Đôi lúc Ta buồn

  • Thread starter Thread starter liti
  • Ngày gửi Ngày gửi

liti

New member
Đôi lúc ta buồn, ta cảm giác như mọi chuyện xung quanh ta thật tồi tệ! Ta không biết ta cần và muốn gì lúc này… Đối diện với chính mình trong lúc đó, ta đã nhận ra được nhiều điều… Và ta lại thấy, cuộc sống này có quá nhiều thứ đang đợi ta, đang chờ ta… Hy vọng rằng sẽ thôi không còn những buồn phiền để hướng tới một ngày mới, đầy những tiếng cười, tình yêu thương và hy vọng!
Tôi nghĩ tôi cô đơn! Không, tôi không nghĩ tôi cô đơn, bởi tôi còn có gia đình và bạn bè tôi luôn bên tôi. Tôi hãnh diện về điều này vì ít ra, với rất nhiều người, tôi hơn họ. Tôi vẫn có và còn những thứ quý giá đó. Tình yêu thương gia đình, tình cảm bạn bè vẫn bên tôi.. Tôi trân trọng! Tôi nghĩ tôi buồn, nỗi buồn nhỏ nhoi của tôi đâu có thấm tháp gì với hàng tỷ những nỗi buồn khác của mọi người trên trái đất này. Họ có những nỗi đau, những mất mát không bao giờ có lại được, những vết thương lòng mãi chẳng bao giờ lành… Nhưng họ vẫn sống, vẫn cố gắng với cuộc sống của mình… Nhìn vào họ, tôi thấy mình bé nhỏ và tôi không cho phép mình có những phút xao lòng như thế nữa! Tôi cần phải mạnh mẽ vì tôi chưa làm được nhiều điều tôi mong muốn.

Tôi không nghĩ mình thất bại, khi tôi làm một việc nào đó mà chưa được hài lòng. Nhiều người đã chứng minh cho tôi thấy rằng: Chỉ cần có niềm tin, hy vọng, hoài bão và những cố gắng của mình. Ắt hẳn tôi sẽ làm được điều gì đó, dù không thật hoàn hảo như ý muốn của mình nhưng ít ra ở một mặt nào đó tôi đã thành công. Và như thế, cũng đồng nghĩa với việc tôi không hề thất bại.

Tôi không nghĩ mình yếu đuối, khi tình yêu không ở lại với tôi! Tôi chẳng muốn dằn vặt vì những gì không thuộc về tôi. Có thể một lúc nào đó tôi đã nghĩ đó là bến bờ của tôi. Để rồi một ngày tôi bất chợt nhận ra rằng: Người đó không thuộc về tôi, không phải là của tôi. Tôi thoáng buồn, nhưng sẽ chỉ là thoáng qua thôi, tất cả sẽ hết và kết thúc. Tôi nghĩ đơn giản như này: Đôi khi người ta nghĩ là đã tìm ra một nửa của mình, nhưng không phải. Họ lạc nhau thôi, đó không phải là nửa của họ mà là nửa của người khác, vậy thì có nên buồn không? Trên con đường tôi đi, tôi gặp nhiều người, họ luôn đi song song với tôi, đi chéo tôi hoặc đã “cắt” tôi tại một điểm nào đó… Gặp một lần, và chỉ có thể. Tôi đi tiếp con đường cuả tôi và họ đi tiếp con đường của họ. Vậy nên khi những gì không thuộc về mình, mãi mãi không thuộc về mình thì hãy học cách chấp nhận nó, chấp nhận trong vui vẻ. Mọi thứ sẽ vui vẻ và tốt đẹp trở lại, vì còn có nhiều thứ vẫn đang chờ đợi tôi ở phía trước. Và hơn tất thảy là người ấy của tôi vẫn đang chờ tôi. Tôi không nghĩ tôi sẽ làm ai đó tổn thương, dù rằng tôi biết sẽ có ai đó tổn thương vì tôi. Nhưng cuộc đời là vậy, đôi lúc ta có muốn tránh cũng không tránh nổi. Tôi không thể yêu thương một người, không thể gieo hy vọng và niềm tin nơi họ khi tôi không thể cùng bước chung con đường với họ. Có thể, họ tốt với tôi, quan tâm tôi, chân thành và luôn lo lắng cho tôi. Nhưng nếu như chỉ vì những điều đó thôi, thì chắc tôi đã yêu hàng tỉ người. Tình yêu có những lý lẽ riêng, không thể áp đặt cho nó những gì không thuộc về nó. Rồi một lúc nào đó, họ cũng sẽ tìm được hạnh phúc riêng của họ, cái đó mới thuộc về họ. Không phải tôi! …

Và tôi không nghĩ trong lúc này tôi vẫn còn những suy tư, những nặng nề của ngày hôm trước… Tôi đã vui lại vì tôi đã được giải tỏa, tôi đã có thể hiểu tôi muốn gì và cần gì lúc này! Cảm ơn cuộc đời, vì mỗi sáng thức dậy tôi có thêm một ngày mới để yêu thương và được yêu thương… Một nụ cười, một niềm tin nho nhỏ… cũng đủ để lòng tôi vui lại, bắt đầu một ngày mới với những bộn bề của ngày hôm qua. Một nụ cười… nụ cười ngoan hiền và trìu mến của một ngày mới!
 
Có một lúc ........ ta chợt nhớ


Thấy cuộc sống thật thi vị . Đi giữa dòng người xa lạ mà ta không có cảm giác lạc lỏng . Nụ cười luôn nở trên môi . Đôi mắt bừng lên tia sáng yêu đời . Một chút thay đổi bề ngoài khiến ta lạc quan . Bước trên lối nhỏ nghe tiếng sỏi reo vang dưới đôi chân . Nghe một khúc nhạc hay , đọc một câu chuyện làm tinh thần sáng suốt . Nhịp đập trái tim dâng trào sức sống đưa ta vượt qua mọi rào cản của cuộc đời . Nghỉ về một vấn đề cũng thoáng hơn . Vì có lúc ta chợt nhận ra còn có một niềm tin luôn hiện hữu .!!.

Có đôi lúc ta buồn ! Bầu trời như sẩm lại . Từng đợt sóng nhỏ đang dâng lên trong lòng . Khiến tim ta nghẹn ngào . Ta lười nở một nụ cười . Ánh mắt vô hồn . Ta đi lạc giữa con đường quen thuộc . Cảnh vật chung quanh san sẻ nổi buồn với ta . Nằm cuộn mình trong chăn , mắt nhắm mà sao lòng thao thức mãi. Tư duy trốn đâu mất rồi ?!. Rồi lại ........... giá như , giá như là hòn đá bên đường , là cây phi lao lào xào trong gió , là mây lang thang không phân định bầu trời .Và chợt hỏi niềm vui của ta đang dạo chơi nơi nào ?!.

Có đôi lúc ta thất bại và thất vọng !.Ta muốn đi thật xa , quên hết những chuyện đã qua . Trong ta bao hoài bảo bổng trở nên vô nghĩa . Bao khát vọng bổng chốc trôi theo thác lủ . Khiến ta mệt mỏi . Sức lực , ý chí vụt tan biến , tinh thần kiệt quệ . Chân bước đi ngập ngừng mà đầu không buồn ngoảnh lại . Ta trơ trọi trên con thuyền không tay lái . Thành công như chim trời bay vút lên cao không lời từ biệt . Để lại cho ta quả mật đắng .!.

Có đôi lúc ta hy vọng ! Một cảm giác mạnh mẽ dâng trào . Sức mạnh vô hình từ đâu bảo bọc lấy ta . Một động lực đẩy nhanh ta về phía trước trên lối đi gập ghềnh . Ta lại tin vào một ngày mai để thấy đời còn có một chút nhớ và trân trọng . Ta muốn mở cánh cửa may mắn trên đời . Ta muốn gieo hạt trên mảnh đất thanh bình . Ý nghĩa cuộc sống là đây khi ta vẩn còn hy vọng . !.

Một con người đều cũng trải qua đôi lúc như ta . Cũng buồn , vui , hy vọng rồi thất vọng , Cũng lúc thăng lúc trầm . Chỉ đến khi hơi thở không còn mới thật sự là kết thúc của cuộc sống ! Ngày hôm qua là niềm tin của ngày hôm nay và ngày mai .../
 
Buồn Ta Phải Đợi Chờ

Tác giả: Chưa Biết

Một làn môi ấm cũng ngất ngây cuộc đời !
Một đường tim nóng cũng thoát ra mù khơi ....
Một thời tuổi thơ mờ khuất bên chân trời,
Có thấy đêm buồn tới ... Là bóng ai xa vời ...

Tưởng tình yêu cũ bỗng hoá rêu một chiều !
Từng ngày vui thú thoắt biến trong điều hiu ...
Còn lại mình tôi hồn giấu trong cung đàn ...
Buồn rét bên cơn hàn, biết ai để thở than ????

Một đời cuồng say ... Dấu vết bao tình này,
Rồi nỡ quên đêm ngày ! Mất nhau thì mới hay ....
Rằng tình là mơ ... Là lúc ta dại khờ,
Là nỗi đau vô bờ, buồn ta mãi đợi chờ ....
Một lần đi mãi cuốn hút theo ngày dài ...
Một thời êm ái đã mất trong tầm tay,
Để người buồn chi bạc tóc khi xuân thì !
Thấy cánh hoa gầy yêú, lòng cũng thêm tiêu điều !
Thì rồi ta cũng cố sống qua phận người !
Vì lời trăn chối có lúc quên mà thôi ....
Một đời đảo điên về gói bao ưu phiền !
Chờ hố sâu chôn vùi .... Tiếng tim đập hồn nhiên !!!
Một đời cuồng say, dấu vết bao tình này !
Rồi nỡ quên đêm ngày, mất nhau thì mới hay ....
Rằng tình là mơ ... Là lúc ta dại khờ !
Là nỗi đau vô bờ, buồn ta mãi đợi chờ ...
 
Đôi lúc cô đơn ........ buồn và khóc

Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, người ta sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ thương, người ta cũng sẽ khóc.

Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào kẽ môi cứ như thể sẽ làm cho người ta cảm thấy được tắm mát, được “ hạ nhiệt ” và ... sau đó, cũng sẽ tới một lúc người ta thôi khóc ... Nhưng khi người ta đã khóc đến sưng mắt, khóc đến thảm thương thì việc gì người ta cũng dám làm ... Tự tử, đó là một trong những điều đầu tiên…Dùng dao rạch tay, uống thuốc quá liều, uống thuốc trừ sâu, tận hưởng cảm giác rơi tự do ... Điều gì người ta cũng dám… Một phút nông nổi nhất thời trong cô đơn và tuyệt vọng, còn gì cô đơn hơn thế ???

Cô đơn nơi đông người ... Tin được không nhỉ ? Được, vì ai biết được đâu là người quan tâm đến người khác bằng cả trái tim ??? Nếu có người biết quan tâm thì nơi đông người đã không vắng vẻ như vậy ... Giá như được ôm bụng một ai đó, dụi đầu vào bụng người đó và khóc ... Giá như có một người lạ bảo rằng yêu ta lắm bằng sự chân thành ... thì nỗi cô đơn sẽ vơi bớt gần hết ... Giá như kẻ thù của ta gọi hỏi thăm ta khi mắc bệnh…thì nỗi ngạc nhiên sẽ hút cạn nỗi cô đơn ...

Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe ... người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói ... Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé như chiếc đập nước đầy nước, chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên ... Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn ... Như một chiếc đập đầy nước có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề ... Và bạn thấy đấy, chiếc đập nước vẫn còn nguyên vẹn ... vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn ...

Và ... bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó ... đang cô đơn ...

Cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng, cần ... cần nhiều lắm ... cần cả một giọt nước mắt của ai đó khác ... Nhưng họ chẳng dám nói ra, vì trong lúc nhất thời, xung quanh họ, chẳng có ai quan tâm đến họ cả ... Đơn giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những giọt nước mắt kia ... Còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận ... dù chỉ là vài ba cây số hay vài trăm mét ...
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top