Đôi khi

small star

Moderator
Xu
94
Đôi khi cuộc sống của con người như một cái vòng tròn với những điểm nhấn lặp đi lặp lại
Hôm nay bạn gặp chuyện vui, ngày mai lại là ngày tồi tệ, nhưng ngày tiếp theo lại vui...cứ như thế, nó lặp đi lặp lại một cách nhanh chóng và âm thầm khiến con người ta không kịp nhận ra.

Vong-tron-bi-an-lai-xuat-hien-o-Anh_Tin180.com_001.jpg




Đôi khi ta bước qua một khu vườn rộng lớn, cố kiếm tìm những bông hoa thật đẹp, nhưng ta đâu biết chính cái nhìn quá rộng lớn của mình đã bỏ qua những cành hoa dại đơn thuần, mang vẻ đẹp tự nhiên của thời đất.


Đôi khi ta bỏ qua cơ hội chỉ vì nghĩ rằng nó không quan trọng, không cần thết, nhưng thực ra chính nỗi sợ hãi, nỗi lo lắng rằng mình sẽ thất bại đã khiến bạn để cơ hội đến rồi đi trong hối tiếc...cuối cùng tự an ủi bản thân rằng nó không là gì cả.

Đôi khi bạn cố thay đổi cách ăn nói, cử chỉ để che giấu một cảm xúc nào đó, nhưng bạn có biết, chính cái vỏ bọc tạm thời ấy khiến bạn trở thành một con người trơ trẽn, đáng ghét trong mắt một người khác.

Đôi khi bạn dặn lòng đừng bước tiếp, đứng lại để nghỉ ngơi vì quá kiệt sức, nhưng theo bản năng của loài người, bạn vẫn ngoái lại để xem xét quá khứ và rướn người nhìn về phía xa để suy nghĩ về tương lai, cuối cùng, bạn vẫn phải bước tiếp để kịp thời đại. Vì khi đứng yên có nghĩa là bạn đang giật lùi...

Đôi khi bạn khẳng định rằng mình sẽ không yêu ai ngoài bản thân mình. Nhưng có ai đứng ngắm mình trong gương được suốt đời mà không nhìn thử những nết nhăn đang hiện dần trên khuôn mặt thân quen của bố mẹ mình? Điều đó là không thể...có yêu người khác thì mới cảm thấy mình thật yêu đời.

Không phải đôi khi...

Tôi không tin vào thứ gọi là định mệnh, nhưng cuối cùng, cuộc sống của tôi lại gần như đang bị trói lại trong một cái vòng tròn.

Tôi cố gắng bước thật nhanh trên những con đường...đường đi học...đường đời...nhưng có lẽ tôi đã bỏ qua nhiều thứ, chạy quá nhanh rồi lại vấp ngã...đau rồi lại khóc...

Tôi không có bề ngoài, đầu óc cũng không, vì vậy tôi luôn sợ mình thất bại khi làm bất cứ việc gì, tôi sợ "nhục" với người khác...nhưng nhìn lại thì tôi giống như một kẻ chưa vào vườn đã sợ giày bị dính đất.

Tôi sợ mất đi một người bạn, càng sợ mất đi một người thân...nhưng khi một người xa tôi mãi mãi, tôi lại cố đẩy người thứ 2, rồi người thứ 3 tránh xa khỏi tôi, vì tôi sợ họ sẽ rời xa tôi mà không có lí do gì...thà tôi là kẻ nhẫn tâm đẩy họ đi, còn hơn đến một ngày họ đi vì nhận ra tôi là đứa "vô vị".

Dù thế nào thì tôi vẫn phải bước tiếp thôi, tôi mà dừng lại lúc này thì đồng nghĩa với việc mọi cố gắng lúc trước tan thành mây khói. Bước đi rồi thì không được dừng lại. Dừng lại thì phải biết nhìn xung quanh...Cố Lên!

View attachment 3051

Xuân!
 
Hay!!!

Tôi sợ mất đi một người bạn, càng sợ mất đi một người thân...nhưng khi một người xa tôi mãi mãi, tôi lại cố đẩy người thứ 2, rồi người thứ 3 tránh xa khỏi tôi, vì tôi sợ họ sẽ rời xa tôi mà không có lí do gì...thà tôi là kẻ nhẫn tâm đẩy họ đi, còn hơn đến một ngày họ đi vì nhận ra tôi là đứa "vô vị".

x_x. :P

Đôi khi cũng thấy hâm hâm. nhỉ. ;))
 

Tôi không tin vào thứ gọi là định mệnh, nhưng cuối cùng, cuộc sống của tôi lại gần như đang bị trói lại trong một cái vòng tròn.

Xuân!


[Định mệnh] = [Sự lựa chọn của ta] + [Tác động từ những yếu tố bên ngoài khác]

Vì vậy , định mệnh ko phải định sẵn , vì còn tùy vào mỗi sự lựa chọn của ta . Nhưng những sự lựa chọn của ta lại đưa ta đến những con đường đã định sẵn . Định mệnh là 1 căn phòng với rất nhiều cánh cửa , mà mỗi cánh cửa lại dẫn đến những căn phòng mà định mệnh đã sắp đặt trước . Vấn đề là ta sẽ chọn cánh cửa nào thui . :D

Người nào tin vào 1 số mệnh đã định sẵn , mà ko quan tâm đến những sự lựa chọn của mình , thì sẽ như con thuyền ko lái , ko biết trôi dạt về đâu .

Nhưng người nào tin rằng số mệnh nằm trong tay mình , mình có thể tạo nên số mệnh , thì sẽ có lúc bị số mệnh vùi lấp .
 
[Định mệnh] = [Sự lựa chọn của ta] + [Tác động từ những yếu tố bên ngoài khác]

Vì vậy , định mệnh ko phải định sẵn , vì còn tùy vào mỗi sự lựa chọn của ta . Nhưng những sự lựa chọn của ta lại đưa ta đến những con đường đã định sẵn . Định mệnh là 1 căn phòng với rất nhiều cánh cửa , mà mỗi cánh cửa lại dẫn đến những căn phòng mà định mệnh đã sắp đặt trước . Vấn đề là ta sẽ chọn cánh cửa nào thui . :D

Người nào tin vào 1 số mệnh đã định sẵn , mà ko quan tâm đến những sự lựa chọn của mình , thì sẽ như con thuyền ko lái , ko biết trôi dạt về đâu .

Nhưng người nào tin rằng số mệnh nằm trong tay mình , mình có thể tạo nên số mệnh , thì sẽ có lúc bị số mệnh vùi lấp .

Theo mình vấn đề chọn cánh cửa nào thì không phải là "định mệnh" nữa, đó là cuộc sống, 1 sự lựa chọn của chính mình và cho mình. Theo mình hiểu thì khái niệm định mệnh là những cái gì đã được sắp xếp sẵn, là 1 chu trình có sẵn mà khi con người sinh ra đã được sắp xếp sẵn (mặc định là "anh Trời". hì).

Mình không dám nói là tin vào định mệnh hay không? Nhưng vẫn tin vào sự tình cờ hơn là sự sắp xếp sẵn. :D
 
Đôi khi trong cái rủi bạn sẽ gặp cái may, chỉ là bạn chưa nhận ra hoặc nó chưa đến mà thôi.


Đôi khi bạn tò mò về điều mà bạn chưa biết, những cảm giác bạn chưa từng trải qua, và bạn háo hức bước vào nó. Cuối cùng, nó đem lại cho bạn sự tiếc nuối và một bài học đáng quý: phải biết suy nghĩ và chọn lọc những gì sẽ dấn thân, nhưng muốn biết rõ nó không gì khác là hãy trải qua nó.

Đôi khi có những người khiến bạn rất thích thú và tò mò tìm hiểu họ, nhưng càng tìm hiểu thì càng thấy họ không có gì đáng cho chúng ta tìm hiểu và ngược lại.

Đôi khi bạn sợ rằng trái đất sẽ tận diệt và bạn sẽ chết vào một ngày nào đó, nhưng bạn không biết rằng một con tim ích kỷ và tội lỗi là bản án dành sẵn cho chúng ta trước cả hiểm họa tận diệt của trái đất.

Đôi khi bạn mong thế giới hòa bình, chúng sanh an lạc, mong cho tất cả đều được sống an vui nhưng bạn quên mất chính bạn là người phải sống an vui trước, và có trách nhiệm đem niềm an vui đó ban rải cho người khác. Đừng mong chờ niềm an vui sẽ đến với mình mà hãy tự tạo ra nó, không ai khác ngoài bạn có cái quyền năng này!

Đôi khi để đánh đổi một sự sáng suốt bạn sẽ phải mê muội trước, rồi lặn lội trong đó, cho tới khi bạn nhận ra chính mình đang mê muội, chứ người khác khuyên bạn đừng mê muội thì bạn không tin.

Đôi khi những bài học quý giá ở ngay trước mắt bạn mà bạn vẫn đỏ con mắt đi tìm, rồi lại than trách là không có. Vì bạn đã nhìn xa quá, hướng ra bên ngoài nhìn mà quên nhìn từ bên trong ra, tức là xem xét lại chính bản thân bạn.

Đôi khi người thầy tốt nhất không phải ai xa lạ mà chính là bạn, bạn tự làm cho mình ngã và tự vực mình đứng dậy, tự nhắc nhở mình về sau không đi lại con đường ấy nữa, đó là bạn đang giáo dục chính mình.

Đôi khi bạn nhớ rất dai những nỗi buồn, thất bại của mình mà quên đi việc refresh lại những thành công, những niềm vui và những gì tốt bạn có ở mình để tự tin hơn, vững bước hơn.

Và ngược lại, đôi khi bạn lại quá khó quên những gì bạn đã đạt được rồi vì đó mà ngã mạn, quên mất rằng mình còn vô khối điều phải học hỏi trong cuộc đời này, và vì thế, bạn cũng thất bại!

Đôi khi bạn đòi hỏi người khác đối xử tốt với mình mà quên mất một điều quan trọng hơn nhiều là cách đạt được mong muốn đó, chính là: bạn nên đối xử tốt với người ta trước, kể cả khi người ta đối xử không tốt với bạn. Vì nếu bạn trách người đối xử không tốt và không ưa họ hay chống lại họ thì bạn chẳng khác gì họ, tức là bạn đang không ưa mình và chống lại chính mình.

Đôi khi bạn quá sợ sệt vào những đánh giá của người khác về bạn mà sống không thật với chính mình, thực ra điều này còn đáng sợ hơn nhiều!

Đôi khi bạn dành tình cảm quá nhiều cho một người nào đó và tìm những lý lẽ biện minh cho điều đó mà quên rằng bạn không thể chịu đựng được khi bị người khác bỏ rơi. Cách tốt nhất để tránh tình trạng này: bạn hãy đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, kể cả với người không tốt với bạn. Chỉ có cách đó mới chứng minh được rằng bạn không phải là kẻ ghim ghút như họ và sống thiên vị như họ mà thôi!

Đôi khi bạn quên rằng tất cả chúng ta đều là con người và đều có sự cảm thụ hạnh phúc và đau đớn như nhau, vậy mà bạn nỡ đem đau khổ đến cho người khác rồi lại mong người khác đem hạnh phúc đến cho mình, thật là một sự đòi hỏi vô lý!

Đôi khi bạn nhận ra rằng một ai đó thật không xứng đáng với những gì bạn dành cho họ, nhưng bạn quên nghĩ rằng, thực sự họ rất đáng thương vì không thể cảm nhận được điều bạn muốn đem đến cho họ, tâm hồn họ thật nghèo nàn và rách nát! Thêm được một người thật sự biết yêu thương bạn một cách đúng đắn và cao thượng là thêm một niềm hạnh phúc vô biên, đó là một phước báo lớn!

Đôi khi chúng ta tự đặt ra những luật lệ cho bản thân mình và người khác, rồi tự mình không dám phá vỡ nó, bạn sống trong ngục tù tâm hồn tự tạo, mong người khác cũng phải chấp nhận mình mà quên rằng mình không chịu chấp nhận luật lệ của người khác vì cái tôi của mình quá lớn. Kết quả bạn là người tổn thương nhiều nhất khi muốn trả đũa người khác vì họ không làm vừa lòng mình. Bạn thật đáng thương!

Đôi khi chúng ta sợ đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện đã qua rất lâu trong quá khứ và chuyện chưa bao giờ hoặc không bao giờ có cơ may xảy ra ở tương lai mà không biết rằng chính sự ám ảnh vô hình của nỗi sợ đó mới là đáng sợ, sự thật thì những sự lo sợ kia không có ý nghĩa gì hết! Vì cảm giác sợ sệt đó có thể thúc đẩy bạn đi hành động một cách mù quáng và mất hết thăng bằng, dẫn đến nhiều sai lầm khác và bạn sẽ chẳng bao giờ có cảm giác bình yên!

Đôi khi bạn tưởng rằng sự vô tình một cách thiếu thiện chí của mình có thể đem đến cho bạn cảm giác chiến thắng ai đó trong cuộc đấu về trí tuệ, nhưng bạn phải biết rằng đó là cách làm ngu si nhất, và bạn chính là kẻ thất bại!

Đôi khi bạn muốn chiến thắng rất nhiều người, nhưng bạn không thể chịu nổi cảm giác mình là người thua kém hay thất bại, như vậy, bạn chính là kẻ thua cuộc, vì bạn quá hèn nhát và yếu đuối, không chiến thắng nổi cả những cảm giác kín đáo nhất bên trong mình, thì bạn đúng là kẻ thua cuộc thê thảm nhất!

Đôi khi bạn quên rằng lời dạy tốt nhất của bạn đối với mọi người chính là bản thân bạn phải làm gương trước, không làm được thì không thể nói được, hãy đem bài học của bản thân mình ra mà nói chuyện với người khác.

Đôi khi bạn không hiểu rằng sự giận dỗi của bạn nhằm đem lại một áp lực cho người khác chính là con rắn độc đang rúc rỉa tâm hồn bạn, nó khiến bạn ích kỷ hơn, keo kiệt tình thương hơn và bế tắc hơn trong con đường chiếm giữ trái tim của kẻ khác.

Đôi khi bạn tưởng rằng có thể trốn tránh một sự thật nào đó và bỏ đi rất xa, nhưng không hề biết rằng cái sự thật đó nằm ngay trong tâm trí bạn, bạn đi đến đâu cũng không thoát khỏi tay nó. Như vậy bạn chỉ còn cách phải chấp nhận đối mặt và hóa giải nó.



Sẽ còn vô số nữa những “đôi khi”, và tôi sẽ viết tiếp nếu có thể… Bạn có thể thấy những điều na ná trong những cái “đôi khi” của bài viết này, nhưng đôi khi nó lại có thể áp dụng cho từng trường hợp của mỗi người, và đôi khi, nó có thể ứng dụng trên chỉ một trường hợp với một người duy nhất, đó là chính bạn!
( st )
 
Đôi khi chợt nhận ra khoảng cách là vô tận...
Có lẽ những trải nghiệm lẫn cảm xúc vẫn chưa thể hiện được nỗi niềm của con tim. Chẳng qua chỉ là vô tình mà ta lướt khẽ qua nhau...

Đôi khi cuộc sống không dừng lại… để ta nhận ra rằng vẫn cần nhau...
Vì cuộc sống chẳng là bất tận đối với mỗi chúng ta...
Nắng tắt…!!!

Đôi khi chợt nhận ra còn đó là tình yêu qua những ánh mắt bất chợt...
Tình yêu không đủ trải lắp cả cuộc đời ta nhưng mang lại sự ấm áp cho trái tim ta...
Đủ ấm để tin… Đủ ấm để giữ gìn, và bảo vệ...

Đôi khi chợt nhận ra lẽ sống không là tất cả mà chính là cách sống...
Cuộc sống thay đổi để ta yêu nhiều hơn mỗi ngày...
Hãy quan tâm hơn, để ý đế nhau nhiều hơn và trao nhau những hơi ấm, niềm tin...

Đôi khi chợt nhận ra rằng không gì là dễ dàng…
Không dễ để quên đi một ai đó...
Và cũng không dễ để yêu…

Nhưng...
Đôi khi chợt nhận ra… Chờ đợi không hẳn là bế tắc và một chút dại dột chưa phải là ngu ngốc...
Hãy nắm lấy niềm tin và cơ hội...
Đơn giản vì… Đôi khi ta chợt nhận ra... thì đã quá muộn màng.

[VÀ]

Đôi khi ta muốn im lặng và tan biến, hoặc trốn vào một xó nào đó… của riêng ta, chỉ mình ta, cười một mình, hát một mình, ngấu nghiến những cảm xúc một mình và ném thời gian ra ngoài kia… cái nơi xô bồ, mệt mỏi ấy…

Đôi khi ta muốn cười thật tươi, cười tít mắt tít mũi, cười hả hê, cười rúng cả người, cười vì một điều gì đó có khi thật ko đáng cười… chỉ để quên đi những muộn phiền trong lòng…

Đôi khi ta chỉ muốn nằm dài và ngửa mặt ngước lên trời, kiếm tìm một chút bình yên trên cái khoảng không gian mênh mông, lững lờ và tươi mát đó… ta muốn sảng khoái tràn ngập trong buồng phổi, và thở dài một cách mơ hồ, lòng bỗng trống như thinh không…

Đôi khi ta muốn cởi kính ra và nhìn cuộc sống bằng sự mờ nhạt, có lẽ sẽ khiến ta một mình hơn, riêng tư hơn, trầm lắng hơn… ta muốn lặng đi…


Đôi khi ta chỉ muốn im lặng, và nhắm mắt, và cảm nhận…mình ta giữa cõi này…

Đôi khi ta muốn thật nhỏ bé, để đừng ai quan tâm, đừng ai để ý, đừng ai khiến ta xao lòng, khiến ta nghĩ suy, khiến ta đánh rơi êm đềm…

Đôi khi ta muốn bay thật cao, ta muốn đi thật xa… tìm một nơi ko lo toan, không thở dài…

Đôi khi ta muốn một chút cafe để hơi thở đánh bay những bụi bặm xung quanh…

Đôi khi ta muốn lòng vòng với chút gió, với trời mây, chỉ một mình… tự do và thích thú lạ thường…

và....đôi khi.....
Đôi khi phải...[mất mát]...mới biết được cái gì...[thuộc về mình] ... :(
(st)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top