Ngoại! Đêm nay trước lúc đi ngủ con lại nhìn thấy đom đóm đó! Thichs lắm ngoại ạ, 1 thứ ánh sáng dịu nhẹ làm cho lòng người thoải mái đến vô cùng. Nhưng, đêm nay vẫn chỉ có 1 và chỉ duy nhất 1 chú đom đóm lẻ loi chiếu sáng giữa bóng tối. Nó lẻ loi như chính con vậy đó, không anh, không chị, không em, chỉ 1 mình con! Không, con không lẻ loi. Làm sao có thể lẻ loi được khi con có ngoại bên cạnh chứ! Đúng không ngoại?
Đom đóm bay xung quanh màn, nhấp nháy nhấp nháy, múa những điệu múa tuyệt đẹp. Đom đóm ru giấc ngủ cho con, đưa con vào giấc mơ đẹp. Giữa màn đêm vắng chỉ có 1 ánh sáng đó thôi ngoại ạ. Có lần con nói rằng mình rất thích ngắm nhìn những con đom đóm đêm thì nó lại bảo rất sợ khi thấy đom đóm. Nhưng con thì không, không đâu ngoại ạ. Con rất thích những chú đom đóm luôn toả ra 1 thứ ánh sáng diệu kì, thích những bức tranh có đom đóm, thích những bài hát về đom đóm... Trong con nó vẫn đẹp lắm- đẹp như 1 miền cổ tích vậy. Và ngoại ơi trong miền cổ tích ấy có ngoại, đúng rồi có cả ngoại nữa ngoại ạ. Ngoại nhớ không? Lúc con còn nhỏ, khi đó con mới 3 tuổi thôi ngoại nhỉ? Xa ba, xa mẹ về sống với ông bà ngoại. Hồi đó con còn khờ dại lắm, chẳng biết gì cả, những cũng rất lì nữa phải không ngoại, con chẳng biết sợ gì cả. Ngoại bảo sao lúc nhỏ con gan thế mà giờ lớn lên nhát như thỏ cái gì cũng sợ. Ngày xưa ấy... cứ đêm về là con lại nhớ mẹ, thế là quấy khóc làm tội ngoại phải dỗ dành, rồi doạ nạt. Nhưng vô ích, con vẫn cứ khóc, vậy là ngoại đành bế con đi chơi vòng vòng. 2 ông cháu mình đi hết nhà này đến nhà khác, hết chỗ này đến chỗ nọ, mãi đến 12 giờ đêm mà con vẫn không chịu ngủ, mặc cho ngoại ru cho khản cả giọng. Thế nhưng khi thấy những con đom đóm bay xung quanh mắt con sáng lên, nhìn chúng với vẻ thích thú và đòi ngoại bắt cho. Ngoại chiều cháu, thương cháu vì xa mẹ nên đi tìm 1 cái ống nhựa rồi bắt đom đóm thả vào đó thật nhiều. Con vui lắm, ôm lấy hộp đom đóm cười tít mắt và ngủ thiếp đi trong vòng tay của ngoại. Trong giấc mơ của con tràn ngập đom đóm, đẹp lắm. Sáng mai thức dậy con mở nắp hộp và thả cho những con đom đóm ấy bay đi. Lúc ấy ngoại chỉ cười và hỏi "sao con lại thả chúng ra? Con không thích nữa à?", con chỉ nói "con sợ chúng chết thì sẽ không còn cho ngoại bắt nữa". Và đương nhiên tối nào con cũng đòi ngoại đi bắt đom đóm. Những con đom đóm mùa hè...
Cứ như thế đêm mùa hè nào ngoại cũng cõng con đi bắt đom đóm mãi đến tận 12 giờ. Và rồi theo năm tháng con cũng lớn dần lên cùng với những kỉ niệm đẹp, với những con đom đóm, với vòng tay yêu thương của ngoại. Ngoại ơi, tất cả đó sẽ được con cất giữ thật cẩn thận trong miền nhớ của mình, con sẽ đặt nó vào trong vườn kí ức của mình 1 cách nguyên vẹn nhất. Bởi vì đó là 1 kí ức đẹp mà, phải không ngoại? Bởi Ngoại thường bảo rằng những gì mình cho là đẹp nhất thì hãy lưu giữ nó 1 cách nguyên sơ nhất.
Mới đó mà nhanh thật ngoại nhỉ? Đã 14 năm rồi cơ đấy! Đúng là thời gian trôi đi không đợi ai bao giờ.Cô cháu gái 3 tuổi ngày nào của ngoại giờ đã là 1 cô bé học lớp 11 - 17 tuổi rồi, còn ngoại, còn ngoại giờ đã là 1 ông cụ 83 tuổi rồi. Và càng ngày con lại càng sợ, sợ rằng 1 ngày nào đó ngoại sẽ rời xa con, rời xa mọi người. Con sợ rằng đom đóm sẽ không còn ở bên con nữa...
Đom đóm ơi đừng bay đi vội nhé, dù chỉ là 1 thôi thì xin hãy ở lại đây để tôi còn được sống lại với tuổi thơ...
Đom đóm bay xung quanh màn, nhấp nháy nhấp nháy, múa những điệu múa tuyệt đẹp. Đom đóm ru giấc ngủ cho con, đưa con vào giấc mơ đẹp. Giữa màn đêm vắng chỉ có 1 ánh sáng đó thôi ngoại ạ. Có lần con nói rằng mình rất thích ngắm nhìn những con đom đóm đêm thì nó lại bảo rất sợ khi thấy đom đóm. Nhưng con thì không, không đâu ngoại ạ. Con rất thích những chú đom đóm luôn toả ra 1 thứ ánh sáng diệu kì, thích những bức tranh có đom đóm, thích những bài hát về đom đóm... Trong con nó vẫn đẹp lắm- đẹp như 1 miền cổ tích vậy. Và ngoại ơi trong miền cổ tích ấy có ngoại, đúng rồi có cả ngoại nữa ngoại ạ. Ngoại nhớ không? Lúc con còn nhỏ, khi đó con mới 3 tuổi thôi ngoại nhỉ? Xa ba, xa mẹ về sống với ông bà ngoại. Hồi đó con còn khờ dại lắm, chẳng biết gì cả, những cũng rất lì nữa phải không ngoại, con chẳng biết sợ gì cả. Ngoại bảo sao lúc nhỏ con gan thế mà giờ lớn lên nhát như thỏ cái gì cũng sợ. Ngày xưa ấy... cứ đêm về là con lại nhớ mẹ, thế là quấy khóc làm tội ngoại phải dỗ dành, rồi doạ nạt. Nhưng vô ích, con vẫn cứ khóc, vậy là ngoại đành bế con đi chơi vòng vòng. 2 ông cháu mình đi hết nhà này đến nhà khác, hết chỗ này đến chỗ nọ, mãi đến 12 giờ đêm mà con vẫn không chịu ngủ, mặc cho ngoại ru cho khản cả giọng. Thế nhưng khi thấy những con đom đóm bay xung quanh mắt con sáng lên, nhìn chúng với vẻ thích thú và đòi ngoại bắt cho. Ngoại chiều cháu, thương cháu vì xa mẹ nên đi tìm 1 cái ống nhựa rồi bắt đom đóm thả vào đó thật nhiều. Con vui lắm, ôm lấy hộp đom đóm cười tít mắt và ngủ thiếp đi trong vòng tay của ngoại. Trong giấc mơ của con tràn ngập đom đóm, đẹp lắm. Sáng mai thức dậy con mở nắp hộp và thả cho những con đom đóm ấy bay đi. Lúc ấy ngoại chỉ cười và hỏi "sao con lại thả chúng ra? Con không thích nữa à?", con chỉ nói "con sợ chúng chết thì sẽ không còn cho ngoại bắt nữa". Và đương nhiên tối nào con cũng đòi ngoại đi bắt đom đóm. Những con đom đóm mùa hè...
Cứ như thế đêm mùa hè nào ngoại cũng cõng con đi bắt đom đóm mãi đến tận 12 giờ. Và rồi theo năm tháng con cũng lớn dần lên cùng với những kỉ niệm đẹp, với những con đom đóm, với vòng tay yêu thương của ngoại. Ngoại ơi, tất cả đó sẽ được con cất giữ thật cẩn thận trong miền nhớ của mình, con sẽ đặt nó vào trong vườn kí ức của mình 1 cách nguyên vẹn nhất. Bởi vì đó là 1 kí ức đẹp mà, phải không ngoại? Bởi Ngoại thường bảo rằng những gì mình cho là đẹp nhất thì hãy lưu giữ nó 1 cách nguyên sơ nhất.
Mới đó mà nhanh thật ngoại nhỉ? Đã 14 năm rồi cơ đấy! Đúng là thời gian trôi đi không đợi ai bao giờ.Cô cháu gái 3 tuổi ngày nào của ngoại giờ đã là 1 cô bé học lớp 11 - 17 tuổi rồi, còn ngoại, còn ngoại giờ đã là 1 ông cụ 83 tuổi rồi. Và càng ngày con lại càng sợ, sợ rằng 1 ngày nào đó ngoại sẽ rời xa con, rời xa mọi người. Con sợ rằng đom đóm sẽ không còn ở bên con nữa...
Đom đóm ơi đừng bay đi vội nhé, dù chỉ là 1 thôi thì xin hãy ở lại đây để tôi còn được sống lại với tuổi thơ...