Bút Nghiên
ButNghien.com
- Xu
- 552
Bỗng một ngày Ta trở thành trống rỗng,
Những suy tư mất hút hố lòng không.
Những thương yêu tuột rơi dường cát trắng,
Những đam mê bải hoải cuối đường xa.
Ta mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn mây trắng,
Mây bay đi, bỏ mắt thẫn thờ trông.
Khoảng đồng vắng, vút cánh chim lưu lạc,
Lạnh xé hồn, Ta chẳng thấy Ta đâu!
Ngày lại ngày, những kiếm tìm nhọc nhằn,
Ta nhọc nhằn mò từng sợi ý nghĩa,
Cố đuổi bắt những vẻ đẹp lòng người,
Cuộc hành trình đơn độc, cực nhọc.
Vầng trăng nào hiểu được lòng sói hoang,
Những tiếng tru não nề, đau đớn.
Sương thấu buốt ánh mắt buồn xa thẳm,
Sói mệt nhoài gục ngã cánh đồng đêm.
Vì sao nào dẫn đường đến sớm mai,
Dưới nắng rạng, những móng vuốt biến mất,
Mang lốt người, xòe tiếng cười gượng gạo,
Tiếng cười gằn, vang vọng tiếng hú trăng?
Sông Hồng ngày 16 tháng 12 năm 2009
Sói hoang
Những suy tư mất hút hố lòng không.
Những thương yêu tuột rơi dường cát trắng,
Những đam mê bải hoải cuối đường xa.
Ta mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn mây trắng,
Mây bay đi, bỏ mắt thẫn thờ trông.
Khoảng đồng vắng, vút cánh chim lưu lạc,
Lạnh xé hồn, Ta chẳng thấy Ta đâu!
Ngày lại ngày, những kiếm tìm nhọc nhằn,
Ta nhọc nhằn mò từng sợi ý nghĩa,
Cố đuổi bắt những vẻ đẹp lòng người,
Cuộc hành trình đơn độc, cực nhọc.
Vầng trăng nào hiểu được lòng sói hoang,
Những tiếng tru não nề, đau đớn.
Sương thấu buốt ánh mắt buồn xa thẳm,
Sói mệt nhoài gục ngã cánh đồng đêm.
Vì sao nào dẫn đường đến sớm mai,
Dưới nắng rạng, những móng vuốt biến mất,
Mang lốt người, xòe tiếng cười gượng gạo,
Tiếng cười gằn, vang vọng tiếng hú trăng?
Sông Hồng ngày 16 tháng 12 năm 2009
Sói hoang