Quân thấy nó và Vân đi dạo trong rừng cây sakê y như phim Trái Tim Mùa Thu!!! Ngàn lần không thể tin được, “cô nàng bóng rổ” (Quân đặt nick này cho Vân kể từ lúc con bé chỉ đọc Slamdunk mà ném ba phát trúng rổ cả ba!!!) mặc váy màu hồng, đi giày búp bê - thứ mà Vân vẫn bĩu môi “Sến!” khi Quân khen đẹp. Hay là đang mơ? Tự tát vào mặt mình, nó thấy đau! Nghĩa là thật?... Quân chưa kịp nắm tay Vân thì tự nhiên, mọi thứ tối đen...
- Ai tắt đèn thế? – Quân gào lên, tức tối. ít ra cũng phải để nó nắm tay cô gái trong mơ của nó rồi hãy cúp điện chứ?
Quân choàng tỉnh, và nó nhận ra mình đang ở trong một hoàn cảnh vô cùng “đặc biệt”: Nằm giữa sân tập bóng!
- Giãn ra! Giãn cho thoáng khí nào! – Giọng con gái lanh lảnh. Là Vân.
- Ông tỉnh rồi hả? Hết choáng chưa? Mấy đây? – Vân giơ hai ngón tay hình chữ V, như một bác sĩ… tâm thần!
- Rõ hâm! Hai chứ mấy! – Lồm cồm bò dậy, Quân hắng giọng cố chứng tỏ mình hoàn toàn tỉnh táo trước một cơ số các cặp mắt đang chằm chằm nhìn nó.
- Sai rồi! Năm La Mã chứ! – Vân phá lên cười. Nhận ra câu chuyện “giật gân” “có người ném bóng bị bật vào mặt” đã kết thúc “có hậu” với màn tỉnh dậy và hoàn toàn bình thường của nhân vật chính, đám đông dần giãn ra và trở lại vị trí cũ của mình.
- Tôi đã bảo là có ngày bóng sẽ quay lại tìm ông mà! – Vân càu nhàu trên đường vào phòng y tế.
- Chúng mày đang đóng quảng cáo Hazeline đấy hả? Mà lúc bất tỉnh nhân sự, mày mơ thấy cái gì mà cười ngu ngơ thế hả? Chắc là “bà già” Vân chứ gì? – Minh từ đâu chạy ra hóng được toàn bộ đoạn hội thoại, lập tức xỏ xiên.
Nhìn kiểu cái thằng này cười ruồi, Quân chỉ muốn đấm cho nó một phát. Nhưng trước khi làm điều đó, còn một việc “đáng giá” hơn nhiều: Tự nguyện để một-người-nào-đó dìu vào phòng y tế và tận tay chăm sóc!
- Thế nào rồi hả mày?
- Mày bị ấm đầu hả? Tự dưng hỏi một câu vô nghĩa! – Quân hừ giọng.
- Phải! Tao đang nóng hết cả đầu thay cho mày đây! Theo nguồn tin mới nhận được thì hôm qua Vân nhà mình đứng buôn với thằng lớp phó A2 năm phút!
Minh biến mất an toàn trong cả tiết Sử và mang về cho Quân một cái tin động trời làm thằng này hiện nguyên hình là một con cà cuống!
- Cái gì thế? – Quân rú lên khe khẽ khi Minh kể “thằng này đưa cho Vân một-cái-gì-đó” .
- Cụ thể là một cái phong bì!
- Phong bì gì chứ?
- Còn gì khác ngoài thư làm quen! – Minh nhún vai.
Tất nhiên, với những thằng bạn thân bình thường khác, Quân sẽ rất vui mừng khi cô bạn thân có ai đó “để ý”. Nhưng nó lại không nằm trong cái tập hợp ấy. Ngay từ khi hình ảnh mái tóc hơi quăn tự nhiên bay trong gió nhẹ như một đám mây rơi vào mắt Quân, nó đã biết mình thích Vân. ấy thế nhưng vì cái tính nhát cáy “hổng dám nói” nên mối quan hệ trong mơ giữa nó với Vân đã chệch sang một cái định nghĩa khác vô cùng giản đơn: Bạn thân!
- Lại vẽ! – Quân xuất hiện đầy bất ngờ ở sân thượng khu tập thể. Vân vẫn đang cắm cúi vẽ. Con bé thường biến thành một người khác khi ngồi vẽ tranh. Trầm tính với khuôn mặt như đang… mơ. Nó vẫn thường ngắm nghía lại những bức tranh treo tứ tung trong phòng ốc lộn xộn và lải nhải: “Tranh ai vẽ mà đẹp thế nhỉ? Có lẽ tôi vẽ trong trạng thái mộng du ông ạ! Vì tôi chả nhớ gì hết!”. Nhìn khuôn mặt ngốc xít của Vân lúc ấy, Quân không thể không bật cười…
- ơ! – Vân ngơ ngác - Đến bao giờ thế? Chạy xuống nhà lấy hộ tôi hộp màu nước!
Trong tất cả những lần vẽ tranh, Quân luôn là “đầu sai”. Thoảng, Vân còn đề nghị Quân làm người… bê lọ tĩnh vật làm thằng bé chịu khổ một cách sung sướng. Nhưng lần này, Quân không xuất hiện để làm tình nguyện viên. Theo nguồn tin tình báo mà thằng Minh khai thác từ bọn con gái A2 thì lần gặp mặt thứ hai, tên lớp phó và Vân đã đi đâu đó cả buổi chiều! Thằng Minh đã ấn vào tay Quân hai tấm vé phim Hàn để gọi là khúc dạo đầu cho cái gọi là “lời tỉnh tò ngọt ngào”. Thằng Minh còn cảnh báo thêm một câu làm Quân phát hoảng: “Mày không nhanh lên thì mày sẽ bị thằng lớp phó A2 cho knock out đấy!”…
- Này! Đi xem phim không? Tôi vừa chùa được của thằng Minh xong! Nó chưa có “xyz” nào cả mà lại được khuyến mại một vé đôi đi xem phim tối thứ bảy mới “đau sờ cau” chứ! – Quân hớn hở... nói dối mà không hề vấp.
- Tôi bận vẽ rồi! – Vân nhăn nhó. Khác hẳn con bé vẫn nhảy cẫng lên khi được rủ đi xem phim.
- Lại vẽ vời! Bận sao hôm qua tôi thấy bà hẹn hò với lớp phó? – Quân gào lên vô cớ. Đây không phải là lần đầu Vân từ chối đi chơi. Thậm chí, buổi kỉ niệm ba năm thành lập bộ ba “ông bà già” Quân- Vân- Minh gần đây, nó cũng đến muộn 1 tiếng vì lí do rất “chính đáng”: Vẽ!
- Tôi đi đâu liên quan gì đến ông? Với lại hôm qua tôi đi xin học vẽ cơ mà! – Vân hét lên.
- Với bà thì chỉ có vẽ thôi! Tôi không là que tăm nào cả, đúng không?
- Đúng! – Vân hét lên trước khi Quân lao xuống cầu thang…
Cãi nhau với thằng bạn làm bài tập bố cục màu của Vân bị bỏ dở. Quân cũng không sung sướng gì hơn. Mới ba mươi phút trước, nó đã phải tốn cả chai nước… bọt mới năn nỉ ỉ ôi để thằng bạn thân chịu xếp hàng mua vé hộ trong khi nó ở nhà tập dượt kịch bản…
Và khi thằng bạn tốt bụng mang mã số “quân sư tình nguyện” gọi điện đến hỏi thăm tình hình thì nó “phủ đầu” luôn!
- Chỉ tại mày!
- Tại tao là sao?
Quân mất đúng một phút để tường thuật lại trận cãi nhau vô cớ và ngắn nhất trong lịch sử ba năm chơi với nhau.
- Tại mày nhát quá thôi! Mày thích Vân thì cứ nói đại một câu cho nó biết có phải là xong rồi không! – Minh làu bàu.
- Nhưng…
- Trước khi tiếp tục lần thứ một trăm khi tao nhắc đến vấn đề này, mày làm ơn hiện thực hoá cái giấc mơ rắc rối của mày đi!
Quân im bặt. Nó và Minh thừa biết, cái giấc mơ ấy chính là cưa đổ cô bạn mà nó đã “ươm” từ rất lâu. Có điều, hàng tá lí do nó tự tưởng tượng ra đã ngăn cản không cho “cây lớn” .
- Phải! Tại tao nhát quá, được chưa! – Quân dài giọng – Nhưng nếu mày hiểu rằng tao nói ra điều đó thì có tới 50% tình bạn của tao và Vân sẽ đi tong!
- Và tao khẳng định với mày, nó đủ thông minh để biết phải làm gì trong trường hợp nó từ chối mày! Bọn mày chỉ cần “forget it” và là bạn như cũ là được mà!
- Biết đâu đấy! Nhỡ nó lại không thèm nhìn mặt tao nữa thì sao?
- Đi đứng trước gương và tự vấn với cái đầu đầy bê tông của mày! – Minh đành chào thua thằng bạn gàn dở. - Nhưng đi làm lành ngay đi! Nếu không Vân sẽ bibi mày trước khi mày kịp tỉnh tò với nó đấy!
Quân biết, những điều thằng bạn nói hoàn toàn đúng. Nhưng nó sợ… Hừ, nỗi sợ hãi thật đáng ghét. Nhưng dù có ghét hay không thì nó cũng đang sở hữu một nỗi sợ hãi ghê gớm!
Sweet Day. Bọn con gái chu mỏ thổi Bigbabol. Mùi chanh cola dìu dịu. Bọn con trai thuộc nhóm “đồng bào xa tổ quốc” đang tranh nhau những viên Starburst nhỏ xíu đủ màu. Quân chạy ào vào lớp, dừng lại ở bàn Vân. Ngẩng lên thấy cậu bạn, con bé ấn vào tay Quân một lũ kẹo đủ mọi thể loại, quảng cáo:
- Tặng ông đấy! Sướng nhá, toàn kẹo ông thích. Tẹo nữa nhớ chia cho thằng Minh với!
- Tôi… tôi! Tớ hẹn với cậu ngày hôm nay được chứ?
- ông bị lắp bắp ngắn hạn hả? – Vân vẫn mải mê với những chiếc kẹo mút nhiều vị. Rồi trong một phần delta giây rất nhỏ, nó dừng lại, như bị lây chứng lắp bắp tức thì của Quân:
- Khoan đã! Ông nói với ai thế? Không phải là tôi đấy chứ?
- Tớ hẹn cậu ngày hôm nay được chứ? – Quân lặp lại, rất to, rõ ràng.
Câu nói này đã lọt toàn phần vào tai toàn bộ khán thính giả đang hiện diện trong lớp: Mấy cái bong bóng kẹo cao su bọn con gái đang thổi dở đồng loạt nổ lộp bộp. Bọn con trai quên cả cuộc tranh kẹo đang tới hồi gay cấn. Mất một giây để kịp hiểu những thứ trôi với vận tốc 2400 hình trên giây, Vân ngập ngừng gật đầu. “Hội đồng buôn” nhao lên như điền chủ được mùa dưa…
Giữa đường đến rạp chiếu phim, Vân đề nghị thay đổi: Tặng Minh đôi vé xem phim (còn đi với ai hay một mình thì tuỳ nó!) Còn Vân và Quân thì đổi sang đề tài đi… đập gián – trò game ưa thích của cả hai. Sau một hồi nhảy múa, đập gián, chui vào bụng cá làm vài vòng Đại Dương trên tầng năm Vincom, hai đứa mò lên Hàm Cá Mập ăn kem. Kim nhiệt kế chỉ con số xấp xỉ 10độ C!!!
- Có thể tôi sẽ đi! – Giọng Vân nhẹ tênh không hề vấp.
- Về quê vẽ tranh hả? Tôi sẽ đi cùng bà. Chủ Nhật này nhé! – Không để ý tới sự thay đổi trên nét mặt cô bạn, Quân vẫn còn ngất ngây con gà tây vì phi vụ hẹn hò thành công.
- Không phải là về quê! Tôi sẽ đi du học! Một chuyến đi Pháp học ngành hội hoạ! 2 tuần nữa sẽ bay… Vân hít một hơi dài. Nó đang cố giữ cho giọng mình nhẹ tênh bằng cách… đọc rap!
- Khoan… khoan đã! – Quân ngạc nhiên như bị thả cho rơi tự do từ trên tầng mây thứ chín xuống – Bà bị mộng du hả?
- Đó là sự thật! Tôi sẽ đi du học…
- Sao bà không cho tôi biết sớm hơn? Tất cả những điều kì quái dạo gần đây là vì lí do này hả? – Quân nuốt nước bọt, cố tìm lại khả năng biết nói một câu trọn vẹn-dễ hiểu của mình.
- Tôi cũng chỉ mới biết cách đây mấy ngày thôi! Tôi xin lỗi nhé!
- Đừng cãi, cũng đừng xin lỗi. Tôi không tha lỗi cho bà đâu! Thời kì bận rộn vừa rồi là bà lao vào học để lấy học bổng, đúng không? Vậy mà, tôi, đứa bạn thân nhất chẳng hề biết gì! Bà quá đáng thật đấy! – Quân càu nhàu.
Nó còn biết nói gì ngoài việc trách cứ cô bạn? Có mơ, nó cũng không ngờ được tới sự việc bất ngờ này! Làm gì đây? Ngăn cản? Thuyết phục cô bạn ở lại, đừng đi vội? Sẽ trì hoãn được bao lâu chứ? Đã là sự thật thì chẳng thể trì hoãn được! Quân chợt nhận ra điều này và nó quyết định dừng lại mớ hỗn độn đang lùng bùng trong đầu nó để cho Vân biết một sự thật…
- Vân này! – “Khoan đã! Nếu nói ra lúc này, câu chuyện chỉ thêm rắc rối. Sẽ giải quyết được vấn đề gì chứ? Chỉ càng khó xử cho cả hai mà thôi …” một tiếng nói khác vang lên với nó.
- Chuyện gì thế?
- Tôi nghĩ... tôi nghĩ là bây giờ chúng ta nên đi về và cho Minh biết cái tin này! Bà có tin là nó sẽ hét thủng ống nghe điện thoại không?
- Và ngã từ trên giường xuống, máu không lên não trong vài giây! – Vân cười nhẹ khi nhận ra dấu hiệu “mọi chuyện đã ở nấc cân bằng” từ thằng bạn…
Ba mươi phút nữa máy bay cất cánh. Quân chăm chú nhìn theo một trong những cái chấm nhỏ xíu đang di chuyển ra sân bay. Mái tóc trong gió càng xoăn tợn, bồng bềnh như một đám mây! Chợt, Vân quay lại, hét lên câu gì đó. Trong thoáng chốc, cô bạn đặt tay lên môi rồi vẫy vẫy cánh tay về phía Quân…
- Mày đã nói với Vân chưa? – Minh bỏ đi từ nãy để tạo khoảng “riêng tư” cho hai người giờ mới xuất hiện.
- Chưa! Mà nói cái gì cơ? – Quân cười một kiểu man man không chịu được!
- Sốt ruột! Bao giờ thì mày mới chịu “phun” ra cái câu dễ ẹt ấy hả?
- Còn trăng sao gì nữa. Để sau đi. Bây giờ thời gian dùng làm việc khác.
- Việc khác gì cơ? – Mặt Minh thần ra, ngốc tệ!
- Thế mày nghĩ còn gì ngoài việc hiện thực hoá ước mơ!
- Ước mơ bay sang đấy với người mày mơ á? Sến quá! – Minh lè lưỡi.
- Đấy chỉ là một trong hệ thống ước mơ của tao thôi! Hệ thống ấy bao gồm…
- Thôi thôi, cho tao xin hai chữ “bình yên”! – Thằng bạn lại bắt đầu lải nhải về những hi sinh cao cả của nó cho hai người bạn đến với nhau (ặc!) bây giờ hoá ra công cốc…
Quân không đáp. Nó mải nhìn theo bóng chiếc máy bay nhỏ dần, nhỏ dần trên nền trời xanh nhạt. Hai đứa vẫn chưa nói với nhau điều gì, không quà chia tay, không thiệp, thư, không một lời hứa hẹn. Chỉ có một nụ hôn gió gửi lại cho nó. Nhưng Quân tin- đã và vẫn luôn luôn có một điều đặc biệt giữa hai đứa nó. Để nỗi sợ hãi mất một tình bạn của nó là có lý. Cả sự chờ đợi và tin tưởng đến một ngày nói “câu dễ ẹc” với cô bạn cũng có lý nốt. “Lúc ấy thì mày sẽ là người được kể đầu tiên, Minh ạ! Còn giờ thì tao cứ nghe mày ỉ ôi mắng tao... đần vậy!”
- Ai tắt đèn thế? – Quân gào lên, tức tối. ít ra cũng phải để nó nắm tay cô gái trong mơ của nó rồi hãy cúp điện chứ?
Quân choàng tỉnh, và nó nhận ra mình đang ở trong một hoàn cảnh vô cùng “đặc biệt”: Nằm giữa sân tập bóng!
- Giãn ra! Giãn cho thoáng khí nào! – Giọng con gái lanh lảnh. Là Vân.
- Ông tỉnh rồi hả? Hết choáng chưa? Mấy đây? – Vân giơ hai ngón tay hình chữ V, như một bác sĩ… tâm thần!
- Rõ hâm! Hai chứ mấy! – Lồm cồm bò dậy, Quân hắng giọng cố chứng tỏ mình hoàn toàn tỉnh táo trước một cơ số các cặp mắt đang chằm chằm nhìn nó.
- Sai rồi! Năm La Mã chứ! – Vân phá lên cười. Nhận ra câu chuyện “giật gân” “có người ném bóng bị bật vào mặt” đã kết thúc “có hậu” với màn tỉnh dậy và hoàn toàn bình thường của nhân vật chính, đám đông dần giãn ra và trở lại vị trí cũ của mình.
- Tôi đã bảo là có ngày bóng sẽ quay lại tìm ông mà! – Vân càu nhàu trên đường vào phòng y tế.
- Chúng mày đang đóng quảng cáo Hazeline đấy hả? Mà lúc bất tỉnh nhân sự, mày mơ thấy cái gì mà cười ngu ngơ thế hả? Chắc là “bà già” Vân chứ gì? – Minh từ đâu chạy ra hóng được toàn bộ đoạn hội thoại, lập tức xỏ xiên.
Nhìn kiểu cái thằng này cười ruồi, Quân chỉ muốn đấm cho nó một phát. Nhưng trước khi làm điều đó, còn một việc “đáng giá” hơn nhiều: Tự nguyện để một-người-nào-đó dìu vào phòng y tế và tận tay chăm sóc!
- Thế nào rồi hả mày?
- Mày bị ấm đầu hả? Tự dưng hỏi một câu vô nghĩa! – Quân hừ giọng.
- Phải! Tao đang nóng hết cả đầu thay cho mày đây! Theo nguồn tin mới nhận được thì hôm qua Vân nhà mình đứng buôn với thằng lớp phó A2 năm phút!
Minh biến mất an toàn trong cả tiết Sử và mang về cho Quân một cái tin động trời làm thằng này hiện nguyên hình là một con cà cuống!
- Cái gì thế? – Quân rú lên khe khẽ khi Minh kể “thằng này đưa cho Vân một-cái-gì-đó” .
- Cụ thể là một cái phong bì!
- Phong bì gì chứ?
- Còn gì khác ngoài thư làm quen! – Minh nhún vai.
Tất nhiên, với những thằng bạn thân bình thường khác, Quân sẽ rất vui mừng khi cô bạn thân có ai đó “để ý”. Nhưng nó lại không nằm trong cái tập hợp ấy. Ngay từ khi hình ảnh mái tóc hơi quăn tự nhiên bay trong gió nhẹ như một đám mây rơi vào mắt Quân, nó đã biết mình thích Vân. ấy thế nhưng vì cái tính nhát cáy “hổng dám nói” nên mối quan hệ trong mơ giữa nó với Vân đã chệch sang một cái định nghĩa khác vô cùng giản đơn: Bạn thân!
- Lại vẽ! – Quân xuất hiện đầy bất ngờ ở sân thượng khu tập thể. Vân vẫn đang cắm cúi vẽ. Con bé thường biến thành một người khác khi ngồi vẽ tranh. Trầm tính với khuôn mặt như đang… mơ. Nó vẫn thường ngắm nghía lại những bức tranh treo tứ tung trong phòng ốc lộn xộn và lải nhải: “Tranh ai vẽ mà đẹp thế nhỉ? Có lẽ tôi vẽ trong trạng thái mộng du ông ạ! Vì tôi chả nhớ gì hết!”. Nhìn khuôn mặt ngốc xít của Vân lúc ấy, Quân không thể không bật cười…
- ơ! – Vân ngơ ngác - Đến bao giờ thế? Chạy xuống nhà lấy hộ tôi hộp màu nước!
Trong tất cả những lần vẽ tranh, Quân luôn là “đầu sai”. Thoảng, Vân còn đề nghị Quân làm người… bê lọ tĩnh vật làm thằng bé chịu khổ một cách sung sướng. Nhưng lần này, Quân không xuất hiện để làm tình nguyện viên. Theo nguồn tin tình báo mà thằng Minh khai thác từ bọn con gái A2 thì lần gặp mặt thứ hai, tên lớp phó và Vân đã đi đâu đó cả buổi chiều! Thằng Minh đã ấn vào tay Quân hai tấm vé phim Hàn để gọi là khúc dạo đầu cho cái gọi là “lời tỉnh tò ngọt ngào”. Thằng Minh còn cảnh báo thêm một câu làm Quân phát hoảng: “Mày không nhanh lên thì mày sẽ bị thằng lớp phó A2 cho knock out đấy!”…
- Này! Đi xem phim không? Tôi vừa chùa được của thằng Minh xong! Nó chưa có “xyz” nào cả mà lại được khuyến mại một vé đôi đi xem phim tối thứ bảy mới “đau sờ cau” chứ! – Quân hớn hở... nói dối mà không hề vấp.
- Tôi bận vẽ rồi! – Vân nhăn nhó. Khác hẳn con bé vẫn nhảy cẫng lên khi được rủ đi xem phim.
- Lại vẽ vời! Bận sao hôm qua tôi thấy bà hẹn hò với lớp phó? – Quân gào lên vô cớ. Đây không phải là lần đầu Vân từ chối đi chơi. Thậm chí, buổi kỉ niệm ba năm thành lập bộ ba “ông bà già” Quân- Vân- Minh gần đây, nó cũng đến muộn 1 tiếng vì lí do rất “chính đáng”: Vẽ!
- Tôi đi đâu liên quan gì đến ông? Với lại hôm qua tôi đi xin học vẽ cơ mà! – Vân hét lên.
- Với bà thì chỉ có vẽ thôi! Tôi không là que tăm nào cả, đúng không?
- Đúng! – Vân hét lên trước khi Quân lao xuống cầu thang…
Cãi nhau với thằng bạn làm bài tập bố cục màu của Vân bị bỏ dở. Quân cũng không sung sướng gì hơn. Mới ba mươi phút trước, nó đã phải tốn cả chai nước… bọt mới năn nỉ ỉ ôi để thằng bạn thân chịu xếp hàng mua vé hộ trong khi nó ở nhà tập dượt kịch bản…
Và khi thằng bạn tốt bụng mang mã số “quân sư tình nguyện” gọi điện đến hỏi thăm tình hình thì nó “phủ đầu” luôn!
- Chỉ tại mày!
- Tại tao là sao?
Quân mất đúng một phút để tường thuật lại trận cãi nhau vô cớ và ngắn nhất trong lịch sử ba năm chơi với nhau.
- Tại mày nhát quá thôi! Mày thích Vân thì cứ nói đại một câu cho nó biết có phải là xong rồi không! – Minh làu bàu.
- Nhưng…
- Trước khi tiếp tục lần thứ một trăm khi tao nhắc đến vấn đề này, mày làm ơn hiện thực hoá cái giấc mơ rắc rối của mày đi!
Quân im bặt. Nó và Minh thừa biết, cái giấc mơ ấy chính là cưa đổ cô bạn mà nó đã “ươm” từ rất lâu. Có điều, hàng tá lí do nó tự tưởng tượng ra đã ngăn cản không cho “cây lớn” .
- Phải! Tại tao nhát quá, được chưa! – Quân dài giọng – Nhưng nếu mày hiểu rằng tao nói ra điều đó thì có tới 50% tình bạn của tao và Vân sẽ đi tong!
- Và tao khẳng định với mày, nó đủ thông minh để biết phải làm gì trong trường hợp nó từ chối mày! Bọn mày chỉ cần “forget it” và là bạn như cũ là được mà!
- Biết đâu đấy! Nhỡ nó lại không thèm nhìn mặt tao nữa thì sao?
- Đi đứng trước gương và tự vấn với cái đầu đầy bê tông của mày! – Minh đành chào thua thằng bạn gàn dở. - Nhưng đi làm lành ngay đi! Nếu không Vân sẽ bibi mày trước khi mày kịp tỉnh tò với nó đấy!
Quân biết, những điều thằng bạn nói hoàn toàn đúng. Nhưng nó sợ… Hừ, nỗi sợ hãi thật đáng ghét. Nhưng dù có ghét hay không thì nó cũng đang sở hữu một nỗi sợ hãi ghê gớm!
Sweet Day. Bọn con gái chu mỏ thổi Bigbabol. Mùi chanh cola dìu dịu. Bọn con trai thuộc nhóm “đồng bào xa tổ quốc” đang tranh nhau những viên Starburst nhỏ xíu đủ màu. Quân chạy ào vào lớp, dừng lại ở bàn Vân. Ngẩng lên thấy cậu bạn, con bé ấn vào tay Quân một lũ kẹo đủ mọi thể loại, quảng cáo:
- Tặng ông đấy! Sướng nhá, toàn kẹo ông thích. Tẹo nữa nhớ chia cho thằng Minh với!
- Tôi… tôi! Tớ hẹn với cậu ngày hôm nay được chứ?
- ông bị lắp bắp ngắn hạn hả? – Vân vẫn mải mê với những chiếc kẹo mút nhiều vị. Rồi trong một phần delta giây rất nhỏ, nó dừng lại, như bị lây chứng lắp bắp tức thì của Quân:
- Khoan đã! Ông nói với ai thế? Không phải là tôi đấy chứ?
- Tớ hẹn cậu ngày hôm nay được chứ? – Quân lặp lại, rất to, rõ ràng.
Câu nói này đã lọt toàn phần vào tai toàn bộ khán thính giả đang hiện diện trong lớp: Mấy cái bong bóng kẹo cao su bọn con gái đang thổi dở đồng loạt nổ lộp bộp. Bọn con trai quên cả cuộc tranh kẹo đang tới hồi gay cấn. Mất một giây để kịp hiểu những thứ trôi với vận tốc 2400 hình trên giây, Vân ngập ngừng gật đầu. “Hội đồng buôn” nhao lên như điền chủ được mùa dưa…
Giữa đường đến rạp chiếu phim, Vân đề nghị thay đổi: Tặng Minh đôi vé xem phim (còn đi với ai hay một mình thì tuỳ nó!) Còn Vân và Quân thì đổi sang đề tài đi… đập gián – trò game ưa thích của cả hai. Sau một hồi nhảy múa, đập gián, chui vào bụng cá làm vài vòng Đại Dương trên tầng năm Vincom, hai đứa mò lên Hàm Cá Mập ăn kem. Kim nhiệt kế chỉ con số xấp xỉ 10độ C!!!
- Có thể tôi sẽ đi! – Giọng Vân nhẹ tênh không hề vấp.
- Về quê vẽ tranh hả? Tôi sẽ đi cùng bà. Chủ Nhật này nhé! – Không để ý tới sự thay đổi trên nét mặt cô bạn, Quân vẫn còn ngất ngây con gà tây vì phi vụ hẹn hò thành công.
- Không phải là về quê! Tôi sẽ đi du học! Một chuyến đi Pháp học ngành hội hoạ! 2 tuần nữa sẽ bay… Vân hít một hơi dài. Nó đang cố giữ cho giọng mình nhẹ tênh bằng cách… đọc rap!
- Khoan… khoan đã! – Quân ngạc nhiên như bị thả cho rơi tự do từ trên tầng mây thứ chín xuống – Bà bị mộng du hả?
- Đó là sự thật! Tôi sẽ đi du học…
- Sao bà không cho tôi biết sớm hơn? Tất cả những điều kì quái dạo gần đây là vì lí do này hả? – Quân nuốt nước bọt, cố tìm lại khả năng biết nói một câu trọn vẹn-dễ hiểu của mình.
- Tôi cũng chỉ mới biết cách đây mấy ngày thôi! Tôi xin lỗi nhé!
- Đừng cãi, cũng đừng xin lỗi. Tôi không tha lỗi cho bà đâu! Thời kì bận rộn vừa rồi là bà lao vào học để lấy học bổng, đúng không? Vậy mà, tôi, đứa bạn thân nhất chẳng hề biết gì! Bà quá đáng thật đấy! – Quân càu nhàu.
Nó còn biết nói gì ngoài việc trách cứ cô bạn? Có mơ, nó cũng không ngờ được tới sự việc bất ngờ này! Làm gì đây? Ngăn cản? Thuyết phục cô bạn ở lại, đừng đi vội? Sẽ trì hoãn được bao lâu chứ? Đã là sự thật thì chẳng thể trì hoãn được! Quân chợt nhận ra điều này và nó quyết định dừng lại mớ hỗn độn đang lùng bùng trong đầu nó để cho Vân biết một sự thật…
- Vân này! – “Khoan đã! Nếu nói ra lúc này, câu chuyện chỉ thêm rắc rối. Sẽ giải quyết được vấn đề gì chứ? Chỉ càng khó xử cho cả hai mà thôi …” một tiếng nói khác vang lên với nó.
- Chuyện gì thế?
- Tôi nghĩ... tôi nghĩ là bây giờ chúng ta nên đi về và cho Minh biết cái tin này! Bà có tin là nó sẽ hét thủng ống nghe điện thoại không?
- Và ngã từ trên giường xuống, máu không lên não trong vài giây! – Vân cười nhẹ khi nhận ra dấu hiệu “mọi chuyện đã ở nấc cân bằng” từ thằng bạn…
Ba mươi phút nữa máy bay cất cánh. Quân chăm chú nhìn theo một trong những cái chấm nhỏ xíu đang di chuyển ra sân bay. Mái tóc trong gió càng xoăn tợn, bồng bềnh như một đám mây! Chợt, Vân quay lại, hét lên câu gì đó. Trong thoáng chốc, cô bạn đặt tay lên môi rồi vẫy vẫy cánh tay về phía Quân…
- Mày đã nói với Vân chưa? – Minh bỏ đi từ nãy để tạo khoảng “riêng tư” cho hai người giờ mới xuất hiện.
- Chưa! Mà nói cái gì cơ? – Quân cười một kiểu man man không chịu được!
- Sốt ruột! Bao giờ thì mày mới chịu “phun” ra cái câu dễ ẹt ấy hả?
- Còn trăng sao gì nữa. Để sau đi. Bây giờ thời gian dùng làm việc khác.
- Việc khác gì cơ? – Mặt Minh thần ra, ngốc tệ!
- Thế mày nghĩ còn gì ngoài việc hiện thực hoá ước mơ!
- Ước mơ bay sang đấy với người mày mơ á? Sến quá! – Minh lè lưỡi.
- Đấy chỉ là một trong hệ thống ước mơ của tao thôi! Hệ thống ấy bao gồm…
- Thôi thôi, cho tao xin hai chữ “bình yên”! – Thằng bạn lại bắt đầu lải nhải về những hi sinh cao cả của nó cho hai người bạn đến với nhau (ặc!) bây giờ hoá ra công cốc…
Quân không đáp. Nó mải nhìn theo bóng chiếc máy bay nhỏ dần, nhỏ dần trên nền trời xanh nhạt. Hai đứa vẫn chưa nói với nhau điều gì, không quà chia tay, không thiệp, thư, không một lời hứa hẹn. Chỉ có một nụ hôn gió gửi lại cho nó. Nhưng Quân tin- đã và vẫn luôn luôn có một điều đặc biệt giữa hai đứa nó. Để nỗi sợ hãi mất một tình bạn của nó là có lý. Cả sự chờ đợi và tin tưởng đến một ngày nói “câu dễ ẹc” với cô bạn cũng có lý nốt. “Lúc ấy thì mày sẽ là người được kể đầu tiên, Minh ạ! Còn giờ thì tao cứ nghe mày ỉ ôi mắng tao... đần vậy!”