Đôi lúc ta buồn, ta cảm giác như mọi chuyện xung quanh ta thật tồi tệ! Ta không biết ta cần và muốn gì lúc này… Đối diện với chính mình trong lúc đó, ta đã nhận ra được nhiều điều… Và ta lại thấy, cuộc sống này có quá nhiều thứ đang đợi ta, đang chờ ta… Hy vọng rằng sẽ thôi không còn những buồn phiền để hướng tới một ngày mới, đầy những tiếng cười, tình yêu thương và hy vọng!
Tôi nghĩ tôi cô đơn! Không, tôi không nghĩ tôi cô đơn, bởi tôi còn có gia đình và bạn bè tôi luôn bên tôi. Tôi hãnh diện về điều này vì ít ra, với rất nhiều người, tôi hơn họ. Tôi vẫn có và còn những thứ quý giá đó. Tình yêu thương gia đình, tình cảm bạn bè vẫn bên tôi.. Tôi trân trọng! Tôi nghĩ tôi buồn, nỗi buồn nhỏ nhoi của tôi đâu có thấm tháp gì với hàng tỷ những nỗi buồn khác của mọi người trên trái đất này. Họ có những nỗi đau, những mất mát không bao giờ có lại được, những vết thương lòng mãi chẳng bao giờ lành… Nhưng họ vẫn sống, vẫn cố gắng với cuộc sống của mình… Nhìn vào họ, tôi thấy mình bé nhỏ và tôi không cho phép mình có những phút xao lòng như thế nữa! Tôi cần phải mạnh mẽ vì tôi chưa làm được nhiều điều tôi mong muốn.
Tôi không nghĩ mình thất bại, khi tôi làm một việc nào đó mà chưa được hài lòng. Nhiều người đã chứng minh cho tôi thấy rằng: Chỉ cần có niềm tin, hy vọng, hoài bão và những cố gắng của mình. Ắt hẳn tôi sẽ làm được điều gì đó, dù không thật hoàn hảo như ý muốn của mình nhưng ít ra ở một mặt nào đó tôi đã thành công. Và như thế, cũng đồng nghĩa với việc tôi không hề thất bại.
Tôi không nghĩ mình yếu đuối, khi tình yêu không ở lại với tôi! Tôi chẳng muốn dằn vặt vì những gì không thuộc về tôi. Có thể một lúc nào đó tôi đã nghĩ đó là bến bờ của tôi. Để rồi một ngày tôi bất chợt nhận ra rằng: Người đó không thuộc về tôi, không phải là của tôi. Tôi thoáng buồn, nhưng sẽ chỉ là thoáng qua thôi, tất cả sẽ hết và kết thúc. Tôi nghĩ đơn giản như này: Đôi khi người ta nghĩ là đã tìm ra một nửa của mình, nhưng không phải. Họ lạc nhau thôi, đó không phải là nửa của họ mà là nửa của người khác, vậy thì có nên buồn không? Trên con đường tôi đi, tôi gặp nhiều người, họ luôn đi song song với tôi, đi chéo tôi hoặc đã “cắt” tôi tại một điểm nào đó… Gặp một lần, và chỉ có thể. Tôi đi tiếp con đường cuả tôi và họ đi tiếp con đường của họ. Vậy nên khi những gì không thuộc về mình, mãi mãi không thuộc về mình thì hãy học cách chấp nhận nó, chấp nhận trong vui vẻ. Mọi thứ sẽ vui vẻ và tốt đẹp trở lại, vì còn có nhiều thứ vẫn đang chờ đợi tôi ở phía trước. Và hơn tất thảy là người ấy của tôi vẫn đang chờ tôi. Tôi không nghĩ tôi sẽ làm ai đó tổn thương, dù rằng tôi biết sẽ có ai đó tổn thương vì tôi. Nhưng cuộc đời là vậy, đôi lúc ta có muốn tránh cũng không tránh nổi. Tôi không thể yêu thương một người, không thể gieo hy vọng và niềm tin nơi họ khi tôi không thể cùng bước chung con đường với họ. Có thể, họ tốt với tôi, quan tâm tôi, chân thành và luôn lo lắng cho tôi. Nhưng nếu như chỉ vì những điều đó thôi, thì chắc tôi đã yêu hàng tỉ người. Tình yêu có những lý lẽ riêng, không thể áp đặt cho nó những gì không thuộc về nó. Rồi một lúc nào đó, họ cũng sẽ tìm được hạnh phúc riêng của họ, cái đó mới thuộc về họ. Không phải tôi! …
Và tôi không nghĩ trong lúc này tôi vẫn còn những suy tư, những nặng nề của ngày hôm trước… Tôi đã vui lại vì tôi đã được giải tỏa, tôi đã có thể hiểu tôi muốn gì và cần gì lúc này! Cảm ơn cuộc đời, vì mỗi sáng thức dậy tôi có thêm một ngày mới để yêu thương và được yêu thương… Một nụ cười, một niềm tin nho nhỏ… cũng đủ để lòng tôi vui lại, bắt đầu một ngày mới với những bộn bề của ngày hôm qua. Một nụ cười… nụ cười ngoan hiền và trìu mến của một ngày mới!
Tôi nghĩ tôi cô đơn! Không, tôi không nghĩ tôi cô đơn, bởi tôi còn có gia đình và bạn bè tôi luôn bên tôi. Tôi hãnh diện về điều này vì ít ra, với rất nhiều người, tôi hơn họ. Tôi vẫn có và còn những thứ quý giá đó. Tình yêu thương gia đình, tình cảm bạn bè vẫn bên tôi.. Tôi trân trọng! Tôi nghĩ tôi buồn, nỗi buồn nhỏ nhoi của tôi đâu có thấm tháp gì với hàng tỷ những nỗi buồn khác của mọi người trên trái đất này. Họ có những nỗi đau, những mất mát không bao giờ có lại được, những vết thương lòng mãi chẳng bao giờ lành… Nhưng họ vẫn sống, vẫn cố gắng với cuộc sống của mình… Nhìn vào họ, tôi thấy mình bé nhỏ và tôi không cho phép mình có những phút xao lòng như thế nữa! Tôi cần phải mạnh mẽ vì tôi chưa làm được nhiều điều tôi mong muốn.
Tôi không nghĩ mình thất bại, khi tôi làm một việc nào đó mà chưa được hài lòng. Nhiều người đã chứng minh cho tôi thấy rằng: Chỉ cần có niềm tin, hy vọng, hoài bão và những cố gắng của mình. Ắt hẳn tôi sẽ làm được điều gì đó, dù không thật hoàn hảo như ý muốn của mình nhưng ít ra ở một mặt nào đó tôi đã thành công. Và như thế, cũng đồng nghĩa với việc tôi không hề thất bại.
Tôi không nghĩ mình yếu đuối, khi tình yêu không ở lại với tôi! Tôi chẳng muốn dằn vặt vì những gì không thuộc về tôi. Có thể một lúc nào đó tôi đã nghĩ đó là bến bờ của tôi. Để rồi một ngày tôi bất chợt nhận ra rằng: Người đó không thuộc về tôi, không phải là của tôi. Tôi thoáng buồn, nhưng sẽ chỉ là thoáng qua thôi, tất cả sẽ hết và kết thúc. Tôi nghĩ đơn giản như này: Đôi khi người ta nghĩ là đã tìm ra một nửa của mình, nhưng không phải. Họ lạc nhau thôi, đó không phải là nửa của họ mà là nửa của người khác, vậy thì có nên buồn không? Trên con đường tôi đi, tôi gặp nhiều người, họ luôn đi song song với tôi, đi chéo tôi hoặc đã “cắt” tôi tại một điểm nào đó… Gặp một lần, và chỉ có thể. Tôi đi tiếp con đường cuả tôi và họ đi tiếp con đường của họ. Vậy nên khi những gì không thuộc về mình, mãi mãi không thuộc về mình thì hãy học cách chấp nhận nó, chấp nhận trong vui vẻ. Mọi thứ sẽ vui vẻ và tốt đẹp trở lại, vì còn có nhiều thứ vẫn đang chờ đợi tôi ở phía trước. Và hơn tất thảy là người ấy của tôi vẫn đang chờ tôi. Tôi không nghĩ tôi sẽ làm ai đó tổn thương, dù rằng tôi biết sẽ có ai đó tổn thương vì tôi. Nhưng cuộc đời là vậy, đôi lúc ta có muốn tránh cũng không tránh nổi. Tôi không thể yêu thương một người, không thể gieo hy vọng và niềm tin nơi họ khi tôi không thể cùng bước chung con đường với họ. Có thể, họ tốt với tôi, quan tâm tôi, chân thành và luôn lo lắng cho tôi. Nhưng nếu như chỉ vì những điều đó thôi, thì chắc tôi đã yêu hàng tỉ người. Tình yêu có những lý lẽ riêng, không thể áp đặt cho nó những gì không thuộc về nó. Rồi một lúc nào đó, họ cũng sẽ tìm được hạnh phúc riêng của họ, cái đó mới thuộc về họ. Không phải tôi! …
Và tôi không nghĩ trong lúc này tôi vẫn còn những suy tư, những nặng nề của ngày hôm trước… Tôi đã vui lại vì tôi đã được giải tỏa, tôi đã có thể hiểu tôi muốn gì và cần gì lúc này! Cảm ơn cuộc đời, vì mỗi sáng thức dậy tôi có thêm một ngày mới để yêu thương và được yêu thương… Một nụ cười, một niềm tin nho nhỏ… cũng đủ để lòng tôi vui lại, bắt đầu một ngày mới với những bộn bề của ngày hôm qua. Một nụ cười… nụ cười ngoan hiền và trìu mến của một ngày mới!