- Có lúc thấy mình y như con nít. Ai đó chạm vào ngóc ngách riêng của mình là giận, không thèm nhìn mặt, giả bộ ngó lơ dù rất muốn nhìn, rất muốn chuyện trò huyên thuyên...
Con nít ưa giận, nhõng nhẽo, khóc nhè, khoái quà và thích được dỗ dành. Tất cả “tật xấu” của con nít chỉ vì muốn ai đó nói nhẹ vào tai: “Vậy chứ hắn ngoan lắm, giỏi lắm!". Vậy là sẽ cười tươi rói như chưa có chuyện gì. Có lúc thấy con nít cũng hay hay!
Mình đã qua rồi cái tuổi con nít nên thấy yêu con nít đến lạ, yêu cả tính cách con nít, dễ thương của một ai đó. Con nít hay sụ mặt và hay cười, còn người lớn thì ưa suy nghĩ, trầm tư.
Hôm qua có người bảo mình trầm tư. Ừ thì có tâm sự và muốn làm con nít.
Hôm qua, trước khi ngủ mình cũng ngồi một lúc như mọi đêm, nhưng sao thấy... cô đơn một chút, trống trải một chút. Chắc tại hôm qua Sài Gòn hơi lạnh. Lạnh, đắp mền, thế mà vẫn nghe cái lạnh len lỏi. Hình như trời lạnh con người cảm thấy lẻ loi hơn, yếu đuối hơn, nhất là về đêm. Nhưng đó cũng là thời khắc mình thật thà nhất, mình là mình nhất…
Lại nghĩ về người lớn, như mình bây giờ, tạm xem là vậy vì ít ra mình cũng lớn hơn so với tuổi 18, 20. Người lớn thì thế nào? Người lớn biết yêu, biết nhớ, biết buồn khi chia tay người yêu.
Người lớn phải lao vào giải bài toán cơm, áo, làm giàu, thăng tiến… Những thứ này nhiều khi “hành hạ” con người ghê gớm, làm cho nhiều người lớn chỉ muốn “xin một vé đi tuổi thơ”.
Và lại ước mình là... con nít để chẳng phải suy nghĩ nhiều như bây giờ. Con nít sao thích thế không biết! Như đứa cháu con anh bạn: đi học về, ăn, ngủ vô lo. Vậy đó mà có lúc mình từng ước ngược lại. Đó là hồi cấp III cứ thấy người ta lớn mà thích: làm cái gì cũng tự chủ, tự do hơn, lại được… có đôi có cặp. Mình còn nhỏ nên không dám ho he mấy cái vụ yêu đương vì đã được “răn đe” từ trước: “Con còn nhỏ, lo học nghe chưa”. Đúng là phải lo học nhưng… vừa yêu vừa học như tụi bạn mình cũng có sao đâu. Quan trọng là yêu nhưng vẫn học tốt. Vậy mà học đến cấp III vẫn chỉ dám len lén nhìn vì sợ… ảnh hưởng học tập.
Nếu thật sự có một cỗ máy thời gian để quay lại tuổi thơ thì hạnh phúc biết mấy. Mình sẽ lại được tung tăng trên cánh đồng mùa gặt, với đường thôn dài hun hút, với những hàng dâm bụt... Lại được chơi trò bắn bi, tắm sông, chơi ô ăn quan… Nhưng điều đó mãi mãi chỉ là tưởng tượng, mơ ước mà thôi.
Vì vậy, mình quyết định tự kiến tạo tuổi thơ cho riêng mình, tự làm mình trở thành con nít. Khi nào thấy buồn lại quay về bên mẹ nhõng nhẽo. Khi nào thấy mệt mỏi lại tự cho phép mình tự do trong một quán nhỏ yên bình, để được tĩnh lặng và vô lo.
Hóa ra không quá phức tạp khi mình muốn trở lại là con nít. Chỉ cần mình bỏ cái tôi mình là người lớn, chỉ cần mình quay về bên mẹ… là sẽ thấy mình thơ dại, vô ưu.
__Sưu tầm__:byebye:
Con nít ưa giận, nhõng nhẽo, khóc nhè, khoái quà và thích được dỗ dành. Tất cả “tật xấu” của con nít chỉ vì muốn ai đó nói nhẹ vào tai: “Vậy chứ hắn ngoan lắm, giỏi lắm!". Vậy là sẽ cười tươi rói như chưa có chuyện gì. Có lúc thấy con nít cũng hay hay!
Mình đã qua rồi cái tuổi con nít nên thấy yêu con nít đến lạ, yêu cả tính cách con nít, dễ thương của một ai đó. Con nít hay sụ mặt và hay cười, còn người lớn thì ưa suy nghĩ, trầm tư.
Hôm qua có người bảo mình trầm tư. Ừ thì có tâm sự và muốn làm con nít.
Hôm qua, trước khi ngủ mình cũng ngồi một lúc như mọi đêm, nhưng sao thấy... cô đơn một chút, trống trải một chút. Chắc tại hôm qua Sài Gòn hơi lạnh. Lạnh, đắp mền, thế mà vẫn nghe cái lạnh len lỏi. Hình như trời lạnh con người cảm thấy lẻ loi hơn, yếu đuối hơn, nhất là về đêm. Nhưng đó cũng là thời khắc mình thật thà nhất, mình là mình nhất…
Lại nghĩ về người lớn, như mình bây giờ, tạm xem là vậy vì ít ra mình cũng lớn hơn so với tuổi 18, 20. Người lớn thì thế nào? Người lớn biết yêu, biết nhớ, biết buồn khi chia tay người yêu.
Người lớn phải lao vào giải bài toán cơm, áo, làm giàu, thăng tiến… Những thứ này nhiều khi “hành hạ” con người ghê gớm, làm cho nhiều người lớn chỉ muốn “xin một vé đi tuổi thơ”.
Và lại ước mình là... con nít để chẳng phải suy nghĩ nhiều như bây giờ. Con nít sao thích thế không biết! Như đứa cháu con anh bạn: đi học về, ăn, ngủ vô lo. Vậy đó mà có lúc mình từng ước ngược lại. Đó là hồi cấp III cứ thấy người ta lớn mà thích: làm cái gì cũng tự chủ, tự do hơn, lại được… có đôi có cặp. Mình còn nhỏ nên không dám ho he mấy cái vụ yêu đương vì đã được “răn đe” từ trước: “Con còn nhỏ, lo học nghe chưa”. Đúng là phải lo học nhưng… vừa yêu vừa học như tụi bạn mình cũng có sao đâu. Quan trọng là yêu nhưng vẫn học tốt. Vậy mà học đến cấp III vẫn chỉ dám len lén nhìn vì sợ… ảnh hưởng học tập.
Nếu thật sự có một cỗ máy thời gian để quay lại tuổi thơ thì hạnh phúc biết mấy. Mình sẽ lại được tung tăng trên cánh đồng mùa gặt, với đường thôn dài hun hút, với những hàng dâm bụt... Lại được chơi trò bắn bi, tắm sông, chơi ô ăn quan… Nhưng điều đó mãi mãi chỉ là tưởng tượng, mơ ước mà thôi.
Vì vậy, mình quyết định tự kiến tạo tuổi thơ cho riêng mình, tự làm mình trở thành con nít. Khi nào thấy buồn lại quay về bên mẹ nhõng nhẽo. Khi nào thấy mệt mỏi lại tự cho phép mình tự do trong một quán nhỏ yên bình, để được tĩnh lặng và vô lo.
Hóa ra không quá phức tạp khi mình muốn trở lại là con nít. Chỉ cần mình bỏ cái tôi mình là người lớn, chỉ cần mình quay về bên mẹ… là sẽ thấy mình thơ dại, vô ưu.
__Sưu tầm__:byebye: