Nụ cười được giải phóng

  • Thread starter Thread starter Butchi
  • Ngày gửi Ngày gửi

Butchi

VPP Sơn Ca
Xu
92
Ai trong đời mà chả gặp những thầy, cô giáo hay cắm cảu. Thật đấy, các bạn cứ nhẩm tính mà xem: Một đời đi học gặp biết bao nhiêu thầy, cô giáo, trong số đó nhất định thể nào cũng có một người tính tình khó đăm đăm.

Vì thế cho nên chẳng có gì phải bực mình cả. Trừ phi bạn gặp phải một người như thầy Snappo.

Trời ạ, phải nói thầy Snappo là người quái ác. Không buổi học nào thầy không làm tình làm tội tôi. Nhưng tệ hại nhất là hôm mồng 5 tháng 5. Tôi nhớ chính xác như vậy vì hôm đó là hôm gia đình tôi chuyển nhà. Nguyên trong cái ngày đen tối đó thầy đã làm khổ tôi như sau:

1- Thầy dùng thước kẻ đánh vào ngón tay vì tôi cầm bút không đúng tư thế,

2- Thầy véo tai đến mức suýt rụng vì tôi hỏi Mike chữ nước dải viết như thế nào.

3- Thầy bắt tôi đứng trước lớp đọc bảng cửu chương chín mặc dù thầy thừa biết là tôi không thuộc.

4- Thầy phạt tôi ngồi lại ở lớp vì tôi dắt kẹo cao su sau tai.

5- Thầy đưa tôi gặp Ban giám hiệu vì tôi dám cười khi thầy mắng. Nhưng cười đâu phải lỗi của tôi kia chứ, tôi có máu hay cười mà. Tôi cười thì hại gì cho thầy nào. Có lẽ trong suốt cuộc đời thầy Snappo chưa hề cười bao giờ. Lúc nào thầy cũng khó đăm đăm, thầy không ưa bọn con trai. Cứ theo số nếp nhăn trên mặt có thể đoán được trạng thái của thầy. Hôm đó nếp nhăn của thầy nhiều vô kể, giá tôi có muốn đếm cũng không đếm xuể. Vào những ngày yên lành mặt thầy có khoảng 200 còn phải ngày xấu không dưới 500 nếp nhăn. Lúc đó mặt thầy như chi chít những dòng sông giận dữ.

6- Thầy bắt tôi viết một trăm câu: "Em phải tập trung học tập".

7- Thầy bắt tôi phải mang một chậu cây cảnh khốn khổ về chăm sóc qua đêm. Thầy chỉ ưa mỗi hai thứ ở lớp, đó là con Lucy Watkin và chậu cây dương xỉ tóc tiên. Cái chậu hoa được làm rất mỹ thuật và thầy luôn để nó trên bàn của mình.

Lucy là đứa rất kiêu ngạo, nó biết là nó xinh xắn và nó cũng biết nó là đứa láu cá. Nó là người duy nhất ở lớp được thầy Snappo ưa thích. Có lần thầy gần như mỉm cười với nó vì thế mọi người biết nó là đứa học trò cưng của thầy. Bao giờ thầy cũng chỉ sai nó chuyển tin tức cho các thầy, cô giáo khác. Bao giờ thầy cũng lấy bài tập của nó làm gương trước cả lớp và chưa bao giờ thầy quở phạt nó. Ngay cả khi nó cũng mắc những sai lầm như những đứa khác.

Đúng lúc sắp sửa hết giờ học vào cái hôm xui xẻo đó thầy Snappo bảo:

- Lucy, em có thể quyết định hôm nay trò nào được mang cây dương xỉ tóc tiên về nhà chăm sóc qua đêm.

Làm như chăm sóc và tưới tắm cho cái cây đó là một điều vinh dự lắm không bằng. Thầy không muốn để cái cây đáng ghét ấy qua đêm ở lớp vì sợ bụi bậm lúc dọn vệ sinh.

Lucy đứng trước cả lớp, nó khoái trá lướt mắt nhìn tất cả chúng tôi và cái nhìn của nó như đóng đinh vào người tôi. Tôi không muốn mang cái cây dương xỉ tóc tiên ấy về nhà làm gì. Mang về nhất định có chuyện, tôi đã linh cảm thấy điều đó. Tôi lắc đầu ra hiệu cho nó:

- Đừng, đừng chỉ định tớ!

Lucy cười tinh quái và chỉ tay thẳng vào người tôi:

- Thưa thầy bạn Russel Dimsey ạ. Bạn ấy có nhà mới, ắt cây dương xỉ phải phát triển tốt tươi ạ.

*

Thầy Snappo tỏ ra không yên tâm. Ông không tin tưởng ở tôi. Tôi vội nói:

- Thưa thầy, em không thạo lắm về cái khoản cây trồng trong chậu, xin thầy giao cho bạn khác chăm sóc.

Lucy tỏ ý phản đối. Thầy Snappo lầu bầu:

- Dimsey, ta là người không thay đổi ý kiến. Lucy đã cử em thì cứ thế mà làm, không thảo luận lôi thôi. Chiều nay em mang chậu cây cảnh về nhà! - Nói xong câu đó thầy đi tới chỗ tôi và gí sát mặt vào mặt tôi, phả ra hơi thở rất khó chịu: - Hãy chú ý chăm sóc cẩn thận. Nếu như cây bị chết thì ta sẽ giết mi! - Nói xong thầy lấy ngón tay ra hiệu cứa cổ như người ta vẫn dùng dao cắt tiết vậy. - Cái chậu cảnh đó là đồ cổ đấy, nếu có chuyện gì thì tao sẽ băm viên mày! - Những nếp nhăn trên mặt thày chỉ cách mắt tôi chừng một xăngtimet và tôi nhìn rất rõ những lông mũi của thầy ngọ nguậy khi thầy thở.

Tôi cảm thấy ngao ngán.

Không biết bao nhiêu lâu sau tôi mới về đến nhà. Vì phải ngồi lại ở lớp nên tôi nhỡ chuyến xe buýt. Và tôi lại phải cầm chậu cây tóc tiên nữa chứ. Cái chậu cảnh đã nặng thì chớ những cành lá của nó cứ phất phơ ở mũi làm cho tôi hắt xì hơi không biết bao nhiêu lần.

Khi về đến nhà tôi đã thấy con Lucy đang ngồi trên yên xe đạp một chân chống xuống đất đợi ở trước cửa. Nó cười rất thâm và hỏi:

- Thế nào, mày đã thấy ma chưa?

Tôi nói to:

- Ma nào?

Nó hất đầu về phía ngôi nhà mới của tôi, nói:

- Con ma thằng bé chết trong đó ấy.

Tôi nhìn nó chằm chằm và hỏi lại:

- Trong nhà tao có người đã chết?

Nó dài mồm:

- Thế mày không nghĩ tại sao người ta lại bán cái nhà này rẻ như thế à? Bởi vì không có ai muốn mua cả.

- Ai chết ở đây? - Thực ra tôi hoàn toàn không thích nói chuyện với Lucy, nhưng tôi vẫn muốn biết người chết đó là ai.

- Đúng ra thì có hai người chết ở đây. Một thằng bé tên là Samuel. Nó chết trước chú nó ít lâu. Ông ta là nhà ảo thuật có tên là "Minto vĩ đại". Ông ta có nhiều trò biểu diễn lắm và cất các thứ trong những cái chai.

Tôi phải cố hết sức để giọng nói không bị run:

- Các thứ nào kia?

Lucy cười ra điều hết sức bí ẩn:

- Đủ thứ rùng rợn trên đời. Có người còn bảo ông ta là thầy phù thủy nữa đấy. - Nhưng cái tin này mới thật là kinh khủng đối với tôi. Lucy chỉ tay vào cái cửa sổ nhỏ giáp mái nhà, cửa sổ buồng tôi, và tiếp: - Cả hai người đều chết ở trong căn buồng đó. Và một trong hai người vẫn còn ở trên ấy. Vào những đêm không trăng Samuel vẫn thò đầu ra khỏi chiếc cửa sổ con kia kìa. Samuel có bộ mặt bé nhỏ đầy đau khổ và rất buồn.

Tôi quát:

- Đừng nói nhảm nữa, mày phịa chuyện ra để dọa tao chứ gì?

Con Lycy đáng ghét nói:

- Rồi mày xem, cứ chờ đến đêm sẽ thấy. Lúc đó nó sẽ hiện ra. - Lucy chỉ vào chậu cây tóc tiên. - Tốt nhất mày đừng đưa chậu cây này vào căn buồng đó, nó sẽ sợ chết khiếp và héo rũ mất. Thầy Snappo sẽ chẳng hài lòng đâu. - Nó khoái trá cười một mình và phóng xe đi thẳng không nói thêm một lời.

*

Tôi chạy hộc tốc vào trong nhà và hét tướng lên:

- Mẹ ơi, mẹ có biết là trong buồng con có hai người chết không?

Mẹ tôi không nói một lời. Vì thế tôi biết chuyện đó là có thật. Bây giờ thì tôi hiểu, sở dĩ mẹ tôi mua được ngôi nhà đẹp đẽ này vì đây là ngôi nhà ma không ai muốn mua và mẹ đã mua được với giá rẻ.

- Con không ngủ ở trên buồng đó nữa đâu. Không thể ngủ với ma được, trên đó còn một con ma đấy, mẹ biết không?

- Làm gì có ma. Sau đêm ngủ đầu tiên con sẽ quen với căn buồng mới ấy.

- Không có đêm đầu tiên nào cả. - Tôi hét lên.

- Có chứ, là đêm hôm nay đấy.

Tôi mang cây dương xỉ tóc tiên lên buồng và để lên chiếc bàn ngủ. Để chỗ này thì yên tâm.

Tôi cũng biết rằng đêm nay tôi sẽ phải ngủ trong căn buồng này. Mẹ tôi cương quyết lắm, mẹ đã quyết rồi thì đừng hòng thay đổi, mẹ vẫn thế từ ngày bố bỏ đi.

Tôi ngắm nhìn cây dương xỉ tóc tiên. Phải nói thực đây là một cây cảnh đẹp cho dù đó là cây của thầy Snappo. Tôi tưới nước vào chậu cây. Tôi không muốn nó bị chết héo ở đây, dù sao thì cũng đã có mấy người mất mạng trong căn buồng này rồi.

Khoảng nửa đêm thì tôi trông thấy cậu Samuel mặt buồn rười rượi. Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy trong buồng có người ngay cả khi tôi còn say sưa ngủ. Tôi cảm thấy có ai đó ở trong phòng. Thực ra tôi cũng chẳng muốn biết đích xác, nhưng rồi tôi vẫn cứ mở hé mắt và tôi đã trông thấy con ma. Đó là một cậu bé trạc tuổi tôi, mặt buồn rười rượi đứng bên cửa sổ. Cậu đứng đó và nhìn tôi chằm chằm.

Tôi la tướng lên:

- Mẹ ơi, ma... ma... nó... con...

Con ma hoàn toàn tỏ ra không ngạc nhiên. Nó lắc đầu, hình như nó hoàn toàn chờ đợi phản ứng như thế của tôi.

Mẹ mặc bộ áo quần ngủ chạy vào buồng tôi. Mẹ kêu lên:

- Gì thế con? Russel, con mơ à? Con vừa trải qua một cơn ác mộng phải không?

Tôi chỉ tay vào con ma.

Mẹ hỏi:

- Gì hả con?

Tôi hốt hoảng nói:

- Nó, con ma đấy!

Mẹ nhìn khắp phòng, sau đó nhìn thẳng vào mặt Samuel buồn bã:

- Mẹ chẳng thấy gì cả. Con mê thấy cái gì kinh sợ lắm phải không?

- Không, con không mê gì cả. Nó đấy, nó đứng cạnh cửa sổ kia kìa!

Mẹ đi ra phía cửa sổ, đi xuyên qua người Samuel. Nếu tôi bảo đi vào người nó là tôi nói đúng như thế: đi vào người nó. Mẹ tôi đứng trong lòng con ma. Dường như nó chỉ là một áng mây hoặc chân cầu vồng. Thế mà mẹ lại không trông thấy gì cả.

Tôi cảm thấy nôn nao bồn chồn. Ruột gan tôi cào như lửa đốt. Hai chân tôi rã rời, tôi run run tay chỉ vào thằng Samuel buồn bã, tôi thét chói tai:

- Mẹ đang đứng ngay trong người nó đấy!

Mẹ bước ra khỏi người thằng Samuel và đi về phía giường tôi. Mẹ xoa đầu tôi và nói:

- Nào có gì đâu, chẳng qua đó là một cơn ác mộng. Con ngủ đi, mẹ để đèn cho con nhé.

Mẹ khép cửa buồng và đi về phòng của mình. Samuel vẫn còn đứng đó. Giờ thì tôi biết người ta chỉ có thể nhìn thấy ma nếu như con ma ấy muốn. Tôi có thể nhìn thấy Samuel còn mẹ thì không.

*

Cái con ma bé bỏng đó ngoắc ngón tay ra hiệu cho tôi đi theo nó. Nó lướt ra cửa và chỉ tay về phía tôi.

Tôi lắc đầu và nói giọng run run:

- Ta đừng hòng đi theo mi, ta ở chỗ của ta.

Đời nào tôi lại đi theo một bóng ma? Ai mà biết được nó sẽ đi những đâu?

Nó có vẻ hớt hơ hớt hải và lại ra hiệu cho tôi. Lần này nó dùng cả cánh tay để ra hiệu. Dường như nó không biết nói.

Tôi hét lên:

- Mày chỉ có trong mơ, trong một cơn ác mộng. Mày không có trong thực tế! Thôi tao ngủ tiếp đây!

Tôi vùi đầu vào gối và kéo chăn tới tận tai và nhắm mắt lại. Tôi tự nhủ không có ma.

Con ma lại đến bên giường tôi.

Tôi nói nghiêm túc đấy, nó chui vào trong chăn và thò ngón tay nhỏ bé, lạnh giá cù gan bàn chân tôi.

Nó không cù như kiểu ông bố, bà mẹ ngoáy tay vào bụng con làm đến đau thì thôi đâu.

Không, nó cù kiểu khác. Nó cù như một làn gió thoảng, như một sợi lông lả lướt. Tôi lấy tay gạt nó đi, nhưng tay tôi không chạm vào nó, tay tôi chui qua người nó.

Tôi phì cười dù muốn hay không. Tôi buồn cười không chịu được và la lên: "Thôi đi, thôi đi nào".

Nhưng nó không chịu thôi.

Tôi lại cười mỗi lúc một to hơn, tôi cười lăn cười lộn trên giường làm cho tấm ga nhăn nhúm và tụt cả ra. Tôi lăn lộn, rũ ra cười vừa thở hổn hển vừa hét lên:

- Thôi đi không đùa đâu!

Nhưng thằng Samuel với bộ mặt buồn bã không buông tha tôi. Tôi chạy khắp phòng, vừa chạy vừa cười lôi theo cả khăn trải giường và bao gối và bỗng nhiên tôi đâm sầm vào cái bàn ngủ làm đổ chậu cây dương xỉ tóc tiên, cái chậu vỡ thành trăm mảnh.

Tôi sững người, thế là hết. Tôi đứng như trời trồng.

*

Tôi không còn quan tâm đến con ma, nếu nó chỉ biết làm mỗi chuyện là cù mà tôi bỗng dồn toàn bộ nỗi sợ hãi trước thầy Snappo. Thầy có thể gây nhiều điều kinh hoàng, khốn khổ hơn là con ma này. Chỉ cần một cái lườm của ông cũng đủ cho máu trong người tôi đông cứng lại. Tôi la lên với con ma: - "Tất cả chỉ tại mày, mày trông này, vỡ tan rồi!" Tôi tức điên lên còn Samuel đi lướt về bên cửa sổ. Trông nó lúc này thật đau khổ. Nó là con ma bất hạnh nhất địa ngục còn tôi là một thằng bé bất hạnh nhất thế gian.

Đằng nào thì cũng không thể hàn gắn được cái chậu cảnh nữa vì thế tôi đi vào trong bếp tìm cái gì đó để thay thế. Tôi chỉ thấy có mỗi cái vỏ hộp đựng bơ thực vật. Tôi bèn vét toàn bộ đất vương vãi trên nền nhà cho vào cái hộp và trồng cây vào đó. Tôi thầm hy vọng cây tóc tiên sẽ không bị chết.

Trong khi tôi bận bịu vì cái cây, thằng Samuel lẽo đẽo đi theo tôi khắp trong nhà. Khi tôi làm xong mọi việc nó lại ngoắc ngón tay ra hiệu cho tôi đi đến chỗ nó. Tôi quát lên: "Mày không đùa đấy chứ?" và quẳng mạnh cái gối về phía nó làm cho đầu nó chui xuyên qua cái gối. Bây giờ trông nó càng buồn thảm hơn, nước mắt nó trào ra.

Nó giơ ngón tay dọa tôi và lại lắc đầu. Hình như nó muốn ở tôi một cái gì đó và nó sẽ không chịu thua nếu tôi chưa làm được cho nó. Tôi lại vùi đầu vào gối và cố gắng nhắm mắt. Tôi hy vọng ngày mai khi tỉnh dậy phát hiện ra rằng tất cả những việc này chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng đó lại không phải là một giấc mơ. Sáng hôm sau con ma vẫn còn đấy. Và cả cái chậu hoa bị vỡ nữa. Và cả cái cây tóc tiên đã héo rũ. Đúng, nó đã bị chết khô. Và chắc rằng khi bị thầy Snappo xử lý xong tôi trông cũng không khác gì cây tóc tiên này.

Tôi mang cái chậu bơ và đất ra sân và tìm một cây khác để trồng vào thay cho cây tóc tiên, tìm mãi nhưng chỉ thấy một cây ngô đơn độc. Tôi nhổ nó lên và trồng vào chậu.

Con ma cùng ngồi ăn sáng với tôi. Tất nhiên mẹ không nhìn thấy nó. Nó tỏ ra rất đăm chiêu lo lắng và nhìn tôi ăn món cháo sữa. Sau tất cả những chuyện mà nó đã gây nên cho tôi, tôi hoàn toàn thấy không có gì phải thương xót nó. Lúc này đầu óc tôi không thể nghĩ đến cái gì khác ngoài trường học. Tôi nghĩ đến một cái chết ngắc ngoải đang đến gần.

Thằng Samuel lẽo đẽo theo tôi đến trường. Tôi quát rất to:

- Mày cút đi, xéo đi!

Cô Stevens, người phụ trách thư viện, đi ngay đàng sau tôi, cô lại nghĩ tôi ám chỉ cô.

- Hừ, đồ hỗn xược, - cô nói với tôi. - tôi sẽ nói với thầy Snappo về việc này!

Cái bóng ma khốn khổ đi theo tôi đến tận trường, không ai nhìn thấy nó và nó ngồi ngay cái ghế bỏ trống bên cạnh tôi.

Thầy Snappo hỏi với vẻ bực bội:

- Dimsey, cây tóc tiên đâu?
 
Tôi lạnh lùng nói: "Thưa thầy, đây là cái cây". Lòng dạ tôi nôn nao, tim đập thình thịch, sa sẩm mặt mày. Mặt thầy Snappo trông như một bức tường bị nổ mìn, lúc đầu trông như mọi khi thế mà chỉ sau giây lát đã có tới hàng triệu vết rạn nứt.
Tôi đưa cho thầy cái hộp bơ trồng cây ngô. Cái mũi thầy bắt đầu nhấp nháy, thầy gầm lên:

- Thế này là thế nào?

Tôi lạnh lùng nói: "Thưa thầy, đây là cái cây". Lòng dạ tôi nôn nao, tim đập thình thịch, sa sẩm mặt mày. Mặt thầy Snappo trông như một bức tường bị nổ mìn, lúc đầu trông như mọi khi thế mà chỉ sau giây lát đã có tới hàng triệu vết rạn nứt, ngay cả bên dưới tóc giả của thầy cũng hiện lên những nếp nhăn.

Thầy rít lên:

- Cái gì hả? Chậu hoa của tao đâu rồi?

Tôi lầu bầu trong miệng:

- Thưa thầy vỡ rồi ạ. Con ma làm vỡ, nó cù em ở trên giường.

Thầy gào lên:

- Con ma? - Thầy như sôi lên chỉ chực nổ tung ra.

Tôi chỉ tay vào thằng Samuel.

- Thưa thầy nó đây ạ!

Mọi con mắt đổ dồn vào cái ghế bỏ trống. Tôi là người duy nhất có thể trông thấy cái con ma buồn khổ đó. Samuel rầu rĩ nhìn tôi, sau đó nó đứng lên, đi lại phía tôi, tay chìa ra. Tôi la lên:

- Không, đừng, đừng làm như thế lúc này!

Thầy Snappo mặt đỏ như gấc hằm hằm nhìn tôi.

Thằng Samuel ủ rũ thò ngón tay vào nách tôi và cù.

Tôi cắn chặt môi, cố gắng hết sức để không cười. Một cái búm rất khẽ buột ra khỏi người tôi, rất khẽ nhưng trong tai tôi thì đó là tiếng gầm của cả đàn bò. Không ai có thể hiểu nổi vì sao tôi lại cười.

Thầy Snappo túm áo tôi lôi xềnh xệch qua lớp học:

- Mày tưởng đó là chuyện đùa hả? Mày... mày là đồ... - Ông ta không nói hết câu. Dưới trần lớp học treo một cái lưới đánh cá to tướng, trong đó có vỏ sò, ốc và hàng trăm thứ linh tinh khác. Từ cái lưới này, phía bên kia, có treo một sợi dây câu và cả một cái lưỡi câu, tôi chưa bao giờ để ý đến cái lưỡi câu đó. Cơn giận của thầy Snappo đang trào lên, cái lưỡi câu ngoắc vào mái tóc giả của thầy lôi ngược lên làm lộ ra cái đầu trọc lông lốc trông không khác gì quả trứng.

Cả lớp im lặng như tờ. Mắt thầy Snappo như những tia lửa. Ông đưa mắt nhìn cả lớp một cách hằn học. Đứa nào lúc này mà chỉ hơi tỏ ra muốn cười thì cầm chắc là toi, là đi đời nhà ma, là trở thành dĩ vãng. Đứa nào cũng cúi gằm xuống đất, chân run lẩy bẩy đứng không vững nữa.

Cái ngón tay nhẹ tựa lông hồng của thằng Samuel bắt đầu ngọ nguậy. Tôi cố gắng nhịn cười, cố ngậm miệng thật chặt và tôi hét lên: "Không!" rồi lăn ra cười, cười rũ cười rượi cười oang oang, ông ổng, hi hi, hô hô...

Thầy Snappo phát điên phát rồ, ông dang tay đi về phía tôi, lúc này ông như một con quái vật.

Cái cười lan ra như bệnh sởi, cả lớp cười ầm ĩ, cười lăn cười bò chỉ có mỗi Lucy Watkins là đứa duy nhất không cười. Nó nhảy lên và túm lấy mái tóc giả, cái lưỡi câu lại móc vào ống tay áo của nó, Lucy vội vàng giật mạnh ra thế là cả cái lưới rơi ụp xuống úp lên đầu mấy đứa học trò ngồi ở gần đó. Bọn chúng ngọ nguậy, lườ quờ, vung vẩy tìm cách tự giải thoát ra khỏi mẻ lưới này!

Tôi chui vội vui vàng ra khỏi cái lưới và lặng lẽ tếch thẳng. Tiếng cười còn đuổi theo tôi ra đến tận ngoài đường.

Tôi cũng không thể nghĩ là mình dám đường đột trốn khỏi lớp. Tôi chưa bao giờ dám làm chuyện tầy trời đó. Tôi hoàn toàn đơn độc, nếu như không tính đến con ma đang lò dò đi theo. Giờ thì tôi biết rằng mình đã dính vào một tội lớn mà tất cả chỉ vì cái con ma khốn khổ bé tí này.

*

Tôi lang thang đi trong công viên. Lúc này tôi không thể về nhà được vì còn sớm quá và mẹ có thể phát hiện. Bỗng nhiên tôi thấy một cái ống cao su dẫn nước, tôi chĩa nó về phía Samuel và hét lên:

- Mày biến đi, đồ khốn, mày muốn làm tình làm tội ai thì làm nhưng thôi đừng làm khổ tao nữa!

Vòi nước xuyên qua người nó. Samuel đứng trân trân, buồn chảy ra, môi xệ xuống. Ngón tay bé tí xíu của nó uốn cong lại ra hiệu cho tôi đi theo nó.

Tôi không có phản ứng gì cả. Bên kia đường là nghĩa địa. Tôi bỗng nghĩ đến việc đi sang nghĩa địa, may ra con ma này sẽ đi vào trong một cái mả nào đó chăng. Dù sao thì cũng cứ làm thử, có mất gì đâu. Chúng tôi đi với nhau giữa các ngôi mộ. Người ta dễ tưởng rằng ở nghĩa địa thì hồn ma thoải mái dễ chịu - nhưng thưa không; Samuel trông càng thê thảm buồn bã hơn.

Không xa chỗ chúng tôi có một đám ma. Thân nhân người quá cố đều mặc màu đen. Quan tài đang được từ từ hạ xuống huyệt. Tôi lặng lẽ đi qua và tránh không làm ảnh hưởng tới đám ma. Ông cha cố đang nói câu: "Với chúng ta đây là một nỗi buồn sâu sắc".

Đúng lúc đó cái ngón tay lạnh lẽo, bé nhỏ lại thò vào nách tôi để cù. Tôi rên lên se sẽ: "Kìa, mày đừng làm cái trò đó ở đây. Không, không được ở đây". Tôi ngã lăn đùng ra đất. Đúng là một cuộc tra tấn. Phen này thì chết thật. Cái con ma quỷ quái này lại cù tôi đúng lúc đang diễn ra lễ tang trang nghiêm, trịnh trọng. Tôi cười lăn lộn, nước mắt tuôn ra giàn giụa. Tôi cười như nắc nẻ và lăn lóc cho tới gần nơi tang lễ. Đôi chân những người đi đưa ma đứng sừng sững trước mặt tôi như những hàng cây trong rừng. Bỗng nhiên mọi chuyện chấm dứt. Nó không cù tôi nữa. Mọi chuyện diễn ra đột ngột như một cơn dông bỗng nhiên ào đến và cũng tan biến thật nhanh. Những người khách dự tang lễ mặc đồ đen cúi xuống nhìn tôi hằm hằm, bực bội. Mọi người đều giận dữ. Không có ai cười ở chỗ có tang lễ bao giờ!

- Đồ quỷ Sa tăng! - Ông cha cố nói.

Một người khác:

- Thật là một đứa bé nghịch ngợm!

- Đánh cho nó một trận!

- Thôi tha cho nó!

Một người đàn ông cao lớn túm áo tôi lôi xềnh xệch, tôi co người lại, giãy giụa, níu kéo và vùng chạy. Vài người khác đuổi theo, tôi chạy bán sống bán chết. Cuối cùng họ đành bỏ cuộc. Thật là xấu hổ ê chề!

Tôi chạy, Samuel lẽo đẽo chạy sau tôi. Tôi dừng lại nghỉ. Nó ngoắc ngón tay ra hiệu.

- Tao hiểu rồi, mày sẽ còn cù tao cho tới khi nào tao chịu đi theo mày, có đúng thế không?

Nó gật đầu.

- Thôi được, thế là mày thắng cuộc rồi mày đi trước đi!

Tôi không còn sức để chịu đựng các trận cù của nó nữa. Cái con ma nhỏ bé này đã làm tôi điêu đứng.

Tôi đi theo nó. Nó đi về nhà và đi vào nhà kho ở sân sau. Nó chỉ tay vào chỗ để cái xẻng.

- Tao phải cầm cái xẻng đi theo à?

Nó gật đầu. Tôi hiểu rằng với những ngón tay nhẹ như tơ nó không có sức, nó có thể cù nhưng không thể mang vác những vật nặng. Tôi vác cái xẻng và đi theo bóng ma đang lướt đi nhẹ nhàng trước mặt mình ra tới hàng rào. Tôi leo qua hàng rào và đi vào rừng. Chúng tôi đi theo một con đường nhỏ cho tới một bãi đất tương đối ít um tùm và sáng sủa. Đến đây con ma chỉ tay xuống đất và tôi bắt đầu đào. Khoảng một giờ đồng hồ sau thì xẻng của tôi đụng phải một cái gì đó. Tôi moi lên một cái bọc, bên trong là một cái hộp nhỏ bằng da màu đen.

Không hề nở một nụ cười, Samuel gật đầu. Hình như nó không thể cười được thì phải, cho dù chỉ là cười mỉm. Nó để ngón tay lên mồm và thổi, ít ra là tôi đoán như thế. Nó có vẻ muốn huýt sáo, huýt sáo không thành tiếng, kiểu ma mà.

Chúng tôi ngồi xuống và đợi. Một lúc sau có thêm hai con ma nữa đi tới. Hai con ma bé bỏng nhếch nhác. Dần dà tôi cũng quen với những hồn ma rầu rĩ, buồn bã và tôi chẳng còn ngạc nhiên về chúng nữa.

Samuel chỉ tay vào cái hộp dạ. Tôi mở ra. Trên nắp hộp ở bên trong đề:

Minto vĩ đại - Nhà ảo thuật

Cái hộp này chất đầy bông. Tôi thò tay vào đống bông đó và lôi ra bốn cái chai nhỏ màu xanh. Ba cái chai có dãn nhãn, mỗi nhãn đúng một cụm từ, trên chai thứ nhất có chữ:

Cười mỉm

Trên chai thứ hai có chữ:

Cười khoái trá

Trên chai thứ ba có chữ:

Cười tủm tỉm

Chai thứ tư không đề gì cả.

Tôi mở nút chai thứ nhất. Không có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau có tiếng xì xào, nhao nhác và có một cụm khói nhỏ bay ra. Cụm khói cuốn thành vòng xoáy, ngân lên thành tiếng rồi chuyển động tới con ma đứng gần nhất và chui tọt vào mồm nó. Bộ mặt buồn bã của nó biến mất, trên môi nó hiện lên nụ cười mỉm.

Tôi mở nút chai thứ hai. Lại một tiếng xì xào nhao nhác và một cụm khói nhỏ bay ra. Cụm khói cuốn thành vòng xoáy, ngân lên thành tiếng rồi chuyển động tới con ma thứ hai. Nó chui tọt vào tai phải của con ma và ngay lập tức bộ mặt sầu não của nó biến đổi hẳn. Nó cười một cách khoái trá, tôi chưa thấy ai cười hể hả sung sướng đến như thế bao giờ.

Chai thứ ba với chữ cười tủm tỉm mọi chuyện cũng diễn ra tương tự. Tôi vừa mở nút ra đã nghe tiếng xì xào nhao nhác và một cụm khói bay ra, nó cuốn thành vòng xoáy, ngân lên thành tiếng và chui vào lỗ tai trái của Samuel và ngay lập tức bộ mặt buồn bã của nó biến mất, cậu ta cười tủm tỉm một mình.

Tôi ngắm nhìn cả ba đứa. Chúng nó thật vui thích, hả hê. Chúng nó vui mừng là chúng nó đã chết (nếu các bạn hiểu ý, ý tôi muốn nói gì).

Tôi chợt hiểu liền reo lên:

- À, thế ra Minto, nhà ảo thuật, không rõ bằng cách gì đó đã ăn cắp niềm vui - nụ cười - của các cậu. Ông ta cất giấu chúng trong cái chai này làm cho các cậu lúc nào cũng sầu não ủ dột. Nhưng bây giờ các cậu đã giành lại được niềm vui của mình.

Cả ba con ma đều cười vô cùng sảng khoái và gật đầu. Tôi giơ cho chúng thấy cái chai cuối cùng không có nhãn và bảo chúng cầm lấy. Nhưng chúng lắc đầu. Tôi hỏi chúng:

- Thế cái chai này của ai?

Samuel chắp hai tay lại với nhau và áp vào má, ra hiệu như người ngủ.

- Của một người chết à? - Tôi hỏi.

Nó lắc đầu.

- Của một linh hồn đã chết?

Nó gật đầu.

- Linh hồn mà còn chết được ư?

Cả ba cùng gật đầu.

- Nếu vậy thì đó là ma của linh hồn.

Bọn chúng không nghe nói nữa, chúng chuyển động từ từ, xoay thành vòng mỗi lúc một nhanh hơn và cuối cùng chúng xoay như chong chóng đến mức không còn nhận ra được chúng nữa cả ba đã biến mất trong không trung.

Từ đó tôi không bao giờ gặp lại những con ma này nữa.

Tôi lê gót bước những bước nặng nề về nhà. Như thế là tôi đã thoát được cậu Samuel luôn luôn rầu rĩ, ủ dột nhưng biết bao nhiêu phiền toái đang đợi tôi ở trước mặt. Ngày mai tôi lại phải tới trường và ngày mai tôi sẽ bị quở phạt.

Mẹ đã chờ khi tôi bước vào nhà. Mẹ nhìn tôi rất lâu và không nói một lời. Bao giờ mẹ cũng làm như thế mỗi khi tôi làm điều gì xấu để mẹ giận, mãi sau mẹ mới nói:

- Nhà trường vừa gọi điện cho mẹ kể hết về những việc con đã làm. Con hư quá. Con đừng nghĩ rằng mẹ sẽ xin hộ cho con. Sáng mai con sẽ phải đứng trước toàn trường và chịu kỷ luật.Còn bây giờ con hãy về phòng mình đi. Tối nay phạt không cho con dự buổi uống trà.

Tôi đi về phòng, có kể cho mẹ về những chuyện ma quái mẹ cũng chẳng tin.Tôi đã tính đến chuyện trốn đi, nhưng cuối cùng tôi quyết định mình làm thì mình chịu. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải đối mặt với thầy Snappo.

*

Mọi chuyện còn tồi tệ hơn tôi nghĩ nhiều. Cả trường tề tựu đông đủ. Tôi bị gọi lên phía trước, hai trăm cặp mắt đổ vào tôi. Thầy Snappo nói rất to, giọng nghiệt ngã:

- Trò này đã phụ lòng tin của tất cả chúng ta, đã trốn khỏi trường học, đã cười cợt đùa nhả tại một đám ma, đã đập vỡ lọ hoa cổ của tôi và dám đòi đuổi cả cô Stevens. Trò này thường hay lầu bầu và điều tồi tệ nhất là... trò đó nói dối như Cuội.

Mọi người nhìn tôi chằm chằm. Tất cả học sinh, các thầy, cô giáo đều dồn mắt nhìn tôi. Tôi thấy chóng mặt, xây xẩm mặt mày. Thật không công bằng. Tôi không có lỗi. Bỗng nhiên có cái gì đó ập đến, tôi cũng chẳng biết là cái gì, tôi gào lên thật to:

- Đó là con ma, con ma cù! - Tôi rút cái chai màu xanh, vung chai lên và nói với mọi người - Nụ cười của nó bị đánh cắp và chôn trong cái chai này. Em đã tìm thấy cái chai và trả lại nó nụ cười.

Thầy Snappo nhăn mặt, hàng nghìn nếp nhăn trên mặt thầy hiện lên, trông thật tăm tối, cay nghiệt mà thế giới chưa từng được chứng kiến. Những nếp nhăn trên mặt thầy đều khụm xuống phía cằm trông như cái móng ngựa lộn ngược. Thầy hét lạc cả giọng.

- Câm mồm đi! Đủ lắm rồi!

Thầy giật cái chai ném xuống đất, cái chai vỡ tan tành thành hàng trăm mảnh.

Bỗng có tiếng xì xào nhao nhác, một cụm khói bốc lên, nó xoay thành vòng ngân nga rồi chui tọt vào lỗ mũi thầy Snappo đúng lúc thầy đang chuẩn bị trút tiếp cơn giận dữ.

Thầy nói:

- Hình phạt đối với trò này là... - Nói đến đây thầy nín bặt, trông thầy như một con thỏ trong cơn sợ hãi. Có cái gì đó xảy ra đối với những nếp nhăn trên mặt của thầy. Chúng giật giật, đụng đậy và từ từ uốn cong lên, người ta có thể nghe thấy tiếng lách tách. Biết bao năm nay những nếp nhăn đó đã uốn cong xuống phía cằm bây giờ chúng uốn ngược trở lại. Những nếp nhăn cắm cảu, khó tính đang biến thành những cánh hoa nở cụ cười.

Thầy Snappo mỉm cười. Nụ cười bị nhốt trong chai đã tìm thấy chỗ ở mới của mình.

Thầy Snappo nhìn tôi rạng rỡ và nói đầy độ lượng:

- Không có hình phạt, đối với một đứa trẻ ngoan như em thì không thể có hình phạt nào cả.

Tôi đi về chỗ của mình ở phía sau.

Thầy Snappo là một thầy giáo tuyệt vời, một thầy giáo tốt nhất mà tôi đã từng gặp. Cả lớp thậm chí còn đặt tên cho thầy: Thầy Smiley (Cười mỉm).

Paul Jenning - Nguyễn Xuân Hoài dịch (Theo Evan)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top