Nuôi con mới biết lòng cha mẹ

small star

Moderator
Xu
94
Lần thứ hai con đi viện vì bị viêm ruột, đi ngoài và sốt cao. Mỗi lần như thế con khóc lặng người, nước mắt giàn giụa, mở trừng trừng nhìn mẹ. Mẹ sẽ mãi không quên được lúc đó...

Từ khi có con, càng yêu con bao nhiêu mẹ càng thấy câu thành ngữ kia đúng bấy nhiêu. Tất cả mọi thứ mẹ làm đều vì con, cho con.

Có đôi lúc mẹ chợt thấy nuối tiếc thời son rỗi. Mẹ được tự do đi tiệc tùng với các bạn ở cơ quan. Mẹ được rong ruổi với bố con trên các đường phố, trong các quán bar. Mẹ được xúng xính trong các bộ quần áo đẹp mỗi tối…

Rồi mẹ lại vội nghĩ, sao mình ích kỉ thế. Mẹ có con mẹ đã được rất nhiều thứ rồi.

“Mẹ ơi, bông hoa kia

Là của ai hở mẹ?

Cái màu xanh trên cửa

Kia nữa là của ai?



Con ôm mẹ con hôn:

- Của con sao nhiều thế?

- Ù của con nhiều quá

Nhưng mẹ lại nhiều hơn

Vì tất cả của con

Mà con là của mẹ”

(Mẹ và con - Xuân Quỳnh)

Mẹ thấy mình già đi, đứng đắn hơn vì mẹ đã được gọi là “Mẹ” cơ mà. Từ khi 10 tháng con đã biết gọi “Mẹ” khi khóc, khi mẹ đi làm về. Mỗi lần như thế dù mẹ đang làm gì cũng phải chạy lại ôm ấp, vỗ về con. Những lúc như thế mẹ thấy con thật bé nhỏ và mẹ càng phải bao bọc, chở che con nhiều hơn, ở bên con nhiều hơn.

So với các em bé khác, con hư hơn vì lười ăn và hay quấy khóc, ốm trong suốt 3 tháng đầu. Có những lúc con hư mẹ cứ tự hỏi sao mình lại khổ thế. Và mẹ còn nhớ rõ như in hai lần con đi viện.

Lần đầu con bị viêm phổi khi có 10 ngày. Mẹ còn vừa sinh xong còn yếu, chăm sóc con phải nhờ cả vào tay người nhà. Những đêm con khóc, con ăn rồi trớ ộc ra hết. Mẹ xót con, mồ hôi đổ như tắm, lã chả từng giọt rơi xuống. Những người trong phòng cứ nhìn mà thương cho mẹ con mình. Mẹ thì thương con, thương mình. Rồi lại hận số mình nuôi con vất vả.

Lần thứ hai con đi viện vì bị viêm ruột, đi ngoài và sốt cao. Mỗi lần như thế con khóc lặng người, nước mắt giàn giụa, mở trừng trừng nhìn mẹ. Mẹ sẽ mãi không quên được lúc đó. Mẹ không biết làm gì cho con bớt đau. Mẹ không cầm được nước mắt. Mẹ không dám bế con, không dám nhìn vào ánh mắt đỏ hoe nhìn mẹ như muốn cầu cứu.

Những lần con nằm viện, mẹ đau đớn khi nhìn bàn tay, bàn chân nhỏ xíu của con bị nhiều mũi tiêm đâm vào. Mỗi lần y tá lấy ven, lòng mẹ se lại, mẹ ôm con, gọi con cho con bớt đau. Con lại khóc như xé vải.

Rồi mọi thứ cũng qua đi. Mẹ cứ nghĩ rằng ở trên đời này còn có biết bao bà mẹ can đảm cùng con vượt qua bệnh tật nguy hiểm. Và mẹ tự tin chăm sóc con hơn.

Mẹ hạnh phúc khi được chứng kiến con lớn khôn từng ngày. Mẹ dậy con từng chút từng chút một. Dậy con lắc đầu, gật đầu, dậy con hoan hô… Những lúc con làm được, cả nhà cười ròn rã. Con rất yêu mẹ. Mỗi lần mẹ đi làm về, mẹ chưa kịp thay quần áo con đã khóc đòi theo mẹ. Dù con đang chơi gì thoáng thấy bóng mẹ con cũng ngó nghiêng tìm quanh. Lúc nào mẹ cũng cảm thấy thiếu thời gian dành cho con. Lúc nào cũng gấp gáp. Vội vã đi làm về. Vội vã mua cho con đồ chơi, đồ ăn. Vội vã và vội vã.

Đối với mẹ cuộc sống thật diệu kì và điều diệu kì nhất đối với mẹ là con!

Phạm Vân
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top