• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Đội bạn

shinichinuvuong

New member
Xu
0
Đôi bạn

Lan và Linh chơi với nhau từ hồi còn nhở xíu. Mà chằng hiểu vì sao hai đứa có thể trở thành bạn thân khi lúc nào một người cùng lanh lợi còn Linh - một đứa gầy gầy và trông xanh xao lù lù, ít nói và hầu như chẳng có đứa bạn nào ngoài Lan. Nhà Linh giàu lắm, ba giám đốc, mẹ làm chủ cả một tiệm vải lớn nhưng có điều là ba mẹ Linh do làm việc nhiều đến mức chẳng có thời gian chú ý đến Linh. Mọi việc đều có chị gíup việc. Cơm chị nấu, áo quần chị giặc,...Nói chung là ngôi nhà to như thế chỉ có hai người mà thôi. Cuộc sống đơn điệu như thế đã biến Linh thành một cô bé già dặn lúc nào chẳng hay. Còn ba mẹ của Lan là những công nhận viên chức bình thường nhưng lúc nào cũng tràng ngập tiếng cười. Lan nhìn Linh rồi nói:
- Sao tao thấy mày cứ như bà già vậy? Mày phải sống vui vẻ chứ! Mục tiêu năm nay của tao là "cải tạo" con người mày đó!
Linh khẽ cười, một nụ cười thật nhẹ và hiền như búp bê. Nó đã nghe đứa bạn ca cẩm điều này suốt bao năm rồi mà vẫn chưa thực hiện được. Linh chợt nói vu vơ:
-Sao tao thấy cuộc đời nhàm chán quá! Ước gì mà tao đừng sinh ra hay biến mất khỏi thế gian này, đề không bận tâm những điều phiền muộn....
Lan nghe Linh nói mà giật mình, vội nói:
-Mày đừng có điên, chớ nên có những suy nghĩ dại dột ấy trong đầu. Tao biết mày buồn chán gia đình, trường lớp và rất nhiều điều! Nhưng mà cuộc đời vẫn còn nhiều thứ mà mày chưa tiềm hiểu hết, tại mày chưa khám phá hết! Mày đừng có điều gì dại dột là tao giận mày hoài hoài luôn đó!
Nghe bạn nhỏ Lan hunhf hồn qua chừng, mà Linh chợt cười:
-Tao đùa thôi mà! Tao mà chết mày trách tao thì tao đâu có vui!
Lan thở nhẹ:
-Mày biết thế là tốt! Vạy mà tao cứ tưởng....
Cả hai cùng cười. Linh nhìn mấy đám mây trằng xốp đủ thứ hình thù kì dị trên bầu trời xanh thẳm, im lặng và không nói câu gì cả. Lan định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Lan biết Linh đang suy nghĩ. Lan không muốn phá ngang dòng suy nghĩ của bạn mình. Lan cũng nhìn lên bầu trời với Linh xem ở trên đó có gì mà mỗi khi rảnh Linh thường nhìn lên. Chẳng có gì ngoài mấy đám mây vô hình dạng. Linh nói với Lan:
-Mây đẹp thật! Tao yêu mây lắm! Ước gì tao có thể ngồi trên mây nhỉ...
Lan không nói chỉ nhìn bạn: Quả là một con người của Lan lúc nào cũng kì lạ. Quen nhau từ hồi bé tời giờ Lan cũng chỉ biết Linh thích ngắm mây và sao, và lại yêu nhất màu tím rất khẻ của hao bằng lăng - một màu tím nhẹ nhàng như tâm hồm của Linh vậy. Tuy là bạn thân nhất của Linh nhưng đôi khi Lan cũng còn nhiều điều chưa rõ về, đặc biết chả có cách nói chuyện rất đặc biệt mà chỉ ở Linh mới có.
Linh nhìn mấy cây hoa bằng lăng hiếm hoi của trường rồi bảo với Lan:
-Hoa bằng lăng nỏ nhanh rồi cũng rụng nhanh lăm! Chỉ vài trần mưa nữa thôi.. cuộc đời ai cũng vậy mày ạ!
Lan nheo mắt nhó mấy cây hoa bằng lăng rôi lại nhìn đứa bạn, suy nghĩ về những gì Linh nói vừa nói.
Chủ nhật, Linh rủ đứa bạn thân về nhà ngoại chơi. Nói thì như vậy chứ ngoại của Linh đã mất từ hồi nó lên lớp sáu. Linh yêu bà mình lăm. Bởi vì chỉ có bà là người hiểu nó nhất, bù đấp cho Linh sụ thiết thốn tình cảm từ cha mẹ. Linh vẫn thường tâm sự với bà mỗi khi buồn. Vậy mà bà lại ra đi sớm quá! Nhớ hôm tang lễ của bà, Linh khóc suốt hơn một ngày. Và mỗi lần nhắc tới bà thì chẳng ai có thể dỗ Linh được. Bà đã tập thoái quen ngấm mây sao cho Linh từ hồi bé. Bà chỉ Linh, kia là sao bố, kia là sao mẹ, sao ấy là sao nà, sao sáng nhất ở giừa là Linh! Mẹ bảo bà đã về thiên đường rồi. Ở đó rất vui. Linh rủ bạn ra cánh đồng cạnh nhà - nơi chứa đựng biết bao kỉ niệm giữa bà và Linh đề ngắm sao. Lan bảo:
-Bầu trời ở quên ngoại mày đẹp quá!
-Ừ!
Linh nhìn lên bầu trời rồi lẵm nhẵm đếm;" một, hai, ba..."
-Mày đếm sao à? - Lan hỏi.
-Ừ! Tao đã đếm không biết bao nhiêu con lần nhưng chẳng bao giờ ra con số chính xác cả. Bởi vì tao chỉ ở đây có một ngày thôi, nên mỗi lần về lại đếm lại từ đầu.
Trên trời, một ngôi sao rơi xuống, cả hai vội chấp tay lại cầu nguyện. Lan hỏi:
-Mày ước gì vậy?
-Thôi tao không nói đâu! để xem, khi nào nó thành hiện thực thì tao cho mày biết!
-Ừ! Tao cũng vậy!
Cuộc đời không có gì như ý muốn của mình cả. Có những chuyện dù ta không muốn nhưng nó vẫn sảy ra.
(còn tiếp chưa viết xong ^^" mong mọi người thông cảm)
 
Có những chuyện dù ta không muốn nhưng nó vẫn xảy ra. Trong một lần Linh lên thành phố để khám tổng quát sức khỏe. Một kếtquả mà không ai có thể ngờ tới: Linh đã mắc chứng bệnh ung thư máu. Và Linh phải ngừng việc học để vào bệnh viện điều trị. Hóa ra xự xanh xao gấy yếu của Linh là do chứng bệnh này. Một căn bệnh chỉ cầm cự nhờ tiền. Lan trong phòng thăm bạn. Linh đang nằm trên giường, mặc bộ đồ màu trắng, khuôn mặc hốc hác và xanh xao. Lan nhìn bạn mà chẳng nói được lời nào. Lan ngẹn ngào và khóc. Linh nắm tay bạn, một cái nắm tay rất yếu. Rồi Lan không khóc nữa và nói với Linh:
-Mày không được chết nha Linh! Nếu mày chết là tao giận mày luôn đó! Mày phải sống bằng mọi giá, hiểu không? Mày còn có tao. Ba mẹ mày dù bạn mấy cũng bỏ công ăn việc làm ở bên mày...
Linh cười buồn, vẫn là nụ cười của Linh nhưng bây giờ trông càng buồn thảm. Linh bảo:
-Tất cả đã quá muộn rồi! Khi tao nhận thấy cuộc sống này vẫn còn nhiều thứ để mình sống thì tao chẳng còn sống được bao lâu nữa. Tao thật ngu ngốc phải không Lan? Tao đã không sớm nhận ra điều mà mày nói nói tao bao lần. Tao ngu ngốc ước gì mình có thể biến mất khỏi thế gian.
Linh khóc. Những giọt nước mắt đau đớn và ân hận muộn màng. Lan bảo:
-Mày đừng nói vậy! Mày phải cố sống để trở thành con người mới chứ. Tao tin mày sẽ vượt qua khỏi được nổi đau nay mà.
Rồi Lan xin phép gia đình về quê. Nhưng khi buồn Linh vẫn giữ thói quen đếm sao và ngắm mây của mình. Sao ở đâu không đẹp như ở quê ngoại Linh, bởi những đèn sáng lóa của đô thị.
"Mai là chủ nhật rồi, ước gì mình có thể về quê ngoại nhỉ" - Linh thầm nghĩ.
Cuộc sống Linh bình thường vốn đã bình lặng giờ lại càng bình lặng hơn. Nhưng Linh cảm thấy hạnh phúc khi có mẹ đút cơm cho ăn, có cha lo cho từng giấc ngủ. Linh thích gì là y rằng có cái đó. Linh thằm mong có thể giữ mãi những giây phút như thế này. Mẹ Linh nhìn đứa con gái ốm yếu duy nhất của mình và nói:
-Mẹ thật có lỗi với con quá! Giá như mẹ quan tâm tới con nhiều hơn thì con cũng không dến nỗi như thế này! Từ nay mẹ dành trọn đời thời gian cho con!
Linh dựa vào lòng mẹ. Ôi cảm giác của Linh lúc ấy vô cùng sung sướng. Bởi lẽ, tự nay Linh không còn cô đơn nữa. Đối với Linh không lúc nào hạnh phúc hơn lúc này cả.
Đó là nguồn động viên lớn nhất để giúp Linh vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. Những khi bị rút tủy sống, Linh đau đớn lắm, Linh nhớ tới bạn bè, nhớ tới ba mẹ mà ráng vượt qua nỗi đau đó. Tiền bạc bỏ ra cho Linh nhiều không kể xiết. Nhưng nó không thể trị khỏi được mà chỉ cầm cự kéo dài sự sống mà thôi. Linh bắt đầu nhận thấy tình trạng sức khỏe của mình ngày càng tệ hơn. Hơn bao giờ Linh mong muốn mình sẽ được sống.
Bác sĩ lắc đầu sau nhiều tháng điều trị, nhìn Linh bây giờ không ai có thể nhận ra bởi sắc mặt vô cùng tiều tụy. Và cái gì tới nó sẽ tới, Linh đã ra đi. Một cái chết đau đớn. Mẹ Linh khóc không biết bao nhiêu là nước mắt bới đứa con duy nhất của họ đã ra đi vĩnh viển. Lan hay tin vội chạy tới ngay. Xác của Linh trên giường ấy, vẫn khuôn mặt buồn não nề ấy nhưng chỉ có điều không còn nụ cười buồn rất riêng của Linh nữa, không còn cách nói kì lạ mà ít khi Lan hiểu nổi nữa. Lan bàng hoàng và lặng người, không nói được câu gì, từ từ lại gần bạn mình.
-Mày giả vờ tao hả Linh? Tao không tin đâu! Tỉnh dậy đi mà nhìn tao đây nè! Linh! ...Linh!
Và nước mắt đã tuôn ra trên đôi má của Lan. Lan vẫn thường bảo Linh không được mềm yếu, dù buồn mà giờ phải vui vẻ. Nhưng có lẻ, giờ đây Lan không thể nào kiềm được lòng mình nữa. Có lẻ, những giọt nước mắt kia đẽ làm vơi đi phần nào nổi đau mất bạn của Lan chăng?
-Hu...hu...sao mày bỏ tao đi vậy? Rồi mai mốt ai cùng tao ngắm trăng trên trời, ai cùng tao tâm sự vui buồn nữa? Mày hứa với tao là sẽ ráng sống mà! tại sao mày lại không giữ lời hứa?
Mẹ Linh lúc hấp hối, Linh đã khóc và bảo:
"Con không muốn chết! Con còn có gia đình, bạn bè, thầy cô,..." Rồi mẹ Linh khóc, một người đàn ông cứng cỏi như ba Linh cũng không cầm được vài giọt nước mắt. Những tiếng khóc xé gan, xé ruột, xé nát con tim. Vậy là Lan cũng chẳng còn dịp để nói ra điều mà hai đứa đã ước ngắm sao lần ấy...
Lễ tang của Linh tổ chức đơn sơ bởi vì Linh còn quá nhỏ. Cha mẹ Linh lúc nào cũng thơ thẩn, chẳng nói được câu gì. Mẹ Linh thì khóc suốt.
Chủ nhật, chẳng còn Linh để cùng về quê chơi nữa. Lan đi vào trường, nơi mà hai đứa thường ngồi tâm sự vào giờ ra chơi. Mấy chùm hoa bằng lăng mới nở mấy hôm đã rụng cả sau vài trận mưa. Ừ, thôi, có gì là vĩnh cữu đâu? Lan buồn rồi ngày tháng cũng làm nguôi ngoai.
Mấy hôm sau nữa, Lan chợt thấy mấy nụ hoa bé xíu của hoa bằng lăng. Lòng chợt nghĩ;"Giá mà con người cũng như thế thì hay biết mấy!"
Lan cảm thấy tiếc cho Linh, đến khi Linh có được niềm hạnh phúc đơn sơ thì lại không còn sống được nữa, cũng giống như hoa bằng lăng vậy, chưa nỏ được bao lâu đã tàn. Chỉ có điều hoa rụng rồi lại mọc hoa khác nhưng con người một khi đã trở về với đất là vĩnh viễn.
Lan nhìn lên không trung, nơi có nhũng đma mấy kì dị, chẳng biết tự bao giờ Lan tập cho mình một thoái quên giống như Linh. Lan thầm nghĩ:" Có lẽ, giờ nay Linh đã thức hiện được ước mơ ngồi lên mây của mình rồi nhỉ?!". Đâu đó trong đám mây, ẩn hiện một nụ cười rất riêng của Linh.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top