Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Phải bắt đầu từ đâu để quên đi một người? -
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="DOO DOO" data-source="post: 164341"><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">“Hết yêu cũng giống như trong lòng có cánh diều đứt dây, vội vã muốn bay đi rồi chao đảo.”</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Để tôi kể bạn nghe, một câu chuyện viết dở…</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Bây giờ đã là một giờ sáng. Ngày thứ ba từ lúc chia tay. Cô vật cái giá sách đóng bằng gỗ ép rẻ tiền ra giữa nhà và bắt đầu tháo rời nó. Kiệt tác và best seller vương vãi chung quanh. Ở góc phòng, một bài hát ẩm ương đang miệt mà rên rỉ. Phải mất hơn một giờ đồng hồ để cái giá sách hoàn toàn biến thành đống ván gỗ trơ khấc. Ngoài trời mưa rất to.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Cô nhớ người đàn ông đó. Giống như một thứ mầm bệnh độc hại. Ngạt thở. Bụi và mạt gỗ bay đầy trong không khí. Cô cắm máy hút bụi lia nhanh khắp nhà. Tiếng động vỡ toang. Bất giác ngừng lại bên bìa một cuốn sách cũ. Niềm mong mỏi bé nhỏ vốn dĩ giấu kín chưa từng thổ lộ trỗi dậy. “Yên muốn từ nay sẽ viết mọi thứ cho anh!” Một thứ cảm quan si mê vô nghĩa.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Bài hát vẫn rì rầm. Cô nằm vật ra giữa nhà, khe khẽ hát theo. Hình như là nói về một nỗi nhớ nhung mãnh liệt giữa người với người.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Cô muốn quên anh. Nhưng phải bắt đầu từ đâu?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Buổi chiều, trời vẫn mưa giằng giũ. K nói. Hạnh phúc thật đúng là một cái chăn úa hẹp, vì không có đủ chỗ cho cô mà người đàn ông đó đã quay lưng đi như thế. Mọi lời giải thích cao thượng đều chỉ để anh ta tự biện minh cho chính mình.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Cô chỉ cười.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Ừ. Vậy là tốt. Ít ra người đàn ông cô yêu cũng sẽ không phải đau buồn gì.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">K nhìn cô. Thở dài.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Cao thượng ấu trĩ là một thứ quyết định ngu ngốc nhất của loài người.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Ba giờ sáng. Cô bắt đầu đóng lại giá sách. Tiếng búa dội xuống thành những thanh âm khô khốc trong đêm. Hàng xóm bắt đầu gõ cửa. Cô không trả lời, tiếp tục gõ. Hàng xóm hét lên. Đến khi mệt lả, cái giá sách cũng vẫn không tài nào trở về như cũ. Một cái đinh quẹt trúng ngón tay, máu rỉ ra bối rối. Cô không hề khóc. Ngồi lặng yên nhìn giọt máu bé xíu rơi xuống.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Kiệt tác và best seller vẫn vương vãi khắp nơi.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Ngoài trời suốt nhiều ngày nay không ngừng khóc.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Phải bắt đầu từ đâu để quên một người đã bỏ đi không nuối tiếc?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Phải bắt đầu từ đâu…</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'"></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="DOO DOO, post: 164341"] [SIZE=4][FONT=times new roman]“Hết yêu cũng giống như trong lòng có cánh diều đứt dây, vội vã muốn bay đi rồi chao đảo.” Để tôi kể bạn nghe, một câu chuyện viết dở… Bây giờ đã là một giờ sáng. Ngày thứ ba từ lúc chia tay. Cô vật cái giá sách đóng bằng gỗ ép rẻ tiền ra giữa nhà và bắt đầu tháo rời nó. Kiệt tác và best seller vương vãi chung quanh. Ở góc phòng, một bài hát ẩm ương đang miệt mà rên rỉ. Phải mất hơn một giờ đồng hồ để cái giá sách hoàn toàn biến thành đống ván gỗ trơ khấc. Ngoài trời mưa rất to. Cô nhớ người đàn ông đó. Giống như một thứ mầm bệnh độc hại. Ngạt thở. Bụi và mạt gỗ bay đầy trong không khí. Cô cắm máy hút bụi lia nhanh khắp nhà. Tiếng động vỡ toang. Bất giác ngừng lại bên bìa một cuốn sách cũ. Niềm mong mỏi bé nhỏ vốn dĩ giấu kín chưa từng thổ lộ trỗi dậy. “Yên muốn từ nay sẽ viết mọi thứ cho anh!” Một thứ cảm quan si mê vô nghĩa. Bài hát vẫn rì rầm. Cô nằm vật ra giữa nhà, khe khẽ hát theo. Hình như là nói về một nỗi nhớ nhung mãnh liệt giữa người với người. Cô muốn quên anh. Nhưng phải bắt đầu từ đâu? Buổi chiều, trời vẫn mưa giằng giũ. K nói. Hạnh phúc thật đúng là một cái chăn úa hẹp, vì không có đủ chỗ cho cô mà người đàn ông đó đã quay lưng đi như thế. Mọi lời giải thích cao thượng đều chỉ để anh ta tự biện minh cho chính mình. Cô chỉ cười. Ừ. Vậy là tốt. Ít ra người đàn ông cô yêu cũng sẽ không phải đau buồn gì. K nhìn cô. Thở dài. Cao thượng ấu trĩ là một thứ quyết định ngu ngốc nhất của loài người. Ba giờ sáng. Cô bắt đầu đóng lại giá sách. Tiếng búa dội xuống thành những thanh âm khô khốc trong đêm. Hàng xóm bắt đầu gõ cửa. Cô không trả lời, tiếp tục gõ. Hàng xóm hét lên. Đến khi mệt lả, cái giá sách cũng vẫn không tài nào trở về như cũ. Một cái đinh quẹt trúng ngón tay, máu rỉ ra bối rối. Cô không hề khóc. Ngồi lặng yên nhìn giọt máu bé xíu rơi xuống. Kiệt tác và best seller vẫn vương vãi khắp nơi. Ngoài trời suốt nhiều ngày nay không ngừng khóc. Phải bắt đầu từ đâu để quên một người đã bỏ đi không nuối tiếc? Phải bắt đầu từ đâu… [/FONT][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Phải bắt đầu từ đâu để quên đi một người? -
Top