Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Pippi tất dài
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="songngu" data-source="post: 17805" data-attributes="member: 6639"><p><span style="font-family: 'verdana'"> <span style="font-size: 15px"><span style="color: #000099"><strong>Pippi Tất dài</strong></span> </span></span></p><p> <span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"><em><strong>Tác giả</strong></em>: Astrid Lindgren </span></span></p><p> <span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"><strong><em>Dịch giả</em></strong>: Vũ Hương Giang </span></span></p><p> <span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"><strong><em>Nguồn</em></strong>: Gauku </span></span></p><p> <span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"><em><strong>Đánh máy</strong></em>: Gauku </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> </span></span></p><p> <span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"><strong>Pippi dọn đến ở Biệt thự Bát nháo </strong></span></span></p><p> <span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"><strong></strong> </span></span></p><p> <span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"><strong>B</strong>ên rìa thị trấn nhỏ có một mảnh vườn cũ bỏ hoang. Trong vườn là một ngôi nhà cũ, và Pippi Tất dài sống trong ngôi nhà đó. Cô bé lên chín, sống hoàn toàn một mình. Pippi không cha, không mẹ - thật tình như thế lại rất hay, bởi chẳng ai có thể nhắc nhở cô bé đã đến giờ đi ngủ giữa lúc nó đang chơi mê mải nhất, cũng chẳng ai có thể bắt nó ăn viên dầu cá trong khi nó khoái chén kẹo hơn. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Trước kia Pippi từng có một người bố mà nó yêu ghê gớm. Vâng, cố nhiên cô bé cũng từng có mẹ, nhưng từ xa xửa xa xưa rồi, lâu đến nỗi nó không tài nào nhớ nổi nữa. Mẹ Pippi mất từ lúc cô bé hãy còn là một hình hài tí xíu nằm trong nôi mà gào to tới mức những người xung quanh không ai chịu nổi. Pippi đinh ninh giờ đây mẹ nó đang ở trên trời, ghé mắt qua một lỗ nhỏ nhìn xuống con gái mình. Nó thường ngửa cổ vẫy mẹ, và kêu lên: </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Mẹ đừng lo cho con! Con tự lo liệu được!" </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Bố thì Pippi không quên. Bố từng là thuyền trưởng, lênh đênh trên biển lớn, và Pippi luôn ở bên bố trên tàu, cho đến lần nọ bố bị bão cuốn xuống biển mất tích. Nhưng Pippi hoàn toàn tin chắc có ngày bố sẽ trở về. Cô bé không tin bố mà lại có thể chết đuối. Nó nghĩ bố bị dạt vào một hòn đảo có rất nhiều người da đen, ngày ngày bố đi dạo quanh đảo, đầu đội vương miện bằng vàng. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Bố tớ là vua của dân da đen. Nói thật, đâu phải nhiều trẻ có được một người bố tuyệt đến thế!" Pippi thường nói hết sức hãnh diện. " Chỉ cần bố tớ đóng được một con tàu là ông sẽ đến đón tớ liền, khi ấy tớ sẽ trở thành công chúa của người da đen. Ái chà, cuộc sống lúc đó mới sung sướng làm sao!" </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Nhiều năm về trước, bố Pippi đã mua ngôi nhà cũ trong vườn này, ông định sẽ cùng Pippi sống ở đó khi ông đã có tuổi và không đi biển được nữa. Nhưng rồi đã xảy ra cái chuyện ngu ngốc là ông bị gió cuốn xuống biển, và trong khi chờ đợi bố trở lại, Pippi lên đường về nhà, đến Biệt thự Bát nháo - tên của ngôi nhà đó. Trong nhà, đồ gỗ và mọi thứ được trang bị sẵn sàng chờ đón Pippi. Vào một tối mùa hè đẹp trời, cô bé chào tạm biệt tất cả thuỷ thủ trên tàu của bố. Họ rất quý Pippi và cô bé cũng mến họ. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Tạm biệt, các chàng trai", Pippi nói và lần lượt hôn lên trán từng người một. "Đừng lo cho cháu. Cháu tự xoay xở được." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Cô bé đem theo hai thứ trên tàu. Một con khỉ tên gọi Ông Nilsson, và một chiếc vali xách tay to, đựng đầy những đồng tiền vàng mà bố để lại cho nó. Đám thuỷ thủ đứng trên mạn tàu trông theo cô bé cho đến lúc nó khuất dạng. Pippi bước đi những bước rắn rỏi, không hề ngoái lại, với Ông Nilsson trên vai, và cái vali trong tay. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Một đứa trẻ kỳ lạ," một thuỷ thủ nói, tay gạt giọt lệ đang trào ra nơi khoé mắt, trong khi Pippi mất hút ở đằng xa. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Anh ta có lý, Pippi là một đứa trẻ rất đỗi kỳ lạ. Điều khác thường nhất là cô bé rất khoẻ. Khoẻ kinh khủng, tới mức khắp gầm trời này không có anh chàng cảnh sát nào đọ nổi nó. Pippi có thể nâng bổng một con ngựa nếu nó muốn. Và cô bé muốn vậy. Nó có hẳn một chú ngựa riêng mà nó đã tậu bằng một trong số cơ man đồng tiền vàng của mình đúng vào ngày trở về nhà. Xưa nay Pippi vẫn mơ ước có một con ngựa riêng. Và giờ đây con ngựa sống trong hành lang. Nhưng nếu Pippi thích đó là chỗ nó ngồi uống cà phê buổi chiều, nó sẽ xách cổ ngựa ra vườn không chút khó khăn gì. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px">Ngay cạnh biệt thự là một mảnh vườn khác, trong đó lại có một ngôi nhà khác. Trong ngôi nhà ở đó có một ông bố, một bà mẹ, cùng hai đứa con ngoan: một trai, một gái. Cậu con trai tên gọi Thomas, cô bé tên gọi Annika. Đó là hai đứa trẻ rất đỗi đáng yêu, có giáo dục và ngoan ngoãn. Chẳng bao giờ Thomas lại cắn móng tay, lúc nào cậu cũng làm theo lời mẹ. Annika chẳng bao giờ ỉ eo nếu không được chiều theo ý mình. Trông cô bé lúc nào cũng gọn gàng trong những bộ váy áo được là phẳng phiu, và cô rất chú ý giữ gìn cho bản thân sạch sẽ. Thomas và Annika cùng nhau chơi đùa hoà thuận trong vườn, nhưng chúng vẫn thường mong ước có một người bạn, và vào luc mà Pippi hãy còn cùng bố lênh đênh trên biển, hai đứa trẻ đó đứng bên bờ giậu mà than rằng: </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Chán thật đấy, chẳng ai dọn đến ở trong ngôi nhà này cả. Phải có ai đó mang trẻ con đến đây mới đúng chứ." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Vào buổi chiều mùa hạ đẹp trời nọ, khi Pippi lần đầu bước qua ngưỡng cửa Biệt thự Bát nháo, Thomas và Annika lại không có nhà. Chúng đi thăm bà một tuần. Vì thế hai đứa không hề biết đã có người dọn vào ở ngôi nhà bên cạnh, và ngày đầu tiên sau khi trở về, ra đứng cạnh cổng vườn nhìn ra đường, Thomas và Annika vẫn chưa hay chúng vừa có một cô bạn đồng niên ngay sát nách. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Đúng vào lúc chúng đang nghĩ xem nên bắt đầu trò gì, đang tự hỏi liệu hôm nay có gì thú vị, hay sẽ chỉ lại một ngày buồn tẻ nữa vì chẳng ai nảy ra ý gì hay ho, thì ngay lúc ấy cánh cổng vườn Biệt thự Bát nháo bật mở, và một cô bé bước ra. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Một đứa con gái kỳ lạ nhất mà Thomas và Annika từng thấy, đó chính là Pippi Tất dài, đang bắt đầu cuộc đi dạo buổi sáng. Trông nó như sau: </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Tóc nó có mày đúng như màu củ cà rốt, tết thành hai bím cứng quèo vểnh ngược hai bên đầu. Mũi nó giống hệt một củ khoai tây bé xíu lấm tấm đầy tàn nhang. Dưới mũi là một cái miệng rộng ngoác với hai hàm răng trắng, khoẻ. Cái váy nom mới kỳ cục làm sao, Pippi tự may lấy mà. Váy màu vàng rực rỡ, nhưng bởi thiếu vải nên ngắn cũn cỡn, làm thò cả chiếc quần xanh lơ chấm trắng mặc trong ra. Cặp chân dài gầy gò đi đôi tất dài, chiếc kẻ sọc, chiếc đen tuyền. Đã thế nó lại dận đôi giày đen to gấp đôi bàn chân. Đôi giày này bố mua cho Pippi tận bên Nam Mỹ, mua rộng phòng khi lớn, và Pippi thì không đời nào mong muốn một đôi giày nào khác. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Và thứ khiến Thomas và Annika ngạc nhiên đến trố mắt là con khỉ ngồi vắt vẻo trên vai cô bé lạ mặt. Chả khác gì một con mèo biển nhỏ thó với chiếc quần xanh da trời, chiếc ác khoác vàng và cái mũ rơm. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Pippi đi dọc xuống phố. Chân này trên vỉa hè, chân kia dưới lòng đường. Thomas và Annika nhìn theo cho đến lúc cô bé khuất dạng. Lát sau nó trở lại. Nhưng giờ đây Pippi đi giật lùi. Nó làm thế chỉ vì lười quay mình để về nhà. Đến trước cổng vườn nhà </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px">Thomas và Annika, Pippi dừng lại. Mấy đứa trẻ im lặng nhìn nhau. Cuối cùng Thomas lên tiếng: </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Sao cậu lại đi giật lùi?" </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Sao tớ lại đi giật lùi ấy à?", Pippi đáp. "Tụi mình chẳng đang sống trong một đất nước tự do hay sao? Dễ thường người ta không được phép đi theo ý mình chắc? Thêm nữa tớ bảo cho mà biết, ở bên Ai Cập mọi người đều đi giật lùi, mà chẳng ai lấy đó làm lạ, dù chỉ tẹo teo." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Sao cậu biết?" Thomas hỏi. "Cậu đã từng ở Ai Cập rồi chắc?" </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Liệu tớ đã ở Ai Cập chưa ấy à? Hẳn nhiên, cậu có thể tin chắc như vậy! Tớ từng có mặt khắp nơi trên khắp địa cầu, và chứng kiến nhiều chuyện còn kỳ cục hơn là người đi giật lùi ấy chứ. Tớ muốn biết cậu sẽ nói gì nếu tớ đi bằng hai tay như những người ở tận cùng Ấn Độ." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Giờ thì cậu nói dối," Thomas nói. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Pippi suy nghĩ giây lát. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Phải, cậu nói đúng, tớ nói dối đấy," nó buồn bã nói. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Nói dối là xấu," Annika, mãi lúc này mới dám mở miệng, nhận xét.</span></span></p><p> <span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Phải, nói dối xấu vô cùng," Pippi đáp, còn tỏ vẻ buồn hơn nữa. "Nhưng cậu biết không, tớ cứ luôn quên điều đó. Mà làm sao có thể đòi hỏi một đứa trẻ bé bỏng vốn có một người mẹ như một thiên thần và một người cha là vua của dân da đen, một đứa trẻ suốt đời lênh đênh trên biển, lúc nào cũng nói sự thật cho được? Thêm nữa," Pippi tiếp, gương mặt đầy tàn nhang của nó rạng rỡ hẳn lên, "tớ muốn nói để các cậu biết, ở Congo không đào đâu ra một người nói thật. Họ nói dối cả ngày. Bảy giờ, mới sáng bảnh mắt, họ đã bắt đầu nói dối và không chịu ngừng trước lúc mặt trời lặn. Vậy nếu có xảy ra cái việc một lúc nào đó tớ nói dối, thì các cậu phải cố mà bỏ qua cho tớ, hãy nghĩ rằng chẳng qua chỉ vì tớ từng sống hơi lâu ở Congo. Dù sao chúng mình vẫn có thể là bạn của nhau, đúng không nào?" </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Đúng, tất nhiên rồi," Thomas đáp và chợt hiểu hôm nay chắc chắn sẽ không phải là một trong những ngày vô vị. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Mà sao các cậu lại không thể ăn sáng ở nhà tớ nhỉ?" Pippi hỏi. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Ừ, đúng quá," Thomas nói, "sao chúng mình lại không thể? Nào, ta đi thôi." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Vâng," Annika đáp, "đi ngay lập tức." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Nhưng trước hết tớ phải giới thiệu với các cậu Ông Nilsson cái đã," Pippi bảo. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Con khỉ con bèn ngả mũ lịch sự chào. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Và lúc này, cả bọn bước qua chiếc cổng vườn xiêu vẹo của Biệt thự Bát nháo, theo con đường mòn hai bên là những thân cây phủ rêu, những thân cây tuyệt hợp cho việc leo trèo, tiến về phía ngôi nhà, bước lên hành lang. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Ở đó, con ngựa đang đứng chén lúa mì đựng trong liễn súp. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Sao cậu lại để ngựa ở hành lang hở trời?" Thomas hỏi. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Mọi con ngựa mà câu biết đều ở trong chuồng cả. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "À ừ," Pippi đáp, vẻ suy nghĩ, "để nó trong bếp sẽ chỉ tổ vướng, mà trong phòng khách thì nó lại không thích." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Thomas và Annika vuốt ve chú ngựa, rồi chúng bước vào nhà. Trong nhà có một gian bếp, một phòng khách và một buồng ngủ. Nhưng cứ xét cảnh tượng thì tuồng như Pippi đã hàng tuần rồi quên dọn vệ sinh. Thomas và Annika thận trọng ngó quanh, biết đâu đức vua của dân da đen lại chẳng đang ngự ở một góc nào đó. Từ bé tới giờ chúng chưa hề được nhìn thấy một ông vua của người da đen. Nhưng rồi cũng chẳng thấy ông bố nào, bà mẹ cũng không nốt, và Annika sợ hãi hỏi: </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Cậu ở đây hoàn toàn một mình sao?" </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Ồ không! Ông Nilsson và con ngựa cũng ở đây đấy chứ." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Ừ nhưng mà, tớ muốn hỏi, cậu không có bố mẹ ở đây à?" </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Không, chẳng có ai cả." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Nhưng ai sẽ giục cậu đi ngủ buổi tối hay nhắc nhở cậu những việc khác?" </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Tự tớ," Pippi đáp. "Trước tiên tớ nói rất mềm mỏng, nếu tớ không vâng lời, tớ sẽ nghiêm khắc nhắc lại, và nếu vẫn không chịu nghe, tớ sẽ ăn đòn." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Thomas và Annika không hiểu lắm, song chũng nghĩ bụng: âu cũng là một phương cách hết sức tiện lợi. Chúng đã vào đến bệp tự lúc nào, và Pippi reo lên: </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Bây giờ tụi mình sẽ làm bánh trứng!" </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Cô bé lấy ra ba quả trứng tung lên cao. Một quả rơi trúng đầu nó vỡ tung toé, khiến lòng đỏ trứng chảy cả vào mắt. Nhưng Pippi đã khéo léo hứng hai quả còn lại vào mộ cái nồi, chúng vỡ làm đôi. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Tớ luôn nghe nói lòng đỏ trứng có lợi cho tóc," Pippi nói, tay chùi mắt. "Các cậu sẽ thấy: tóc mọc lên nghe rõ mồn một cho mà xem. Thêm nữa, bên Brasil mọi người đều đi đi lại lại với trứng trên tóc cả. Nhưng cũng vì vậy mà chẳng ai bị hói đầu. Duy nhất một lần có ông già nọ điên rồ tới mức chén sạch chỗ trứng mà lẽ ra ông ta phải bôi lên tóc. Rồi ông ta bị hói thật sự, và hễ ông ta bước chân ra phố là lập tức người đổ đến xem đông nghịt, đến nỗi cảnh sát phải đến dẹp." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Pippi vừa nói vừa khéo léo thò ngón tay nhặt vỏ trứng ra khỏi nồi. Giờ đây, nó lấy chiếc bàn chải cọ lưng treo trên tường xuống và bắt đầu đánh trứng khiến trứng bắn tung toé lên bốn bức tường xung quanh. Cuối cùng nó đổ chỗ trứng còn sót lại vào một cái chảo đặt trên bếp. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Khi một mặt bánh đã chín, Pippi hất nhẹ chảo lên trên, khiến chiếc bánh lộn một vòng trong không trung, rồi lại giơ chảo ra hứng. Bánh chín, Pippi lẳng bánh xuyên bếp bay thẳng vào một cái đĩa để trên bàn. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Ăn thôi," nó nói, "ăn ngay kẻo ngưội." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Thomas và Annika bèn ăn, và nhận thấy rằng đó là chiếc bánh trứng ngon tuyệt. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Sau đó Pippi mời hai người bạn của mình vào phòng khách. Trong phòng chỉ có một thứ đồ gỗ duy nhất. Đó là chiếc tủ lớn với nhiều ngăn kéo nhỏ. Pippi mở các ngăn kéo, cho Thomas và Annika xem mọi của báu mà nó cất giữ bên trong. Những quả trứng chim hiếm thấy, những con ốc kỳ lạ, những viên đá, những chiếc hộp nhỏ trang nhã, những chiếc gương bằng bạc đẹp đẽ, những chuỗi ngọc, cùng vô số thứ khác mà Pippi và bố đã mua trong những chuyến chu du vòng quanh thế giới. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Pippi tặng mỗi người bạn mới một món quà nhỏ làm kỷ niệm. Thomas được một con dao găm, chuôi dát ngọc trai lóng lánh; còn Annika một cái tráp nhỏ, nắp chạm toàn vỏ ốc màu hồng. Trong tráp là một chiếc nhẫn có mặt đá màu xanh lục. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> "Giờ các cậu về được rồi đấy," Pippi nói, "có thể mai các cậu mới lại có thể sang được chứ. Vì nếu các cậu không về, các cậu cũng không thể sang lại nữa. Mà như thế thì tiếc lắm." </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Thomas và Annika cũng nghĩ vậy. Chúng bèn ra về. Chúng đi ngang chỗ con ngựa bấy giờ đã chén sạch chỗ lúa mì, bước qua cồng vườn của Biệt thự Bát nháo. Ông Nilsson vẫy mũ lên chào khi chúng đi khỏi. </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> </span></span></p><p><span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"> Songngu sưu tầm.</span></span></p><p> <span style="font-family: 'verdana'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="songngu, post: 17805, member: 6639"] [FONT=verdana] [SIZE=4][COLOR=#000099][B]Pippi Tất dài[/B][/COLOR] [I][B]Tác giả[/B][/I]: Astrid Lindgren [B][I]Dịch giả[/I][/B]: Vũ Hương Giang [B][I]Nguồn[/I][/B]: Gauku [I][B]Đánh máy[/B][/I]: Gauku [B]Pippi dọn đến ở Biệt thự Bát nháo [/B] [B]B[/B]ên rìa thị trấn nhỏ có một mảnh vườn cũ bỏ hoang. Trong vườn là một ngôi nhà cũ, và Pippi Tất dài sống trong ngôi nhà đó. Cô bé lên chín, sống hoàn toàn một mình. Pippi không cha, không mẹ - thật tình như thế lại rất hay, bởi chẳng ai có thể nhắc nhở cô bé đã đến giờ đi ngủ giữa lúc nó đang chơi mê mải nhất, cũng chẳng ai có thể bắt nó ăn viên dầu cá trong khi nó khoái chén kẹo hơn. Trước kia Pippi từng có một người bố mà nó yêu ghê gớm. Vâng, cố nhiên cô bé cũng từng có mẹ, nhưng từ xa xửa xa xưa rồi, lâu đến nỗi nó không tài nào nhớ nổi nữa. Mẹ Pippi mất từ lúc cô bé hãy còn là một hình hài tí xíu nằm trong nôi mà gào to tới mức những người xung quanh không ai chịu nổi. Pippi đinh ninh giờ đây mẹ nó đang ở trên trời, ghé mắt qua một lỗ nhỏ nhìn xuống con gái mình. Nó thường ngửa cổ vẫy mẹ, và kêu lên: "Mẹ đừng lo cho con! Con tự lo liệu được!" Bố thì Pippi không quên. Bố từng là thuyền trưởng, lênh đênh trên biển lớn, và Pippi luôn ở bên bố trên tàu, cho đến lần nọ bố bị bão cuốn xuống biển mất tích. Nhưng Pippi hoàn toàn tin chắc có ngày bố sẽ trở về. Cô bé không tin bố mà lại có thể chết đuối. Nó nghĩ bố bị dạt vào một hòn đảo có rất nhiều người da đen, ngày ngày bố đi dạo quanh đảo, đầu đội vương miện bằng vàng. "Bố tớ là vua của dân da đen. Nói thật, đâu phải nhiều trẻ có được một người bố tuyệt đến thế!" Pippi thường nói hết sức hãnh diện. " Chỉ cần bố tớ đóng được một con tàu là ông sẽ đến đón tớ liền, khi ấy tớ sẽ trở thành công chúa của người da đen. Ái chà, cuộc sống lúc đó mới sung sướng làm sao!" Nhiều năm về trước, bố Pippi đã mua ngôi nhà cũ trong vườn này, ông định sẽ cùng Pippi sống ở đó khi ông đã có tuổi và không đi biển được nữa. Nhưng rồi đã xảy ra cái chuyện ngu ngốc là ông bị gió cuốn xuống biển, và trong khi chờ đợi bố trở lại, Pippi lên đường về nhà, đến Biệt thự Bát nháo - tên của ngôi nhà đó. Trong nhà, đồ gỗ và mọi thứ được trang bị sẵn sàng chờ đón Pippi. Vào một tối mùa hè đẹp trời, cô bé chào tạm biệt tất cả thuỷ thủ trên tàu của bố. Họ rất quý Pippi và cô bé cũng mến họ. "Tạm biệt, các chàng trai", Pippi nói và lần lượt hôn lên trán từng người một. "Đừng lo cho cháu. Cháu tự xoay xở được." Cô bé đem theo hai thứ trên tàu. Một con khỉ tên gọi Ông Nilsson, và một chiếc vali xách tay to, đựng đầy những đồng tiền vàng mà bố để lại cho nó. Đám thuỷ thủ đứng trên mạn tàu trông theo cô bé cho đến lúc nó khuất dạng. Pippi bước đi những bước rắn rỏi, không hề ngoái lại, với Ông Nilsson trên vai, và cái vali trong tay. "Một đứa trẻ kỳ lạ," một thuỷ thủ nói, tay gạt giọt lệ đang trào ra nơi khoé mắt, trong khi Pippi mất hút ở đằng xa. Anh ta có lý, Pippi là một đứa trẻ rất đỗi kỳ lạ. Điều khác thường nhất là cô bé rất khoẻ. Khoẻ kinh khủng, tới mức khắp gầm trời này không có anh chàng cảnh sát nào đọ nổi nó. Pippi có thể nâng bổng một con ngựa nếu nó muốn. Và cô bé muốn vậy. Nó có hẳn một chú ngựa riêng mà nó đã tậu bằng một trong số cơ man đồng tiền vàng của mình đúng vào ngày trở về nhà. Xưa nay Pippi vẫn mơ ước có một con ngựa riêng. Và giờ đây con ngựa sống trong hành lang. Nhưng nếu Pippi thích đó là chỗ nó ngồi uống cà phê buổi chiều, nó sẽ xách cổ ngựa ra vườn không chút khó khăn gì. Ngay cạnh biệt thự là một mảnh vườn khác, trong đó lại có một ngôi nhà khác. Trong ngôi nhà ở đó có một ông bố, một bà mẹ, cùng hai đứa con ngoan: một trai, một gái. Cậu con trai tên gọi Thomas, cô bé tên gọi Annika. Đó là hai đứa trẻ rất đỗi đáng yêu, có giáo dục và ngoan ngoãn. Chẳng bao giờ Thomas lại cắn móng tay, lúc nào cậu cũng làm theo lời mẹ. Annika chẳng bao giờ ỉ eo nếu không được chiều theo ý mình. Trông cô bé lúc nào cũng gọn gàng trong những bộ váy áo được là phẳng phiu, và cô rất chú ý giữ gìn cho bản thân sạch sẽ. Thomas và Annika cùng nhau chơi đùa hoà thuận trong vườn, nhưng chúng vẫn thường mong ước có một người bạn, và vào luc mà Pippi hãy còn cùng bố lênh đênh trên biển, hai đứa trẻ đó đứng bên bờ giậu mà than rằng: "Chán thật đấy, chẳng ai dọn đến ở trong ngôi nhà này cả. Phải có ai đó mang trẻ con đến đây mới đúng chứ." Vào buổi chiều mùa hạ đẹp trời nọ, khi Pippi lần đầu bước qua ngưỡng cửa Biệt thự Bát nháo, Thomas và Annika lại không có nhà. Chúng đi thăm bà một tuần. Vì thế hai đứa không hề biết đã có người dọn vào ở ngôi nhà bên cạnh, và ngày đầu tiên sau khi trở về, ra đứng cạnh cổng vườn nhìn ra đường, Thomas và Annika vẫn chưa hay chúng vừa có một cô bạn đồng niên ngay sát nách. Đúng vào lúc chúng đang nghĩ xem nên bắt đầu trò gì, đang tự hỏi liệu hôm nay có gì thú vị, hay sẽ chỉ lại một ngày buồn tẻ nữa vì chẳng ai nảy ra ý gì hay ho, thì ngay lúc ấy cánh cổng vườn Biệt thự Bát nháo bật mở, và một cô bé bước ra. Một đứa con gái kỳ lạ nhất mà Thomas và Annika từng thấy, đó chính là Pippi Tất dài, đang bắt đầu cuộc đi dạo buổi sáng. Trông nó như sau: Tóc nó có mày đúng như màu củ cà rốt, tết thành hai bím cứng quèo vểnh ngược hai bên đầu. Mũi nó giống hệt một củ khoai tây bé xíu lấm tấm đầy tàn nhang. Dưới mũi là một cái miệng rộng ngoác với hai hàm răng trắng, khoẻ. Cái váy nom mới kỳ cục làm sao, Pippi tự may lấy mà. Váy màu vàng rực rỡ, nhưng bởi thiếu vải nên ngắn cũn cỡn, làm thò cả chiếc quần xanh lơ chấm trắng mặc trong ra. Cặp chân dài gầy gò đi đôi tất dài, chiếc kẻ sọc, chiếc đen tuyền. Đã thế nó lại dận đôi giày đen to gấp đôi bàn chân. Đôi giày này bố mua cho Pippi tận bên Nam Mỹ, mua rộng phòng khi lớn, và Pippi thì không đời nào mong muốn một đôi giày nào khác. Và thứ khiến Thomas và Annika ngạc nhiên đến trố mắt là con khỉ ngồi vắt vẻo trên vai cô bé lạ mặt. Chả khác gì một con mèo biển nhỏ thó với chiếc quần xanh da trời, chiếc ác khoác vàng và cái mũ rơm. Pippi đi dọc xuống phố. Chân này trên vỉa hè, chân kia dưới lòng đường. Thomas và Annika nhìn theo cho đến lúc cô bé khuất dạng. Lát sau nó trở lại. Nhưng giờ đây Pippi đi giật lùi. Nó làm thế chỉ vì lười quay mình để về nhà. Đến trước cổng vườn nhà Thomas và Annika, Pippi dừng lại. Mấy đứa trẻ im lặng nhìn nhau. Cuối cùng Thomas lên tiếng: "Sao cậu lại đi giật lùi?" "Sao tớ lại đi giật lùi ấy à?", Pippi đáp. "Tụi mình chẳng đang sống trong một đất nước tự do hay sao? Dễ thường người ta không được phép đi theo ý mình chắc? Thêm nữa tớ bảo cho mà biết, ở bên Ai Cập mọi người đều đi giật lùi, mà chẳng ai lấy đó làm lạ, dù chỉ tẹo teo." "Sao cậu biết?" Thomas hỏi. "Cậu đã từng ở Ai Cập rồi chắc?" "Liệu tớ đã ở Ai Cập chưa ấy à? Hẳn nhiên, cậu có thể tin chắc như vậy! Tớ từng có mặt khắp nơi trên khắp địa cầu, và chứng kiến nhiều chuyện còn kỳ cục hơn là người đi giật lùi ấy chứ. Tớ muốn biết cậu sẽ nói gì nếu tớ đi bằng hai tay như những người ở tận cùng Ấn Độ." "Giờ thì cậu nói dối," Thomas nói. Pippi suy nghĩ giây lát. "Phải, cậu nói đúng, tớ nói dối đấy," nó buồn bã nói. "Nói dối là xấu," Annika, mãi lúc này mới dám mở miệng, nhận xét. "Phải, nói dối xấu vô cùng," Pippi đáp, còn tỏ vẻ buồn hơn nữa. "Nhưng cậu biết không, tớ cứ luôn quên điều đó. Mà làm sao có thể đòi hỏi một đứa trẻ bé bỏng vốn có một người mẹ như một thiên thần và một người cha là vua của dân da đen, một đứa trẻ suốt đời lênh đênh trên biển, lúc nào cũng nói sự thật cho được? Thêm nữa," Pippi tiếp, gương mặt đầy tàn nhang của nó rạng rỡ hẳn lên, "tớ muốn nói để các cậu biết, ở Congo không đào đâu ra một người nói thật. Họ nói dối cả ngày. Bảy giờ, mới sáng bảnh mắt, họ đã bắt đầu nói dối và không chịu ngừng trước lúc mặt trời lặn. Vậy nếu có xảy ra cái việc một lúc nào đó tớ nói dối, thì các cậu phải cố mà bỏ qua cho tớ, hãy nghĩ rằng chẳng qua chỉ vì tớ từng sống hơi lâu ở Congo. Dù sao chúng mình vẫn có thể là bạn của nhau, đúng không nào?" "Đúng, tất nhiên rồi," Thomas đáp và chợt hiểu hôm nay chắc chắn sẽ không phải là một trong những ngày vô vị. "Mà sao các cậu lại không thể ăn sáng ở nhà tớ nhỉ?" Pippi hỏi. "Ừ, đúng quá," Thomas nói, "sao chúng mình lại không thể? Nào, ta đi thôi." "Vâng," Annika đáp, "đi ngay lập tức." "Nhưng trước hết tớ phải giới thiệu với các cậu Ông Nilsson cái đã," Pippi bảo. Con khỉ con bèn ngả mũ lịch sự chào. Và lúc này, cả bọn bước qua chiếc cổng vườn xiêu vẹo của Biệt thự Bát nháo, theo con đường mòn hai bên là những thân cây phủ rêu, những thân cây tuyệt hợp cho việc leo trèo, tiến về phía ngôi nhà, bước lên hành lang. Ở đó, con ngựa đang đứng chén lúa mì đựng trong liễn súp. "Sao cậu lại để ngựa ở hành lang hở trời?" Thomas hỏi. Mọi con ngựa mà câu biết đều ở trong chuồng cả. "À ừ," Pippi đáp, vẻ suy nghĩ, "để nó trong bếp sẽ chỉ tổ vướng, mà trong phòng khách thì nó lại không thích." Thomas và Annika vuốt ve chú ngựa, rồi chúng bước vào nhà. Trong nhà có một gian bếp, một phòng khách và một buồng ngủ. Nhưng cứ xét cảnh tượng thì tuồng như Pippi đã hàng tuần rồi quên dọn vệ sinh. Thomas và Annika thận trọng ngó quanh, biết đâu đức vua của dân da đen lại chẳng đang ngự ở một góc nào đó. Từ bé tới giờ chúng chưa hề được nhìn thấy một ông vua của người da đen. Nhưng rồi cũng chẳng thấy ông bố nào, bà mẹ cũng không nốt, và Annika sợ hãi hỏi: "Cậu ở đây hoàn toàn một mình sao?" "Ồ không! Ông Nilsson và con ngựa cũng ở đây đấy chứ." "Ừ nhưng mà, tớ muốn hỏi, cậu không có bố mẹ ở đây à?" "Không, chẳng có ai cả." "Nhưng ai sẽ giục cậu đi ngủ buổi tối hay nhắc nhở cậu những việc khác?" "Tự tớ," Pippi đáp. "Trước tiên tớ nói rất mềm mỏng, nếu tớ không vâng lời, tớ sẽ nghiêm khắc nhắc lại, và nếu vẫn không chịu nghe, tớ sẽ ăn đòn." Thomas và Annika không hiểu lắm, song chũng nghĩ bụng: âu cũng là một phương cách hết sức tiện lợi. Chúng đã vào đến bệp tự lúc nào, và Pippi reo lên: "Bây giờ tụi mình sẽ làm bánh trứng!" Cô bé lấy ra ba quả trứng tung lên cao. Một quả rơi trúng đầu nó vỡ tung toé, khiến lòng đỏ trứng chảy cả vào mắt. Nhưng Pippi đã khéo léo hứng hai quả còn lại vào mộ cái nồi, chúng vỡ làm đôi. "Tớ luôn nghe nói lòng đỏ trứng có lợi cho tóc," Pippi nói, tay chùi mắt. "Các cậu sẽ thấy: tóc mọc lên nghe rõ mồn một cho mà xem. Thêm nữa, bên Brasil mọi người đều đi đi lại lại với trứng trên tóc cả. Nhưng cũng vì vậy mà chẳng ai bị hói đầu. Duy nhất một lần có ông già nọ điên rồ tới mức chén sạch chỗ trứng mà lẽ ra ông ta phải bôi lên tóc. Rồi ông ta bị hói thật sự, và hễ ông ta bước chân ra phố là lập tức người đổ đến xem đông nghịt, đến nỗi cảnh sát phải đến dẹp." Pippi vừa nói vừa khéo léo thò ngón tay nhặt vỏ trứng ra khỏi nồi. Giờ đây, nó lấy chiếc bàn chải cọ lưng treo trên tường xuống và bắt đầu đánh trứng khiến trứng bắn tung toé lên bốn bức tường xung quanh. Cuối cùng nó đổ chỗ trứng còn sót lại vào một cái chảo đặt trên bếp. Khi một mặt bánh đã chín, Pippi hất nhẹ chảo lên trên, khiến chiếc bánh lộn một vòng trong không trung, rồi lại giơ chảo ra hứng. Bánh chín, Pippi lẳng bánh xuyên bếp bay thẳng vào một cái đĩa để trên bàn. "Ăn thôi," nó nói, "ăn ngay kẻo ngưội." Thomas và Annika bèn ăn, và nhận thấy rằng đó là chiếc bánh trứng ngon tuyệt. Sau đó Pippi mời hai người bạn của mình vào phòng khách. Trong phòng chỉ có một thứ đồ gỗ duy nhất. Đó là chiếc tủ lớn với nhiều ngăn kéo nhỏ. Pippi mở các ngăn kéo, cho Thomas và Annika xem mọi của báu mà nó cất giữ bên trong. Những quả trứng chim hiếm thấy, những con ốc kỳ lạ, những viên đá, những chiếc hộp nhỏ trang nhã, những chiếc gương bằng bạc đẹp đẽ, những chuỗi ngọc, cùng vô số thứ khác mà Pippi và bố đã mua trong những chuyến chu du vòng quanh thế giới. Pippi tặng mỗi người bạn mới một món quà nhỏ làm kỷ niệm. Thomas được một con dao găm, chuôi dát ngọc trai lóng lánh; còn Annika một cái tráp nhỏ, nắp chạm toàn vỏ ốc màu hồng. Trong tráp là một chiếc nhẫn có mặt đá màu xanh lục. "Giờ các cậu về được rồi đấy," Pippi nói, "có thể mai các cậu mới lại có thể sang được chứ. Vì nếu các cậu không về, các cậu cũng không thể sang lại nữa. Mà như thế thì tiếc lắm." Thomas và Annika cũng nghĩ vậy. Chúng bèn ra về. Chúng đi ngang chỗ con ngựa bấy giờ đã chén sạch chỗ lúa mì, bước qua cồng vườn của Biệt thự Bát nháo. Ông Nilsson vẫy mũ lên chào khi chúng đi khỏi. Songngu sưu tầm. [/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Pippi tất dài
Top