã đã nhìn tôi, xem xét tôi như môtj bó rau người ta mua ngoài chợ. Hắn còn bắt tôi thử tài bằng cách đánh đàn, làm thơ. Tôi không ngần ngừ đàn ngày khúc "Bạc mệnh" mà tôi đã viết lên bằng tất cả tâm trạng đau khổ của mình. hắn còn bắt tôi phải làm một bài thơ đè vào chiếc quạt giấy của hắn. Tôi cũng làm đúng theo yêu cầu và hắn tỏ ra rất hài lòng,đồng ý mua tôi. hắn quay sang hỏi mụ nối xem tôi đáng giá bao nhiêu tiền và mặc cả , rút bớt xuống còn" vàng ngoài bốn trăm" đó là một cái giá vô cùng rẻ mạt đối với một con người. nhgưng cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận. thế là tôi đã bị bán đi, cuộc đời tôi như bước sang một trang mới với biết bao sóng gió, cạm bẫy và khó khăn đang chờ tôi phía trước. Tôi thấy mình thật tội nghiệp và cảm thấy có lỗi với Kim Trọng vì dã phá vỡ lời thề trăm năm kết tóc xe tơ. nhưng tôi đã nhờ thúy vân(em gái) trả giúp tôi món nợ tình cho chàng.
Cuộc đời tôi giá như phẳng lặng thì tốt biết mấy. Nhưng không, trong đời mỗi con người đều phải vượt qua sóng gió, tai ương, chỉ có điều là sóng to hay sóng nhỏ. Cho dù như vậy, nhưng ở trong mọi hoàn cảnh chúng ta cũng phải vững vàng, cố gắng vượt qua bởi một lẽ "Sau cơn mưa trời lại rạng sáng"
 
Đầu bài là 'Qua đoạn trích MGS mua Kiều' nhưng bài làm của bạn lại dẫn chứng cả những câu thơ ở phần sau khi mà Kiều chia tay cha mẹ. Và có lẽ cũng không nên mở rộng đến việc nhờ TV trả giúp món nợ tình với chàng Kim, lan man quá
Nên gói gọn trong tâm sự đau đớn khi bị mua bán của nàng Kiều. Có thể mở rộng chút chút về hoàn cảnh dẫn đến cuộc mua bán, nỗi đau thương cha, em đang tù tội, nỗi xót xa vì dang dở t/y nhưng nên tập trung vào việc mua bán
Một góp ý nữa là có lẽ Kiều ko tự đi tìm ng mối như vậy và cũng ko chắc là đàn khúc Bạc mệnh vào lúc ấy
Còn cái kết của bạn lại đi sang một hướng khác hẳn. Nên kết bằng lời tố cáo xã hội PK thối nát hay lời than thân trách phận thì hợp hơn
 
hì, mình học lớp 12 rùi nên ko bít đã giảm tải. Đây là bài văn mình bị điểm thấp nhất nhưng chả hỉu vì sao. Cảm ơn chuối xanh nha, vì bạn đã góp ý cho mình. thankyou bạn nhìu
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top