"Một hôm từ dưới trường về nhà. Tôi chợt nghe tin người yêu của thằng em họ tôi tự tử... Rồi cả tối hôm đó tôi ngồi nghe thằng em tôi tâm sự. Đêm về, tôi đã viết bài này trong thao thức để khuyên người không chỉ người em gái đó..."
“Nặng nề!... Cố cậy đôi bờ mi nặng trĩu. Để có thể ngắm nhìn anh lần cuối… Rồi từ từ nhắm mắt lại. Để bóng anh nhạt nhòa theo dòng nước mắt đang lăn dài trên tấm hình cũ. Tấm hình đầu tiên chụp chúng ta bên nhau…
Không! Bây giờ em không còn đủ sức để có thể hé mắt ra. Dù chỉ là một chút. Nhưng! Trong bóng tối vây quanh, em vẫn có thể thấy rõ anh. Thấy hình ảnh anh đang hiện về. Nhẹ nhàng và thật chậm…
Chút tận đám hơi tàn, gom góp tất cả những sức lực còn sót lại… Em đưa tay với lấy anh… Xa dần!... Sao càng lúc hình ảnh anh càng nhỏ lại vậy? Có phải anh đang dời xa em? Không phải vậy! Vì chính em đang dần xa anh. Thần chết đang lôi em đi… lôi em đi khỏi anh… lôi em đi xuống địa ngục…
Grr..rrào!!! Một tiếng kêu! Một con quỷ! Hai con quỷ! Ba con quỷ… Chúng bủa vây tứ phía. Con thì giữa chặt lấy em… Rùng rợn! Con thì thè cái lưỡi dài lướt qua khuôn mặt em… Kinh tởm! Con thì nhe hàm răng sắc nhọn cắn vào bờ vai em… Đau đớn!... Em vùng vẫy, mong sao có thể thoát khỏi. Nhưng vô vọng. Em cầu xin, để được buông tha. Nhưng chúng vẫn lạnh lùng. Em gào thét tên anh. Nhưng anh vẫn im lặng… HÃY CỨU EM!!!
Bật dậy sau tiếng thét thất thanh. Khoảng không vẫn đen đặc, không đèn, không trăng sao, không tiếng động… Em nhận ra một sự thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn hơn 3 con quỷ kia nhiều: Em vẫn chưa chết!!! Nghĩa là cái xác vẫn ôm chặt lấy phần hồn khốn khổ… Không chịu buông tha!
Hóa ra cái em uống không thể giết chết được em. Nó chỉ làm em đau đớn, làm em nhức nhối… Nhưng không đau bằng nhát dao anh cứa vào cõi lòng em. Đau lắm anh ạ!
Đưa tay lên, bóp chặt cái đầu nặng trịch, mong nắn thẳng lại suy nghĩ. Dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt, mong có một điểm tựa. Nhắm đôi mắt lại, mong được vô định một chút . Thật ra cũng chẳng để làm gì vì tất cả đều là màu đen…
Một lúc thật lâu đủ để có thể lấy lại thăng bằng. Bình tĩnh lại em nhận ra đây không phải căn phòng trọ của mình. Vậy đây là đâu? Em cũng chẳng quan tâm. Vì tâm trí em lúc này đang được lấp đầy bởi hình ảnh anh ùa về cùng những kỉ niệm em và anh hạnh phúc. Cái cảm giác bàn tay anh luồn vào mái tóc em thật nhẹ nhàng. Rồi cảm giác anh ôm em thật ấm áp. Cảm giác khi nhìn thấy anh cười, thấy niềm vui đang bừng lên trong mắt anh… Những giờ đây tất cả như lưỡi dao lam, cứa thẳng vào trái tim em. Ngọt lịm… đến rỉ máu. Nhói buốt… đến quằn quại. Toàn thân em tê dại dần…
Em ước gì có thể vồ lấy anh. Xé toang lồng ngực anh. Rồi làm đau cái khối đỏ au trong đó. Như anh làm với em. Nhưng không thể! Em ước gì có thể xóa đi tất cả những gì liên quan đến anh trên thế giới này. Nhưng không được! Thế nên em ước em không còn trên đời này nữa. Và em chọn cái chết…
Em ghét cuộc đời này. Nó không cho em cuộc sống vui vẻ khi mang bao chuyện buồn đến với em. Nó không cho em một thân thể khỏe mạnh khi reo bao căn bệnh vào em. Nó không cho em một tình yêu thật đẹp khi mang anh xa dời em… Không cho em chết một cách dễ dàng… Em ghét tất cả!!! Vùng dậy. Em cố chạy thật nhanh, thật nhanh… Để có thể thoát khỏi cái nơi toàn những điều đáng ghét này… Rầm! Gục xuống, đầu đau điếng. Cánh cửa phòng bật tung. Em đã chọn đúng hướng trong cái màu đen thui này. Nhưng cánh cửa lại muốn ngăn em lại. Em muốn thoát khỏi anh nhưng trong đầu em lúc này ngập tràn hình anh. Em muốn đứng lên, chạy tiếp theo cái ánh sáng lẻ loi ngoài kia. Nhưng làm sao có thể nhấc nổi đôi chân kia nữa khi mà chính cái khối óc em còn không chịu nghe lời em nữa. Lịm dần trong đêm…
1 ngày, 2 ngày, 3 ngày… Em vẫn sống… như đã chết. Dời khỏi bệnh viện, em được tụi bạn đưa về phòng nghỉ ngơi… Ba ngày không ăn uống vì em đã nuốt cạn nước mắt rồi. Ba ngày không đi học vì em quá kiệt sức rồi. Em cứ nằm lì trên giường. Chờ đợi anh sẽ đến bên em… trong vô vọng. Vì anh đã đồng ý xa em một thời gian… thật dài. Và em biết một điều rằng: Em đang dần mất anh…”
.......
Này em gái!!! Em mới chỉ biết một điều trong rất nhiều điều em cần phải biết.
Lùi dòng thời gian lại nhá. Lùi lại cái ngày đầu tiên em và người ấy gặp nhau. Hai người đã cãi nhau để tranh chỗ ngồi trong lớp học ôn trên lò… Chắc em phải nhớ chuyện này hơn anh chứ nhỉ? Quen nhau ấn tượng như vậy. Nhưng em có biết người ấy cũng ấn tượng với em ngay từ hôm đó?... Nhích một chút. Đến ngày đầu tiên em và người ấy yêu nhau. Cả hai đã thật hạnh phúc. Và chắc em cũng thấy rõ điều đó hơn anh? Vậy em có thấy là cũng từ ngày đó, điện thoại của người ấy chỉ đầy tin nhắn của em, danh sách cuộc gọi đi chỉ có hai chữ “vợ iu” – hai chữ dành riêng cho em mà thôi… Rồi đến cái ngày đầu tiên dẫn em về nhà chơi. Người ấy đã thật bối rối và ngượng ngùng. Nhìn cái mặt đỏ bừng khi phải trả lời những câu hỏi trêu đùa của mọi người. Chắc em cũng nhận ra? Nhưng chắc gì em đã biết rằng: Em chính là cô gái đầu tiên người ấy đưa về nhà chơi với tư cách là người yêu…
Đến gần đây, hôm em đi khám bệnh. Người ấy đã rất quan tâm đến em. Đưa em đến tận nơi. Và ngồi đợi em trong bồn chồn. Nhưng khi em bước ra từ phòng khám thì lại không nói gì. Người ấy đã rất lo lắng cho em. Cố gặng hỏi xem em bị làm sao nhưng em không chịu nói. Người ấy đã im lặng… Mấy ngày sau, em nhắn tin, em gọi điện cho người ấy. Nói chuyện mãi mà em vẫn không thoát ra được ý nghĩ: “Người ấy là con một nên chắc gia đình sẽ không cho người ấy đến với em. Một đứa yếu ớt và nhiều bệnh tật trong người.”… Nói với em rất nhiều, khuyên nhủ em cũng rất nhiều nhưng em vẫn cố chấp, không chịu nghe lời... vẫn làm người ấy buồn. Và người ấy lại im lặng... Có thể em sẽ cho rằng cả hai lần im lặng đó đều là để suy nghĩ xem em bị làm sao, có nặng không, sau này có bị ảnh hưởng gì không... Nhưng sai rồi em à. Hai lần đó là hai lần người ấy lo lắng cho em, lo lắng đến muộn phiền trong lòng em, đến những suy nghĩ tiêu cực trong đầu em... Vì người ấy biết yêu là chấp nhận nhau, là quan tâm, chăm sóc nhau những lúc ốm đau, bệnh tật... Em đã quá cả nghĩ rồi!
Ba ngày gần đây, tư tưởng em vẫn không được thông suốt. Hình như em không tin những gì người ấy nói, người ấy hứa... Em muốn hai người hãy xa nhau một thời gian, không liên lạc với nhau… Để cho người mình yêu được tự do, không vướng bận… Sau nhiều lần bác bỏ… Sau nhiều lần thúc ép… Người ấy đã buộc phải đồng ý với em: “Nếu thực sự em muốn vậy thì chúng mình hãy thôi đi”. Vì đây là điều em muốn chứ không phải điều người ấy muốn. Vì người ấy nghĩ như vậy sẽ tốt hơn với em, để em có thể bình tĩnh mà suy nghĩ lại chứ không phải vì người ấy có người con gái khác và muốn chia tay… Như em nghĩ.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã được khơi thông. Nhưng sự thực lại rơi vào bế tắc. Và em chọn phương án giải quyết là: “tự tử” – một phương án dễ dàng nhất nhưng cũng là ngu ngốc nhất.
Em có biết không? Em thật ngốc! Tại sao em lại dại dột đến vậy? Em nghĩ rằng em chạy trốn tất cả là được sao? Em có biết như vậy là rất ích kỉ với bạn bè em, với gia đình em và với chính người ấy của em không? Em ra đi bỏ lại những vấn đề chưa giải quyết được của hai người. Nhưng hơn thế là chính là những nỗi đau, nỗi dằn vặt… những nỗi niềm u uất cho những người ở lại. Em có biết ba ngày qua người ấy sống thế nào không? Buồn rầu vì lo lắng cho em, không biết em giờ này em thế nào? Mệt mỏi vì sức ép từ gia đình, không được phép tiếp tục yêu em… Và anh đã thấy những giọt nước đau khổ trên khóe mắt của người ấy!
Em còn nhớ không? Cái lần đầu tiên người ấy giới thiệu em với anh. Em không xinh nhưng em có một cười đẹp. Nụ cười em thật hồn nhiên và ngây thơ. Nhưng nụ cười ấy không mạnh mẽ như anh nghĩ… Cái hôm em về nhà người ấy ăn cơm. Anh lại gặp em vì tuần đó anh về nhà. Anh đã rất bất ngờ khi thấy nụ cười ấy vẫn vậy. Không e lệ, không ngại ngùng như những cô gái mới về nhà người yêu… Em trò chuyện với mọi người một cách tự nhiên và thoải mái. Em xốn xang nấu cơm, rửa bát một cách chăm chỉ và cẩn thận. Anh thật khâm phục sự bạo dạn của em. Nhưng em lại không rắn rỏi như anh nghĩ…
Em thật yếu đuối. Chỉ vì một nỗi đau mà theo anh nghĩ em sẽ tìm cách vượt qua thì em lại tìm đến cái chết. Thật thiếu suy nghĩ. Em có biết em làm vậy là em đã tự xóa đi hình ảnh đẹp trong lòng mọi người, xóa đi niềm tin của bạn bè và người thân, xóa đi tình yêu đang có giữa em với người ấy… xóa đi tất cả, đánh mất tất cả…
Giờ thì mọi chuyện cũng đã xảy ra. Một hướng đi mới của cuộc đời đang mở ra trước mắt em. Tất cả những gì em lỡ xóa đi vẫn có thể lấy lại, những gì em đã đánh mất vẫn có thể tìm lại… Hãy dùng chính đôi bàn tay nhỏ bé của mình để nắn lại cái thế giới đã xiêu vẹo trong mắt em. Không có gì là không thể. Tất cả chỉ phụ thuộc vào em mà thôi.
Và điều cuối cùng anh muốn nói cho em biết cũng là điều đầu tiên anh muốn em làm: Hãy sống lại! Để nụ cười ấy lại nở trên môi như ngày nào… Nụ cười em tôi ơi!!!
(Chắc mọi người cho tôi là nói xạo. Vì tôi đâu phải là người con gái đó mà biết cô ấy nghĩ như vậy. Vì tôi đâu phải người con trai đó mà hiểu được như thế. Đúng! Có thể tôi không biết, tôi không hiểu. Nhưng tôi cảm nhận được! Nhiều khi những gì mắt mình nhìn thấy, tai mình nghe được chỉ là sự giả dối mà thôi. Và khi đó ta chỉ còn biết tin vào sự cảm nhận…)
My blog:https://vn.360plus.yahoo.com/DKNY-1life1love/article
or https://huynhaka.tk/
“Nặng nề!... Cố cậy đôi bờ mi nặng trĩu. Để có thể ngắm nhìn anh lần cuối… Rồi từ từ nhắm mắt lại. Để bóng anh nhạt nhòa theo dòng nước mắt đang lăn dài trên tấm hình cũ. Tấm hình đầu tiên chụp chúng ta bên nhau…
Không! Bây giờ em không còn đủ sức để có thể hé mắt ra. Dù chỉ là một chút. Nhưng! Trong bóng tối vây quanh, em vẫn có thể thấy rõ anh. Thấy hình ảnh anh đang hiện về. Nhẹ nhàng và thật chậm…
Chút tận đám hơi tàn, gom góp tất cả những sức lực còn sót lại… Em đưa tay với lấy anh… Xa dần!... Sao càng lúc hình ảnh anh càng nhỏ lại vậy? Có phải anh đang dời xa em? Không phải vậy! Vì chính em đang dần xa anh. Thần chết đang lôi em đi… lôi em đi khỏi anh… lôi em đi xuống địa ngục…
Grr..rrào!!! Một tiếng kêu! Một con quỷ! Hai con quỷ! Ba con quỷ… Chúng bủa vây tứ phía. Con thì giữa chặt lấy em… Rùng rợn! Con thì thè cái lưỡi dài lướt qua khuôn mặt em… Kinh tởm! Con thì nhe hàm răng sắc nhọn cắn vào bờ vai em… Đau đớn!... Em vùng vẫy, mong sao có thể thoát khỏi. Nhưng vô vọng. Em cầu xin, để được buông tha. Nhưng chúng vẫn lạnh lùng. Em gào thét tên anh. Nhưng anh vẫn im lặng… HÃY CỨU EM!!!
Bật dậy sau tiếng thét thất thanh. Khoảng không vẫn đen đặc, không đèn, không trăng sao, không tiếng động… Em nhận ra một sự thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn hơn 3 con quỷ kia nhiều: Em vẫn chưa chết!!! Nghĩa là cái xác vẫn ôm chặt lấy phần hồn khốn khổ… Không chịu buông tha!
Hóa ra cái em uống không thể giết chết được em. Nó chỉ làm em đau đớn, làm em nhức nhối… Nhưng không đau bằng nhát dao anh cứa vào cõi lòng em. Đau lắm anh ạ!
Đưa tay lên, bóp chặt cái đầu nặng trịch, mong nắn thẳng lại suy nghĩ. Dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt, mong có một điểm tựa. Nhắm đôi mắt lại, mong được vô định một chút . Thật ra cũng chẳng để làm gì vì tất cả đều là màu đen…
Một lúc thật lâu đủ để có thể lấy lại thăng bằng. Bình tĩnh lại em nhận ra đây không phải căn phòng trọ của mình. Vậy đây là đâu? Em cũng chẳng quan tâm. Vì tâm trí em lúc này đang được lấp đầy bởi hình ảnh anh ùa về cùng những kỉ niệm em và anh hạnh phúc. Cái cảm giác bàn tay anh luồn vào mái tóc em thật nhẹ nhàng. Rồi cảm giác anh ôm em thật ấm áp. Cảm giác khi nhìn thấy anh cười, thấy niềm vui đang bừng lên trong mắt anh… Những giờ đây tất cả như lưỡi dao lam, cứa thẳng vào trái tim em. Ngọt lịm… đến rỉ máu. Nhói buốt… đến quằn quại. Toàn thân em tê dại dần…
Em ước gì có thể vồ lấy anh. Xé toang lồng ngực anh. Rồi làm đau cái khối đỏ au trong đó. Như anh làm với em. Nhưng không thể! Em ước gì có thể xóa đi tất cả những gì liên quan đến anh trên thế giới này. Nhưng không được! Thế nên em ước em không còn trên đời này nữa. Và em chọn cái chết…
Em ghét cuộc đời này. Nó không cho em cuộc sống vui vẻ khi mang bao chuyện buồn đến với em. Nó không cho em một thân thể khỏe mạnh khi reo bao căn bệnh vào em. Nó không cho em một tình yêu thật đẹp khi mang anh xa dời em… Không cho em chết một cách dễ dàng… Em ghét tất cả!!! Vùng dậy. Em cố chạy thật nhanh, thật nhanh… Để có thể thoát khỏi cái nơi toàn những điều đáng ghét này… Rầm! Gục xuống, đầu đau điếng. Cánh cửa phòng bật tung. Em đã chọn đúng hướng trong cái màu đen thui này. Nhưng cánh cửa lại muốn ngăn em lại. Em muốn thoát khỏi anh nhưng trong đầu em lúc này ngập tràn hình anh. Em muốn đứng lên, chạy tiếp theo cái ánh sáng lẻ loi ngoài kia. Nhưng làm sao có thể nhấc nổi đôi chân kia nữa khi mà chính cái khối óc em còn không chịu nghe lời em nữa. Lịm dần trong đêm…
1 ngày, 2 ngày, 3 ngày… Em vẫn sống… như đã chết. Dời khỏi bệnh viện, em được tụi bạn đưa về phòng nghỉ ngơi… Ba ngày không ăn uống vì em đã nuốt cạn nước mắt rồi. Ba ngày không đi học vì em quá kiệt sức rồi. Em cứ nằm lì trên giường. Chờ đợi anh sẽ đến bên em… trong vô vọng. Vì anh đã đồng ý xa em một thời gian… thật dài. Và em biết một điều rằng: Em đang dần mất anh…”
.......
Này em gái!!! Em mới chỉ biết một điều trong rất nhiều điều em cần phải biết.
Lùi dòng thời gian lại nhá. Lùi lại cái ngày đầu tiên em và người ấy gặp nhau. Hai người đã cãi nhau để tranh chỗ ngồi trong lớp học ôn trên lò… Chắc em phải nhớ chuyện này hơn anh chứ nhỉ? Quen nhau ấn tượng như vậy. Nhưng em có biết người ấy cũng ấn tượng với em ngay từ hôm đó?... Nhích một chút. Đến ngày đầu tiên em và người ấy yêu nhau. Cả hai đã thật hạnh phúc. Và chắc em cũng thấy rõ điều đó hơn anh? Vậy em có thấy là cũng từ ngày đó, điện thoại của người ấy chỉ đầy tin nhắn của em, danh sách cuộc gọi đi chỉ có hai chữ “vợ iu” – hai chữ dành riêng cho em mà thôi… Rồi đến cái ngày đầu tiên dẫn em về nhà chơi. Người ấy đã thật bối rối và ngượng ngùng. Nhìn cái mặt đỏ bừng khi phải trả lời những câu hỏi trêu đùa của mọi người. Chắc em cũng nhận ra? Nhưng chắc gì em đã biết rằng: Em chính là cô gái đầu tiên người ấy đưa về nhà chơi với tư cách là người yêu…
Đến gần đây, hôm em đi khám bệnh. Người ấy đã rất quan tâm đến em. Đưa em đến tận nơi. Và ngồi đợi em trong bồn chồn. Nhưng khi em bước ra từ phòng khám thì lại không nói gì. Người ấy đã rất lo lắng cho em. Cố gặng hỏi xem em bị làm sao nhưng em không chịu nói. Người ấy đã im lặng… Mấy ngày sau, em nhắn tin, em gọi điện cho người ấy. Nói chuyện mãi mà em vẫn không thoát ra được ý nghĩ: “Người ấy là con một nên chắc gia đình sẽ không cho người ấy đến với em. Một đứa yếu ớt và nhiều bệnh tật trong người.”… Nói với em rất nhiều, khuyên nhủ em cũng rất nhiều nhưng em vẫn cố chấp, không chịu nghe lời... vẫn làm người ấy buồn. Và người ấy lại im lặng... Có thể em sẽ cho rằng cả hai lần im lặng đó đều là để suy nghĩ xem em bị làm sao, có nặng không, sau này có bị ảnh hưởng gì không... Nhưng sai rồi em à. Hai lần đó là hai lần người ấy lo lắng cho em, lo lắng đến muộn phiền trong lòng em, đến những suy nghĩ tiêu cực trong đầu em... Vì người ấy biết yêu là chấp nhận nhau, là quan tâm, chăm sóc nhau những lúc ốm đau, bệnh tật... Em đã quá cả nghĩ rồi!
Ba ngày gần đây, tư tưởng em vẫn không được thông suốt. Hình như em không tin những gì người ấy nói, người ấy hứa... Em muốn hai người hãy xa nhau một thời gian, không liên lạc với nhau… Để cho người mình yêu được tự do, không vướng bận… Sau nhiều lần bác bỏ… Sau nhiều lần thúc ép… Người ấy đã buộc phải đồng ý với em: “Nếu thực sự em muốn vậy thì chúng mình hãy thôi đi”. Vì đây là điều em muốn chứ không phải điều người ấy muốn. Vì người ấy nghĩ như vậy sẽ tốt hơn với em, để em có thể bình tĩnh mà suy nghĩ lại chứ không phải vì người ấy có người con gái khác và muốn chia tay… Như em nghĩ.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã được khơi thông. Nhưng sự thực lại rơi vào bế tắc. Và em chọn phương án giải quyết là: “tự tử” – một phương án dễ dàng nhất nhưng cũng là ngu ngốc nhất.
Em có biết không? Em thật ngốc! Tại sao em lại dại dột đến vậy? Em nghĩ rằng em chạy trốn tất cả là được sao? Em có biết như vậy là rất ích kỉ với bạn bè em, với gia đình em và với chính người ấy của em không? Em ra đi bỏ lại những vấn đề chưa giải quyết được của hai người. Nhưng hơn thế là chính là những nỗi đau, nỗi dằn vặt… những nỗi niềm u uất cho những người ở lại. Em có biết ba ngày qua người ấy sống thế nào không? Buồn rầu vì lo lắng cho em, không biết em giờ này em thế nào? Mệt mỏi vì sức ép từ gia đình, không được phép tiếp tục yêu em… Và anh đã thấy những giọt nước đau khổ trên khóe mắt của người ấy!
Em còn nhớ không? Cái lần đầu tiên người ấy giới thiệu em với anh. Em không xinh nhưng em có một cười đẹp. Nụ cười em thật hồn nhiên và ngây thơ. Nhưng nụ cười ấy không mạnh mẽ như anh nghĩ… Cái hôm em về nhà người ấy ăn cơm. Anh lại gặp em vì tuần đó anh về nhà. Anh đã rất bất ngờ khi thấy nụ cười ấy vẫn vậy. Không e lệ, không ngại ngùng như những cô gái mới về nhà người yêu… Em trò chuyện với mọi người một cách tự nhiên và thoải mái. Em xốn xang nấu cơm, rửa bát một cách chăm chỉ và cẩn thận. Anh thật khâm phục sự bạo dạn của em. Nhưng em lại không rắn rỏi như anh nghĩ…
Em thật yếu đuối. Chỉ vì một nỗi đau mà theo anh nghĩ em sẽ tìm cách vượt qua thì em lại tìm đến cái chết. Thật thiếu suy nghĩ. Em có biết em làm vậy là em đã tự xóa đi hình ảnh đẹp trong lòng mọi người, xóa đi niềm tin của bạn bè và người thân, xóa đi tình yêu đang có giữa em với người ấy… xóa đi tất cả, đánh mất tất cả…
Giờ thì mọi chuyện cũng đã xảy ra. Một hướng đi mới của cuộc đời đang mở ra trước mắt em. Tất cả những gì em lỡ xóa đi vẫn có thể lấy lại, những gì em đã đánh mất vẫn có thể tìm lại… Hãy dùng chính đôi bàn tay nhỏ bé của mình để nắn lại cái thế giới đã xiêu vẹo trong mắt em. Không có gì là không thể. Tất cả chỉ phụ thuộc vào em mà thôi.
Và điều cuối cùng anh muốn nói cho em biết cũng là điều đầu tiên anh muốn em làm: Hãy sống lại! Để nụ cười ấy lại nở trên môi như ngày nào… Nụ cười em tôi ơi!!!
..............
My blog:https://vn.360plus.yahoo.com/DKNY-1life1love/article
or https://huynhaka.tk/