T
Tuyền Nguyễn
Guest
Tàu chuyển bánh . Ba anh em chúng tôi trong khoang giường nằm bắt đầu không ngớt nhắc lại những kỷ niệm về anh . Những người lính 307 chúng tôi gọi anh là Hai Sáng vì hồi ấy anh em chúng tôi có mắt cũng như mù . Không ai biết chữ . Thư vợ, thư nhà đều nhờ anh đọc hộ . Có những chuyện thầm kín, riêng tư phải đè anh thọc léc hoặc cõng anh lên, anh mới chịu đọc cho .
Có lần đọc đến chỗ quan trọng nhất, hồi hộp nhất: "Cái thai vụng" của người yêu thằng Lễ, anh bắt nó phải quỳ và thề trọn dời chung thủy thì anh mới đọc tiếp cho nghe .
Những người lính Nam Bộ chúng tôi thương cái tánh anh: có chữ mà thật thà, chất phác . Ai cũng quý anh như người anh ruột . Có một điếu thuốc, một gói chuối xào dừa vợ gởi sang đều đem đến dúi vào túi của anh .
Hồi ấy chúng tôi đã hứa với nhau dù sống chế gì hòa bình cũng sẽ kéo về đông đủ ở nhà anh, công anh, thọc léc .
Tàu đến ga Đà Nẵng nửa đêm . Chúng tôi ra lộ ngồi chờ đến mờ sáng thì đón xe về Đại Lộc, quê anh . Đi bộ, đi đò, rồi đi quanh hết xóm này đến xóm khác hỏi nhà tới nửa buổi chiều vẫn không ai biết . May mà có một đứa trẻ chỉ dùm
- Mấy bác kiếm ai đó ?
- Dạ, có phải nhà anh Hai Sáng đây không chị ?
Người đàn bà ngờ ngợ nhìn chúng tôi rồi đi thật lẹ vào nhà . Chúng tôi hồi hộp đứng chờ . Từ trong nhà một người đàn ông chống gậy dò dẫm bước ra .
- Trời! Anh Hai!
- Anh Hai Sáng!
- Tụi em đây nè! Tư Tranh, Sáu Dĩnh, Hai Voi 307 đây anh .
Chúng tôi ôm chầm lấy anh òa khóc .
- Tụi bay tới đây hồi nào hả ?
- Dạ, hồi sáng sớm ...
- Phải tụi bay hỏi Hai Mù thì ai mà chẳng biết!
- Mà sao lại thế này anh Hai ?
- Thì về cuốc đất, vỡ rẫy ... dẫm phải mìn ... Ông nội cha nó! Chiến tranh thì sáng, mà hòa bình lại tối . Bây giờ thì làm răng đọc dùm thơ cho tụi bay !
Anh cười, mà chúng tôi lại khóc . Đứng giữa sân khóc như ba đứa trẻ . Những kỷ niệm cũ cứ dồn về . Bồng từ trong đôi mắt mù sâu thẳm của anh nước mắt long lanh nhỏ xuống .
- Còn thiếu thằng Lễ nữa! Tội nghiệp nó, nó chết mà tao chưa kịp viết dùm thư cho vợ nó .
Có lần đọc đến chỗ quan trọng nhất, hồi hộp nhất: "Cái thai vụng" của người yêu thằng Lễ, anh bắt nó phải quỳ và thề trọn dời chung thủy thì anh mới đọc tiếp cho nghe .
Những người lính Nam Bộ chúng tôi thương cái tánh anh: có chữ mà thật thà, chất phác . Ai cũng quý anh như người anh ruột . Có một điếu thuốc, một gói chuối xào dừa vợ gởi sang đều đem đến dúi vào túi của anh .
Hồi ấy chúng tôi đã hứa với nhau dù sống chế gì hòa bình cũng sẽ kéo về đông đủ ở nhà anh, công anh, thọc léc .
Tàu đến ga Đà Nẵng nửa đêm . Chúng tôi ra lộ ngồi chờ đến mờ sáng thì đón xe về Đại Lộc, quê anh . Đi bộ, đi đò, rồi đi quanh hết xóm này đến xóm khác hỏi nhà tới nửa buổi chiều vẫn không ai biết . May mà có một đứa trẻ chỉ dùm
- Mấy bác kiếm ai đó ?
- Dạ, có phải nhà anh Hai Sáng đây không chị ?
Người đàn bà ngờ ngợ nhìn chúng tôi rồi đi thật lẹ vào nhà . Chúng tôi hồi hộp đứng chờ . Từ trong nhà một người đàn ông chống gậy dò dẫm bước ra .
- Trời! Anh Hai!
- Anh Hai Sáng!
- Tụi em đây nè! Tư Tranh, Sáu Dĩnh, Hai Voi 307 đây anh .
Chúng tôi ôm chầm lấy anh òa khóc .
- Tụi bay tới đây hồi nào hả ?
- Dạ, hồi sáng sớm ...
- Phải tụi bay hỏi Hai Mù thì ai mà chẳng biết!
- Mà sao lại thế này anh Hai ?
- Thì về cuốc đất, vỡ rẫy ... dẫm phải mìn ... Ông nội cha nó! Chiến tranh thì sáng, mà hòa bình lại tối . Bây giờ thì làm răng đọc dùm thơ cho tụi bay !
Anh cười, mà chúng tôi lại khóc . Đứng giữa sân khóc như ba đứa trẻ . Những kỷ niệm cũ cứ dồn về . Bồng từ trong đôi mắt mù sâu thẳm của anh nước mắt long lanh nhỏ xuống .
- Còn thiếu thằng Lễ nữa! Tội nghiệp nó, nó chết mà tao chưa kịp viết dùm thư cho vợ nó .